Chương 2-1: Muốn làm trên máy bay

Muốn làm trên máy bay

"Tôi muốn làm trên máy bay."

Lâm Đồ đang suy nghĩ bởi vì trước khi lên máy bay, khi đang trong phòng nghỉ ngơi, Lăng Sơ vô tình nói ra một câu khiến cả người cô có một loại cảnh giác cao độ.

Trong không gian rộng rãi của khoang hạng nhất, Lăng Sơ cách đó không xa đang đeo bịt mắt để ngủ bù.

Tiếp viên hàng không lịch sự ngồi cách đó không xa, khoanh tay, cách cư xử không chê vào đâu được gần như hoàn hảo.

Chỉ có Lâm Đồ cảm nhận được, kể từ khi Lăng Sơ lên máy bay, hắn đã tiếp nhận không biết bao nhiêu lời hỏi hang quan tâm, ánh mắt đó giống như tất cả những người theo dõi hắn đều như vậy, tràn đầy say mê mà yêu thích.

Cô không thể không thừa nhận, công ty giải trí do Minh Thành điều hành rất tỉ mỉ và kém chọn trong việc nhìn người.

Làn giải trí dần bước vào mùa bán nhân vật, cô đã tưởng tượng vô số khả năng về Lăng Sơ, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện ra, hắn thật thích hợp với kiểu tùy tiện và cái tôi bẩm sinh của hắn.

Hắn thực sự đã giữ được trạng thái nguyên bản nhất của mình trên màn ảnh mà không phải che dấu.

Lâm Đồ chú ý đến hơi thở của hắn dần dần ổn định, cô cuối cùng cũng có thể thở nhẹ một hơi, đưa mắt nhìn đám mây ngoài cửa sổ.

Không còn gì để nghi ngờ, Lăng Sơ hoàn toàn là một người tỏa sáng.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao cô dám cá cược với Minh Thành.

Bởi vì chiến thắng của sáu tháng sau, cô đã nỗ lực rất nhiều.

Bộ phim gây tranh cãi ra mắt vào năm sau chỉ là một trong rất nhiều quân cờ mà cô chuẩn bị.

"Lâm Đồ."

Tiếng gọi khàn khàn của Lăng Sơ vẫn chưa tỉnh ngủ cô gần như mất trí.

"Tôi đây."

"Nước."

Đã có người nhanh hơn cô một bước giúp hắn chuẩn bị đồ.

"Cảm ơn."

Lâm Đồ lịch sự nhận lấy cốc nước từ tay cô tiếp viên đưa, lúc quay đầu nhìn Lăng Sơ, hắn đã kéo xuống bịt mắt, tối tăm nhìn cô.

Được rồi, cô đã biết rồi.

Lâm Đồ quay người qua, mỉn cười mở miệng:

"Thật xin lỗi, giọng anh ấy gần đây không được tốt lắm, ở đây có nước ấm không?"

Trong không gian to lớn chỉ còn lại Lâm Đồ mà Lăng Sở, biểu cảm của người nào đó cuối cùng cũng dịu đi chút, lười nhác hỏi cô:

"Vẫn còn bao lâu?"

"45 phút nữa."

"Ưʍ."

Cái âm cuối ý vị sâu xa này vừa rơi xuống, làm các dây thần kinh toàn thân cô đã trở lên căng thẳng.

Lăng Sơ không phải là loại tùy ý nói đùa, một sự việc nếu hắn đã có chuẩn bị, vậy thì hắn sẽ làm cho đến cùng.

Cô không biết nên mở miệng nói gì, cái gì nhân luân a, sự lí a căn bản không thể thuyết phục Lăng Sơ.

Bởi vì trong thế giới của hắn, hắn chính là thần của chính mình.

"Cô đang rất căng thẳng?"

Giọng nói mang chút hơi cười đến từ Lăng Sơ, người rất hài lòng với biêt hiện hiện tại của cô.

Cái con mồi này, thật là so với các con mồi trước đây thú vị hơn.

Lăng Sơ thậm chí còn có ý nghĩ xấu xa, nếu hắn thực sự làm cô tại đây, liệu có dọa cô đến mức cả mặt trắng bệch hay không?

"Đúng, tôi rất căng thẳng."

Không Ngờ Lâm Đồ đứng cách hắn không xa, từng từ từng chữ vẫn trung thực dũng cảm tiến về phía trước như lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Lăng Sơ ghét nhất cái gọi là trung thực không hề sợ hãi của cô.

Lúc đầu anh nghĩ đó chỉ là sự ngụy trang của cô gái nhỏ, nhưng trò chơi đã chơi đến hắn đích thân vào cuộc, hắn mới không thể không thừa nhận, Lâm Đồ đã buộc chính mình phải trung thực với hắn.

