Edit: bé Na“Thật tốt quá……”
Nhận được đáp án vừa lòng, Trục Phong cảm thấy rất an tâm.
“Như vậy, làm phiền các cậu quan tâm đến Linh Linh. Thật sự rất cảm ơn.”
Trục Phong liên tục nói vài câu“Cám ơn”, có thể nhìn ra được anh rất quan tâm đến cô em gái này.
“Khách khí rồi.” Thanh Dạ cười nói,“Mấy ngày tới, cậu đưa cô bé đến Ánh Sáng báo danh nhé.”
“Tôi mai tôi sẽ dẫn cô bé tới tìm các cậu luôn, được không?”
“Ừ, cứ như vậy đi.”
Ba người lại lẳng lặng đứng một lát, Chu Luật đề nghị:
“Có lẽ, bây giờ cũng nên trở về thôi?”
“Đúng vậy…… Chúng ta ở trong này trò chuyện cũng đủ lâu rồi.” Trục Phong cười cười,“Cám ơn các cậu đêm nay vẫn theo nói chuyện với tôi.”
“Luôn cảm ơn đến, cảm ơn đi làm gì?” Thanh Dạ ôn hòa nói,“Tóm lại, chúng tôi về Khắc Thụy Tư Đặc trước. Trục Phong, cậu bảo trọng.”
“Các cậu
trở về đi, tôi muốn ở lại đây tưởng niệm thêm chút nữa.”
“Hẹn gặp lại.”
“Hẹn gặp lại. Chúc các cậu tháng sau có thể thuận lợi đi lên ngai vàng quán quân của cả nước.”
Thanh Dạ gật đầu, ấn nút sử dụng hồi thành quyển trục.
Sau đó, Chu Luật cũng biến mất theo.
Trục Phong đứng ở cửa đông nhớ lại những chuyện đã qua, thân ảnh mang theo vài phần phiền muộn cùng cô đơn, trong nháy mắt thời gian dường như dừng lại, đây cũng là hình ảnh cuối cùng anh lưu lại nơi đây.
Chúng ta đều phải có thói quen, thói quen chấp nhận những chuyện đã qua, chấp nhận sự ly biệt trong hiện tại… và cả trong tương lai
***
Đêm nay.
Sau khi thoát trò chơi, Chu Luật một hồi lâu đều không nói câu nào.
“Tới lúc đi tắm rồi, đi thôi em.” Thanh Dạ vỗ vỗ vai cậu,“Chuyện của Ảo Giác giờ đã qua, chúng ta là người ngoài cuộc cũng không cần nghĩ nhiều.”
“Em không phải đang nghĩ về chuyện của Ảo Giác.” Chu Luật ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói,“Lại nói tiếp, trong hội chúng ta cũng có mấy đứa nhỏ đang học cấp ba phải không.”
“Đúng vậy……” Thanh Dạ gật đầu,“Sau đợt khai giảng vào tháng 9, công hội có khả năng sẽ ít đi một số người. Dù sao bọn họ cũng nên lấy việc học làm trọng, cũng phải nghiêm túc lại rồi.”
“Sau đó, tốt nghiệp đi tìm việc làm, hiện tại cũng có một hai người……”
“Ừ.”
Thanh Dạ đưa tay sờ sờ mái tóc mềm mại của người yêu.
“Ảo Giác giải tán, hội viên sẽ xin gia nhập những hội khác, thêm nữa, sau khi Quốc chiến kết thúc khẳng định sẽ nhận thêm một số người…… Cho dù trong hội có người rời đi, cũng sẽ rất nhanh có thành viên mới bổ khuyết vị trí của họ.”
Thanh Dạ nghĩ tới một chuyện, khẽ thở dài:
“Tuy rằng anh rất hy vọng có thể bảo trì tình trạng này, nhưng không có khả năng thực hiện.”
“Theo quy tắc của hội, thành viên không thường xuyên đăng nhập sẽ không được giữ ở chủ hội, phải không?”
“Ừ.”
“Nhưng, em lại bỗng nhiên rất muốn vì bọn họ mà……”
“Uhm?”
Chu Luật nhìn ánh mắt Thanh Dạ, thật sự nói:
“…… Giữ lại vị trí.”
Thanh Dạ mỉm cười, lập tức ôm người yêu.
“Em cùng anh đều nghĩ giống nhau.”
