"Nhưng em đã lớn rồi," Mạc Sanh cong mắt cười cười, đôi mắt long lanh: "Đợi em trưởng thành có năng lực kiếm tiền, khi đó sẽ đến lượt em đau lòng chị......"
"Nói không chừng em có thể tìm được cách biến chị thành người một lần nữa......"
Bởi vì mới vừa tỉnh dậy, giọng nói cô gái nhỏ vẫn còn lưu lại dấu vết mềm mại, giọng điệu cũng rất trầm thấp, dáng vẻ nghiêm nghị kiên định khiến Hàn Điềm càng cảm thấy chua xót.
"Chị không cần Mạc Sanh làm gì cho chị đâu."
"Chị chỉ muốn Mạc Sanh vui vẻ khoái hoạt trưởng thành."
Trong ánh ban mai, đôi mắt cô gái nhỏ sáng lên, thời điểm nàng nghiêng đầu nhìn sang tựa như thiên sứ, nghĩ đến sau này Lý Ngải tiếp cận Mạc Tang cuồng loạn, Hàn Điềm cắn chặt răng nói với chính mình: Nhất định phải giữ giới hạn với Mạc Sanh, không thể phát triển bất kỳ mối quan hệ nào vượt qua giới hạn, không để Mạc Sanh lại một lần nữa biến thành bộ dáng tuyệt vọng bất lực như vậy......
Vận mệnh thật sự ban cho mình một cái đùa bỡn quá lớn, đúng thật mười năm sau Mạc Sanh cũng không có nhận sai người, Hàn Điềm chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình thật sự là cô bạn gái cũ thiên đao vạn quả kia.
Cô có tư cách gì để nổi gận đây, là chính cô đã bỏ rơi nàng.
Hàn Điềm hiện tại chỉ muốn chuộc tội, không để mọi chuyện lại phát triển theo quỹ đạo đã biết, như vậy cô có thể an tâm rời đi khi Mạc Sanh mười tám tuổi.
Nghĩ đến đây, Hàn Điềm quay mặt đi chỗ khác, có chút cứng đờ sờ sờ đầu Mạc Sanh, sau đó đứng dậy xuống giường đi đến một bên pha một ly trà gừng đường đỏ cho Mạc Sanh......
Mạc Sanh chớp chớp mắt, nàng như đang suy tư gì đó nhìn bóng lưng Hàn Điềm, khẽ xoa ngón cái và ngón trỏ.
Đầu ngón tay dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ nước mắt của chị ấy.
Ánh mắt chị ấy nhìn tựa hồ có chút biến hóa: Có chút áy náy, lại giống như ẩn chứa một tia cảnh giác. Mạc Sanh không thể biết được điều gì trong mắt cô.
Là bởi vì nàng đã trưởng thành sao?
Mạc Sanh lờ mờ cảm thấy không phải đơn giản như vậy.
Một lúc sau Hàn Điềm liền bưng trà gừng trở lại.
"Bây giờ còn nóng, mười phút nữa hẵng uống," Hàn Điềm bưng trà gừng đặt trên đầu giường Mạc Sanh, hai mắt không dám nhìn vào Mạc Sanh, cô nhìn trà gừng trên ngăn tủ, có chút khô khan mở miệng: "Mạc Sanh, cách làm lần này của em làm chị cảm thấy hơi không hài lòng......"
Không hài lòng?
Mạc Sanh cong cong môi.
Đây là lần đầu nàng nghe được Hàn Điềm nói ra nhận xét như vậy.
Đa số những lời Hàn Điềm luôn luôn nói về mình là "Mạc Sanh giỏi lắm, Mạc Sanh rất lợi hại......", Giống như nàng trong lòng Hàn Điềm luôn là dáng vẻ thập toàn thập mỹ.
Nghe được Hàn Điềm nói như vậy, trong lòng Mạc Sanh cũng không cho rằng Hàn Điềm cảm thấy mất mát hay phẫn nộ, thậm chí còn có chút tò mò......
"Em biết rồi chị. Thật xin lỗi......" Mạc Sanh bày ra phản ứng mà nàng nghĩ nàng nên có: Cúi đầu kéo chăn bông, lông mi dài run rẩy che đậy thần sắc bên trong đôi mắt Mạc Sanh, gương mặt thiếu nữ vốn đã tái nhợt vì mất máu giờ nhìn tổng thể lại càng thấy rõ. Vừa có vẻ vô tội trẻ con, vừa có vẻ đáng thương bất lực.
