Chương 170: Gặp lại

Edit: Thiên Hạ Đại Nhân

Lão đầu phản ứng cực nhanh, không đợi Đông Phương Linh Thiên ra tay, đã ra đòn sát thủ.

Ông muốn dùng Lĩnh Vực nhốt Đông Phương Linh Thiên lại, rồi dùng một mũi tên bắn chết.

Lĩnh Vực là một công pháp có điều kiện tu luyện hà khắc, trừ thiên phú của bản thân còn càng ngày phải chịu khó, lão đầu cũng không tin Đông Phương Linh Thiên cũng nắm giữ một Lĩnh Vực có thể chống đỡ được ông.

Nhưng Lĩnh Vực mới hiện ra, ông đã hối hận!

Đông Phương Linh Thiên không có lĩnh vực, ở lúc Lĩnh Vực xuất hiện, chỉ thấy tóc của Đông Phương Linh Thiên không gió mà bay, hai tay trên không trung nhanh chóng vẽ mấy kết ấn phức tạp, ép nguyên khí vào bên trong, một ngụm máu từ cổ họng phun ra, phun lên kết ấn ở hư không, rồi sau đó, kết ấn như là đạt được sinh mạng, như có sự sống bay lên không trung, chắn ở trên kết giới Lĩnh Vực của ông ta, một mảnh máu đỏ tạo thành một Lĩnh Vực có thể nhìn thấy.

Tất cả xảy ra quá nhanh, lão đầu không kịp phản ứng đã cảm thấy Lĩnh Vực thoát khỏi khống chế của ông.

Điều này coi như xong, bản thân của ông ta như ở trong Lĩnh Vực của Đông Phương Linh Thiên, ngay cả động tác cũng đều chậm chạp!

Tốc độ ông lấy ra băng tiễn ra chậm dần, sao lại không đến trước mặt của Đông Phương Linh Thiên.

Lão đầu sử dụng Lĩnh Vực đã mấy trăm năm, chưa từng sai lầm, nhưng hôm nay lần đầu tiên xảy ra tình huống như thế, ngay cả biện pháp cứu chữa ông cũng không có.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn băng tiễn ở giữa không trung thay đổi phương hướng, bay về phía ông, xuyên qua ngực của ông.

Cho đến khi ngã xuống, lão đầu cũng không thể nào tin được trên thế giới này lại có thể có người hiểu được phương pháp phá giải Lĩnh Vực, cứ như vậy chết không nhắm mắt nằm ở giữa đường.

Lão đầu ngã xuống, Lĩnh Vực cũng tự động biến mất, Đông Phương Linh Thiên một chưởng đập vỡ đầu lão đầu, lấy tinh hạch bên trong ra.

Tu vi đến cấp bậc Nguyên Tôn sẽ tạo thành một viên tinh hạch ở thức hải, bên trong chứa một phần tu vi lúc ông ta còn sống.

Làm sao hắn sẽ để cho lão đầu này còn sống rời đi, ông ta đã biết bí mật —— Địa Độn của Lăng Kỳ Tuyết, mặc kệ trả bao nhiêu giá, hắn đều không thể để cho ông ta chạy trốn!

Làm xong những thứ này, hắn phun ra một ngụm máu tươi, một ngụm máu huyết mới vừa rồi là hắn ép ra, mà một ngụm còn lại là do sử dụng máu huyết và nguyên khí quá mức, dẫn đến ngũ phủ lục tạng bị thương nôn ra máu.

Đây là một loại bí pháp cổ xưa đã thất truyền từ lâu, phải dùng máu tươi của mình thúc giục mới có thể phá giải, ngày hôm trước mới bị hàn độc ngược, hôm nay lại cả một ngày không ăn cơm, nghỉ ngơi, thân thể của Đông Phương Linh Thiên có chút không chịu nổi, ngồi xuống tại chỗ xếp bằng, nuốt vào một viên Phục Nguyên Đan Lăng Kỳ Tuyết đưa cho hắn, bắt đầu điều khí nội tức.