“A……”
“Tóm lại…… Bất luận như thế nào, anh đều sẽ không đi.” Thanh Dạ ôm chặt hai tay, dịu dàng nói,“Anh sẽ luôn ở bên cạnh Luật, cho đến khi Luật chán ghét anh mới thôi.”
“Thanh Dạ……” Chu Luật cười nói,“Hiện tại anh nên buông em ra?”
“Hả…… Em em em chẳng lẽ đã chán ghét anh……”
“Em
chỉ là muốn đi tắm mà thôi……”
“Như vậy…… Không bằng cùng nhau?” Thanh Dạ cười xấu xa,“Tiết kiệm thời gian, tiết kiệm nước.”
“Chỉ sợ sẽ lãng phí thời gian và lãng phí nước hơn thì có……”
***
Tối hôm sau, Trục Phong dẫn theo cô em gái Linh Linh đến nơi Ánh Sáng tập hợp.
Linh Linh là một nữ thợ rèn, nhìn qua bề ngoài, trông cũng ngoan ngoãn, đáng yêu.
“Đây là em gái tôi.” Trục Phong giới thiệu.
“Chào các anh……” Linh Linh mở lời chào,“Thanh lão đại, Luật lão đại.”
“Chào em.”
Cô bé này thái độ rất hào phóng, nhìn qua có lẽ có thể làm cho người ta yên tâm.
“Vị trí tại chủ hội không còn nhiều lắm, cho nên để em tới phân hội có được không?” Chu Luật hỏi,“Thành chiến em có tham gia không?”
“Có ạ.” Linh linh gật gật đầu.
“Được rồi, như vậy về sau, em sẽ đi theo Trà Trà nhé, có vấn đề gì không hiểu cứ hỏi chị ấy là được.”
“Chị Trà Trà phải không ạ? Em biết chị ấy……” Linh Linh có chút hưng phấn nói,“Ở thành chiến trước đây em đã từng được gặp qua, kết quả là em chết thảm…… Ha ha, chị Trà Trà thật sự rất mạnh, sẽ tuyệt đối không thất bại bởi các nam pháp sư.”
“Những lời này, em có thể giữ lại về sau chậm rãi nói với Trà Trà.” Trục Phong sờ sờ đầu em gái,“Thời điểm anh không ở đây, em nhất định phải nghe lời Thanh Dạ và Luật, đừng gây thêm phiền phức cho bọn họ, em biết chưa?”
“Em biết rồi mà…… Lời này anh đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần rồi.”
“Ừ, kỳ thật anh cũng biết em rất ngoan, nhưng đôi khi lại đột nhiên trở lên ngốc nghếch……”
“Em đâu có……”
Linh Linh không phục nói.
Trục Phong cười cười, lại nói vớiThanh Dạ:
“Nếu đứa nhỏ này phạm sai lầm, cũng nhờ cậu là hội trưởng không cần lưu tình, nhất định phải thay tôi chỉ bảo cho cô bé.”
“Anh……”
“Những điều cần nói anh đã nói xong rồi.” Trục Phong nhìn em gái,“Linh Linh, về sau em chính là hội viên của Ánh Sáng, không được qua lại cùng mấy đứa Băng Hỏa nữa, em biết anh trước nay vẫn không thích bọn họ.”
“Anh…… anh nói những lời này đều không có ý nghĩa.” Linh Linh có chút nôn nóng nói,“Nếu thực anh lo lắng cho em như vậy, anh làm ơn đừng đi mà.”
“…… Điều này tất nhiên không được.” Trục Phong thở dài,“Hôn lễ sắp tới rồi, những việc anh phải làm thật sự rất nhiều.”
“……”
“Cũng đến lúc rồi, anh phải logout bây giờ. Em phải tự quan tâm đến mình, biết chưa, Linh Linh.”
“Anh……!” Linh Linh gọi Trục Phong, nghe khẩu khí giống như muốn khóc,“Anh có thể ở lại thêm chút nữa được không…… Anh đừng đi được không……”
“Linh Linh…… Anh sẽ trở lại gặp em.”
Ánh mắt Trục Phong bất đắc dĩ cùng không muốn từ bỏ.
Anh cười cười với mọi người, nhưng vẫn quyết đoán thoát khỏi trò chơi.
“Anh……”
Chỉ để lại Linh Linh, đang đứng vô lực thấp giọng lẩm bẩm.
