- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Xuyên Không
- Thần Tượng Nói Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Em Ấy
- Chương 26: Lo được lo mất
Thần Tượng Nói Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Em Ấy
Chương 26: Lo được lo mất
"Hơn một vạn......"
Mạc Sanh trợn to hai mắt, lần đầu đối với người chị gái mà bản thân luôn nói gì nghe nấy sinh ra hoài nghi: Mấy ngày nay kiếm được hơn một vạn sao?
Mạc Sanh nghĩ cũng không dám nghĩ đến con số này!
"Nhìn bộ dáng tham tiền của em kìa......" Hàn Điềm xoa đầu Mạc Sanh, nhưng trong mắt hiện lên ý cười: "Đây mới chỉ là bắt đầu, em yên tâm, sau này sẽ càng ngày càng nhiều."
"Trước đừng nghĩ đến số tiền này, hiện tại có nhiệm vụ phải làm, về sau em còn rất nhiều cơ hội để nghĩ đến chuyện xài đống tiền này như thế nào......"
Hàn Điềm lên mạng tìm kiếm mấy đề mục yêu cầu viết luận của tiểu - trung học, sau khi ghi lại đề mục liền bảo Mạc Sanh ngồi một bên viết......
Sau khi Hàn Điềm viết xong bài luận của mình rồi gửi đi, cô lại cùng Mạc Sanh thảo luận một chút về bài văn của em viết, sau đó chỉnh sửa rồi giúp Mạc Sanh gửi đi......
Sau khi làm tất cả những việc này, cả hai mới rời khỏi quán net.
Ngày hôm sau, Mạc Sanh lại một lần nữa bị mời tới văn phòng giáo viên chủ nhiệm.
Lần này giọng điệu giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc hơn rất nhiều.
"Mạc Sanh, tình huống của em tự em hiểu rõ!" Giáo viên chủ nhiệm không kiên nhẫn nhíu mày lại: " Đã lên lớp tám rồi! Học tập cho tốt là đường ra duy nhất của em......"
"Thưa cô," Lần này Mạc Sanh không im lặng nữa: "Em là gửi bài cho tại chí......"
"Gửi bài? Mạc Sanh, em có mấy cân mấy lượng tự em biết," Giáo viên chủ nhiệm cười lạnh một tiếng: "Mạc Sanh, trước đây em còn là một đứa trẻ hiểu chuyện, như thế nào lập tức biến thành như vậy tôi còn không rõ sao? Việc quan trọng nhất hiện tại của em chính là học tập, hứng thú đến mấy chuyện như vậy, em hiện tại không xứng, cũng không thể có được......"
"Đây là lần thứ hai! Tôi xem như đã rất tận tình tận nghĩa với em rồi, nếu lại còn có lần tiếp theo tôi sẽ không quan tâm nữa, dù sao em cũng không đóng nổi tiền học phí......"
Mạc Sanh đã sớm biết giáo viên chủ nhiệm là một người có tính tình nịnh nọt. Học sinh có hoàn cảnh tốt thì nịnh bợ nịnh hót, thường xuyên chỉ trích những học sinh gia cảnh không tốt, thậm chí còn ám chỉ người đó thôi học. Mạc Sanh trước đây cũng là vì đủ khéo léo mới không khiến giáo viên chủ nhiệm chú ý.
Giáo viên chủ nhiệm quản đến em, hiển nhiên là có người mách lẻo với cô ấy.
Mạc Sanh luôn coi trọng việc học, lớn thế này vẫn là lần đầu bị giáo viên phê bình nhiều như vậy. Đối mặt với lời răn dạy hùng hổ doạ người của cô giáo, trong lúc nhất thời em không tìm được lời nào bào chữa cho mình......
"Đây là thứ mà người làm thầy nên nói sao? Mắc mớ gì Mạc Sanh nhà tôi lại không xứng được bồi dưỡng hứng thú của mình......" Hàn Điềm gần như tức giận đến cả người phát run!
Các giáo sư mà Hàn Điềm tiếp xúc đều rất tốt, có người tự mình trả tiền mua thiết bị cho sinh viên, có người tìm mọi cách để trợ cấp phí sinh hoạt cho sinh viên,...... Cô chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một giáo viên đối đãi như vậy với học sinh của mình!
Mạc Sanh lại không dấu vết kéo lấy góc áo Hàn Điềm, lắc đầu nhẹ đến không thể phát hiện.
Hàn Điềm thiếu chút nữa lại bị tức đến trào nước mắt, nhớ tới Mạc Sanh vẫn đang nhìn mình, phải làm hình mẫu thật tốt để Mạc Sanh noi theo, Hàn Điềm mới miễn cưỡng kìm nén nước mắt.
Nhìn thấy Mạc Sanh không nói nữa, giáo viên chủ nhiệm lại răn dạy thêm nửa ngày mới thả Mạc Sanh về, cũng bắt Mạc Sanh viết kiểm điểm 500 chữ đọc trước mặt mọi người.
