Tịch Bất Bạch lái xe đến trường mẫu giáo của Bối Bối, cậu đợi vài giây ở giao lộ, quả nhiên đã thấy xe của Điền Chanh chạy đến.
Xe dừng bên đường, Điền Chanh đeo khẩu trang che mặt mộc bước xuống xe, cho dù cô ấy chỉ để lộ nửa gương mặt, nhưng người khác vẫn có thể thấy được đường nét xinh đẹp, duyên dáng kia, cô ấy đang mặc một chiếc váy liền thân rồi khoác thêm áo choàng bên ngoài, mở cửa sau xe ra, bé con Điền Bối bên trong đang mặc bộ đồng phục yếm xanh da trời của trường mẫu giáo, chu môi không chịu xuống xe.
Nước mắt lưng tròng trong đôi mắt to tròn, Bối Bối cố không để chúng rơi ra.
Đàn ông con trai là phải mạnh mẽ!
Lúc này, một cậu bé khác đang khóc lóc ầm ĩ bị bố kẹp nách đi qua, bầu không khí cũng lập tức bị ảnh hưởng.
Cậu bé đạp chân loạn xạ dưới nách bố mình: "Aaaaa! Con không đi mẫu giáo đâu!!!"
Điền Bối mếu máo, bé con thấy rất đồng cảm với cậu bé nọ, đôi mắt to ngấn lệ nhìn Điền Chanh làm nũng: "Mẹ ơi! Con không đi đâu!"
Điền Chanh: "..."
Tuy rằng Điền Chanh mới chỉ là một cô gái hơn hai mươi tuổi, nhưng với tư cách là một người mẹ, Điền Chanh đã rất thành thạo trong việc đối phó với sự mè nheo đến bất chợt của con: "Không đi thì làm sao con học được kiến thức để kiếm tiền đây, bố con hiện giờ còn đang ăn xin ở ngoài kia kìa."
Cô ấy vừa nói vừa lấy điện thoại tìm video Tịch Bất Bạch đóng vai ăn mày cho Điền Bối xem.
Tịch Bất Bạch đang lén la lén lút bên đường: "..."
Hình tượng của cậu trong lòng Bối Bối vẫn luôn là như vậy sao?
Đúng lúc này, đôi mắt to tròn ngấn lệ của Bối Bối bắt gặp Tịch Bất Bạch đang cải trang kín mít ở bên kia đường, thấy bé con đã phát hiện ra mình, Tịch Bất Bạch cũng không trốn nữa, cậu xách túi đồ chơi siêu nhân Ultraman tiến lên, bế bổng Điền Bối ra khỏi ghế trẻ em.
Điền Tranh giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Tịch Bất Bạch, vừa kinh ngạc vừa vui mừng tới nỗi trợn to mắt lên, đôi mắt của Bối Bối cũng giống hệt cô ấy.
"Tới khi nào đấy?"
Tịch Bất Bạch ôm Bối Bối vào lòng, nói: “Vừa mới đến.”
Bối Bối nhìn thấy bố đột nhiên trở về thì vội vàng ôm lấy cổ cậu, cũng không khóc lóc gì, đôi chân nhỏ bé ngắn ngủi cứ lắc lư đầy hưng phấn trong l*иg ngực của cậu.
Bé con gọi bố, ý đồ cố gắng thu hút sự chú ý của đối phương, Bối Bối túm lấy cổ áo của Tịch Bất Bạch nói: "Bố, bố trở về như thế nào vậy?"
Tịch Bất Bạch liếc nhìn Điền Tranh một cái: “Bố ăn xin suốt cả chặng đường để quay về đấy.”
Điền Tranh: "..."
Điền Tranh năm nay hai mươi ba tuổi, năm mười tám tuổi đã đóng vai chính trong "Mùa hè năm ấy của chúng ta" và trở nên nổi tiếng, sau đó cô ấy mang thai, sinh con rồi rời làng giải trí, hiện tại gần như đã quay về với cuộc sống sinh hoạt của người ở ẩn rồi.
Tịch Bất Bạch ôm lấy Điền Tranh, quan tâm chú ý tới tình trạng thân thể của cô ấy: "Gần đây sức khỏe của cậu thế nào rồi? Đã khá hơn chưa? Bác sĩ nói sao?"
"Tốt hơn nhiều rồi."
Giọng điệu của Điền Tranh khá thoải mái, khiến không ai có thể nhận ra cô ấy là một bệnh nhân, sau khi biết bạn trai lừa dối, mượn bụng mình để sinh con, cô ấy đã bị trầm cảm nặng, mấy năm qua vẫn phải dùng thuốc điều trị liên tục.
Có người cho rằng không cần thiết phải sinh con, cô ấy cũng đã nghĩ cách thoát ra nhưng khi bắt gặp bạn trai mình ngủ với đàn ông trong ngôi nhà chung của cả hai thì cô ấy đã mang thai bảy tháng rồi.
Lúc đầu “Mùa hè năm ấy của chúng ta” phải đi tuyển diễn viên khắp cả nước, đạo diễn dẫn dắt những người mới lần mò, khám phá vì muốn đã tốt còn phải tốt hơn. Đạo diễn suy nghĩ độc đáo, tay nghề dàn dựng tuyệt vời nên mọi người trong đoàn đều nghĩ rằng bộ phim này sẽ thành công, nhưng họ không ngờ là chỉ sau một đêm nó lại nổi tiếng như vậy, áp phích của Tịch Bất Bạch và Điền Tranh xuất hiện trong các trung tâm mua sắm lớn, giá trị con người của họ tăng vọt, nhận làm người phát ngôn hay PR đến mềm nhũn cả tay ra.