Nếu như Giang Thần mang theo thiếu nữ thì tuyệt đối sẽ không chạy thoát được. Hắn biết mình không thể bị bắt lại, nếu không chờ đến lúc người Lôi tộc bên ngoài bọc đánh vào, như vậy hắn sẽ không còn đường sống nào nữa.
Hắn nổi lên sát tâm, đồng thời muốn trong khoảng thời gian ngắn nhất gϊếŧ chết hai người này.
Trước đó hắn đã đánh bại Giang Phong và Mạnh Phi sơ kỳ đỉnh cao, cho nên hắn cho rằng muốn gϊếŧ hai người Lôi tộc này cũng sẽ rất dễ.
Chỉ có điều, mới vừa ra tay thì hắn đã cảm thấy áp lực vô cùng vô tận cuồn cuộn kéo tới.
Không chỉ bởi vì lấy một địch hai, mà là kinh nghiệm chiến đấu của hai người này rất phong phú, không phải là thứ mà người trẻ tuổi như Mạnh Phi hoặc là Giang Phong có thể so sánh được.
Bọn họ không có võ học hoa lệ, thế nhưng dựa vào kinh nghiệm lại có thể ra tay trí mạng và sắc bén.
Trong nháy mắt Giang Thần đã rơi xuống thế hạ phong, kiếm thức có chút chật vật.
Búa trong tay một người chính là khai sơn phủ, so với kiếm còn dài hơn, là thứ hạn chế to lớn nhất đối với Giang Thần, chiêu thức đơn giản, đều là kiến thức cơ bản như: Bổ, chém, chặt…
Kém xa kiếm pháp tinh diệu khó lường của Giang Thần, thế nhưng lại vô cùng hữu hiệu.
- Nghe đồn Thiên vực đao cuồng bái một vị sư phụ không có tên, vị sư phụ không có tên này không dạy hắn bất kỳ đao chiêu nào mà chỉ bảo hắn bổ củi, bổ ròng rã mười năm đã lĩnh ngộ ra đao đạo vô thượng, xem ra đạo lý chính là như vậy a.
Giang Thần tránh né, không muốn hán tử dùng đao kia chém ra một đao, đao kính kinh người, nếu như né tránh muộn, rất có thể người sẽ bị chặt đứt ngang thân.
- Trốn?
Trong lúc bước ngoặt sinh tử, trong lòng Giang Thần có chút rối loạn.
- Đáng hận, lúc trong nhà sắp xếp Phong Vân nhị vệ thì ta dùng mọi cách không muốn. Kết quả lần thứ nhất ra tay đã như vậy. Sau này về nhất định sẽ bị cười chê!
Giang Thần cắn răng một cái, hắn cũng bị kí©h thí©ɧ huyết tính. Cho nên cũng không tiếp tục né tránh và tính toán nữa, hắn muốn đổi bị động thành chủ động.
Kết quả đã đưa đến hiệu quả, hai nam nhân Lôi tộc không nhìn thấu được kiếm pháp hoa lệ của hắn.
Trong lúc ác chiến, Giang Thần chú ý tới bên ngoài rừng rậm có không ít thân ảnh xuất hiện.
Lúc này, Giang Thần phát hiện ra mình hít thở càng ngày càng gấp nhanh hơn, tim đập trở nên không giống như bình thường. Sau đó cả người toả ra nhiệt, dường như kinh mạch cũng bị hòa tan.
Loại cảm giác này Giang Thần rất quen thuộc, lần trước khi Thần mạch khôi phục cũng chính là như vậy!
Đạo Thần mạch thứ hai đang thức tỉnh!
Điều đó cũng có ý nghĩa: uy lực Thái Cực hoàn của Giang Thần sẽ càng thêm kinh người.
- Rống!
Dường như cảnh giới của Giang Thần mạnh mẽ tăng lên một đoạn dài, hắn đâm ra một kiếm, uy năng xoắn ốc đáng sợ trực tiếp chọc ra một lỗ thủng trên búa và ngực của nam nhân cầm búa kia.
Người kia nhìn về phía lưỡi búa của mình, tiếp theo không dám tin tưởng sờ vào bộ ngực của mình, nơi đó cũng có một cái lỗ máu đã bị phá tan.
- A!
Đồng bạn chết khiến cho nam nhân cầm đao nổi giận, giống như là phát điên chém tới.
Chỉ có điều kẽ hở càng nhiều thì Giang Thần lại càng dễ dàng dùng một kiếm chém đầu của hắn xuống.