Hàn Điềm vẫn luôn biết giáo viên chủ nhiệm này có chút nịnh nọt, từ việc ngày thường cô ta thường ưu đãi với Vương Chi là có thể nhìn ra được, lại không ngờ rằng giáo viên chủ nhiệm này sẽ ức hϊếp Mạc Sanh đến như vậy.
Quả thật Mạc Sanh đến tiệm net là Mạc Sanh không đúng, nhưng cũng không thể một gậy tre đánh chết......
"Mạc Sanh, em đừng sợ, học kỳ sau chị sẽ chuyển trường khác cho em!" Hàn Điềm tức giận bay đến bên cạnh Mạc Sanh: "Không sao hết, học kỳ sau chúng ta đã có thể tự lo được chuyện học phí rồi!"
Mạc Sanh lại nhìn Hàn Điềm lắc lắc đầu: "Chị à, học phí không phải là vấn đề."
Mạc Sanh chớp chớp mắt lộ ra một nụ cười, quay đầu nghiêm túc nhìn Hàn Điềm, ánh mắt đen láy có những vì sao lấp lánh: "Là em muốn trở nên tốt hơn."
"Chị này, em muốn từ nơi nào ngã xuống sẽ từ nơi đó đứng lên, tựa như chị nói, em phải dùng thực lực để nghiền áp tất cả những người khinh thường em......"
Điều may mắn nhất trong cuộc đời em là gặp được chị ấy, Mạc Sanh không muốn làm chị ấy thất vọng.
Em muốn lớn lên thật nhanh, trở thành một người lợi hại như Hàn Điềm.
Đây là lần đầu Hàn Điềm nhìn thấy Mạc Sanh lộ ra biểu tình như vậy.
Biểu tình Mạc Sanh nhìn cô có điểm rất giống đang làm nũng, trong một lúc xuất thần, Hàn Điềm đã gắn liền Mạc Sanh với hình ảnh người trong xe từng làm nũng với mình.
Rõ ràng hai người thoạt nhìn không giống nhau chút nào, một người thì gầy gò đáng thương, một người thì tinh quang rực rỡ......
Cũng phải nói thêm rằng, đôi mắt cả hai đều cực kỳ xinh đẹp.
Bị đôi mắt xinh đẹp này của Mạc Sanh nhìn chăm chăm, Hàn Điềm phát hiện cô đối với Mạc Sanh cũng giống như đối với người kia gần như không có sức chống cự!
Có lẽ trời sinh cô cùng người họ Mạc có duyên......
Hàn Điềm trong lòng thở dài.
May mắn Mạc Sanh là một đứa trẻ hiểu chuyện, không càn quấy giống người nào đó!
Hàn Điềm lắc lắc đầu, lại một lần nữa đem người nào đó đuổi ra khỏi đầu.
"Em hạ quyết tâm là được rồi!"
Hàn Điềm ho khan một tiếng, trên mặt nở nụ cười vui mừng: "Chị thật vui khi có thể nhìn thấy tiểu Mạc Sanh có dáng vẻ chủ kiến như vậy......"
Mạc Sanh nhìn Hàn Điềm thật sâu, đôi mắt tối sầm lại, nhưng trên mặt lại như được Hàn Điềm khích lệ, vài phần e lệ cúi thấp đầu xuống: "Sau này em nhất định sẽ làm cho chị vui hơn nữa!"
Vừa mới đây chị ấy lại xuất thần lần nữa, là nhớ tới người kia sao?
Chẳng lẽ người kia cũng từng nhìn chị ấy như vậy?
Thật là...... Làm trong lòng người khác vạn phần khó chịu mà!
......
Bởi vì lại bị mách lẻo một lần nữa, Mạc Sanh không thể không học kèm cho Vương Chi.
"Giờ chị mà gặp Vương Chi là cảm thấy chán ghét!" Trước kia Hàn Điềm làm học bá một mạch nhảy lớp, hàng năm ngây ngốc làm trong phòng thí nghiệm, bạn học cùng lớp cũng không có giao tình gì quá sâu đậm, đương nhiên cũng không gặp qua bạo lực học đường gì. Ở trong kí ức Hàn Điềm, trường học chỉ là một nơi học tập tri thức, chưa từng nghĩ tới trong trường học sẽ tồn tại chuyện bắt nạt đáng khinh nhục này.
"Con nít con nôi không học hành cho đàng hoàng! Đã hứa là không chặn đường em đi net, nhưng rốt cuộc lần nào cũng mách lẻo......"
Mạc Sanh lén lút nhìn Hàn Điềm một cái, môi khẽ cong lên.
Kỳ thật Vương Chi cũng không giống như những người có thể làm chuyện sau lưng người khác như vậy, nhưng vậy thì sao? Người tố giác kia chung quy cũng có liên can đến Vương Chi, dù sao trước hết biết Mạc Sanh đi tiệm net chỉ có Vương Chi.
Lúc Mạc Sanh tới nhà Vương Chi, bên trong đã ầm ĩ xảy ra chuyện.
