Edit: Thiên Hạ Đại Nhân
Nam Cung Kình cũng đã từng được ông yêu thích, hắn muốn ngôi vị thái tử, Lão tổ cũng hiểu hơn bất kì kẻ nào.
Cộng thêm có lời nói của quốc chủ làm nền trước kia, ông lại có bậc thang, sau đó quốc chủ giật giây mấy câu nữa, ông thu bình sứ lại rồi trực tiếp chạy đến tổng bộ Thiên Hoa Cung.
Mấy ngàn năm nay tính khí khó có được tức giận một lần, nhưng lại hối hận!
Ông cũng là quá kích động, đến đây mới nhớ đến, cấp bậc của ông là Nguyên Tôn hậu kỳ, mà Đông Phương Linh Thiên cũng là Nguyên Tôn hậu kỳ, chân chính cứng đối cứng, đoán chừng lão đầu tử là ông này không chiếm được chỗ tốt.
Thật hối hận!
Sao lại xúc động như vậy chứ!
Lão tổ hoàng thất còn kém đập vào chân hối hận một phen, tìm thêm một lý do quay về hoàng cung rồi!
Nhưng ông đã đến rồi, nếu ảo não trở về như vậy, về sau mặt già của ông sẽ đặt vào đâu.
Chỉ là, hối hận của ông còn chưa lan ra toàn thân, đã bị lăng kỳ tuyết làm tức giận rụt trở lại.
Một nha đầu lại dám nguyền rủa ông bị trật eo, tức chết ông mà!
"Nha đầu chết tiệt kia, chính là ngươi quậy hoàng thất ta đến một bãi nước loạn!" Lão tổ hoàng thất quát lớn.
Nhưng, ông sẽ không ra tay trước.
Đầu tiên, ông kiêng kỵ Đông Phương Linh Thiên, hơn nữa, ông đã mấy ngàn tuổi rồi, đã sớm qua tuổi xúc động, mới vừa rồi nhất thời xúc động bất chấp tất cả chạy đến Thiên Hoa Cung là đã đủ rồi, thêm một lần nữa, chắc ông sẽ sống uổng phí mấy ngàn năm mất.
"Lão đầu tử, nói chuyện là phải nhìn chứng cớ, nước hoàng thất ngươi vốn đã loạn, đừng đặt loạn tội danh lên trên đầu ta!"
Lăng Kỳ Tuyết vẫn cười hì hì, lão tổ hoàng thất tức giận con ngươi cũng sắp rơi ra ngoài, phồng miệng thở ba hơi.
Nếu ra tay, thì ông không có can đảm liều mạng với Đông Phương Linh Thiên, còn không ra tay, thì tức chết lão tử vậy!
Thần thức khẽ động, cho gọi những lão tổ khác, nhiều người đánh một là được.
Ông là cao thủ Nguyên Tôn hậu kỳ, thần thức có thể bao phủ đến từng góc Giáo La Thành.
"Có phải ta nói loạn hay không thì tự ngươi biết!" Lão tổ hoàng thất suy nghĩ hồi lâu, chỉ nặn ra một câu nói này, mấy ngàn năm nay, chưa có người nào dám phản bác ông, tác dụng tiếng nói của ông cũng đã thoái hóa rất nhiều.
So với Lăng Kỳ Tuyết người cầm lái xí nghiệp lớn, quả thật là cặn bã đến chết.
"Ngươi đã nhiều tuổi như vậy rồi mà còn nói lung tung, có câu nói xưa rất hay, thượng bất chính hạ tắc loạn, ngươi không sợ sẽ dạy bậy hậu thế của ngươi sao!"
Lăng Kỳ Tuyết lười biếng giãy giụa từ trong ngực Đông Phương Linh Thiên ra, lại bị hắn hung hăng ôm trở về.
Đông Phương Linh Thiên đề phòng nhìn lão tổ hoàng thất chằm chằm, ngộ nhỡ ông ta ra tay, hắn cũng bảo vệ được Lăng Kỳ Tuyết trước tiên.
Mà ý tưởng của Lăng Kỳ Tuyết là, ta không muốn bị chàng nuôi tàn phế, nhất định phải lớn lên, chàng nhìn là tốt rồi, thật sự là bất đắc dĩ thì chàng sẽ ra tay.
Lão tổ hoàng thất tức giận lỗ mũi cũng méo lệch, nhắc lại một lần, không phải ông đến nhìn các người chàng chàng thϊếp thϊếp!
Nhưng hai người phía dưới vẫn làm theo ý mình, căn bản là không để ý lão tổ hoàng thất đang ở trên đỉnh đầu bọn họ cách đó không xa, mặt khó coi nhìn bọn họ chằm chằm.
"Đủ rồi!" Rốt cuộc lão tổ không nhịn được bạo phát, ông đã sống mấy ngàn năm, cho đến bây giờ chưa từng bị người nào coi thường đến như vậy.
Nhất định Đông Phương Linh Thiên và Lăng Kỳ Tuyết chính là đang vũ nhục ông, có thể chịu đựng nhưng không thể chịu nhục!
Quan trọng là tính toán thời gian, những lão tổ khác cũng nhanh chạy đến rồi.
Lòng bàn tay của lão tổ hoàng thất đối lập nhau, nhanh chóng ngưng tụ ra một nguyên lực Hỏa cực lớn.
Từ ân ái đến bị chết nhanh, để cho các ngươi có còn coi thường ông nữa không!
Một đại gia tộc Lăng gia cũng bồi dưỡng được chín lão tổ, hoàng thất là gia tộc lớn nhất Nam Lăng quốc, nội tình không chỉ chín người.
Thiên Hoa Cung ngươi xấu xa, hoàng thất ta không có sức mạnh sao?