Hàn Điềm nhìn bộ dáng của Mạc Sanh, lương tâm kịch liệt run lên.
Nhưng cô đã ngẫm lại: Mạc Sanh sẽ thích cô, có lẽ là vì cô đã giúp nàng trong lúc tuyệt vọng nên khiến tâm lý của Mạc Sanh ỷ lại cô, sau đó mới có thể nhớ mãi không quên.
Hàn Điềm quyết định thay đổi cách thức chung sống với Mạc Sanh.
Trước giờ cô đối với Mạc Sanh thật sự quá mức ôn hòa. Bởi vì Mạc Sanh rất ngoan, nên bất cứ khi nào cô cũng phóng túng cho Mạc Sanh, nhưng Hàn Điềm tự định vị lại với chính mình rằng quan hệ người nhà cũng không phải như vậy.
Làm người nhà, cô có thể dành sự quan tâm và ấm áp cho Mạc Sanh, nhưng cũng nên có phê bình và dạy dỗ.
"Sai chỗ nào?" Nghe được Mạc Sanh biết nghe lời nhận sai, Hàn Điềm ngẩn người, ngay sau đó lập tức hỏi tiếp.
Mạc Sanh nghẹn họng.
Nàng thật sự không nhận ra được mình đã sai chỗ nào, nàng cho rằng Hàn Điềm nhìn thấy bộ dáng này của mình sẽ đau lòng còn không kịp, sẽ không truy vấn nữa.
Hàn Điềm nhìn bộ dáng của Mạc Sanh, hậu tri hậu giác nhận ra Mạc Sanh theo thói quen lại xin lỗi, trong lòng cảm thấy có chút sợ hãi: Quả nhiên! Chính mình thiếu chút nữa đã nuôi dưỡng Mạc Sanh theo hướng nhẫn nhục chịu đựng, may là mình vẫn phát hiện kịp thời.
"Mạc Sanh, chị không hài lòng em bạc đãi với bản thân như thế." Hàn Điềm thở dài: "Bên ngoài nóng như vậy, em không nên cậy mạnh trở về, trong trường học có phòng y tế, em ở trường cũng có thể được chăm sóc tốt hơn......"
"Em biết rồi chị." Mạc Sanh cúi đầu thấp hơn nữa, nàng nhạy bén nhận ra được có một số việc tựa hồ vượt ngoài tầm kiểm soát của mình, xoay người nắm lấy cánh tay Hàn Điềm, phát hiện thân thể Hàn Điềm rõ ràng có chút cứng đờ.
Một tia u ám lướt qua mắt Mạc Sanh.
"Em chỉ là sợ hãi," Giọng nói của Mạc Sanh rõ ràng run rẩy: "Lúc bị bệnh, điều đầu tiên em nghĩ đến là chị......"
Nếu là trước kia Hàn Điềm đến lúc này khẳng định sẽ đau lòng mà trấn an Mạc Sanh.
Nhưng mà lúc này Hàn Điềm lại nhíu mày.
"Lần sau tuyệt đối không được như vậy nữa."
"Em nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa dậy làm bài tập." Hàn Điềm ho khan một tiếng, ngay sau đó gần như là chạy trối chết ngồi xuống cái bàn trước mặt.
Cô không dám nhìn Mạc Sanh, bởi vì cô vô cùng rõ ràng bản thân không có sức chống cự với gương mặt ngày càng giống với tương lai này của Mạc Sanh.
Hàn Điềm dự định tiếp tục biên soạn giáo tài của mình.
Nhưng mà Hàn Điềm cầm bút lên, hết nửa ngày cũng không biết nên viết cái gì.
Mạc Sanh ngồi ở đầu giường ý vị thâm trường nhìn bóng lưng Hàn Điềm, hơi híp mắt lại.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rõ ràng hôm qua vẫn ổn mà......
Mạc Sanh mím môi.
Kế tiếp mấy ngày, Mạc Sanh vẫn luôn cố tình thử Hàn Điềm, phát hiện thái độ Hàn Điềm đối với mình rõ ràng đã thay đổi.
Không phải cố tình xa cách nàng, chỉ là khi đối mặt với nàng, trong lòng chị ấy tựa hồ xuất hiện một cây thước đo. Trước đây quan hệ giữa hai người giống như cùng một thế hệ, nhưng mà trong khoảng thời gian này Mạc Sanh rõ ràng phát hiện Hàn Điềm đang có ý định đặt quan hệ của cả hai thành trưởng bối và vãn bối......