Vương Cường ba Vương Chi đã về, đứng bên cạnh một cô gái hơn ba mươi tuổi, mặt thoa son trát phấn.
Cửa cũng không có đóng, Mạc Sanh liếc mắt một cái liền thấy được cảnh tượng trong đó.
"Chi Chi, con mau khuyên mẹ nhanh li hôn với ba đi! Con đi theo ba, sau này ba nhất định sẽ không bạc đãi con......" Vương Cường lôi kéo Vương Chi, trên mặt mang theo nụ cười hiền lành mà Mạc Sanh từng thấy lần trước.
Mà Vương Chi ngược lại không còn dáng vẻ chị đại như trong trường nữa, nó cúi đầu đứng giữa ba mẹ mình, mẹ Vương Chi khóc lóc kéo một cánh tay khác của nó: "Chi Chi, con muốn khuyên mẹ ly hôn chính là muốn bức chết mẹ......"
Vương Chi trên mặt tựa hồ còn có nước mắt......
Nhìn đến dáng vẻ này của Vương Chi, Hàn Điềm theo bản năng kéo Mạc Sanh tránh đi, nhưng mà Vương Chi nghiêng đầu ra ngoài vừa lúc thấy được Mạc Sanh, ngay sau đó liền nhíu mày: "Mày thất thần làm gì? Nhanh vào học kèm cho tao......"
Vương Cường sau khi nhìn thấy Mạc Sanh liền lấy chuyện học kèm của Vương Chi cãi với bà ta: "Cô nhìn cô xem, mấy gia sư cô chọn trước đó đều chạy biến đâu hết rồi! Tôi tùy tiện chọn đại một người còn hay hơn cô, người đàn bà như cô còn tư cách gì làm mẹ Chi Chi nữa......"
Mạc Sanh vừa vào cửa, Vương Chi liền kéo Mạc Sanh vào phòng đóng sầm cửa lại, ngăn cách tiếng cãi nhau không dứt bên ngoài.
"Mày hiện tại trong lòng nhất định là đang cười nhạo tao đúng không?" Vương Chi lau khô nước mắt liếc nhìn Mạc Sanh, lạnh mặt ngồi bên cạnh Mạc Sanh: "Mày không cha không mẹ đương nhiên không hiểu! Nhưng có ba cũng chả tốt hơn bao nhiêu, ba tao chính là một thứ rất kinh tởm......"
Đối mặt với Vương Chi, Mạc Sanh vẫn như cũ là gương mặt không biểu cảm, như thể không có lời nói gì của Vương Chi khơi dậy phản ứng của em.
Bởi vì Hàn Điềm như gà mẹ bảo vệ đàn con bay trên không trung nổi giận đùng đùng giúp Mạc Sanh giải tỏa rồi.
Tuy rằng Hàn Điềm hung tới hung đi cũng chỉ mắng vài câu như vậy, Hàn Điềm trước mắt đỏ bừng tức giận muốn khóc, nhưng Mạc Sanh lại cảm thấy dáng vẻ "hương sữa hung dữ" * của Hàn Điềm thật sự vô cùng đáng yêu......
*Hương sữa hung dữ: 奶凶奶凶 (nãi hung), ngôn ngữ mạng, ý chỉ những người có dáng vẻ tức giận, cáu kỉnh nhưng mặt lại siêu đáng yêu.
Ngay cả Mạc Sanh cũng không muốn so đo đến sự xúc phạm của Vương Chi.
Em thích nhìn chị gái bảo vệ mình như vậy.
Nhưng mà vẻ mặt điềm tĩnh của Mạc Sanh mang lại cho Vương Chi một cảm giác an toàn nhất định: Mạc Sanh không có bạn bè, nó không cần sợ rằng Mạc Sanh đem chuyện nhà nó nói ra ngoài......
Trong lòng ôm loại ý niệm này, lúc Mạc Sanh ôn tập trọng điểm cho nó, Vương Chi cũng không biết chính mình bị làm sao, lúc ý thức được thì nó đã bắt đầu thút tha thút thít kể lại chuyện cũ: "Lúc tao mười tuổi ông ta đã mang phụ nữ về nhà, bọn họ đều oán trách tại sao sau mười tuổi thành tích của tao giảm xuống, nếu không phải tại bọn họ, sao tao lại biến thành cái dạng này......"
Mạc Sanh mím chặt môi, tập trung vào trọng tâm của chính mình, căn bản không để tâm Vương Chi nói gì đó, nhưng mà một bên Hàn Điềm tựa hồ đã nghe lọt, nhìn Vương Chi có chút thương hại......
Nhìn bộ dáng của Hàn Điềm, trong lòng Mạc Sanh lập tức cảnh giác.
"Đây là bài tập hôm nay của cậu." Mạc Sanh xụ mặt đẩy bài tập đến trước mặt Vương Chi: "Cuối tuần là tới kỳ thi giữa kỳ, tôi ghi lại trọng điểm mấy bài giảng lại cho cậu rồi, tự cậu chuẩn bị đi."
