Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Tượng Lòng Tôi – TFBoys

Chương 24: Tai nạn - kí ức ấy ! tôi không muốn nhắc lại

« Chương TrướcChương Tiếp »
- Hai người họ đi đâu thế ? – Nó ngạc nhiên quay lại hỏi Thiên Tỉ

- Đi chơi !

- Em không nói chuyện tụi anh đi chung à ? – Khải hỏi

- Không ạ !

- Thôi đi lẹ lẹ đi. Tớ muốn lên coi khóa tình yêu quá à – Nguyên hào hứng

- Sao cậu không rủ Mỹ Kì đi chung luôn, hai người có thể nắm tay nhau leo lên núi. Ôi lãng mạn quá – Thiên Thiên lại chọc Nguyên

- Cậu . . . cậu đứng lại đó – Nguyên Nguyên chỉ tay thì Thiên chạy tít trên kia

- Thiên Tỉ không phải là một đứa lạnh lùng như bao người khác nhìn thấy đâu. Nó chỉ làm bộ mặt như vậy để tự bảo vệ mình thôi ! – Khải và nó còn đứng dưới chân núi nhìn lên cười

- Đừng bỏ rơi nó lần nữa nhé – Khải nói tiếp

- Bỏ rơi ? Ý anh là sao ? – Nó vẫn chưa hiểu

- Đại ca, Giao Giao hai người mau lên đây ! – Thiên Thiên đứng trên cao kêu lớn

- Đợi tí ! Đi thôi – Khải ca ngoắc nó

- Nhưng bỏ rơi là sao ? Anh nói em nghe đi – Nó chạy theo sau

Thiên Tỉ đã từng có một người bạn gái hai năm trước. Cô ấy học chung trường với cậu từ tiểu học cho đến trung học. Chỉ TFBoys và San San mới biết hai người quen nhau. Đến một ngày, cô ấy nhắn tin đòi chia tay Thiên Tỉ. Chỉ vì lí do đơn giản là hết yêu. Lúc đó Thiên Tỉ đã hết sức hụt hẫng, cậu không đi tập hai tuần liền, nói chung là cậu rất buồn vì cậu rất yêu cô bạn đó. Cậu còn nói với hai thành viên khác là khi nào đủ tuổi quen thì cậu sẽ công khai cô bạn gái này. Khi biết tin Thiên Tỉ vừa mới chia tay, Tuấn Khải và Vương Nguyên đã lặng lẽ đến Bắc Kinh để an ủi cậu. Mắc tới hai năm cậu mới chữa lành vết thương lòng của mình và can đảm mở nó một lần nữa. Họ đã quen nhau hơn một năm. Nhưng lí do thực sự của cô ấy là cô ấy không chịu nỗi cảnh quen mà lúc nào cũng trốn tránh như vậy, không được đi chơi cũng không được như người ta nên cô đã bỏ rơi cậu. Cô gái ấy hiện đang sống ở nước ngoài và họ chẳng bao giờ liên lạc với nhau kể từ hôm đó.

- Wow ! Tuyệt quá – Nguyên Nguyên chạy tới phía trước

- Chụp ảnh ! Đúng rồi chụp ảnh thôi ! – Khải ca lấy điện thoại ra

- Để em chụp dùm cho ! – Nó nhìn Khải

- Em vào đi, anh chụp cho hai đứa ! – Khải đẩy nó lại Tỉ

- Hai người đứng sát lại coi – Nguyên chạy lại kéo hai nó sát lại

- Ok ! 1 2 3 ! Smile – Đại ca nhiệt tình

- Xong ! Tới em chụp cho bọn anh

- Vâng !

- Hình này anh up weibo đấy ! – Khải chạy lại xem hình

- Anh thiếu thốn hình lắm à ? Em mới chụp trong máy, cho anh mượn đăng nè – Thiên trêu

- Thôi ! Em để đó mà đăng từ từ - Khải giơ tay kiểu cảm ơn

- Ồ ! Thiên Giao . Em đến đây rồi à ? – Nguyên cầm cái khóa lên coi

- Thiên Giao, Kì Minh mãi mãi như vậy nhé – Nguyên đọc chữ ghi trên khóa

- Em đến đây lần đầu mà. Đâu ? Cho em coi với – Nó chạy lại chỗ Nguyên

- Nè ! Chắc trùng tên. Ủa năm 2014

- Làm Thiên Thiên hết hồn à – Khải nhìn Thiên cười

- Mắc gì hết hồn chứ ! – Thiên đi mua nước, Khải cũng đi theo.

Tại quầy nước.

- Nãy anh nói gì với Giao vậy ?

- Anh nói gì kệ anh – Khải làm lơ

- Nói đi em bao anh nước ! – Tỉ ra sức mua chuộc

- Thật nha . Anh mua chai này, chai này, chai đằng kia . . . – Khải chỉ chỏ muốn hết cái tủ.

- Anh muốn tắt tiếng hã ? – Tỉ chen ngang lời Khải

- Tuần này đâu có hát ! Có gì tắt tiếng hai ba ngày có sau. – Khải cầm một đống trên tay

- Anh đúng là. Em mua rồi anh phải kể đó nghe ! – Thiên lấy bóp ra tính tiền

- Biết rồi, biết rồi mà !