Rõ ràng cảm thấy chỉ cần chị ấy không rời khỏi mình, có như thế nào cũng không sao cả......
Nhưng mà lúc này trong lòng Mạc Sanh lại cảm thấy cực kỳ khó chịu, nàng không thích loại cảm giác vượt ngoài kiểm soát này, đặc biệt là phát sinh trên người chị ấy......
Chẳng lẽ nguyên nhân là do kỳ sinh lý của mình?
Chị ấy cảm thấy mình đã trưởng thành, cho nên mới đối xử với mình như thế?
Nếu như đúng như vậy, Mạc Sanh tình nguyện bản thân mãi mãi không lớn lên.
Ôm một loại bất mãn không thể giải thích được, năm ngày sau Mạc Sanh về lại trường học.
Khi Mạc Sanh chạy về trong cái nắng như thiêu đốt giữa trưa, Hàn Điềm cũng không có giống như trước bày ra vẻ mặt đau lòng, chỉ là nghiêm túc nhìn Mạc Sanh: "Mạc Sanh à, em đã lớn rồi, không thể nào tùy hứng giống như một đứa trẻ được......"
Đã mấy năm kể từ lúc sống chung với nhau đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Hàn Điềm nói chuyện nghiêm túc với Mạc Sanh như vậy.
Chẳng lẽ đúng thật nguyên do là mình đã trưởng thành rồi sao?
Mạc Sanh lúc này dù sao cũng là một cô gái nhỏ mười mấy tuổi, trong lòng rất xem trọng chị gái, dù cho độ tuổi này không phù hợp nghĩ đến mấy thứ tâm cơ gì, nhưng mà nhìn ngày thường chị ấy vô cùng thương yêu mình, tự nhiên lại lộ ra bộ dáng khách khí xa cách như thế, Mạc Sanh trong lòng vẫn là có chút khó chịu.
Mạc Sanh chưa từ bỏ ý định âm thầm thử vài lần, muốn Hàn Điềm khôi phục lại dáng vẻ như trước, nhưng mà liên tiếp gần gũi lấy lòng lại gặp phải sự từ chối khéo léo. Trong lòng Mạc Sanh cũng hơi giận, biết lúc này đây chị ấy hẳn đã hoàn toàn hạ quyết tâm.
Mạc Sanh cũng không dám giả vờ đáng thương nữa, dù sao hiện tại chị ấy dường như đã cởi ra lớp màng đau lòng cho mình rồi, nếu cố tình quá mức, Mạc Sanh sợ chị ấy phát hiện tâm cơ của mình.
Một khi đã như vậy, mọi thứ cứ theo hy vọng của chị ấy đi!
Mạc Sanh cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ xen lẫn một chút phẫn nộ mà thử từ bỏ: Chờ đến khi mình lại lớn hơn một chút, nhất định có thể tìm được cách thức thích hợp ở chung với chị ấy.
Hàn Điềm nhìn như trái tim sắt đá, nhưng thực ra trong lòng lại rất day dứt.
Có trời mới biết cô phải dùng ý chí mạnh mẽ cỡ nào mới cự tuyệt Mạc Sanh lần lượt đến gần làm nũng......
Hàn Điềm cảm thấy mình quả thực là kẻ có tội!
Cô biết Mạc Sanh kỳ thật là một đứa trẻ có nội tâm vô cùng nhạy cảm, tựa hồ đã nhận ra thái độ xa cách của cô. Mạc Sanh cũng bắt đầu không còn mỗi ngày quấn lấy cô cùng cô đến trường, cũng không còn làm nũng bắt cô dỗ nàng ngủ......
Hàn Điềm vô cùng áy náy, rồi lại bởi vì thái độ của Mạc Sanh mà cảm thấy vô cùng an tâm: Như vậy mình cùng Mạc Sanh chắc chắn sẽ không phát triển ra mối quan hệ nào vượt qua quan hệ tình thân.
Bầu không khí đó đã nghênh đón sinh nhật lần thứ 16 của Mạc Sanh.
Điều ước sinh nhật mấy năm nay của Mạc Sanh vẫn không hề thay đổi, nàng vẫn luôn nguyện cầu được ở bên cạnh cô mãi mãi, nhưng bây giờ Hàn Điềm lại bảo Mạc Sanh ra ngoài ăn mừng với bạn bè, lấy lý do là Mạc Sanh cần phải giao lưu kết bạn nhiều hơn.