Lúc Lục Sa chạy tới, từ xa đã nhìn thấy Đông Phương Linh Thiên một thân bụi đất, không để ý hình tượng ngồi dưới đất, khuôn mặt tuấn mỹ cũng dính vài vết máu, chật vật không chịu nổi.

Đau lòng không thôi, yên lặng hộ pháp cho Đông Phương Linh Thiên.

. . . . . .

Dưới đất.

Lăng Kỳ Tuyết dùng Kim Thử Độn Thổ tạo ra trong động đất rất rộng rãi, lấy viên dạ minh châu lén trộm từ trong bảo khố Lăng gia kia đặt lên trên nóc hầm, trong động đất sáng trưng, tuyệt đối không tối, Tiểu Tỏa cũng tò mò từ trong Hỗn Độn Thế Giới bay ra ngoài, hàn huyên một chút về cuộc sống với Lăng Kỳ Tuyết, nàng ngược lại cũng không cảm thấy buồn chán.

Thật ra thì cho dù Tiểu Tỏa không ra được, nàng cũng có thể chịu được buồn khổ, dù sao đời trước tranh đoạt vị trí gia chủ, nàng chịu qua cực khổ không chỉ có những chuyện này.

Đói bụng thì lấy thức ăn ra ăn, mệt mỏi thì đến trên thảm nằm một lát.

May ở trong động đất này rất khô ráo, cũng không có cảm giác không thoải mái.

Chỉ là, thế giới này không có đồng hồ đeo tay, cũng không có đồng hồ báo thức, nàng cũng không thể đi lên hóng mát một chút, cũng không biết thế giới bên ngoài đã qua bao lâu rồi.

Nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt âm lãnh như chim ưng của lão đầu kia, nàng cảm thấy vẫn nên tránh ở bên trong mấy ngày thì an toàn hơn.

Sinh mạng đúng là rất đáng quý mà!

Cứ như vậy, Đông Phương Linh Thiên ở bên ngoài giữ ba ngày, Lăng Kỳ Tuyết ở trong động trốn ba ngày.

Nửa đêm ngày thứ tư, Đông Phương Linh Thiên nhắm mắt dưỡng thần tỏa thần thức ra ngoài, cảm thấy trong bụi cỏ cách phía sau hắn năm mươi mét hơi có động tĩnh, mở ánh mắt vừa nhắm lại một cái, hiện ra tia kích động.

Tuyết Nhi đi ra rồi!

Vì không kinh hãi đến Lăng Kỳ Tuyết, Đông Phương Linh Thiên không hề cử động, tiếp tục ngồi ở tại chỗ, chờ Lăng Kỳ Tuyết ra ngoài.

Lăng Kỳ Tuyết phái Tiểu Tỏa làm tiên phong, nhô đầu ra tra xét động tĩnh trên mặt đất trước, sau khi lấy được tin tức an toàn Tiểu Tỏa truyền đến, mới cẩn thận đào cửa động, cõng Bình Nhạc ra ngoài.

Mấy ngày nay Bình Nhạc cũng ở trong trạng thái hôn mê, cho đến bây giờ người biết nàng sử dụng Kim Thử Độn Thổ chỉ có Đông Phương Linh Thiên biết, Bình Nhạc vẫn không biết, mặc dù nàng ta đỡ một mũi tên cho nàng, nàng vẫn cảm thấy bí mật của mình càng ít người biết càng tốt, nên cho Bình Nhạc ăn một chút dược vật có tác dụng phụ có thể khiến người ngủ mê man.

Cho nên, Lăng Kỳ Tuyết cõng Bình Nhạc ra ngoài, liếc mắt đã thấy Đông Phương Linh Thiên đứng ở giữa đường cái, mấy ngày không gặp, hắn đã gầy!