- Rồi . Anh kể đi

- Anh nói với em ấy là em ngốc lắm . – Khải cười rồi bỏ chạy

- Em ngốc khi nào ? Anh đứng lại. Trả em mấy chai nước. Anh ăn gian quá – Thiên chạy đằng sau

Bỗng Thiên Thiên dường như nhớ lại điều gì, cậu đứng thẩm thờ một góc nhìn về phía chân trời.

- Thiên Thiên. Sau cậu không đi lấy khóa đi. Đứng đây làm gì ? – Thiên đang đứng uống nước

- Ngắm cảnh chứ làm gì

- Cảnh khi nào ngắm không được. Cậu không định làm giống người ta hã ? – Nguyên Nguyên giựt chai nước

- Cậu thích thì đi mà làm – Thiên giựt lại uống tiếp

- Cậu muốn cô ấy giống Hàn Hàn thứ hai hã ? – Nguyên bực mình

- Tại sao cậu lại nhắc Hàn Hàn ở đây ? – Thiên bỏ chai nước xuống

- Tớ chỉ muốn cậu đối xử tốt với Thiên Giao hơn thôi. Cậu mà lạnh lùng kiểu này thế nào cũng . . .

- . . . – Thiên không nói gì quay ra chỗ khác

- Hai đứa thôi cãi nhau đi. Nguyên nói đúng đấy. Em lại với em ấy đi – Khải ca đi lại

- Không cần đâu ạ ! – Nó đã nghe hết cuộc đối thoại

- Sao không được ! Đi đến đây thì phải làm gì đó để kỉ niệm chứ ! – Khải ca nhìn nó

- Kỉ niệm ? Nó chỉ làm người ta thêm nuối tiếc thôi ạ ! – Nó thở hơi dài

- Cậu ấy nói không cần ! Em không cần đi lấy khóa đúng không ? – Thiên bỏ đi lại ghế

- Em đã nghe gì à ? – Khải đi theo nó

- Thiên Tỉ đã từng đến đây đúng không anh ? Cậu ấy đi với một cô gái nữa đúng không anh ? – Nó hỏi Tuấn Khải

- Em thấy gì à ? – Khải lo lắng

- Vâng ! Em thấy cái khóa đằng kia ghi tên cậu ấy với một cô gái khác !

- Chắc là trùng tên thôi mà !

- Không thể nào đâu ! Cô ấy tên Hàn Hàn đúng không anh ? – Mắt nó buồn rười rượi

- Ùm ! anh cũng không muốn dấu em nữa. Cô ấy là bạn gái cũ của Thiên Tỉ. Nhưng lâu lắm rồi, em đừng bận tâm làm gì !

- Em không bận tâm chuyện cậu ấy đã có bao nhiêu bạn gái cũ. Nhưng tại sao cậu ấy lại nổi nóng ? Em đâu bắt cậu ấy phải làm những chuyện đó. Cậu ấy không thích thì có thể nói mà.

- Anh nghĩ Thiên Tỉ đang buồn thôi. Em ấy không có ý đó đâu – Khải cố biện minh cho Tỉ

- Bây giờ cậu ấy còn không chịu nói chuyện với em ! – Nó gục đầu vào đùi

- . . . – Khải chỉ biết nhìn nó

Tại sao chuyến đi vui vẻ như vậy lại bị phá hoại chỉ vì một cái kí ức đáng lẽ nên bị chôn vùi. Tại chỗ Thiên và Nguyên

- Cô ấy có lẽ đang rất buồn. Cậu lại an ủi cô ấy đi – Nguyên vỗ vai Tỉ

- Có Đại ca ở đó rồi – Thiên lạnh lùng đáp

- Nhưng cậu là bạn trai của cô ấy ! Đừng vì cái kí ức đáng quên kia mà làm tổn thương những người bên cạnh cậu nữa có được không ? Tớ biết cậu chưa quên Hàn Hàn. Nhưng hai năm ! Hai năm rồi đấy. Cậu đã chấp nhận Thiên Giao thì phải đối xử tốt với cậu ấy. Đừng để cậu ấy phải khóc vì cậu nữa. Tớ không muốn kí ức lại lặp lại tại đây đâu ! Suy nghĩ cho kĩ vào ! – Vương Nguyên đứng dậy bỏ ra chỗ khác.

Trời dần sụp tối. Cả bốn đi xuống núi mà không nói với nhau tiếng nào. Mây đen bắt đầu kéo đến, lác đác, ào ào. Mưa trút xuống càng ngày càng mạnh hơn. Nó đi cùng Khải phía trước, còn Thiên Nguyên thì đi đằng sau.

- Em lại đi với em ấy đi !

Tuấn Khải đi lại Thiên Tỉ. Đại ca vừa nói dứt lời

- Aaaaaa ! - Tiếng la của nó phía dưới

- Thiên Giao !!! - Thiên Tỉ hốt hoảng chạy tới, Vương Nguyên và Tuấn Khải cũng hoảng chạy theo.

-
« Chương TrướcChương Tiếp »