“Sẽ trở lại gặp em…… Em biết anh là vì muốn làm cho em an tâm nên mới nói như vậy …… Anh sẽ không trở về nữa. Vài năm sau, Anh cũng sẽ không còn nhớ đến em, không còn nhớ tới tất cả mọi chuyện ở nơi này……”
Trước mắt cô bé, giờ phút này nhất định cực kì khổ sở.
Chu Luật không muốn quấy rầy cô, vì thế cùng Thanh Dạ rời đi.
Có lẽ có những lời còn chưa kịp nói.
Có lẽ có những tâm tình còn chưa kịp làm cho đối phương hiểu được.
Nhưng hiện tại, đã không còn cơ hội.
“Tình cảm giữa Trục Phong và Linh Linh, cũng không ít hơn em cùng Quả Quả nhỉ?” Thanh Dạ cảm khái nói.
“Vâng…… Có lẽ mấy đứa nhỏ đều là như vậy, đặc biệt không thích ly biệt.”
“Thật ra, Luật, em cũng vậy.”
“Em?”
“Ừ.”
“Thoạt qua có vẻ không cần, trong lòng lại cực kỳ để ý. Luật là một người rất tình cảm.” Thanh Dạ mỉm cười,“Anh thích nhất…… chính là em như vậy.”
**
Vài ngày sau, phóng viên Sera bận đi công tác đã trở lại.
Nhưng khi trở về Sera cũng không đưa tin gì về tình hình các công hội tại Bi Luyến Hồ, mà là đem trọng tâm bài viết đặt tại Quốc chiến tranh tài, làm cho người ta có cảm giác ngoài ý muốn.
Mọi người cùng chú ý tới vòng bán kết, sẽ triển khai trong tháng bảy, giữa mùa hạ
nóng bức.
Trải qua một phen so đấu kịch liệt, Ánh Sáng Chi Đường với Vong Linh Quân, cuối cùng điểm số là 11-0.
Thực lực của Vong Linh không bằng đối thủ Ngày Đêm trước đây. Cho nên nói, trận đấu này đánh không một chút gian nan.
Không biết có phải do tâm tình đã bị ảnh hưởng trước đó, toàn thể Ánh Sáng đều đối với trận thắng này không có cảm giác gì nhiều. Giống như tiến vào trận Chung Kết là một chuyện không đáng phải hoan hô chúc mừng.
Luyện tập vẫn theo lệ thường, trận đấu vẫn còn tiếp tục.
Nhưng…… Ngân Cánh lại thua trong vòng bán kết.
Bọn họ thua bởi công hội tới từ khu năm, Nhân Tâm Phúc Quán.
Nếu nói lần này trận đấu tranh vị trí quán quân hơn phân nửa sẽ từ các công hội của khu hai Bi Luyến Hồ, như vậy bên cạnh tranh mạnh nhất, nhất định chính là Lãng Mạn Đường từ khu năm.
Lãng Mạn Đường Nhân Tâm Phúc Quán, là công hội nổi bật nhất, là đối thủ cho dù có là ai cũng không dám khinh nhờn.
Cho dù đã thua trận, nhưng Ken vẫn giữ một bộ dáng không có gì không cam lòng, thực bình tĩnh tìm Thanh Dạ, nói:
“Chúng tôi cũng không phải không có cơ hội thắng, chẳng qua không dự đoán được pháp sư của đối phương lại mạnh như vậy, đoạn tuyệt cơ hội thắng cuối cùng của chúng tôi. Đối thủ trong trận chung kết của các cậu là bọn họ, đến lúc đó nên đặc biệt chiếu cố đến pháp sư đó, càng sớm giải quyết càng tốt.”
“Ken, cảm ơn lời khuyên của cậu.”
“Không cần cảm ơn.” Ken cười cười, nói,“Chỉ cần các cậu đem danh hiệu quán quân mang về Bi Luyến Hồ là được rồi.”
Tuy rằng không thuộc cùng một công hội, nhưng Ken đối với Ánh Sáng vẫn tin tưởng mười phần.
Mà đối với Ánh Sáng Chi Đường mà nói, quán quân chính là một danh từ vừa gần lại vừa xa.
Công hội đạt tới độ đoàn kết cùng hòa hợp cao nhất trong lích sử, sau đó, lại hoàn toàn không tự giác sáng tạo ra truyền thuyết.