Edit: bé NaNếu nói Bạch Hân là vì sớm có dự cảm mới không biểu hiện ra kinh ngạc. Như vậy Chu Luật, chính là thật sự không có lời nào để nói.
Những lời tỏ vẻ đây chỉ là việc ngoài ý muốn, hoặc là những lời an ủi Thiên Lý, một câu cũng nói không nên lời.
Nhớ tới thật lâu trước kia, khi cô em gái Quả Quả lần đầu tiên giới thiệu Thiên Lý tới trước mặt mình, giới thiệu “Đây là cậu bạn em mới quen”, Chu Luật liền đối với đứa nhỏ lễ phép mà ngại ngùng này sinh ra hảo cảm.
Không phải em trai trên danh nghĩa của mình, cũng không phải bạn bè quen biết trong hiện thực. Nhưng là đứa nhỏ này, lại cam nguyện đi theo mình đến bất cứ nơi đâu.
Cách Lãng Địch Á, với Ánh Sáng Chi Đường hiện tại.
Thời điểm rời khỏi Ánh Sáng, người bị tổn thương bởi sự bất công với mình nhất chính là cậu nhóc. Thời điểm quyết định gia nhập Ánh Sáng, người vì mình mà vui vẻ nhất cũng chính là cậu nhóc. Hình như có thể nói như vậy…… Trong toàn bộ Thần Vô rất khó tìm được một người giống cậu bé như vậy, đơn thuần mà chấp nhất bảo hộ bên cạnh mình.
Mất mát không thể tránh khỏi. Trong trò chơi ở chung lâu như vậy, trong hiện thực gặp mặt qua nhiều lần như vậy, đứa nhỏ cùng mình vượt qua kia đoạn thời gian khó khăn nhất, đã sắp rời đi rồi.
Nhìn quen mọi người trong trò chơi phân phân hợp hợp, nhưng lại không ngờ, thì ra chính mình cũng phải đối mặt với điều đó.
Không hy vọng thời điểm thành chiến bên cạnh mình thiếu người này. Không hy vọng mất đi đồng bọn tín nhiệm. Càng không hi vọng, mở màn cho thời đại Ánh Sáng thay đổi lại là cảnh chia lìa ai đó.
Trong lời Thiên Lý nói, có một đoạn cực kì làm cho người ta cảm khái.
Cậu nhóc nói trước kia chỉ thích một người. Thói quen một mình luyện cấp, một mình đi dạo phố, một mình làm rất nhiều việc, nhưng từ sau khi gặp được mọi người, mới phát hiện, thì ra càng thích cảm giác cùng một chỗ với các anh chị em.
Thích cảm giác cùng mọi người một chỗ……
Chu Luật tựa lưng vào ghế ngồi, từ từ nhắm hai mắt.
Trước kia mình cứ cho rằng công thành chiến là nhiệm vụ, là trách nhiệm, đánh xong là được rồi. Nhưng là hiện tại……
Nói thế nào, vẫn là một quá trình hưởng thụ. Hưởng thụ phối hợp cùng bạn bè, hưởng thụ vui sướиɠ sau khi giành được thắng lợi. Mà trong phần vui sướиɠ này, càng thăng hoa sau khi bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của những người khác.
Nhìn Đu Đủ, nhìn Ly Ca, nhìn Thiên Lý…… Nhìn mấy đứa nhỏ vui vẻ, cho nên mình, đã bất tri bất giác càng vui vẻ hơn.
Cảm thụ của Thanh Dạ, nhất định cũng giống mình.
**
“Anh Luật……”
Ngày hôm sau, có một vị khách đến thăm nhà. Không phải mợ, mà là cô bé Quả Quả.
Chu Luật thấy cô nhóc vẫn đứng ở cửa, mỉm cười gọi cô vào nhà. Không ngờ đứa nhỏ này sau khi vào cửa, lập tức bắt đầu lách ta lách tách rơi nước mắt.
“Em làm sao vậy?” Chu Luật cúi người xuống, vuốt tóc cô nhóc,“Bị mẹ mắng à?”
“Không phải……”
“Bị bạn học bắt nạt?”
“Cũng không phải mà……” Quả Quả lắc lắc đầu, ôm lấy Chu Luật khóc lớn, nói,“Thiên Lý vì sao bỗng nhiên lại phải đi! Em khổ sở sắp chết rồi…… Ô ô ô……”
“Thì ra cậu ấy cũng nói với em rồi……” Chu Luật khẽ thở dài.
