Giang Thần một đường chạy đi. Lúc này hắn còn có thể nhìn thấy rất nhiều đệ tử còn chưa tản ra, bọn họ nhìn thấy Giang Thần phương hướng đi tới, tất cả đều rất là kinh ngạc.
- Ồ? Hắn muốn chủ động đi tìm Trương Sĩ Siêu?
- Lẽ nào các ngươi đã quên trước đó hắn và Trương Sĩ Siêu đã nói gì rồi sao? Ai là con mồi còn chưa chắc chắn nha.
- Trương Sĩ Siêu đã là trung kỳ đỉnh cao, có thể đi vào top 500 Tân hỏa bảng, thực lực không hề kém đâu nhé!
- Xem ra năm nay sẽ rất là náo nhiệt, cứ để chúng ta mỏi mắt mong chờ đi.
Trước khi Giang Thần tìm thấy Trương Sĩ Siêu, hắn đã gặp phải một người quen.
Văn Tâm!
- Ngươi còn đi về bên kia sao? Lẽ nào ngươi không nghe thấy tiếng của Trương Sĩ Siêu sao?
Văn Tâm cũng phát hiện ra phương hướng hắn đi tới, nàng rất là bất ngờ.
- Bởi vì nghe thấy cho nên mới đi về bên kia, Thập vạn đại sơn có quy củ, ai muốn gϊếŧ ta thì ta sẽ gϊếŧ chết đối phương trước.
Giang Thần nói.
- Thế nhưng, ngươi có thể gϊếŧ được hắn không?
Văn Tâm nghĩ đến trận chiến đấu trên Vũ thần sơn. Với kinh nghiệm của nàng xem ra, Giang Thần không phải là đối thủ của Trương Sĩ Siêu.
Bởi vì nàng cũng không đánh lại được Trương Sĩ Siêu.
Chỉ có điều Giang Thần cũng không quen dùng thời gian để thuyết phục người khác. Hắn nở nụ cười thần bí, tiếp tục đi về phía trước.
- Người này!
Văn Tâm oán trách một câu, dậm chân tại chỗ, không nhịn được theo sau.
Nếu như người quen biết thấy nàng làm như vậy nhất định sẽ giật mình không thôi.
Dường như Trương Sĩ Siêu cũng biết Giang Thần ở phương hướng nào, cho nên hai người đã gặp nhau ở bên bờ một dòng suối nhỏ.
- Ồ!
Trương Sĩ Siêu nở nụ cười lạnh lẽo, đằng đằng sát khí, làm cho người ở bên cạnh phải lui về phía sau.
- Thật là vô vị, không được hưởng thụ lạc thú truy đuổi rồi. Ngươi chủ động tới chịu chết sao?
Trương Sĩ Siêu nói.
- Ta tới đây là để gϊếŧ ngươi.
Giang Thần nói.
Tất cả người của hai bên đều ngẩn ra, Giang Thần nói vậy khiến cho mọi người đều sửng sốt.
Đột nhiên, Trương Sĩ Siêu gập bụng cười to, thậm chí ngay cả nước mắt cũng trào ra.
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng thiên phú cao hơn ta thì sẽ mạnh hơn ta sao? Nếu như vậy thì ngươi đã phạm vào sai lầm trí mạng rồi.
- Ngươi là người tự cho là đúng kinh người nhất mà ta từng gặp.
Giang Thần đùa giỡn nói.
- Có đúng không?
Đuôi lông mày của Trương Sĩ Siêu nhướng lên, loan đao trong tay thả ra ánh lửa cực nóng.
Là linh đao cấp một có khắc hỏa chi văn.
Chuyện này không khỏi khiến cho người ta càng đồng tình với Giang Thần hơn.
Văn Tâm không hiểu rốt cuộc Giang Thần có chỗ dựa gì. Nếu như thật sự có, thì tốt nhất nên lập tức thi triển ra thì hơn.
Thế nhưng, biểu hiện của Giang Thần vẫn trước sau như một, cầm thiết kiếm trong tay, không rút ra ngoài.
Trái lại, Trương Sĩ Siêu có thể trở thành là top 500 Tân hỏa bảng thì cũng có tính cách hung tàn và thực lực tương ứng với vị trí của hắn.
