Tác giả: Mặc Ngôn MộcEdit: BilunThời Phi mở tủ quần áo, tìm quần áo của mình, trong lòng lại hối hận, thật sự không nên cho vị chủ tịch này vào nhà, hay là bây giờ đuổi anh ta đi.
Thôi, vì cái mặt kia, lại nhịn anh ta một ngày, không thể nhiều hơn.
Lấy ra một bộ hoodie màu hồng nhạt đưa qua nói: "Cái này đi, mới mặc được một lần thôi."
Cố Việt Trạch nhìn bộ quần áo hoodie màu hồng nhạt, có chút mâu thuẫn: "Không có màu khác à?"
Thời Phi: "Màu này thì làm sao? Hồng hồng phấn phấn đáng yêu mà."
Cố Việt Trạch do dự.
Thời Phi hất cằm, đặt bộ quần áo kia ở mép giường nói: "Chỉ có bộ này thôi, thích mặc thì mặc."
Cố Việt Trạch lại do dự ba giây, cầm bộ quần áo kia, nói: "Còn thiếu một cái qυầи ɭóŧ."
Thời Phi: "Fuck."
Vừa rồi không nên đi chợ bán thức ăn mà phải đi siêu thị mới đúng, xử lý từ đầu đến đuôi cho vị đại thiếu gia này.
Thời Phi lấy một cái qυầи ɭóŧ mình chưa mặc bao giờ ném cho hắn: "Tôi không quan tâm mục đích anh tới ở nhà tôi là gì, tốt nhất anh phải tự chuẩn bị đầy đủ đồ dùng của mình, chẳng lẽ sáng mai anh còn muốn bàn chải đánh răng khăn mặt gì đó đều dùng của tôi à?"
"Được." Cố Việt Trạch cầm lấy quần áo rời đi.
Phòng cho khách nhỏ hơn phòng Thời Phi một chút, cái giường kia chỉ có 1 mét rưỡi, bên cạnh ngoài bàn ghế đơn giản thì không còn gì khác.
Cố Việt Trạch gọi điện thoại cho quản gia, sau đó cầm quần áo vào toilet tắm rửa.
Sau khi Cố Việt Trạch rời đi, Thời Phi lại lần nữa mở notebook, xem phim.
Góc phải bên dưới biên tập Trường Sinh nhắn tin tới:【 Đại Điểu, có ở đây không? 】
Bất Hội Phi Điểu: 【 Đừng hỏi có ở đây không, có việc nói thẳng. 】
Biên tập Trường Sinh: 【Mẹ kiếp. 】những lời này thường là biên tập bọn họ gửi cho tác giả, biên tập rất bận, cho nên bình thường không có thời gian nói chuyện phiếm với tác giả, không ngờ lần này lại tới lượt mình.
Biên tập Trường Sinh: 【 Truyện mới《 Vạn Diệt Chi Vương 》của cậu gần đây có vài người hỏi bản quyền, tôi gửi thông tin của bọn họ cho cậu, cậu nhìn xem có hứng thú không nhé. 】
Bất Hội Phi Điểu:【Truyện này mới đăng, không vội. 】
Biên tập Trường Sinh: 【 Vậy《 Thế giới vô danh 》của cậu thì sao, mãi không nhả bản quyền phim ảnh ra, rốt cuộc cậu nghĩ thế nào?】
Năm năm trước, Thời Phi đã xuất bản cuốn tiểu thuyết đầu tiên 《 Trí Mệnh Đích Ngã 》của mình trên Điểm Nương với bút danh 'Bất Hội Phi Điểu', là một bộ tiểu thuyết trinh thám hồi hộp gay cấn.
Cốt truyện được bày ra từng lớp, hoàn toàn đan xen rất chặt chẽ, ban đầu do thể loại kén người đọc, không có cơ hội mở rộng mấy, sau đó dựa vào lời truyền miệng có chút danh tiếng, lại được trang web xếp hạng đề xuất, liền bắt đầu tỏa sáng rực rỡ, một bộ tiểu thuyết phong thần.