Cậu thật rất hiểu tình cảm sâu đậm giữa Quả Quả và Thiên Lý, cho nên cậu càng hiểu được tâm tình giờ phút này của Quả Quả. Đứa nhỏ này cũng không hiểu được cái gì gọi là kìm nén cảm xúc, có cảm xúc luôn trực tiếp phát tiết…… Đây cũng là một loại hiện tượng tốt.
“Thiên Lý tên đó…… Muốn xuất ngoại cũng không nói cho em biết sớm một chút…… Em tự nhiên lại biết được muộn hơn mọi người……” Quả Quả nức nở, khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn nhăn thành một đoàn,“Cậu ấy rốt cuộc còn coi em là bạn nữa không……!?”
“Cậu ấy là sợ em thương tâm khổ sở nên mới không muốn nói sớm.” Chu Luật trấn an,“Tính cách của Thiên Lý có vẻ hướng nội, có việc gì cũng thích tự mình giữ trong lòng, em cũng không phải không biết.”
“Cậu ấy nếu sớm một chút nói cho em biết…… Em cũng sẽ không khổ sở như vậy……”
“Không phải chứ?” Chu Luật vào phòng tắm cầm theo một cái khăn mặt, đưa cho cô nhóc lau mặt,“Nếu cậu ấy nói cho em từ đầu năm, em chỉ sợ sẽ từ đầu năm bắt đầu buồn bực đi?”
“Ô……”
Quả Quả không nói được câu phản bác nào, chỉ ngồi ở trên sô pha lau nước mắt.
“Đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ làm mắt sưng to như quả hạch đào, cha mẹ em lại cho rằng anh bắt nạt em đó.”
“Em sẽ nói kết quả thi của em kém, trong lòng khó chịu!” Quả Quả quẹt miệng nói.
“Em sẽ vì thành tích cuộc thi mà khóc sao? Anh là người ngoài mà cũng không thể tin được, cha mẹ em sẽ tin?”
“Ô…… Anh Luật, anh đừng nhanh vạch trần người ta như vậy chứ……”
“Haha……”
Chu Luật cười lên tiếng:“Không bằng thế này, chờ sau khi Thiên Lý về nước, em mới hảo hảo mà dạy dỗ lại cậu ấy một chút, được không?”
“Dạy dỗ lại đương nhiên là phải làm–!” Quả Quả khí thế mười phần đứng lên,“Cậu ta đến đó mà dám không gọi điện thoại cho em, em sẽ vọt tới nước Anh mà đánh cho cậu ta một trận–!”
Chu Luật mỉm cười nhìn cô nhóc hưng trí bừng bừng:“Sao vậy, hiện tại không muốn khóc nữa à?”
“…… Ô…… Những lời anh vừa nói, vẫn là trong tưởng tượng thôi……”
“……”
Thật vất vả đem thương cảm của Quả Quả chuyển thành hứng thú đối với PSP, đã là tám giờ tối.
“Quả Quả, đến giờ em phải về rồi.” Chu Luật đúng lúc nhắc nhở.
“Chờ một chút nữa đi……”
Quả Quả tay đang cầm PSP chơi đến quên cả trời đất. Trẻ con quả nhiên vẫn là trẻ con, cảm xúc tới nhanh, đi cũng nhanh.
“Dừng lại nào. Trở về nhà sớm một chút cho anh.”
Quả Quả miệng bắt đầu mếu, giả trang đáng thương:“Anh Luật là muốn đuổi em đi sao……”
“Em biết là tốt rồi.”
“Ô……”
Chu Luật lắc đầu, bất đắc dĩ nói:“Thích chơi anh cho em mượn về nhà là được rồi.”
“Úc da ~”
Sau đó, có người đến gõ cửa.
“Em ra mở cửa.”
Quả Quả bị kích động, chạy tới.
“Này……”
Nếu để người ngoài thấy, hơn phân nửa sẽ nghĩ đến mình đang dụ dỗ nhi đồng…… Chu Luật có chút đau đầu nghĩ.
Nhưng là……
“Oa –”
Quả Quả vui vẻ kêu lên.