Cô rõ ràng có thể giống như những người trước kia vây quanh hắn, có thể trong nháy mắt nhìn thấu biết dùng những điều nhỏ nhặt nhất để lấy lòng hắn. Nhưng cô lại chọn con đường khó đi nhất.

Đôi mắt đó lúc này đang nhìn hắn một cách không chút tình cảm, không chút sợ hãi, như thể cô sẽ không sợ hãi hay nao núng cho dù hắn có làm gì cô đi nữa.

Đây không phải trạng thái của một"người" nên có.

Lăng Sơ ghét loại cảm giác không thể kiểm soát được này.

"Tiên sinh, nước của anh."

Người thứ ba không nên tồn tại ở đây lúc này đã quay trở lại, Lăng Sơ kéo lại bịt mắt, hoàn toàn không có ý định nói chuyện.

Lâm Đồ mỉn cười, lại nhận chiếc cốc của tiếp viên đưa, nhẹ nhàng gọi tên hắn:

"Lăng Sơ."

Hắn thực sự đã nghe ra lời cảnh cảo từ phía cô.

Lăng Sơ có chút hứng thú nửa ngồi dậy, bịt mắt tùy ý kéo xuống một nửa. Khuôn mặt ngủ tưởng chừng mở như không mở giống như đứa bé đang làm nũng, khiến người khác không thể kháng cự.

Trên khuôn mặt Lâm Đồ đang đối mặt trực diện với hắn không lộ ra một chút dấu vết bị cám dỗ nào, ngữ khí của cô bình tĩnh, bình tĩnh đến mức như thể việc đó không liên quan gì đến cô.

"Nước anh cần."

Đôi mắt của cô dõi theo chuyển động đưa nước, một đường nhìn vào trong mắt hắn.

Lăng Sơ vô tình đưa tay cầm lấy ly nước, thậm chí còn giữ thái độ lễ phép với người ngoài.

"Cảm ơn."

"Uống xong thì nghỉ ngơi cho tốt."

Cô nhẹ nhàng nói thêm câu, âm thanh ấy rơi vào trong tim hắn, giống như móng vuốt mèo cào lên thân thể sưng huyết của hắn.

"Cậu nói xem, cô ta có hay không nhân lúc tôi không để ý, hạ độc trong thức ăn hàng ngày của tôi."

Sau tất cả những lời thông báo, Lăng Sơ đã loại bỏ Lâm Đồ, cầm ly rượu tùy ý dựa vào hầm rượu của người bạn tốt. Hắn cau mày hỏi.

Minh Thành cúi đầu, chuyên tâm lau chai rượu vang mới thu thập được của hắn mà không nói gì.

Lăng Sơ bắt đầu tự nói chuyện:

"Đúng rồi, cậu ở đâu tìm được người cực phẩm như vậy?"

Minh Thành đem chai rượu vang cẩn thận để lại vị trí nó vốn được đặt, cô chính là tự tìm đến cửa.

"Sao thế?"

"Có độc!"

Lăng Sơ đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng được tóm tắt lại bằng hai chữ.

Minh Thành cười như không cười nhìn hắn:

"Nói như thế nào?"

"Chính là rất có độc!"

Làm hắn vậy mà xuống tay rồi, hơn nữa còn không chỉ một lần.

Câu nói tiếp theo Lăng Sơ không có nói ra, nếu không làm cho Minh Thành biết được hắn đó bụng ăn quàng lại còn đem lần đầu của mình giao cho người phụ nữ như vậy, không biết sẽ bị hắn cười đến tháng nào năm nào.

Minh Thành đột nhiên nghĩ đến dáng vẻ cô đứng ở văn phòng của hắn, kí ức có chút mơ hồ, hơn nữa cô luôn cúi đầu, hắn thậm chí còn chưa kịp nhìn thấy mặt cô như thế nào.

"Sau đó thì sao?"

Lăng Sơ bị hỏi đến đột nhiên bị mắc kẹt.

"Cậu vẫn muốn tiếp tục làm thần tượng?"

Minh Thành nhấc mày hỏi hắn.

"Làm! Tại sao không làm chứ."

Lăng Sơ giận dữ trừng mắt nhìn bạn tốt, chuyện này nguyên nhân không phải là cùng hắn đánh cược sao? Người đàn ông này đơn giản coi cuộc đời mình như một trò chơi, cái gì cũng có thể cá cược.

"Lăng lão gia tử nếu như nhìn thấy cậu xuất hiện trên quảng cáo trước mặt, không biết sẽ bị trọc tức đến mức nào."

Việc này không liên quan gì đến hắn, Minh Thành chỉ muốn thay Lăng Sơ nhắc nhở.

Lăng Sơ thật muốn đánh người.

"Cậu có thể cầm quảng cáo của tôi đưa đến trước mặt lão gia tử xem xem."

"Được, như ý nguyện của cậu, muốn hay không cái cược một chút, xem cậu dám hay không dám."

Lăng Sơ nghẹn lời.

"Tôi cá cậu dám."