Các lão đệ khác cũng đã ra rồi, xem ai đánh thắng được người nào!
Với đột nhiên đánh lén của lão tổ, Đông Phương Linh Thiên đã sớm chuẩn bị tốt rồi.
Lão tổ hoàng thất ngưng tụ ra nguyên lực Hỏa, đồng thời Đông Phương Linh Thiên lẩm nhẩm khẩu quyết, trước người hắn và Lăng Kỳ Tuyết một mét ngưng tụ ra một lá chắn nguyên lực Thủy có tăng thêm độ dày.
Thể chất có thể chịu ảnh hưởng, đại đa số tu luyện giả Nam Lăng quốc ngưng tụ ra đều là nguyên lực thuộc tính Hỏa, lá chắn nguyên lực Thủy của hắn vừa đúng có thể khắc chế.
Hai tu luyện giả ngang cấp, nếu như thuộc tính có thể khắc chế đối phương, thỉnh thoảng cũng sẽ có hi vọng có thể nháy mắt gϊếŧ chết đối thủ.
Đoạn thời gian trước mới vừa thiêu đốt qua hai lần máu, thể lực của Đông Phương Linh Thiên vẫn chưa khôi phục trở lại, cũng không dám chọn mạo hiểm làm bừa.
Mặc dù lão tổ hoàng thất ngang cấp với hắn, nhưng gừng càng già càng cay, ông ta đã ở lĩnh vực này một ngàn năm rồi, mà hắn mới chỉ là một tiểu mao đầu mới vừa lên cấp không lâu, cũng không biết đối phương có nắm chắc bao nhiêu bài, Lăng Kỳ Tuyết lại đang ở bên cạnh hắn, vẫn nên bảo thủ phòng ngự là tốt rồi, tạm thời không nên chủ động công kích.
Lá chắn nguyên lực Thủy ngăn trở thế công của lão tổ hoàng thất lại, hai cao thủ cấp bậc Nguyên Tôn đối chiến, hai nguyên lực thuộc tính khác nhau đυ.ng vào nhau, tiếng chấn động vang trời.
Kiên trì một lát, nguyên lực Hỏa bị nguyên lực Thủy dập tắt, Đông Phương Linh Thiên ngưng tụ ra Thủy Thuẫn cũng bị tiêu hao hầu như không còn.
Nổ tung đã xảy ra ở bầu trời Thiên Hoa Cung, tất cả mọi người ở Thiên Hoa Cung bị chấn động tỉnh dậy, rối rít bò dậy tra xét xem đã xảy ra chuyện gì.
Nhất là năm cao thủ Nguyên Tôn còn lại, bằng tốc độ nhanh nhất đã đến giữa không trung.
Thấy Đông Phương Linh Thiên ôm Lăng Kỳ Tuyết trong ngực đang giằng co với một lão giả, rối rít rút bội kiếm ra, vung về phía lão tổ hoàng thất.
Cùng lúc đó, mười lão tổ lão tổ hoàng thất cho gọi cũng rối rít chạy đến.
Tuổi của bọn họ đều ở nghìn tuổi trở lên, từng người một râu ria hoa râm, tuổi già sức yếu, cấp bậc đều ở Nguyên Tôn sơ kỳ, trung kỳ khác nhau.
Người bên Đông Phương Linh Thiên tuổi cũng không phải rất lớn, cũng đã mấy trăm tuổi, từ khi Đông Phương Linh Thiên còn nhỏ đã ở bên cạnh hắn rồi, đều rất trung thành.
Cấp bậc trước kia của bọn họ vẫn luôn chần chừ ở Nguyên Tôn sơ kỳ, trên trăm năm cũng không có một chút tiến bộ, nhưng lấy được Thuần Nguyên Đan cấp bậc Nguyên Tôn Lăng Kỳ Tuyết đưa tặng, sau khi luyện hóa, cấp bậc của bọn họ đều đã lên Nguyên Tôn trung kỳ.
Trong lòng càng thêm phát thề nhất định phải bảo vệ tốt Lăng Kỳ Tuyết.
Cho dù đối phương là một lão đầu cấp bậc Nguyên Tôn, hai đánh một, mặc dù áp lực rất lớn, nhưng bọn họ đã quyết tâm: Thề cùng tiến cùng lùi với chủ tử!
Vì tình cảm từ nhỏ đã đi theo bên người hắn, vì tình Lăng Kỳ Tuyết tặng đan.
Lăng Kỳ Tuyết đứng ở bên trong vòng bảo hộ của Đông Phương Linh Thiên lại có chút bận tâm mơ hồ, nhân số của đối phương chiếm ưu thế, thực lực cũng không kém, nếu đánh thật, Đông Phương Linh Thiên sẽ rất thua thiệt!
Con ngươi thủy tinh xoay một vòng, nảy ra ý hay.
Lăng Kỳ Tuyết đột nhiên chỉ vào lão tổ hoàng thất, lớn tiếng mắng: "Ngươi lão không nghỉ, da mặt thật đúng là dày, vốn đang cho là người trong hoàng thất đều là chính nhân quân tử đoan chính ngay thẳng, ngờ đâu toàn bộ đều là tiểu nhân âm hiểm xảo trá, hai người đánh một người, cũng không ngượng ngùng, mệt các ngươi nhiều tuổi như vậy, cũng không sợ bị hậu bối bôi nhọ!"
Đầu tiên là nói các ngươi là chính nhân quân tử, các ngươi tự cho là hình tượng định vị của mình là đúng, lại chỉ ra các ngươi những lão bất tử này hai người đánh một người, tự phá hỏng hình tượng của mình.
Tự xem các ngươi có cái mặt hai đánh một hay không.
Chỉ là, Lăng Kỳ Tuyết cũng không ôm hi vọng lớn. . . . . .