“Lão đại, em cuối cùng cũng lại gặp được anh a a a –”
…… Người đến là Thanh Dạ.
“Chào buổi tối.” Thanh Dạ tươi cười chào,“Thấy em gái Quả Quả cũng thực làm cho người ta cao hứng đó.”
“Nói dối, thấy anh Luật anh mới vui vẻ đi?”
Quả Quả không có ý tốt cười cười, xoay người nói với Chu Luật:“Như vậy em đi về đây, không quấy rầy hai người nữa.”
“……”
“Anh Luật đừng lo lắng, em tự mình gọi tắc xi trở về. Về nhà sẽ gọi lại cho anh. Tạm biệt~”
Sau đó cô nhóc nhanh chóng thu thập túi đồ của mình, rồi đi xuống lầu.
Đương nhiên, cũng không có quên mang đi máy PSP của Chu Luật.
“Thật sự là đứa nhỏ có hiểu biết.”
Thanh Dạ cười cười, đóng lại cửa phòng.
“Nghĩ tới dạo này sao lại có nhiều chuyện xảy ra vậy…… vẫn là nơi này tự tại hơn.”
Chu Luật cầm áo khoác kiểu Tây của anh treo trên giá áo, hỏi:
“Anh biết không?”
“Biết gì cơ?”
“Chuyện Thiên Lý muốn sang Anh du học.”
“Hả……?” Thanh Dạ có chút ngoài ý muốn hỏi,“Khi nào thì đi?”
“Đầu tháng 12, trước khi game update.”
“Nhanh như vậy sao?”
“Vâng……”
Cho nên Thiên Lý không thể tham dự hoạt động Thỉnh thần tế trong tháng mười hai, không thể chính mắt thấy kỳ tích của Ánh Sáng bắt đầu. Sau này, nói không chừng cũng không có cách nào cùng bọn họ kề vai chiến đấu. Đây không thể không nói là một nỗi tiếc nuối lớn.
Trong cuộc chiến tranh đoạt Quốc chiến quán quân, thanh âm mỏng manh mà làm cho người ta vui sướиɠ của Thiên Lý trong kênh IS, đã trở thành vĩnh cửu trong trí nhớ của mọi người.
“Vì vậy……” Thanh Dạ dịu dàng nói,“Em cũng có chút buồn bực, phải không?”
“Vâng……”
“Anh có thể hiểu. Dù sao đứa nhỏ kia cũng toàn tâm toàn ý kính trọng em, luôn đứng bên cạnh em.” Thanh Dạ kéo Chu Luật cùng ngồi xuống sô pha,“Người làm bạn cùng mình lâu như vậy bỗng nhiên phải đi, cho dù có dặn lòng đến đâu, cũng không thể không tiếc nuối.”
Chu Luật chăm chú nhìn anh hồi lâu, bỗng nhiên nói:
“Thanh Dạ, hai mắt của anh đen quá.”
“A…… Bị phát hiện rồi.” Thanh Dạ mỉm cười,“Mấy ngày nay anh không thể nào ngủ ngon, tất nhiên là bị như vậy.”
“Anh sao vậy?”
Đưa tay sờ lên mặt Thanh Dạ, sau đó đôi tay bị người ta chặt chẽ bắt lấy, nắm chặt. Cảm giác ấm áp mà tràn đầy.
“Có chuyện không có nói với em trước, lúc trước anh đã có lỗi với em.” Thanh Dạ thật sự nói.
“Vâng?”
“Mẹ anh lúc trước có yêu cầu, cùng với cô bé hàng xóm trước kia giả mạo làʍ t̠ìиɦ nhân, đến ra mắt bà nội.”
“……”
Thanh Dạ nói thập phần thẳng thắn. Chu Luật sửng sốt một chút, sau đó nhớ tới chuyện Đu Đủ trong bệnh viện thấy Thanh Dạ.
Thì ra …… Là như thế này à.
“Việc này dù sao cũng phải giải thích với em…… Mẹ anh muốn đích thân tới tận cửa để nói, nhưng hai ngày nay bà thật sự rất khó thoát thân. Cuối cùng bà nói với anh, nếu Tiểu Luật không tha thứ cho con, con phải tự giác quỳ xuống nhận sai đi. Nếu cậu ấy vẫn không tha thứ cho con, con rõ ràng cũng đừng mong sống nữa.”