Lúc này đúng lúc là nghỉ lễ Quốc khánh, bạn học rất quý mến cô bạn xinh đẹp của lớp hỏa tiễn này, đến dự không ít người.
Tại nhà hàng Pizza Hut, Mạc Sanh nhìn những gương mặt tươi cười chúc phúc xung quanh, trong lòng lại cảm thấy hụt hững.
So với chúc mừng cùng các bạn học, Mạc Sanh càng nguyện ý cùng người chị gái ngốc nghếch kia ăn sinh nhật.
Nhưng trong lòng chị ấy dựng lên một cánh cửa, Mạc Sanh phát hiện mình cũng không thể đi vào cánh cửa kia.
Mạc Sanh càng nghĩ càng cảm thấy thương tâm, nàng cũng không biết vì sao lại thương tâm, rõ ràng chị ấy còn ở trong nhà của mình, nàng mỗi ngày đều có thể gặp mặt chị ấy, nhưng nàng lại cảm thấy khoảng cách của cả hai đã cách nhau rất xa......
Kỳ thật hôm nay Hàn Điềm cũng không chịu nổi.
Đây là lần đầu tiên Hàn Điềm không có cùng Mạc Sanh ăn sinh nhật.
Trơ mắt nhìn nhóc con chính mình một tay nuôi lớn, tựa như hoa xương cốt* nở rộ, vô cùng xinh đẹp. Nhưng để đóa hoa ấy có thể trường tồn mãi mãi, Hàn Điềm chỉ có thể ngăn chính mình lại không cho Mạc Sanh nhiều nuông chiều nữa.
*hoa xương cốt: loại hoa được làm từ xương động vật.
Mạc Sanh mãi đến gần mười hai giờ đêm mới về đến nhà.
Nàng kỳ thật đã sớm quay về.
Nhưng mà càng tới gần cửa uất ức trong lòng càng thêm mãnh liệt, nên Mạc Sanh ôm đầu gối ngồi bên ngoài một lúc lâu.
Hôm nay vạn dặm không mây, giữa bầu trời trống rỗng có một ánh trăng lớn, cạnh nó có rất nhiều ngôi sao. Đa số những căn hộ xung quanh đã dần phá dỡ hết, nhìn có vẻ mảnh đất này càng thêm trống trải.
Mạc Sanh nhìn ánh trăng, nhớ tới lần đầu gặp chị ấy vào rất nhiều năm trước.
Khi đó chị ấy đột nhiên đi theo phía sau mình, còn mình lại nghĩ rằng chị ấy là ma nữ trong truyện cổ tích thích bám theo người khác, sẽ mang đến cho mình vô số tai nạn, lại không ngờ rằng chị ấy lại mang cho mình nhiều may mắn ngoài dự kiến như vậy.
Hạnh phúc của mình đều nhờ chị ấy ban cho.
Hiện giờ chị ấy xa cách mình thì sao chứ? Chỉ cần tấm lòng của mình đối với chị ấy không bao giờ thay đổi là được.
Về sau năm năm, mười năm, hai mươi năm, mình đều sẽ cùng chị ấy ở bên nhau, chờ đến khi mình có tiền, thậm chí có thể nghĩ cách tìm người khôi phục chị ấy lại thành người......
Còn nhiều thời gian như vậy, mình nhất định có thể từ từ loại bỏ khúc mắc trong lòng chị ấy.
Những điều khó hiểu và lo lắng trong khoảng thời gian gần đây biến mất một cách thần kì ngay lúc này.
Mạc Sanh thở ra một hơi dài nhẹ nhõm, bước vào trong nhà.
Khi Mạc Sanh tiến vào Hàn Điềm dường như không có chú ý tới nàng đã quay về, cô tập trung tinh thần xem ti vi.
"Em về rồi à."
Đây là lần đầu tiên Mạc Sanh về nhà muộn như vậy.
Hàn Điềm vô thức muốn lên tiếng hỏi han, nhưng những lời nói quan tâm đến cổ họng lại bị cô mạnh mẽ đè xuống, chỉ có thể ho khan hai tiếng, giả vờ như không có chuyện gì xem ti vi.
Nếu theo tâm thái trong khoảng thời gian trước, nhìn thấy Hàn Điềm làm lơ mình như vậy, Mạc Sanh không chừng sẽ vô cùng thương tâm, nhưng mà lúc này Mạc Sanh đã nhìn ra, thậm chí không để ý đến mặt lạnh Hàn Điềm mà cẩn thận tiến đến bên cạnh Hàn Điềm.