Bị Mạc Sanh ngắt lời, tính tình bá vương của Vương Chi lập tức phát tác, một tay hất hết tập vở xuống mặt đất, lạnh lùng nhìn Mạc Sanh: "Tao đang nói chuyện với mày đó, mày có thể nghe đàng hoàng không?"
Mạc Sanh cúi đầu.
Hàn Điềm lớn lên trong một môi trường quá mức đơn giản, vốn dĩ Hàn Điềm đang cảm thấy có chút đau lòng những chuyện Vương Chi trải qua, nhưng khi nhìn thấy cô bé nhà mình bị ức hϊếp, cô lập tức đứng về phía Mạc Sanh, trừng mắt nhìn Vương Chi: "Hoàn cảnh thơ ấu của mình không tốt cũng không phải lý do bắt nạt Mạc Sanh nhà tôi. Vương Chi được ăn ngon mặc đẹp, Mạc Sanh nhà tôi còn khổ sở hơn rất nhiều, dựa vào cái gì phải chịu người khác ức hϊếp kia chứ....."
Mạc Sanh cúi đầu nhặt tập vở lên, rũ xuống đôi mắt nhanh chóng hiện lên một nụ cười.
Chị ấy vẫn quan tâm đến mình nhất.
Vương Chi thoáng nhìn bộ dáng bình tĩnh của Mạc Sanh, cũng không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt bỗng nhiên lóe lên, nó giơ nắm đấm trước mặt Mạc Sanh, biểu tình tựa hồ có chút ảo não: "Tao học còn không được sao? Nhưng mày không được đem chuyện nhà tao nói người trong trường biết, bằng không tao liền đánh chết mày......"
Không bao lâu sau mẹ Vương Chi vào trong, ôm Vương Chi bắt đầu khóc......
Bộ dạng này nhìn qua là biết không thể học kèm được nữa.
Mạc Sanh thu dọn cặp sách rời khỏi nhà Vương Chi.
Hàn Điềm bay đến bên cạnh Mạc Sanh, lúc này Hàn Điềm mới càng nhận ra được giá trị của Mạc Sanh thật đáng quý: Người với người không thể so sánh với nhau, hoàn cảnh Mạc Sanh ác nghiệt hơn Vương Chi rất nhiều, nhưng Mạc Sanh lại trở thành một cô bé tốt như vậy......
Mạc Sanh nhìn vẻ đau lòng trong mắt Hàn Điềm, đôi mắt lại một lần nữa tối sầm lại.
Ngoài miệng ngọt ngào gọi chị ơi chị à, trong lòng dường như đột nhiên mở ra một khoảng trống rất lớn, như thế nào cũng không thể lấp đầy......
Không muốn chị ấy đau lòng cho người khác, không muốn chị ấy nghĩ đến người khác, chỉ muốn đôi mắt xinh đẹp kia của chị ấy ngập tràn hình ảnh của mình.
Loại ý nghĩ này đến đột ngột không hề được dự triệu trước, Mạc Sanh dùng hết sức lực mới không biểu hiện ra vẻ khác thường.
Mà để hoàn toàn chiếm cứ tầm mắt của chị ấy, chính em chỉ có thể trở nên thật ưu tú!
Mạc Sanh cắn chặt môi dưới.
*
Thoáng chốc đã một tuần trôi qua.
Tuần này Mạc Sanh vẫn luôn thành thành thật thật học kèm cho Vương Chi. Có lẽ những năm gần đây Vương Chi có quá nhiều chuyện chôn giấu trong lòng không có nói ra, hiện giờ đã bị Mạc Sanh thấy qua bộ mặt chật vật nhất, Vương Chi bắt đầu mỗi ngày đơn phương nói hết tâm sự với Mạc Sanh......
Vương Chi cũng cảm thấy rất kỳ lạ: Ở trước mặt Mạc Sanh là lúc nó cảm thấy thoải mái nhất, thoải mái hơn là đi chơi với nhiều người khác, nó cực kỳ thích nhìn dáng vẻ Mạc Sanh vùi đầu làm bài, như vậy cả trái tim nó đều sẽ tĩnh lặng lại......
Vương Chi cũng không biết đây là cái tâm trạng gì.
Rất nhanh kỳ thi giữa kỳ đã đến!
Vương Chi ban đầu cũng định nộp giấy trắng giống như những lần trước, nhưng mà nhớ tới dáng vẻ Mạc Sanh trong khoảng thời gian này học kèm cho mình, Vương Chi nhíu mày, cuối cùng vẫn cầm bài thi lên......
Học kỳ sau nó còn muốn Mạc Sanh tiếp tục hỗ trợ học kèm, chỉ có thể thi tốt một chút.
Bài thi cầm trong tay, Vương Chi nhíu mày xem, phát hiện bài thi giống như cũng không có khó viết như bình thường......
