Chương 33

Thẩm Đào Đào suy nghĩ vài giây rồi cầm micro lên: "Tôi cảm thấy hơi đáng tiếc, tôi sẽ cố gắng hơn vào trận đấu tiếp theo."

Trương Đống Cường cúi đầu, nói vào micro: "Tôi cảm thấy người nào đó không ga lăng chút nào."

Trong lúc nhất thời, Tịch Bất Bạch sau khi lấy được chìa khóa dường như đã thành tội đồ, Giang Đồng ở hậu trường ước gì có thể lao tới tát vào mặt tên kia một cái, đồ miệng chó không nói được tiếng người này.

[Anh Đống đúng là người thẳng thắn, có chuyện gì thì cứ nói thẳng.]

[Anh Đống đúng là một người đàn ông chân chính.]

[Có mấy người à, đừng để bị chọc giận cho tức chết, anh Đống đang nói chuyện thẳng thắn, không được chỉnh bậy bạ đâu đấy.]

Tịch Bất Bạch ngồi trên sân khấu khẽ liếʍ môi dưới, cho dù đang bị đâm chọc công khai nhưng cậu vẫn quản lý biểu cảm rất tốt, trên mặt là nụ cười tươi rạng rỡ.

Chương trình được ghi hình trong hai tiếng đồng hồ, chẳng mấy chốc đã đến phần trò chơi cuối cùng “Hỗ trợ bạn bè”, các khách mời sẽ gọi điện thoại cho bạn bè của mình và hướng dẫn đối phương nói ra những từ quy định thì coi như đã thành công.

Trong phân đoạn này không có việc của cậu nên Tịch Bất Bạch ngồi yên trong góc.

Lát nữa định ăn gì đây nhỉ? Chọn cơm chưng thịt hay là gà hầm nấm chăng?

Đều muốn ăn hết.

Tịch Bất Bạch: Ăn hết đi!

"Đội đấu tranh anh dũng sẽ cử ai ra đây?"

Trương Đống Cường: "Chúng tôi cử Đào Đào, còn mọi người thì sao?"

Người dẫn chương trình nhìn về phía sau, nói: "Đội của chúng tôi sẽ cử Tịch Bất Bạch."

Tịch Bất Bạch: !

Giang Đồng: !

Nghe được câu trả lời của người dẫn chương trình, Giang Đồng lập tức chạy từ hậu trường đến trước mặt tổ chương trình: "Chuyện gì vậy? Trong kịch bản đâu có viết như vậy, ngay từ đầu các anh đã nói với chúng tôi rằng nghệ sĩ của chúng tôi không tham gia phần này cơ mà, tại sao bây giờ người dẫn chương trình lại chọn anh ấy?"

Giang Đồng có chút tức giận, tổ chương trình đang lợi dụng sự nổi tiếng của Tịch Bất Bạch để thu hút sự chú ý, nhưng sau lưng họ lại hành động như một kẻ lưu manh vậy.

Tuy nhiên, không ai trong tổ chương trình đưa ra lời giải thích hợp lý cho cậu ấy cả.

“Hãy bình tĩnh đi, chuyện xảy ra ở hiện trường như vậy nhiều mà, thay đổi kịch bản cho phù hợp thôi.”

"Chương trình của các người đã quay mấy số rồi, nếu có thể đoán trước được kịch bản sẽ thay đổi ngay tại chỗ thì nên báo trước cho chúng tôi chứ!"

Giang Đồng tranh cãi với người tổ chức chương trình đến đỏ mặt: "Tôi thấy danh tiếng đài Dứa của các người cũng không ra gì, sau này công ty chúng tôi sẽ tránh làm ăn với đài nhà các người!"

Người của tổ chương trình đã chuẩn bị sẵn sàng: “Chuyện thường tình mà, không cần thiết phải làm ầm ĩ vậy đâu.”

Ai biết sau này còn có chương trình nào trong đài cần mời Tịch Bất Bạch tới để tạo drama không.

Tịch Bất Bạch ngồi trên sân khấu tỏ vẻ rất sửng sốt, cậu không ngờ rằng mình sẽ bị gọi tên, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên vẻ bối rối.

Cậu được người dẫn chương trình kéo lên sân khấu, nhìn thấy mình đứng cùng một chỗ với Thẩm Đào Đào.

Người dẫn chương trình: “Hãy bắt đầu bằng việc xem từ chỉ định là gì nhé?”

Trên màn hình lớn: Bạn vẫn ổn chứ?

Người dẫn chương trình: "Bạn vẫn ổn chứ? Để xem ai trong hai người bạn của mọi người có thể nói ra từ được chỉ định trước nào."

Tịch Bất Bạch hơi mím môi, trong lòng không ngừng phàn nàn, nụ cười trên mặt cũng nhạt đi một chút, cậu không có nhiều bạn bè trong vòng, huống chi ai chơi với cậu cũng sẽ bị dán nhãn là đồ cặn bã, ngưu tầm ngưu mã tầm mã nên cậu gọi điện thoại với ai cũng không phải là điều tốt cho đối phương, thậm chí tương đương với việc làm hại đối phương.

Trong lòng cậu có một sự áp lực khiến cậu choáng ngợp không biết phải làm sao.

Người dẫn chương trình: "Ưu tiên phụ nữ, vậy nên trong trò chơi này, Tịch Bất Bạch sẽ là người đầu tiên."