- Ồ?
Trên cây to, Phong Vân nhị vệ đứng trên cành cây, bọn họ đang dự định ra tay, thế nhưng không nghĩ tới chiến đấu hóa ra lại kết thúc một cách như vậy.
- Vào lúc này cảnh giới lại tăng lên, quả thật làm cho người ta bất ngờ a.
- Đây chính là rèn luyện mị lực đó.
Thứ mà đạo Thần mạch thứ hai mang đến chính là cảnh giới đạt đến sơ kỳ viên mãn!
Giang Thần thở hổn hển, có chút kiệt lực. Lúc này hắn đã có thể nghe được tiếng kêu kì quái của người Lôi tộc, cho nên hắn phải mau chóng mang theo thiếu nữ rời đi.
Chỉ có điều chiến đấu vừa rồi đã làm lỡ quá nhiều thời gian, thêm nữa địa thế một mặt khác của rừng rậm là ở chỗ trũng, đâu đâu cũng có nước. Nếu như đặt chân thì sẽ tạo ra âm thanh rất lớn.
Giang Thần còn chưa mang thiếu nữ chạy ra được bao xa thì đã bị người của Lôi tộc đuổi theo, thứ xuất hiện đầu tiên chính là những mũi tên.
Chỉ có điều có người kêu gào vài tiếng, người Lôi tộc lập tức thu hồi cung tên lại.
Cùng lúc đó, ở bên trong rừng rậm cách đó không xa, vừa vặn có hai người đi qua.
- Ồ?
Một người trong đó là Kim Khiết, nàng nhìn thấy Giang Thần bị Lôi tộc vây quanh, trong lòng rất là kinh ngạc.
Thì ra sau khi bị Giang Thần đánh bại, nàng rất không cam tâm, cho nên mới tiến vào Thập vạn đại sơn rèn luyện, lão giả đi theo phía sau nàng là hộ vệ của nàng.
Vừa mới bắt đầu nàng còn không xác định được đó là Giang Thần, sau khi đến gần mới nhận ra.
Một tên Lôi tộc xuất hiện ở trước mặt nàng, cho rằng nàng là đồng bọn của Giang Thần, cho nên lập tức ra tay không chút lưu tình.
- Cút!
Lão giả kia vỗ một chưởng tới, cách không đánh bay người Lôi tộc này, sinh cơ của đối phương cũng bị một chưởng này đánh nát.
Từ đầu đến cuối Kim Khiết đều không có để ý, vẻ mặt nàng rất là hưng phấn, đặc biệt là sau khi xác định Giang Thần không còn đường nào có thể trốn.
Không nghĩ, lão giả kia liếc mắt lên trên hai cái cây trong khu vực này một cái, nói:
- Tiểu thư, hắn có người bảo vệ trong bóng tối, sẽ không chết.
Kim Khiết nghe xong vô cùng thất vọng, muốn rời khỏi. Chỉ có điều bước chân bước ra lại ngừng lại, trong mắt hiện lên một tia độc ác.
- Ta nói, ngươi có thể ngăn cản được hộ vệ của hắn hay không?
- Ý của tiểu thư là làm cho hắn chết sao?
Lão giả này hỏi, đối với chữ chết không có bất kỳ cấm kỵ nào cả, khi nói tới rất là hời hợt.
- Không có a, ta chỉ muốn làm cho hắn khắc sâu ký ức về lần rèn luyện này. Nếu như chết, cũng là tài nghệ của mình không bằng người, đúng không?
Kim Khiết cười lạnh nói.
- Ta hiểu rồi tiểu thư.
Lão giả kia đang ở bên người nàng đột nhiên biến mất không còn tăm hơi.
Bên kia, Phong Vân nhị vệ trong bóng tối nhìn thấy người của Lôi tộc vây Giang Thần lại, bọn hắn biết đây là lúc nên ra tay.
Chỉ có điều đúng lúc này, sắc mặt hai người đại biến, quát lên:
- Người nào!
Lão giả kia nhảy lên trên mấy cây đại thụ, rất nhanh đã đạt tới độ cao bằng với bọn họ, cả giận nói:
- Các ngươi là ai? Tại sao luôn theo dõi tiểu thư nhà ta?
Phong Vân nhị vệ trao đổi ánh mắt một cái, nói:
- Tiền bối hiểu lầm rồi, chúng ta cũng không có theo dõi tiểu thư nhà ngươi a.