Mà khoảng khắc Mạc Sanh đọc đề hạ bút giống như được thần trợ, cảm thấy đề thi quả thực đơn giản đến nhàm chán!
Nhưng Mạc Sanh nghe các bạn học khác thảo luận kết quả, mới biết cũng không phải bài thi đơn giản, mà là em đã trở nên vượt trội hơn......
Cả quá trình Hàn Điềm đều ngủ trên chiếc bàn trống phía sau phòng học, mãi đến hai ngày sau khi làm xong bài kiểm tra cuối cùng Hàn Điềm mới chậm rãi bò dậy ngước nhìn Mạc Sanh một cái.
"Thế nào?" Hàn Điềm ngáp một cái.
"Có thể được hạng nhất." Mạc Sanh cười cười, đôi mắt không chớp nhìn chằm chằm Hàn Điềm.
Tư thái cầu khích lệ này.....
Hàn Điềm bật cười, vẫn là xoa đầu cổ vũ Mạc Sanh: "Mạc Sanh giỏi quá."
Cô thích vẻ ngoài tràn đầy tự tin này của Mạc Sanh.
Sau khi kết thúc môn thi cuối cùng, Mạc Sanh lại đến net một lần nữa.
"Là Lương Quyên."
Hàn Điềm nhận thấy bóng dáng lén lút theo sau Mạc Sanh, nhưng mà Mạc Sanh lại giả vờ như không để ý chút nào.
Hàn Điềm sau khi mở máy tính ra chuyện thứ nhất đó là đăng nhập E-mail!
Một tuần không đăng nhập, Hàn Điềm lúc này mới biết bên kia đã thông qua bản thảo cuối cùng, hơn nữa còn đã gửi tiền qua đây.
Mà không ngoài dự kiến Hàn Điềm, tạp chí dành cho học sinh trung học mà Mạc Sanh gửi bài lần trước cũng gửi cho Mạc Sanh một bản thảo bằng chứng, hơn nữa cũng đã trả cho Mạc Sanh 100 tệ tiền nhuận bút.
"Mạc Sanh giỏi quá!" Hàn Điềm mừng rỡ, nhẹ nhàng ôm Mạc Sanh: "Nhìn xem, tri thức và năng lực đều có thể biến thành tài phú!"
So với việc cho người ta cá, Hàn Điềm thích dạy người ta cách câu cá hơn. Như vậy lỡ như có một ngày nào đó cô rời đi, Mạc Sanh cũng có thể tự mình học được khả năng độc lập sinh tồn.
Mình kiếm tiền ít hơn nhiều so với chị ấy, nhưng chị ấy vẫn rất hạnh phúc......
Mạc Sanh nhìn Hàn Điềm cười, bất tri bất giác cũng nở nụ cười theo: "Chị này, sau này em sẽ kiếm nhiều tiền hơn để nuôi chị!"
"Đứa nhỏ ngốc," Hàn Điềm không quá đặt nặng lời nói của cô bé, nhưng là vì không muốn đả kích tính tích cực của Mạc Sanh, cô vẫn cười xoa đầu Mạc Sanh: "Được thôi! Chị sẽ chờ đến lúc em nuôi chị......"
Hàn Điềm vô cùng vui vẻ nhẹ nhõm: Một tháng trôi qua, Mạc Sanh rõ ràng đầy đặn hơn.
Em đã cao hơn một tí, hai má đã có da có thịt, cả người thoạt nhìn cũng có tinh thần hơn rất nhiều.
Hàn Điềm lúc này dành nhiều thời gian hơn để lên mạng, cô đã viết xong luận văn mới của mình, sau đó lại gửi một số bản thảo nghị luận đầu tiên cho Mạc Sanh.
Mạc Sanh tìm một cây ATM gần đó để kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng của mình, ngay sau đó trợn to mắt!
Tối hôm đó, dưới sự thúc giục của Hàn Điềm, hai người lại đi dạo phố một lần, Mạc Sanh mua một lúc mấy bộ quần áo.
Tối đó Mạc Sanh thậm chí không dám ngủ, sợ tất cả đều chỉ là một giấc mộng.
Nhưng mà bài ca lệch tông của Hàn Điềm đối với em tựa hồ có ma lực rất lớn, Mạc Sanh cũng không biết mình đã thϊếp đi từ lúc nào.
Trưa ngày hôm sau Hàn Điềm lại thúc giục Mạc Sanh ra cổng trường.
Hàn Điềm trước tiên bảo Mạc Sanh đến cửa hàng viễn thông làm một cái sim điện thoại.
Cửa hàng nào cũng giống nhau phải có người giám hộ đi cùng, bởi vì người nhà Mạc Sanh đều không còn nữa, Mạc Sanh chỉ có thể mang theo sổ hộ khẩu của mình.
Sau khi làm sim điện thoại xong, Hàn Điềm liền bảo Mạc Sanh đến cửa hàng di động gần đó mua một chiếc điện thoại.