"Được thôi, cậu thắng rồi!"

Minh Thành cười rất tùy ý, giống như căn bản không để thắng thua ở trong lòng.

Nếu nói Lăng Sơ đã lớn như vậy rồi, đã từng sợ ai qua? Trừ người là chủ gia tộc họ Lăng Lăng lão gia tử ra, Minh Thành khẳng định hắn phải đứng thứ nhất.

Hoàn toàn ở ngoài vòng sinh hoạt của Minh Thành và Lăng Sơ, Lâm Đồ đang ở nhà ăn đợi người.

Trong lịch trình cô đã hẹn trước bốn tháng để gặp mặt một ngườ thanh niên quyền quý, đặt nhà hàng với những món ăn quen thuộc của hắn, đặt chỗ riêng, nhưng cô không mang theo Lăng Sơ hay kịch bản.

Phương khởi lúc bị người dẫn tiến vào, lông mày của hắn đã hơi nhăn lại.

Để lại thời gian cho Lâm Đồ chỉ có một tiếng, tiếp theo hắn còn rất nhiều việc quan trọng phải xử lí. Khi thư kí thông báo cho hắn, lúc này hắn muốn ăn tối ở đây như thường lệ, nhưng sau khi nhìn thấy một người, hắn đã có sự bất mãn theo bản năng.

Mà khi ánh mắt đầu tiên của hắn nhìn thấy Lâm Đồ, loại bất mãn này gần như đạt đến cực hạn.

Bởi vì cô quá bình thường, bình thường đến lỗi không đủ để lãng phí thời gian trăm vạn của hắn.

"Phương tổng, chào ngài. Tôi là công ty ACE, người đại diện của Lăng Sơ, Lâm Đồ."

Phương khởi đối với ACE có chút ấn tượng, bởi vì đó là công ty mang tên Minh Thành được hắn coi là đối thủ cạnh tranh duy nhất của mình, mặc dù sản nghiệm của Minh gia, có thể nói là tồn tại không đáng kể.

Lâm Đồ hoàn toàn xúc phạm hắn.

Dùng tên của Minh Thành để hẹn đặt chỗ trong lịch trình của hắn, cho dù đặt chỗ ở nhà hàng hắn yêu thích, nhưng mà hiện tại, thậm chí nỗ lực vì một người có thân phận không đủ để được hắn ghi nhớ, muốn cùng hắn tiến hành cuộc hội thoại này.

Phương Khởi nhấc tay lên, còn không đợi hắn mở miệng, Lâm Đồ đã bảo người phục vụ đem đồ ăn lên, sau đó lùi sang một bên, duy trì giữ khoảng cách tôn trọng với hắn.

"Là những món ăn quen thuộc ngài thường dùng, mời ngài từ từ thưởng thức. Nếu có cơ hội, rất mong được gặp lại ngài vào lần sau."

Cô nói như vậy, dùng một nụ cười có thể coi là dễ chịu với khuôn mặt bình thường đó, rồi tạm biệt và rời đi.

Sự tình xảy ra quá nhanh, thậm chí còn hình thành một khoảng trống ngắn ngủi trong suy nghĩ tích cực của hắn.

Bữa ăn đặc trưng của nhà hàng phương tây đã sẵn sàng, đó là khẩu phần của một người. Khi đối diện với đồ ăn thì đã bị cô lặng lẽ rời đi. Ban nhạc xuất hiện ở nơi bọn họ nên xuất hiện bắt đầu biểu diễn.

Như thể cái người tên Lâm Đồ chưa từng xuất hiện trước đây, chợt xuất hiện trong cuộc sống của hắn, sau đó lại đột ngột rời đi.

Lâm Đồ.

Phương Khởi lần thứ hai trong lòng đọc cái tên này, bộ não có trí nhớ chỉ cần nghe qua là không bao giờ quên của hắn giống như một thương hiệu, đã đem cái tên này in sâu vào trong trí nhớ, phù hợp với khuôn mặt đó, nụ cười đó, tấm lưng đó.

Hắn đột nhiên có một loại bị thuyết phục, những gì cô nói trước khi rời đi, sẽ có một ngày điều đó thành hiện thực.

"Giúp tôi chuẩn bị một phần tư liệu về Lăng Sơ của công ty ACE."

"Được, ngài đợi một chút."

Ngày 30 tháng 10 năm 2017.

Hẹn gặp đối tác đầu tư Hậu Sinh, Phương Khởi là người đưa ra quyết định.

Mục này trong lịch trình của hắn, bị Lâm Đồ đánh dấu một cách nhẹ nhàng.

Trong làng giải trí, ngoại hình chỉ là cơ sở để tồn tại.

Minh Thành và cô ước định mục giải thưởng, nếu chỉ đơn độc dựa vào một bộ phim gây tranh cãi của vị đạo diễn nổi tiếng, thực tế hi vọng quá mỏng manh.