“Phốc……”
Chu Luật nhất thời cười ra tiếng.
Mẹ an bài lại bắt con đi nhận sai…… Hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dáng bi quẫn của Thanh Dạ khi nghe mẹ nói thế.
“Thực quá phận phải khống?” Thanh Dạ nhíu mày nói,“Nhưng mà, nếu em không tha thứ cho anh, anh sẽ thật sự không còn đường sống.”
“Ngốc.” Chu Luật cười nói,“Anh là dạng người gì, chẳng lẽ em còn không biết?”
“Cám ơn đã hiểu cho anh, thân ái.”
Thanh Dạ nhẹ nhàng mà hôn lên môi Chu Luật.
Thực tế một khi đã nói rõ ràng, những cảm xúc không minh bạch cũng theo gió mà bay xa. Dù sao, hoàn thành tâm nguyện cho bà nội đang trong tình trạng bệnh tình nguy kịch…… cũng hoàn toàn có thể thông cảm.
Chuyện này, nếu là vẫn muốn giấu diếm, mọi người sẽ có khả năng làm như chưa bao giờ phát sinh. Nhưng Thanh Dạ lại lựa chọn thẳng thắn, đây là quan tâm của anh đối với mình.
Nhưng thật ra hoàn toàn không ngờ tới, vì một chuyện nhỏ như vậy, mẹ Thanh Dạ lại nghĩ tự mình tới cửa……
Ngẫm lại, mình có thể được những người nhà này coi trọng như thế, thật đúng là làm cho người ta uất ức.
“Ngày đó vốn là nên nói với em chuyện này …… Nào biết đυ.ng phải mợ em. Sợ em trong khoảng thời gian này phiền càng thêm phiền, cho nên giữ lại đến bây giờ.” Thanh Dạ thân thiết hỏi,“Bây giờ, mợ sao rồi?”
“Cơ bản cũng coi như mợ chịu thua rồi…… Lời mợ khuyên bảo em vẫn mắt điếc tai ngơ. Phỏng chừng bà cũng mệt mỏi, cảm thấy đứa cháu này quả thực không còn cách cứu chữa, ngày hôm qua cũng không tới đây.”
“A…… Vậy là tốt rồi.”
“Anh…… tình trạng của bà nội thế nào?”
“Ừ……”
Thanh Dạ hơi nở nụ cười một chút, hỏi:
“Khi anh đem áo khoác vào cửa, trên chỗ khuỷu tay, em chắc là không để ý?”
“Sao vậy?”
“Ở đấy.” Thanh Dạ chỉa chỉa vào cánh tay mình,“Có quấn một dải khăn đen.”
“……”
Chu Luật kinh ngạc một chút, hỏi lại:“Anh là nói……”
“Buổi sáng hôm nay, bà đã qua đời.”
“……”
Thời điểm chính tai nghe được sự thật, vẫn là có chút rung động.
Bởi vì lời Thanh Dạ nói thật sự rất bình tĩnh. Nhưng là đôi mắt của anh thũng sâu, lại nồng đậm chút đau thương. Có những cảm xúc, có muốn cũng không thể giấu được.
“Sao lại như vậy……”
Chu Luật nhíu mày thật sâu.
“Biểu tình của bà nội rất an tường. Cho nên, không có gì phải tiếc nuối.”
Mặc dù không tiếc nuối, nhưng dù sao đây cũng là người thân rất quan trọng của anh……
Chu Luật không khỏi nhớ tới cha mẹ mình. Thời điểm họ qua đời, mình từng liên tục một thời gian dài đều bị vây trong trạng thái thất thần.
Đưa mắt nhìn lại gương mặt quen thuộc của Thanh Dạ, cùng với trạng thái mệt mỏi trên khuôn mặt. Sau đó, gắt gao ôm lấy anh.
Sức mạnh thật lớn. Giống như trong cuộc sống đã trải qua, khi Thanh Dạ an ủi mình.
Hai người dù sao vẫn tốt hơn. Bất luận vui sướиɠ hay đau khổ, đều có người cùng mình chia sẻ.
Sinh mệnh cho dù có kết thúc, gặp nhau cho dù có muộn màng. Nhưng quan trọng hơn, chính là quý trọng thời gian hạnh phúc trước mắt.
Quý trọng…… Hai người vĩnh viễn bên nhau.