Hàn Điềm đã sớm hạ quyết tâm: Mạc Sanh sinh sống một mình, không thể thiếu công cụ thông tin bên ngoài.
Trong lòng Mạc Sanh có chút tiếc tiền, nhưng đối mặt với ánh mắt Hàn Điềm, Mạc Sanh vẫn là đi tới quầy điện thoại di động.
Mạc Sanh chọn nửa ngày, mua một chiếc điện thoại rẻ nhất khoảng 700 chỉ có chức năng gọi điện và gửi tin nhắn.
Hàn Điềm biết trong lòng Mạc Sanh luyến tiếc, có điều cũng không cưỡng ép Mạc Sanh đổi điện thoại khác. Dù sao ở thời đại này điện thoại đổi mới quá nhanh, nên dùng loại rẻ tiền trước, sau khi quen thuộc lại bảo Mạc Sanh đổi là được.
Khi đó kiếm được nhiều tiền hơn, Mạc Sanh nhất định sẽ không giống như hiện tại tính toán tỉ mỉ.
Sau khi nhận được điện thoại, Hàn Điềm liền cài đặt phím tắt báo nguy.
Như vậy một khi gặp chuyện ngoài ý muốn, Mạc Sanh có thể liên lạc với cảnh sát càng sớm càng tốt.
Ngay sau đó hai người lại chạy một chuyến đến ngân hàng, Mạc Sanh đổi số điện thoại cố định trong thẻ ngân hàng đã lâu không dùng ở nhà thành số điện thoại di động của mình. Hơn nữa lòng đau như cắt mở tin nhắn nhắc nhở, về sau có tiền gửi qua nó sẽ tự động gửi tin nhắn đến điện thoại Mạc Sanh.
Mạc Sanh vốn dĩ cho rằng như vậy đã đủ rồi, nhưng khi Hàn Điềm nhìn thấy quảng cáo nhỏ của nhạc sư bên đường và bảo Mạc Sanh gọi điện báo danh, Mạc Sanh lại dở khóc dở cười!
"Một học kì tốn hơn 3000!" Mạc Sanh như trống lắc phe phẩy đầu: "Mắc lắm chị ơi...."
"Chị đã nói phải cho em những gì tốt nhất," Hàn Điềm lại một lần nữa xoa đầu Mạc Sanh, cong mắt cười cười: "Mạc Sanh, nghe chị nói đi....."
Mạc Sanh không cưỡng được Hàn Điềm dùng loại âm điệu ôn nhu này, dù cho trong lòng thật sự luyến tiếc, cuối cùng vẫn là mím môi báo danh.
Hai người cuối cùng dẫm lên tiếng chuông bước vào phòng học, nhìn Hàn Điềm đang ngủ say bên cạnh, Mạc Sanh chỉ cảm thấy cả ngày đều như đạp lên đám mây.....
Đây thực sự không phải là một giấc mơ?
Nếu đó là một giấc mơ, Mạc Sanh hy vọng mình mãi mãi cũng không bao giờ tỉnh lại!
*
Đến buổi chiều, đúng như dự đoán của Mạc Sanh, giáo viên chủ nhiệm nổi giận đùng đùng đi đến cửa lớp gọi Mạc Sanh đến văn phòng của cô ta.
Giáo viên chủ nhiệm mắt lạnh nhìn Mạc Sanh: "Giờ em giỏi lắm rồi đúng không? Ngày hôm qua thi xong lại đến tiệm net! Em nếu không đem lời tôi nói bỏ vào trong tai, sau khi học kỳ này kết thúc em không cần phải....."
Lúc này tổ trưởng vừa lúc cầm phiếu điểm của tất cả lớp đi tới, vừa nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm liền tươi cười vỗ vỗ vai cô ta: "Cô giáo Vương, lần này lớp cô có một con hắc mã nha! Lại có thể hạng nhất toàn trường....."
Trước đây, hạng nhất trong lớp Mạc Sanh giỏi nhất cũng chỉ lọt vào top 10 trường.
Giáo viên chủ nhiệm thoáng chốc trợn to mắt, vội vàng chộp lấy phiếu điểm nhìn xem!
Mà đằng sau lưng giáo viên chủ nhiệm, Hàn Điềm cười đứng trước Mạc Sanh giơ lên ngón tay cái: "Mạc Sanh! Em đạt được hạng nhất toàn trường luôn kìa!"
"Giỏi quá đi! Chị biết Mạc Sanh nhất định có thể làm được mà!"
Sau khi nhìn thấy tên của người đứng đầu danh sách, ánh mắt cô ta không dám tin tưởng nhìn Mạc Sanh rồi lại nhìn vào danh sách, chật vật lắm trên mặt mới nặn ra được một nụ cười: "Mạc Sanh, em nhìn em xem, thành tích tiến bộ cũng không thể kiêu ngạo......"
Mạc Sanh nở nụ cười ngoan ngoãn, cúi đầu xuống đưa cho giáo viên chủ nhiệm một tờ giấy chứng nhận, đây là bằng chứng in ra luận văn của Mạc Sanh đã được tạp chí tuyển chọn.