Thân thể Hàn Điềm rõ ràng cứng đờ một chút.
Mạc Sanh chớp chớp mắt, nhìn Hàn Điềm xem ti vi, ánh mắt liếc qua đôi tay đang nắm chặt của Hàn Điềm, trong lòng mơ hồ sinh ra một chút vui sướиɠ.
Rõ ràng là quan tâm mình, cớ gì chị ấy phải giả vờ kia chứ?
Làm gì có ai chăm chú xem quảng cáo nam khoa nửa ngày không buồn đổi kênh khác?
Nhưng mà Mạc Sanh lại không có vạch trần lớp ngụy trang của Hàn Điềm.
Nàng cùng Hàn Điềm xem ti vi một chút, thầm so sánh chiều cao của mình với Hàn Điềm, tâm tư lập tức lại lung lay một lần nữa......
Chờ một chút nữa thôi!
Chờ đến người chị gái ngốc nghếch này không còn khúc mắc nữa, chờ bản thân mình lại lớn thêm một ít, có thể chế trụ chị ấy, khi đó nàng sẽ mở ra khúc mắc của cô.
Ngày đó, hai người sẽ khôi phục lại mối quan hệ trước kia.
*
Nhưng ý tưởng của Mạc Sanh lại không thắng nổi sự tình biến hóa, Mạc Sanh không ngờ rằng sẽ có một ngày mình lảng tránh Hàn Điềm.
Mạc Sanh biết Hàn Điềm thích mình biến thành dáng vẻ nào nhất, nàng rất giỏi ngụy trang, khi cần nàng sẽ nhanh chóng hòa vào tập thể, trở thành lớp phó lớp trưởng hơn nữa còn trở thành thành viên Hội học sinh của trường.
Hội học sinh mỗi ngày đều sẽ phối hợp với bên giáo vụ kiểm tra kỷ luật.
Mạc Sanh cũng không ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy Lương Quyên đang hôn môi với Vương Chi trong nhà vệ sinh nữ trong giờ học.
Điều này rõ ràng là vượt ra giới hạn của tình bạn......
Trong nháy mắt cả người Mạc Sanh đều sững sờ tại chỗ, không biết nên phản ứng như thế nào.
Không biết tại sao, Vương Chi theo bản năng đẩy Lương Quyên ra.
Lương Quyên chớp chớp mắt, nhìn Mạc Sanh hiện giờ xinh đẹp tựa như búp bê sứ, đôi mắt nhanh chóng lóe lên một tia hận ý: "Sao nào, học bá vĩ đại của chúng ta chưa từng thấy người khác hôn nhau à?"
"Hay là," Khóe môi Lương Quyên nở một nụ cười ác ý: "Học bá vĩ đại cũng đến thử một lần xem......"
Mạc Sanh lúc này mới phản ứng lại, nàng lùi lại về sau hai bước, gương mặt bình tĩnh liếc nhìn Vương Chi một cái.
"Tự ý để học sinh trường khác vào, trốn tiết trong giờ học, tôi sẽ nói với chủ nhiệm giáo dục, lát nữa cậu đến bên giáo vụ một chuyến đi."
Mạc Sanh nói xong liền đóng cửa rời khỏi nhà vệ sinh.
Nàng chưa từng nghĩ tới Lương Quyên và Vương Chi sẽ phát triển thành mối quan hệ này.
Cấp ba là thời điểm chớm nở của tuổi dậy thì, ôm một loại ngây thơ chờ mong, rất nhiều người đều tìm bạn trai bạn gái. Lúc này người ta đối với yêu sớm cũng có cái nhìn thoáng hơn, giữa nhóm học sinh đi kiểm tra có một luật bất thành văn: Sẽ không đem chuyện bắt được yêu sớm nói với bên giáo vụ.
Sợ rằng sau khi có người thích cô sẽ rời bỏ mình, trong lòng Mạc Sanh đối với chuyện yêu đương giữ thái độ bài xích trước sau như một.
Mà trong khoảng thời gian này, Mạc Sanh vẫn luôn được nhóm các bạn nam thích, tuy rằng không có đem thư tình giao cho giáo viên chủ nhiệm nữa, nhưng Mạc Sanh vẫn từ chối tất cả những ai tỏ ra yêu thích nàng.
Hóa ra, hai cô gái cũng có thể như vậy sao?
