Tịch Bất Bạch bước qua đó, Tiểu Lý đưa cho cậu hai ly trà sữa full topping đã được chuẩn bị sẵn.
Giang Đồng hình như đã tưởng tượng ra được một quả bom calo nổ tung trên đầu Tịch Bất Bạch: “Một ly là đủ rồi, hai ly thì nhiều quá.”
Sắc mặt Tiểu Lý lập tức xám xịt như ngày tháng mười: “Có phải các người coi thường anh Sư của tôi không?”
Cách ứng xử văn hóa trên bàn tiệc tự nhiên ập đến, Kim Sư là người mà bọn họ không thể đắc tội, Giang Đồng vội vàng nở nụ cười tươi đáp lại: “Sao có thể, hai ly này Bất Bạch nhà tôi chắc chắn sẽ uống thật ngon, cảm ơn ảnh đế Kim nha.”
Biểu cảm trên mặt Tiểu Lý lại thay đổi, ngọt ngào như đắm mình trong gió xuân: “Nếu không đủ uống thì có thể đến lấy thêm nhé.”
Trợ lý nhỏ này hai mặt ghê.
Tịch Bất Bạch cầm hai ly trà sữa, hớn hở, vui sướиɠ uống ừng ực, mắt cong lên cười nói: “Cảm ơn ảnh đế Kim nha.”
Tiểu Lý: “Không có gì, không có gì, là việc nên làm mà.”
Vào lúc mười một giờ trưa thì cuối cùng xe của Giang Lệ Minh cũng chạy đến đoàn phim, phó đạo diễn và nhà sản xuất dẫn nhân viên ra đón anh ta, khi Giang Lệ Minh đến nơi, tất cả các diễn viên trong đoàn cũng đã có mặt đầy đủ.
Sau khi xuống xe, Giang Lệ Minh cũng nhìn thấy được chiếc xe trà sữa đậu trước cổng, trà sữa sớm đã được phát hết sạch cho tất cả mọi người trong một buổi sáng.
Không ngờ là đối phương thật sự không chừa nổi một ly cho mình, loại chuyện chó má thế này chỉ có mỗi Kim Sư mới làm ra được thôi, khiến cho Giang Lệ Minh tức đến mức suýt nữa thì ngất.
Khi tất cả các diễn viên đã đến đông đủ, đoàn phim cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, sáng sớm ngày hôm sau, đoàn làm phim "Trảm Sa" đã tổ chức lễ khai máy, đạo diễn và các diễn viên chính thắp hương, bái thần, phát bao lì xì, cuối cùng là kéo tấm vải đỏ phủ lên máy quay ra, cầu mong mọi điều xảy đến trong quá trình quay phim đều sẽ thuận lợi.
Buổi lễ khai máy kết thúc, ngay trưa hôm đó đoàn phim đã bắt đầu tiến vào làm việc chính thức, tiến hành quay phim.
Tối nay, Tịch Bất Bạch có một cảnh quay vô cùng quan trọng, rằng Tiêu Lang đang chờ tin chiến thắng từ tiền tuyến tại phủ tướng quân, chờ từ sáng sớm đến tận đêm khuya, nhưng thứ mà y nhận được sau hàng giờ liền mong mỏi lại là tin cha mình đã hy sinh trên chiến trường.
Còn một khoảng thời gian nữa mới tới lượt quay của cậu, hiện tại mọi người đang quay suất diễn của nhân vật chính.
Tịch Bất Bạch đã hoàn thành việc trang điểm và tạo hình, hiện giờ cậu đang chờ trong phòng nghỉ, Giang Lệ Minh và cậu ra mắt vào cùng một lúc, nhưng giờ anh ta đã là ảnh đế rồi, mặc dù vì những scandal và tai tiếng mà sự nghiệp của Tịch Bất Bạch gần như dừng lại trong ba năm qua, nhưng việc cố gắng tự phát triển bản thân vẫn là điều cực kỳ cần thiết.
Giang Lệ Minh có thể nhận được danh hiệu ảnh đế, đương nhiên là kỹ thuật diễn xuất của anh ta phải nằm ở một mức độ cao siêu mà các diễn viên khác không thể với tới rồi, hiện giờ còn đang rảnh rỗi không có việc gì làm, nên Tịch Bất Bạch trong bộ trang phục cổ màu mực nước* định bụng sẽ đến phim trường để quan sát kỹ thuật diễn xuất của Giang Lệ Minh, xem xem liệu có thể học hỏi được gì không.
*Hiểu là thả một giọt mực ra nước thì màu đen nó sẽ loang ra kiểu nghệ nghệ.
Mới vừa mở cửa phòng nghỉ ra, cậu đã nghe thấy tiếng ồn ào, lao xao bên ngoài, Tịch Bất Bạch thử thò đầu ra ngoài nhìn, thì tình cờ bốn mắt nhìn nhau với Kim Sư đang bước tới.
Tịch Bất Bạch: "..." Lặng lẽ rụt cái đầu lấm lét của mình về.
Mỗi lần Kim Sư xuất hiện thì y như rằng đều có một đám đông vây quanh anh, và lần này cũng không ngoại lệ, thậm chí còn có mấy nhân viên là fan của anh đang phấn khích hò hét.
Kim Sư cao lớn, nổi bật hoàn toàn giữa đám đông, anh mặc quần áo khá thoải mái với chiếc áo hoodie đen rộng rãi, tai nghe trùm đầu đeo quanh cổ, mái tóc vuốt ngược ra sau một cách tùy hứng, nhưng thực ra trông rất bắt mắt và hợp thời trang, anh đeo khẩu trang đen, chỉ để lộ đôi mắt sâu hun hút, bên cạnh anh chỉ có một trợ lý đi cùng.