"Thưa cô, tình huống nhà em cô cũng biết mà, cho nên em tính nộp bản thảo kiếm thêm tiền, bởi vì cần có máy tính gửi bài nên mới phải vào tiệm net....."
Tổ trưởng nhìn bằng chứng trong tay Mạc Sanh, sau đó nhìn Mạc Sanh thật sâu, lên tiếng khen ngợi: "Bạn học nhỏ, còn nhỏ tuổi đã biết gửi bài kiếm tiền, thật không tệ! Tạp chí này duyệt bản thảo không dễ dàng đâu. Cô giáo Vương, lớp cô có học sinh như vậy, đều nhờ vào cô có cách dạy tốt......"
Giáo viên chủ nhiệm đã nói không nên lời.
Cô ta chỉ có thể cứng đờ cười cười, miễn cưỡng vỗ vỗ vai Mạc Sanh: "Sau này phải chăm chỉ học tập, nhất định không được chậm trễ thành tích......"
Mạc Sanh ngoan ngoãn gật gật đầu, nhìn Hàn Điềm đứng sau giáo viên chủ nhiệm nói với mình: "Em xem mặt cô ta kìa", vất vả lắm mới kiềm chế nụ cười trên khóe miệng.
Chị ấy nói không sai, cảm giác đánh thẳng vào mặt người ghét mình trước mặt mọi người thật là quá sung sướиɠ!
Sau khi rời văn phòng Mạc Sanh liền đến net.
Ngày hôm sau kết quả của cả lớp được công bố, trong giờ học giáo viên chủ nhiệm liếc nhìn Mạc Sanh một cái, trọng điểm khen ngợi thành tích Mạc Sanh, nhưng cũng không có nói thêm lời nào khác.
Sau khi khen ngợi Mạc Sanh, giáo viên chủ nhiệm cũng khen ngợi Vương Chi.
Mặc dù bài thi của Vương Chi cũng không tính đặc biệt xuất sắc, nhưng kì tích là mỗi môn thi đều đạt tiêu chuẩn!
Sau khi có kết quả, Vương Chi đắc ý nhìn Mạc Sanh vài cái.
Lần đầu, Mạc Sanh quay đầu lại bắt gặp tầm mắt của nó.
Vương Chi trong lòng nhảy dựng, không biết sao đột nhiên dời mắt.
"Này," Vương Chi cũng không biết mình đang có tâm tình gì, sau khi tan học liền tiến lại gần Mạc Sanh: "Tao qua môn rồi!"
Mạc Sanh ngẩng đầu nhìn Vương Chi một cái, nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng: "Tôi cũng đang muốn tìm cậu. Nếu thành tích cậu đã lên rồi, vừa lúc tôi có việc, về sau cũng không học kèm cho cậu nữa."
Vương Chi sững sờ tại chỗ.
Nó không nghĩ tới Mạc Sanh sẽ đưa ra yêu cầu này!
"Không được!" Vương Chi theo bản năng liền ra tiếng cự tuyệt.
"Tại sao không được?" Mạc Sanh cũng không nổi giận, nhướng mày bình tĩnh mà nhìn Vương Chi.
"Mày nói không học bù liền không học bù, còn mặt mũi tao để ở đâu đây....." Vương Chi trợn tròn mắt nhìn Mạc Sanh, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng phẫn nộ, phẫn nộ xen lẫn nỗi buồn mà bản thân nó không thể giải thích được......
"Vương Chi, tôi chưa từng quên những gì cậu đã từng làm với tôi," Mạc Sanh lẳng lặng nhìn Vương Chi: "Nếu cậu muốn đánh tôi cũng mặc kệ cậu, nhưng bây giờ trường học nhất định sẽ không ngồi yên không quan tâm nữa đâu."
Nhất lớp là có thể vào được lớp hoả tiễn*, là đối tượng trường học trọng điểm chú ý, trường học đương nhiên sẽ không còn dung túng Vương Chi tùy ý đánh Mạc Sanh nữa.
*lớp hoả tiễn: ngôn ngữ mạng TQ, lớp học gồm những học sinh có điểm tốt nhất trong trường và thường có nhiều bài tập hơn các lớp khác.
Kỳ thật Mạc Sanh càng muốn đe doạ Vương Chi bằng mối quan hệ mà em nghe được từ Vương gia để uy hϊếp Vương Chi, nhưng hiện tại Hàn Điềm đang ở đây, Mạc Sanh chỉ có thể biểu hiện hiền lành và vô hại.
Rốt cuộc Mạc Sanh cũng hiểu được: Hàn Điềm thích em có chí tiến thủ, thích em ưu tú, em có thể tỏ ra nhu nhược trước mặt Hàn Điềm, nhưng không thể biểu lộ cảm xúc u ám trước mặt Hàn Điềm.