Rõ ràng đường cong cằm nhọn rất nhiều, râu ria màu đen công thành đoạt đất, chiếm lĩnh cả cằm của hắn, hai mắt đỏ bừng, lôi thôi lếch thếch!

Mấy lần tìm được đường sống trong cái chết với nhau, mấy lần trải qua sống chết với nhau, không phải là không thấy qua dáng vẻ nhếch nhác của hắn.

Nhưng, Đông Phương Linh Thiên như vậy nàng vẫn là lần đầu tiên thấy.

Trong lúc nhất thời, muốn nói gì đó lại kẹt ở trong cổ họng, nửa ngày chỉ phát ra một chữ "Chàng".

Một Ngày không gặp như cách ba năm, ba ngày không thấy, Đông Phương Linh Thiên lại cảm giác như là đã trải qua một thế kỷ dài như vậy, vừa dài khiến người ta hít thở không thông.

Biết rõ Lăng Kỳ Tuyết an toàn, biết rõ nàng có một không gian tùy thân đựng rất nhiều thức ăn và nước uống, biết rõ lá gan của nàng rất to.

Nhưng hắn vẫn là không nhịn được lo lắng, lo lắng một mình nàng ở trong bóng tối nơi động đất sẽ cảm thấy sợ!

Rốt cuộc nàng cũng xuất hiện ở trước mắt của hắn!

Nhưng đầu óc của hắn cái gì cũng không có, chỉ có vui sướиɠ, điên cuồng vui sướиɠ!

Lục Sa nhanh tay lẹ mắt bay qua ôm lấy Bình Nhạc, xoay người rời đi.

Đoạn cảm tình này Đông Phương Linh Thiên tránh không dễ dàng, Lục Sa hắn cũng chứng kiến từ đầu đến cuối, lúc này, không cần chủ tử nói, hắn cũng tự biết rõ dẫn người không liên quan rời đi, tránh cho quấy rầy đến chủ tử và chủ mẫu tương lai gặp nhau, tâm sự.

Trong bóng tối.

Nàng đứng ở trong bụi cỏ, một thân y phục màu đen hòa tan thật sâu vào trong bóng đêm này, chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có vẻ càng thêm trắng sáng ở trong đêm đen.

Nhất là đôi mắt như nước mùa thu kia, ở trong bóng đêm mông lung, trong suốt sáng bóng, như ngôi sao nổi bật nhất chân trời, hiện ra tia sáng thánh khiết.

Nàng không động, hắn cũng không động.

Dáng người cao lớn thon dài cứ như vậy đứng ở giữa đường, tự thành một cảnh.

Mặc dù gầy đi, nhưng sắc mặt của hắn không tốt như vậy, tháo ra lạnh lùng thường ngày càng có thêm một loại xinh đẹp.

Tựu như ngọc cổ, xinh đẹp khiến người đau lòng.

Hắn thâm tình nhìn, đôi mắt của nàng cũng chứa tia nhớ nhung.

Hai người nhìn nhau, thời gian như lắng đọng lại, trên thế giới chỉ còn lại hai người họ, trong mắt chỉ có lẫn nhau.

"Tuyết Nhi!"

Đông Phương Linh Thiên cũng ức chế không nổi đầy nhớ nhung nữa, một đường chạy như bay đến bên cạnh Lăng Kỳ Tuyết, một tay nâng đầu gối của nàng lên, một tay sờ lên ôm lấy eo của nàng.

Lăng Kỳ Tuyết tự nhiên ôm cổ của hắn, giao mình cho hắn, ở trong bầu trời đêm này bay lượn.

Đông Phương Linh Thiên lên xuống mấy cái đã ôm Lăng Kỳ Tuyết trở về tổng bộ Thiên Hoa Cung.

Ba ngày nay, trong phòng bếp tùy thời chuẩn bị thức ăn ngon miệng cho nàng.