Mấu chốt là tiểu thuyết dùng phong cách hơi thoải mái hài hước để tạo nên một tên tội phạm có IQ cao, trở thành tác phẩm được rất nhiều người yêu thích.
Bất Hội Phi Điểu cũng bằng vào bộ tiểu thuyết này trở thành thần, đạt được giải thưởng tiểu thuyết nổi tiếng hay nhất và giải thưởng tiểu thuyết mới xuất sắc nhất của Điểm Nương năm đó.
Sau đó sách này được xuất bản ra nhiều quốc gia, doanh số đều vô cùng tốt.
Thời Phi đã mất khoảng một năm để viết và đăng dài kỳ quyển sách này. Vốn tưởng rằng sau khi cuốn sách đầu tiên hoàn thành, để củng cố danh tiếng sẽ nhanh chóng ra cuốn thứ hai.
Kêt quả qua một năm rưỡi cậu mới ra sách mới, hơn nữa phong cách lần này hoàn toàn không giống trước.
Cuốn sách thứ hai tên《 Thế Giới Vô Danh 》, nếu bộ đầu tiên là tiểu thuyết về tội phạm trinh thám, thì bộ thứ hai là tiểu thuyết về khoa học viễn tưởng, bên trong trộn lẫn rất nhiều thế giới song song, lượng tử, quay ngược thời gian và các yếu tố khác.
Không cần phải nói sách này trực tiếp xác lập vị trí của cậu trong giới văn học.
Sách này đăng nhiều kỳ trong hơn một năm, cuối cùng bộ thứ ba chính là《 Vạn Diệt Chi Vương 》, cũng là gần một năm sau mới xuất bản.
Trong lúc tiểu thuyết《 Thế Giới Vô Danh 》đang đăng đã bắt đầu có người hỏi về vấn đề bản quyền, Thời Phi vẫn mãi không nhả ra.
Bất Hội Phi Điểu:【 Anh cũng biết bộ tiểu thuyết đó của tôi trộn lẫn rất nhiều nguyên tố, khoa học viễn tưởng chính là đốt tiền, bây giờ những công ty đó chỉ muốn lợi dụng danh tiếng của cuốn sách này, sau khi mua bản quyền có mấy người chấp nhận làm phim dựa theo nguyên tác chứ, toàn bị sửa bậy bạ. Tôi thà không bán, cũng không muốn để bọn họ phá hoại tiểu thuyết của tôi.】
Biên tập Trường Sinh:【Được rồi, vậy tiểu thuyết thứ ba của cậu thì sao, lại đổi phong cách, hiện tại trên mạng rất nhiều người mượn cái này công kích cậu, nói cậu bắt đầu viết sảng văn tiểu bạch.】
Bất Hội Phi Điểu:【Có phải sảng văn tiểu bạch hay không thì sau này mới biết được, người chửi tôi nhiều, thì người đọc càng nhiều. Tôi rất thích nhìn dáng vẻ không ưa tôi nhưng lại không làm gì được tôi của bọn họ.】
Lại hàn huyên với biên tập một hồi, tận đến khi tiếng chuông cửa vang lên, Thời Phi nghiêng đầu nghĩ ai muộn như vậy còn ấn chuông cửa, huống hồ tin tức cậu ở đây, hẳn là không có bao nhiêu người biết mới phải.
Tiếng chuông cửa lại tiếp tục vang lên, Thời Phi để notebook sang một bên, đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa một người đàn ông trạc 50 tuổi mặc áo bành tô, dáng vẻ thân sĩ phong độ.
"Ông là?" Thời Phi không quen biết người này.
"Chào ngài, tôi tên Trương Luân, là quản gia của nhà họ Cố, xin hỏi thiếu gia Cố Việt Trạch ở nơi này phải không?"