Nghe loa phát thanh trong trường nói việc Vương Chi làm trái kỷ luật, lần đầu đi học Mạc Sanh bị phân tâm, cũng không biết làm sao mình có thể vượt qua ngày hôm nay.
Nàng vẫn mãi phân tâm đến khi về đến nhà.
Mạc Sanh qua loa ăn cơm xong liền bắt đầu làm bài tập.
Nhưng lúc làm bài tập không biết tại sao nàng lại không thể bình tĩnh được.
Hàn Điềm nhận thấy Mạc Sanh mất tập trung, hồi lâu nhịn không được, cuối cùng Hàn Điềm vẫn là ngồi xuống trước mặt Mạc Sanh: "Trong học tập có gặp phải chuyện gì khó hiểu không? Em có thể tới hỏi chị......"
Hàn Điềm biết rằng cô sẽ trở về tương lai khi Mạc Sanh mười tám tuổi, sau khi biết điều này Hàn Điềm bắt đầu nuôi dưỡng thói quen vệ sinh cá nhân.
Tuy rằng tro bụi không thể rơi xuống người Hàn Điềm, Hàn Điềm cũng không có cách nào cởϊ qυầи áo ra, nhưng mỗi ngày Hàn Điềm đều phải thường lệ rửa mặt.
Lúc này Hàn Điềm vừa mới tắm xong, bọt nước ở trên người cô rất nhanh đã bay hơi, đầu tóc Hàn Điềm cũng có hơi rối. Cả người thoạt nhìn lười biếng hơn một chút so với nghiêm chỉnh như ngày thường, mang một khí chất tách biệt khỏi thế giới.
Trước đây nàng thật là ngốc, sao lại có thể cho rằng chị ấy là ma nữ, phải là tiên nữ mới đúng......
Mạc Sanh suy nghĩ không bờ bến.
"Không có gì."
Mạc Sanh nhìn bộ dáng của Hàn Điềm, cũng không biết sao đột nhiên tim đập hơi nhanh, nàng phải uống mấy ly nước lạnh mới bình tĩnh lại, sau đó bắt đầu làm bài tập.
Mạc Sanh không nói, Hàn Điềm cũng không tiếp tục truy vấn nữa. Cô bưng một ly sữa đến bên cạnh Mạc Sanh, sau đó lại lẳng lặng về sô pha đọc tài liệu của mình.
Mạc Sanh lén lút ngắm nhìn Hàn Điềm, nàng luôn biết Hàn Điềm rất xinh đẹp.
Lúc này dưới ánh đèn êm dịu Hàn Điềm vẫn ôn hòa như ngày nào, thời gian cũng không để lại dấu vết trên người cô, thậm chí so với trước đây còn trông xinh đẹp hơn......
Tim lại bắt đầu đập nhanh hơn!
Mạc Sanh cũng không biết mình bị làm sao, cả ngày nay có chuyện gì đó không ổn.
Mạc Sanh gục đầu xuống, vất vả lắm mới tập trung suy nghĩ làm xong bài tập.
Lúc này đã trễ hơn rất nhiều so với ngày thường Mạc Sanh làm bài tập.
Khoảng thời gian này Mạc Sanh và Hàn Điềm vẫn đối lập nhau giữa làm việc và nghỉ ngơi, buổi tối Hàn Điềm biên soạn giáo tài, ban ngày thì ngủ bù.
Mạc Sanh hơi mất ngủ, nàng nằm trên giường nhìn Hàn Điềm cách đó không xa đang mở đèn bàn đọc tài liệu, cũng không biết mình đã ngủ say từ lúc nào......
Mạc Sanh cảm thấy rằng mình đã có một giấc mơ.
Trong mộng là bầu không khí ái muội mê ly, nàng ôm lấy một người, hôn đến tâm tình vui sướиɠ....
Gương mặt người kia bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, lúc mới đầu Mạc Sanh hoàn toàn không nhìn rõ dung nhan người kia......
Cũng không biết qua bao lâu, sương mù dần dần tan đi, Mạc Sanh mới thấy rõ gương mặt người kia —— đó là gương mặt điềm tĩnh tú mỹ mà nàng vô cùng quen thuộc.
Mạc Sanh đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, không còn một chút buồn ngủ nào nữa.
*
Ngày hôm sau, Hàn Điềm rõ ràng phát hiện thái độ của Mạc Sanh đối với cô tựa hồ có chút kì quái.