"Mày nghĩ tao thích mày lắm hả!" Vương Chi ngoài miệng nói như vậy, hung tợn trừng mắt liếc nhìn Mạc Sanh, nhưng mà trong mắt Mạc Sanh không có một chút quan tâm, thậm chí còn ẩn chứa một tia chán ghét rõ ràng.
Vương Chi bỗng nhiên nói không nên lời.
Lúc này nó mới nhớ ra, từ đầu đến cuối Mạc Sanh đều không có hứa hẹn với nó một cái gì, vẫn luôn là tự bản thân nó tự cho là đúng. Nó cho rằng Mạc Sanh chỉ là một đứa không có một chút bối cảnh nào, là con ma lem bị người khác ức hϊếp. Nó muốn đùa giỡn thế nào là đùa giỡn thế đó, nhưng không nghĩ rằng Mạc Sanh có thể có một ngày rực rỡ như vậy.
Lần đầu tiên trong lòng Vương Chi cảm thấy có chút hối hận: Có lẽ, trước kia nó không nên bắt nạt Mạc Sanh như vậy.
Nhưng mà hết thảy đều không còn kịp nữa rồi.
Mạc Sanh không rõ ràng lắm suy nghĩ của Vương Chi, em cũng hoàn toàn không quan tâm, từ nay về sau chuyện Mạc Sanh đi net cũng giống như đi trên minh lộ cùng giáo viên chủ nhiệm.
Hai người tìm kế sinh nhai bằng tiền nhuận bút, thậm chí Hàn Điềm còn gửi sách bài tập mà cô đã soạn trước đó cho Mạc Sanh để xuất bản giáo phụ.
Con số trong thẻ ngân hàng của Mạc Sanh dần dần càng ngày càng lớn......
Đồng thời, cơm áo của Mạc Sanh cũng mỗi lúc một tốt hơn.
Cô bé gầy gò ban đầu giống như chồi non nụ hoa nhanh chóng nở rộ, chiều cao bắt đầu tăng lên từng chút. Một học kỳ trôi qua, Mạc Sanh đã cao hơn một mét rưỡi, làn da cũng dần trở nên trắng hơn rất nhiều.
Đây là mùa đông thoải mái nhất mà Mạc Sanh từng trải qua.
Mạc Sanh đắp một cái chăn thật dày, bên trong để mấy túi nước ấm, ngủ ở trong chăn vô cùng ấm áp.
Dưới yêu cầu mãnh liệt của Hàn Điềm, Mạc Sanh lại mua thêm vài cái áo bông, quần áo mà mấy đứa trẻ trong lớp có Mạc Sanh cũng bắt đầu có......
Mạc Sanh không còn phải bỏ bữa sáng vì lo không đủ tiền nữa, mỗi buổi sáng muốn ăn cái gì là có thể ăn cái đó.
Ngoại trừ đi học em còn học thêm khoá âm nhạc, học thanh nhạc và đàn ghi-ta, em đã trở nên nổi tiếng trong hội văn nghệ cuối học kỳ.
Ngày càng có nhiều học sinh tìm Mạc Sanh chơi hơn.
Có Hàn Điềm ở bên, Mạc Sanh biểu hiện vô cùng ôn hòa, rất được các bạn cùng lớp quý mến, nhưng một khi Hàn Điềm không đi theo em tới trường học, cả người Mạc Sanh liền có vẻ vô cùng xa cách, như là bị ngăn cách với tất cả mọi người bằng một lá chắn trong suốt......
Hàn Điềm cũng không biết sự thay đổi của Mạc Sanh.
Hàn Điềm vốn định để Mạc Sanh thuê một căn nhà khác để ở, nhưng mà thuê nhà cũng không đơn giản giống như mua điện thoại, đa số các địa phương đều cần có người giám hộ, cũng có vài nơi không cần yêu cầu người giám hộ nhưng Hàn Điềm cũng không dám thuê ở đó.
Hơn nữa nhà cũ của Mạc Sanh cách trường cấp hai và cấp ba cũng không xa, Mạc Sanh cũng không định chuyển nhà, chỉ là tìm người sửa chữa lại một chút.
Những thay đổi trong nhà Mạc Sanh đương nhiên không thể gạt được những thân thích trước đó, nhưng mà Mạc Sanh đinh ninh là nhờ người thân trước đó của mẹ em giúp đỡ, bọn họ trong lòng nghi hoặc, có ý định xông vào, lại bị Hàn Điềm thiết kế cơ quan điện phòng trộm, sau đó bọn họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa......
Trong bầu không khí đó, Mạc Sanh lại nghênh đón kì thi cuối kỳ, lại lần nữa đạt được vị trí hạng nhất toàn trường.
===
Editor lảm nhảm: mấy chương về sau càng lúc càng dài, có chương gần bảy ngàn chữ, thấy tui lâu đăng quá mọi người thông cảm giúp nha ><
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Xuyên Không
- Thần Tượng Nói Tôi Lừa Gạt Tình Cảm Của Em Ấy
- Chương 26: Lo được lo mất