- Nhất đao trảm sơn hà!
Dòng suối nhỏ dưới chân hắn trực tiếp bị chém đứt, nước suối chảy về phía mặt đất mọi người đang đứng.
Phía dưới là sóng nước lan tràn, phía trên là sóng lửa dọc theo mũi đao bắn ra.
Phừng!
Ống tay áo của Giang Thần bị đốt, thiết kiếm trong tay bị phá nát.
- Ha ha ha, thì ra ngươi muốn cầm thứ này để gϊếŧ ta.
Trương Sĩ Siêu nhìn thấy tên này không chịu được một đòn như thế, hắn cười to, rất là càn rỡ.
- Ài.
Văn Tâm lắc lắc đầu, nếu như không phải biểu hiện của Giang Thần yếu đuối như vậy thì nàng còn có thể ra tay, liên thủ đối kháng với Trương Sĩ Siêu.
- Làm nóng người đã kết thúc.
Giang Thần không có một chút sợ hãi nào. Phản ứng của hắn đã khiến cho người ta không tìm ra được manh mối, nếu như là sĩ diện cậy mạnh tới chết thì cũng phải nhìn trường hợp a.
Như bây giờ, sẽ chết thực sự.
- Chờ tới khi ta biến ngươi thành một cỗ thi thể. Để ta xem ngươi còn mạnh miệng ra sao.
Đao kính của Trương Sĩ Siêu như núi lửa phun trào, rồng lửa cuồn cuộn.
- Người chết sẽ là ngươi.
Giang Thần không giấu dốt nữa, tay trái lấy ra Xích tiêu kiếm.
Giống như là một loại đồ vật nào đó chịu đè nén đã lâu bộc phát ra, kiếm khí kinh người quét ngang ra, trong nháy mắt đã thổi tan rồng lửa.
Ngay cả trưởng lão Thiên Đạo môn bên trong bầu trời cũng bị dọa cho phát sợ.
- Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy, tên này là người thuận tay trái.
- Ẩn tàng đủ sâu đấy.
- Kiếm ý thành thục! Kiếm ý hoàn chỉnh!
Rốt cục Văn Tâm đã tỉnh ngộ lại, nàng đã hiểu sao Giang Thần lại có thể chỉ điểm cho mình. Bỗng nhiên tỉnh ngộ, đồng thời nàng lại có chút tức giận.
Nàng cho rằng Giang Thần cố ý thừa nước đυ.c thả câu, khiến cho người ta lo lắng.
- Lo lắng... Sao ta lại lo lắng cho hắn chứ?
Văn Tâm cả kinh, lập tức lắc đầu.
Chiến đấu vốn là nghiền ép đã xảy ra biến hóa, cực kỳ kịch liệt.
- Chỉ dựa vào ngươi mà cũng muốn gϊếŧ chết ta sao?
Giang Thần không chút lưu tình đùa cợt nói.
- Đáng giận.
Ý thức được mình đã đá vào trên tấm sắt, Trương Sĩ Siêu vừa tức vừa vội.
Chỉ có điều, hắn không có vì vậy mà đánh mất ý chí chiến đấu. Bởi vì hắn vẫn chiếm ưu thế như cũ.
- Tự tay gϊếŧ chết một thiên tài kiếm đạo, không có gì đã nghiền hơn so với chuyện này a!
Trương Sĩ Siêu liên tục cười lạnh, đao pháp xảy ra biến hóa, nhất định không có cách nào dùng sự tinh diệu để thủ thắng cho nên hắn đã đưa ra lựa chọn rất sáng suốt. Đó là dùng sở trường của mình.
Đó là một thân chân nguyên cực kỳ hùng hồn của hắn!
- Ta sẽ cho ngươi mở mang kiến thức một chút về thực lực của top 500 Tân hỏa bảng!
Lúc nói chuyện, không khí chung quanh Trương Sĩ Siêu bắt đầu vặn vẹo, dường như đang bị thiêu đốt kịch liệt, đột nhiên, lửa hừng hực bốc lên.