Một tiếng tiền bối này là xem tuổi tác, mà không phải là thực lực, bởi vì cảnh giới của ba người đều là Tụ nguyên cảnh hậu kỳ.
- Còn dám nguỵ biện!
Lão giả này căn bản không nghe lọt tai câu này.
- Lão già, ngươi không nên quấy nhiễu chúng ta. Hiện tại chúng ta không có thời gian dây dưa với ngươi.
Vân hộ vệ tính khí táo bạo, mắt thấy Giang Thần sắp gặp nạn, hắn trực tiếp nhảy xuống dưới.
- Hôm nay không cho ta câu trả lời thì ai cũng đừng muốn đi!
Lão giả kia giống như hùng ưng giương cánh vồ tới Vân hộ vệ.
- Cẩn thận!
Phong hộ vệ vội vã nhắc nhở.
Vân hộ vệ không dừng lại không được, hắn ôm lấy một thân cây, cả giận nói:
- Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
- Tiền bối, ngươi có cừu oán với Giang phủ chúng ta sao? Muốn muốn hại chết thiếu gia nhà chúng ta sao?
Phong hộ vệ nói chuyện, đồng thời cũng ra hiệu cho Vân hộ vệ một ánh mắt. Ra hiệu đi cứu thiếu gia, hắn sẽ ngăn cản lão giả này.
Chỉ có điều lão giả này không đánh với bọn họ, mà chỉ kéo dài thời gian, cảnh giới so với Phong Vân nhị vệ còn cao hơn một cấp.
- Khà khà, Giang Thần à Giang Thần, ta xem ngươi làm sao bây giờ.
Bên kia, Kim Khiết nhìn thấy Phong Vân nhị vệ không rảnh ra ứng cứu, trong lòng nàng liên tục cười lạnh.
Giang Thần chú ý tới tranh đấu ở trên đầu mình, hắn dở khóc dở cười, đây chính là rèn luyện sinh tử mà ta vẫn luôn chờ mong, nhưng cũng không cần có độ khó lớn như vậy a!
Vây quanh mình có mười hai người của Lôi tộc, tất cả đều là Tụ nguyên cảnh.
Hắn còn phải bảo vệ thiếu nữ.
Tin tức tốt duy nhất đó chính là Lôi tộc không định sử dụng cung tên.
- Chẳng lẽ muốn bắt sống ta, sau đó trở về dằn vặt một phen sao?
Đây là một chút hi vọng sống của Giang Thần, nếu không, chỉ cần có người bắn tên từ xa, chắc chắn hắn sẽ phải chết.
Nương theo chiến sĩ Lôi tộc gầm lên giận dữ, chiến đấu đã bắt đầu.
Trong nháy mắt phải đối mặt với bốn năm người tấn công, Giang Thần chỉ có thể không ngừng lùi lại.
Cũng còn tốt thiếu nữ kia rất nhanh nhẹn, không có làm liên lụy tới hắn, không biết đã trốn tới đâu rồi.
- May mà ta nắm giữ kiếm điểm, nếu không bị nhiều người tấn công như vậy, ngay cả kiếm cũng không chịu được nữa.
Kiếm điểm là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Giang Thần vẫn có thể chống đỡ được đến nay, nhưng vẫn cực kỳ vất vả như cũ, rất nhanh hắn đã bị thương.
- Nhất kiếm tam thức!
Giang Thần cắn răng một cái, lần đầu tiên hắn sử dụng Trường Hồng kiếm pháp trong thực chiến, thức thứ nhất.
Tên kiếm thức này là chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi nhanh chóng đánh ra ba kiếm, khiến cho người ta đột nhiên không kịp chuẩn bị.
Chỉ có điều, Giang Thần cũng chưa hoàn toàn hiểu rõ được kiếm chiêu này. Hắn bị một tên nam nhân Lôi tộc hai tay cầm cự kiếm hóa giải, đồng thời bụng dưới bị phá, tạo ra một vết thương, máu tươi chảy ròng.
- Ha ha ha, thực sự là ngu xuẩn, ở lúc mấu chốt này lại còn dám sử dụng ra kiếm chiêu không quen!
Kim Khiết mừng lớn, hận không thể vỗ tay khen hay.
- Nhất kiếm tam thức!
Không nghĩ tới Giang Thần không nhớ giáo huấn trước đó, trái lại vẫn còn tiếp tục xuất kiếm.
Ba đạo kiếm khí màu trắng tạo thành hình tam giác bay ra, lần này không có bị người ta hóa giải, nhưng vẫn không có đưa đến được bao nhiêu tác dụng.