Thời Phi chưa kịp trả lời, liền có giọng nói vang lên từ phía sau: "Ông ấy tới tìm tôi."
Thời Phi quay đầu liền nhìn thấy Cố Việt Trạch mới từ phòng cho khách đi ra, mặc một thân quần áo hoodie màu phấn hồng.
Bộ quần áo này vốn là kiểu rộng thùng thình, nên mặc trên người Cố Việt Trạch không có vẻ trật chội.
Chỉ là cánh tay và ống quần sao lại bị co lại một đoạn.
Cổ tay lộ ra ngoài, vốn là quần dài bị mặc thành quần lửng 9 phần.
Thời Phi vỗ trán, lần đầu tiên cảm giác IQ của mình có lúc không đủ dùng, đây không phải xỉ nhục chiều cao của mình sao.
Cố Việt Trạch cũng bị Thời Phi nhìn mà có chút xấu hổ, lôi kéo hai ống tay áo của mình, cố gắng khiến bản thân bình thường một chút.
Quản gia Trương Luân nhìn thấy quần áo của Cố Việt Trạch, cũng rất kinh ngạc, từ trước tới giờ chưa từng thấy thiếu gia mặc loại quần áo như này. Lại nhìn Thời Phi, hiển nhiên thiếu gia mặc như này là do cậu, chàng trai này có lai lịch gì nhỉ?
Quản gia Trương Luân thấy người liền đi qua, lộ ra ánh mắt cung kính: "Đồ dùng mà thiếu gia bảo tôi mang tới đây ạ."
Đẩy mạnh hai cái vali 28 inch bên cạnh lên, Cố Việt Trạch tiếp nhận hai cái vali mà đen.
Quản gia Trương Luân nhìn qua nhà của Thời Phi một cái, lo lắng hỏi: "Thiếu gia, ngài xác định muốn ở đây sao?"
"Ừ." Cố Việt Trạch lên tiếng: "Chú về trước đi, có việc tôi sẽ liên hệ chú."
Có được câu trả lời, quản gia Trương Luân cũng không hỏi gì nhiều, nói câu tạm biệt, khom lưng chào liền rời đi.
Sau khi cửa đóng lại, Thời Phi dựa lên tường, nhìn hai cái vali to nói: "Anh thật đúng là coi nơi này của tôi thành nhà của mình nhỉ? Ngay cả hành lý cũng mang tới."
"Không mang tới thì chỉ có thể mặc của cậu."
Thời Phi nghĩ hình như cũng có lý, lại nhìn cổ tay lộ ra bên ngoài kia nói: "Chờ một chút."
Bước chân đi dép lê tới trước mặt hắn, nhón mũi chân đội cái mũ màu hồng nhạt của Cố Việt Trạch lên, sau đó kéo hai cái dây bên dưới buộc chặt lại, nói: "Tôi cũng có chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, không thể nhìn dây mũ lủng lẳng."
Nói xong liền chạy nhanh về phòng mình.
Thời Phi kéo rất mạnh, chỉ để lại một lỗ nhỏ trên mặt Cố Việt Trạch, lộ ra hai con mắt để nhìn, cả khuôn mặt bị che đi hết.
Cố Việt Trạch sững người nhìn cánh cửa phòng ngủ bị đóng lại, nghe được tiếng cười ha ha phát ra từ bên trong, cố nén xúc động muốn lôi người nghịch ngợm bên trong ra đánh mông một trận.
Lúc này Thời Phi trộm mở hé cửa phòng ra nhìn, hướng di động về phía Cố Việt Trạch chụp vài cái, lại nhanh chóng đóng cửa.
Cố Việt Trạch nhìn dáng vẻ lén lút đáng yêu của người nào đó, khóe miệng giấu trong mũ hoodie hơi cong lên.
Vươn tay tháo nút thắt dây mũ áo của mình ra.