Mạc Sanh vẫn luôn trốn tránh ánh mắt của cô, dáng vẻ dường như có tâm sự nặng nề.
Hàn Điềm biết trong lòng Mạc Sanh có chuyện, chỉ là không biết chuyện này có liên quan đến mình hay không.
Nghĩ như vậy, trong lòng Hàn Điềm có chút hụt hẫng.
Cô vẫn thích thời gian còn là fan mama của Mạc Tang, như vậy cô có thể không kiêng kỵ gì biểu đạt sự yêu thích và quan tâm đối với người đó, mà không phải giống như hiện tại ngay cả quan tâm cũng phải che giấu đi....
Khác với Hàn Điềm cảm thấy chua xót, Mạc Sanh lại tâm loạn như ma.
Mạc Sanh tự nói bản thân không có gì phải cảm thấy hổ thẹn, nhưng sau khi mơ giấc mơ ấy, hiếm thấy Mạc Sanh lại cảm thấy áy náy và chột dạ, có hơi không dám nhìn thẳng Hàn Điềm.
Chị gái là ân nhân và thân nhân của nàng, là chị ấy cứu rỗi nàng, sao nàng lại có thể sinh ra loại tâm tư xấu xa này!
Lần đầu tiên mơ thấy giấc mơ đó Mạc Sanh còn có thể lừa gạt bản thân nói mình bởi vì bị Vương Chi và Lương Quyên kích động, nhưng không lâu sau Mạc Sanh lại thấy một giấc mơ tương tự......
Mạc Sanh thừa nhận bản thân muốn mãi mãi ở bên cô, nhưng điều này cũng không biểu đạt rằng Mạc Sanh muốn làm những chuyện trong mộng với chị ấy......
Thế nhưng, vì sao lại cảm thấy chột dạ chứ?
Mạc Sanh không còn cách nào thản nhiên đối mặt với Hàn Điềm.
Không khí như vậy giằng co nửa tháng.
Mạc Sanh đón nhận cuộc kiểm tra chất lượng đầu tiên của trung học phổ thông.
Lần này Mạc Sanh đứng thứ năm toàn trường, đây đã là thứ hạng tốt trong trường, điều đó có nghĩa rằng chỉ cần Mạc Sanh tiếp tục duy trì, sau này nhất định có thể thi đậu vào trường đại học số một số hai*.
*ĐH Bắc Kinh và ĐH Thanh Hoa.
Hàn Điềm vô cùng hài lòng với thành tích này của Mạc Sanh.
Mơ ước của Mạc Sanh là tiến vào lĩnh vực tài chính để kiếm tiền, hiện tại thành tích của nàng rất tốt, mơ ước đó có thể nhanh chóng được thực hiện.
Điều này có nghĩa là Mạc Sanh đã ngày càng cách xa Mạc Tang bị giày vò bởi sự nhung nhớ kia.
Nhưng mà Mạc Sanh nhiều lần đạt được hạng nhất lúc này chợt rơi xuống hạng năm, trong lòng chênh lệch rất nhiều, hơn nữa trong khoảng thời gian này thần hồn nàng cứ lơ đãng. Sau khi có kết quả, Mạc Sanh liền cưỡng bách bản thân phải đặt hết tâm tư lên chuyện học tập.
Kì thi cuối kì Mạc Sanh vào tốp ba toàn trường.
Kỳ nghỉ đông cũng không dài, Mạc Sanh vì để tránh Hàn Điềm thậm chí còn ghi danh vào một lớp học bổ túc.
Bên cạnh lớp học bổ túc là phòng tập nhảy, Mạc Sanh nhìn các vũ công mồ hôi nhễ nhại bên trong, ma xui quỷ khiến cũng ghi danh vào một lớp......
Trong vài tháng qua, mỗi ngày Mạc Sanh đều để bản thân thật mỏi mệt, cuối cùng không còn mơ thấy giấc mơ đó nữa.
Tết đến, Mạc Sanh cảm thấy bản thân đã khống chế được rung động trong lòng, cuối cùng đã có thể nhìn thẳng Hàn Điềm.
"Chúc chị giao thừa vui vẻ!" Mạc Sanh nhìn Hàn Điềm, cười rạng rỡ khách sáo, ngón tay lại gắt gao nắm chặt vào nhau.
Rõ ràng mới chỉ mấy tháng, Mạc Sanh lại cảm thấy sống một ngày bằng một năm.