Ngọn lửa hừng hực thiêu đốt người, thế nhưng lại giống như không liên quan tới Trương Sĩ Siêu, hắn cũng khống chế liệt diễm ở bên trên linh đao trong tay.
Trong nháy mắt, linh đao đã triệt để biến thành một cái hỏa đao dài mười trượng.
Dù Giang Thần có cách hắn xa mấy chục thước thì hắn cũng có thể dễ dàng công kích được.
Hỏa đao là do lửa hóa thành, còn có thể vung vẩy như roi, làm cho người ta khó mà đề phòng.
- Công pháp huyền bí?
Văn Tâm lần nữa lo lắng thay cho Giang Thần. Rất hiển nhiên, Trương Sĩ Siêu đã tu luyện một môn công pháp huyền bí, phối hợp với đao pháp của mình, lại từ thuộc tính khí văn của linh đao xem ra, là phối hợp hoàn mỹ a.
Điều này làm cho Trương Sĩ Siêu khi tấn công có được lực uy hϊếp rất lớn. Dù cho là Tụ nguyên cảnh hậu kỳ có đến đây thì cũng không nhất định có thể địch nổi.
Huống chi như Giang Thần bây giờ.
- Hiện giờ ngươi đã hối hận khi tự mình đi tìm cái chết chưa?
Trương Sĩ Siêu không vội động thủ, mà có chút châm chọc nhìn về phía Giang Thần. Tay phải cầm đao cũng bị lửa bao vây, nhìn qua uy phong lẫm liệt, giống như chiến thần không thể chiến thắng.
- Đám người các ngươi, trước khi đánh luôn thích làm ra vẻ, sau khi muốn bao nhiêu khó coi sẽ có bấy nhiêu khó coi a.
Giang Thần trước sau như một, giống như không biết phân biệt thế cuộc vậy.
Chỉ là lần này, Văn Tâm đã có lòng tin đối với hắn, nàng cho rằng hắn còn có lá bài tẩy khác.
- Lão tử muốn đánh gãy hai chân của ngươi. Đến lúc đó, để xem cái miệng này của ngươi còn có thể nói ra được lời nào nữa!
- Quần ma loạn vũ!
Trương Sĩ Siêu rất muốn xé nát vẻ mặt đó của Giang Thần ra. Hắn ra tay không chút lưu tình, đánh ra một đao, hỏa đao biến thành tám đại đao, giống như xúc tu, mạnh mẽ đánh xuống.
Phanh!
Rơi vào trên nham thạch cứng rắn, trực tiếp làm cho nham thạch nổ tung, đốm lửa và đá vụn bắn ra tung toé.
Văn Tâm đang bàng quan đứng nhìn không thể không lùi, tránh cho chịu ảnh hưởng.
Thân ở trong đó Giang Thần cũng đã bắt đầu di chuyển, cảnh giới của hắn ở thế yếu. Một khi chịu phải một kích nghiêm trọng, hậu quả khó mà lường được.
- Ha ha ha ha.
Chỉ có điều, khi đang tránh né công kích, đồng thời tiếng cười lớn sang sảng của Giang Thần cũng vang lên.
- Ngươi cười cái gì?
Trương Sĩ Siêu quát lên.
- Nếu như ngươi nắm giữ đao điểm, tám hỏa đao chỉ đâu đánh đó. Nếu như đạt đến đao ý, tám hỏa đao phối hợp với nhau, khiến cho người ta không có chỗ nào có thể trốn.
- Đáng tiếc, đao chiêu hung hăng như vậy là bởi vì võ học của ngươi chạm đáy, biểu hiện yếu đuối. Ngay cả ta cũng cảm thấy tiếc hận thay cho ngươi.
Hỏa đao bay lượn, khiến cho người ta không kịp nhìn. Thế nhưng Giang Thần chịu công kích lại như đang tản bộ trên sân vắng, nhìn rõ tiên cơ, còn có lòng dạ thanh thản để nói chuyện.
- Để ta xem ngươi có gì mà dám nói như vậy!
Trương Sĩ Siêu hận không thể dùng ánh mắt để gϊếŧ chết Giang Thần. Hắn đạp xuống về phía trước, đao theo người tiến lên, muốn bức Giang Thần vào trong góc chết không có chỗ nào có thể trốn.