Nàng thật sự cảm thấy rất uất ức, rất muốn ôm chị ấy làm nũng, muốn khóc thút thít......
Nhưng Mạc Sanh cực lực đè nén nỗi chua xót trong lòng xuống.
Những chuyện trong mơ là sai trái. Không thể để chị ấy biết suy nghĩ trong nội tâm của mình......
Mạc Sanh có thể tiếp nhận hành động xa cách của Hàn Điềm, bởi dù sao khi Hàn Điềm nhìn mình trong ánh mắt vẫn có sự ấm áp, nhưng Mạc Sanh không thể chấp nhận được Hàn Điềm dùng ánh mắt chán ghét nhìn mình......
Năm nay thành phố ra thông cáo cấm đốt pháo, bầu trời thành thị đã không còn pháo hoa.
Nhưng bao lì xì của Hàn Điềm vẫn không thiếu, lần này Hàn Điềm để bao lì xì dưới gối nằm của Mạc Sanh......
Mạc Sanh vẫn cất bao lì xì vào trong hộp như cũ, sau đó nhìn Hàn Điềm giống như không có việc gì vui vẻ cười cười.
Hàn Điềm nhìn Mạc Sanh như vậy, nhịn không được cũng cong môi nở nụ cười.
Trong lòng có chút chua xót, nhưng vui mừng nhiều hơn.
Đây là khoảng cách và trạng thái mà Hàn Điềm thích nhất.
Mạc Sanh nhất định có thể có được tương lai nàng thích......
*
Rất nhanh học kì trung học tiếp theo đã khai giảng.
Vì là trường trung học trọng điểm nên có áp lực rất lớn, trong trường định kỳ mở khóa giáo dục phẩm chất đạo đức và tư tưởng chính trị, học sinh nam nữ tách ra dạy riêng.
Giáo viên là một lão thái nhái hòa ái, tiết học trong lớp vô cùng dí dỏm dễ gần.
"Sau khi các bạn trưởng thành thường sẽ cảm thấy tiếc nuối về một khoảng thanh xuân nào đó của mình: Tỷ như trong thời điểm phát triển, các bạn sẽ cố chấp nghĩ rằng ngực phẳng là đẹp nhất; thậm chí còn hâm mộ những bạn có ít tóc, hâm mộ những cô gái có thể tự nhiên nghịch ngợm quấn một lọn tóc trên đỉnh đầu...... Khi lớn lên nhìn lại tâm tình của mình lúc đó, hận không thể quay ngược thời gian trở về lúc ấy tát mình một cái......"
"Và việc thích một ai đó vào thời thanh xuân cũng là bình thường, không cần phải cảm thấy xấu hổ, cũng không cần cảm thấy nhục nhã......"
Thích một người là bình thường sao? Ngay cả là người không nên mơ tưởng đến......
Chưa từng có ai thẳng thắn phân tích tâm sự với các nữ sinh như thế này, tất cả mọi người đều ngượng ngùng tò mò nghe cô giáo nói, thậm chí đến lúc hết giờ mọi người vẫn còn thảo luận......
"Kỳ thật mấy thứ cô giảng tôi đều đã biết, nhưng học sinh ngoan như cậu trước đây khẳng định không biết," Bạn cùng bàn Mạc Sanh là một nữ sinh hoạt bát tên là Lý Mộng. Lý Mộng là kẻ nhan khống, ngày thường rất thích nói chuyện với Mạc Sanh.
Khi hết tiết học cô thần thần bí bí nhìn Mạc Sanh, dáng vẻ Mạc Sanh có vẻ lơ đễnh, cô lặng lẽ đưa chiếc điện thoại mới nhất cho Mạc Sanh: "Thừa dịp tôi còn dung lượng cậu lên mạng tìm "Lục giang văn học thành" đi, cậu có thể mở ra một cánh cửa thế giới mới luôn đó!"
"Không chỉ có tình yêu giữa nam với nữ, khà khà, còn có nam nam, nữ nữ......"
Nữ...... Nữ?
Mạc Sanh mím môi, ma xui quỷ khiến cầm lấy điện thoại của bạn cùng bàn.
===
Editor lảm nhảm: Chuyện là tui đậu ĐH Sư Phạm TP.HCM rồi á mọi người. Xin hỏi có pónk nữ nào ở đây cùng trường với tui không, làm quen tí cho tui đỡ bỡ ngỡ đi:<<
Trên web bhttvn.com đã đăng đến chương 32 rồi nhé <33