"Huyên... Chị rất thơm" Mùi hương tỏa ra từ da dẻ của Từ Khả Huyên rất mê người..
Lôi Tư Lạc cởi hết đồ ở nửa thân trên của Từ Khả Huyên ném xuống đất, nhìn phong cảnh hoàn mĩ trước mặt, Lôi Tư Lạc càng ngày càng bị hút hồn, nhìn hai bên ngực to tròn của Từ Khả Huyên, Lôi Tư Lạc cúi người xuống ngậm lấy viên ngọc trai ở trên đỉnh. Từ Khả Huyên nắm chặt hai lòng bàn tay, cơn kíƈɦ ŧɦíƈɦ từ ngực lan ra cả cơ thể của cô khiến cả người quằn quại trong sự khó chịu.
Đôi tay của Từ Khả Huyên xoa lưng Lôi Tư Lạc, cô cảm thấy thật không công bằng trong khi mình bị lột hết còn người kia thì vẫn nguyên y phục, Lôi Tư Lạc đang mân mê chơi đùa thì nhận ra Từ Khả Huyên đang có hành động gì đó không đúng.
"Chị làm gì vậy?"
Từ Khả Huyên nhăn nhó mặt mày cố gắng chịu đựng cái cảm giác kíƈɦ ŧìиɦ ở ngực.
"Em cởi hết đồ của chị còn em vẫn mặc nguyên đồ sao?" Từ Khả Huyên có chút ấm ức nói.
A... cuối cùng cũng hiểu ý của Từ Khả Huyên, Lôi Tư Lạc hí hửng đang định cởi đồ của mình thì bị người kia nhắc nhở.
"Từ từ, đi đóng cửa sổ phòng vào đã, đóng cả cửa phòng vào luôn..." Từ Khả Huyên đỏ mặt chỉ bảo.
"Yes, sir" Lôi Tư Lạc bày ra bộ mặt thỏa mãn tuân lệch chạy ra đóng cửa sổ và cửa phòng theo lời của Từ Khả Huyên.
Sau đó quay lại phòng, Lôi Tư Lạc cởi chiếc áo thun của mình vứt xuống dưới đất chỉ còn chiếc áo nhỏ ở bên trong, chiếc quần cũng từ từ cởi ra, khi chỉ còn mỗi đồ lót, Lôi Tư Lạc không ngại ngùng leo lên giường chui vào trong chăn tìm kiếm Từ Khả Huyên.
Cởi nốt chiếc quần bên ngoài của Từ Khả Huyên ra, Lôi Tư Lạc thích thú hôn lên môi của Từ Khả Huyên, như vậy có nghĩa là chị bé không hề từ chối khi cô muốn làm chuyện này.
"Chị...ngon quá đi" Lôi Tư Lạc ghé vào tai của Từ Khả Huyên nói nhỏ, sau đó ngay lập tức ngậm lấy vành tai người bên dưới.
Hành động ấy khiến Từ Khả Huyên theo phản xạ co người lại giật mình: " Em...Em... biếи ŧɦái" Từ Khả Huyên véo má Lôi Tư Lạc nhăn nhó nói.
Càng nhìn vẻ mặt kíƈɦ ŧìиɦ của Từ Khả Huyên, Lôi Tư Lạc lại càng hưng phấn cô lấy tay mân mê một bên ngực của Từ Khả Huyên, còn bịt miệng chị ấy bằng một nụ hôn sâu, sau đó lại cúi người xuống mυ"ŧ lấy đầu ngực của Từ Khả Huyên làm người kia cong người khó chịu.
Chiếc qυầи иɦỏ màu vàng của Từ Khả Huyên bị người kia kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến ướt luôn rồi, vậy mà người kia vẫn còn đang chơi đùa cô chứ không định để cô thoát khỏi sự khó chịu này.
Nhìn thân thể của Từ Khả Huyên đẹp như vậy, Lôi Tư Lạc không nhịn được cúi xuống cắn nhẹ vào viên ngọc trai trên đỉnh ngực của đối phương, mỗi lần như vậy Từ Khả Huyên lại rên lên một tiếng kíƈɦ ŧɦíƈɦ, Lôi Tư Lạc được đà tiếp tục ngậm lấy viên ngọc trai ấy ở trong miệng mà mân mê. Từ Khả Huyên sắp không chịu được nữa rồi, trong cơ thể của cô một dòng nước thì đâu đang rất muốn trào ra cứ như thế này cô thật sự không thể ngăn được nó nữa, Từ Khả Huyên uốn éo cơ thể của mình thật sự là muốn báo hiệu cho Lôi Tư Lạc biết rằng cô không thể chịu được nữa rồi vậy mà Lôi Tư lạc vẫn không chịu đi vào chính sự.
Nhìn khuôn mặt thống khổ của Từ Khả Huyên, Lôi Tư Lạc mới nhận ra là mình phải làm gì tiếp theo, cởi xuống chiếc qυầи ɭóŧ của Từ Khả Huyên, Lôi Tư Lạc thầm cảm thán người kia đã ướt đến mức này rồi sao?.
Lôi Tư Lạc dang rộng hai chân của Từ Khả Huyên ra, một cảnh xuân xinh đẹp hiện ra trước mắt, Lôi Tư Lạc trong lòng không nhịn được cúi người hôn lên đôi chân trắn trẻo mềm mại, sau khi sẵn sàng cho mọi thứ Lôi Tư Lạc vươn mình lên đặt một nụ hôn như một lời an ủi lên đôi môi căng mọng của người kia, ngón tay đã đợi sẵn ở cửa động chờ lúc tiến vào trong. Từ Khả Huyên không thể đợi được nữa, cơn kíƈɦ ŧɦíƈɦ cứ từng đợt từng đợt làm cả cơ thể của cô quằn quại trong khó chịu, vòng tay xoa xoa tấm lưng của Lôi Tư Lạc, Từ Khả Huyên muốn người kia nhanh nhanh một chút đưa cô lêи đỉиɦ.
"Lạc Lạc, chị là của em" Lời nói của Từ Khả Huyên như khẳng định mọi thứ.
Nghe xong Lôi Tư Lạc hạnh phúc đến chết mất, một ngón tay bắt đầu tiến vào cho đến khi chạm thấy một tấm màng mỏng mới dừng lại, Lôi Tư Lạc hơi bất ngờ.
"Đây là lần đầu của chị?" Lôi Tư Lạc hỏi.
"Chứ em nghĩ lần thứ mấy, còn không mau...a..." Từ Khả Huyên có chút tức giận xen lẫn sự ngại ngùng.
Lôi Tư Lạc lập tức tuân lệnh phá vỡ tấm màng mỏng ấy tiến vào sâu bên trong, Từ Khả Huyên kìm nén đau đớn bám chặt vào lưng của Lôi Tư Lạc, móng tay của Từ Khả Huyên đâm vào lưng của đối phương khiến người bên trên có chút đau nhưng Lôi Tư Lạc rất thông cảm, cũng vì cô mà chị bé mới đau như vậy, một cơn đau hạnh phúc a.
Từ Khả Huyên thở hổn hển, một lát sau cơn đau qua đi cảm giác suиɠ sướиɠ mới lạ xuất hiện, Lôi Tư Lạc bắt đầu ra vào bên trong Từ Khả Huyên, từng đợt từng đợt khiến Từ Khả Huyên mỗi lúc lại phát ra tiếng rêи ɾỉ nhiều hơn. Nghe thấy vậy Lôi Tư Lạc mỗi lúc lại dùng thêm một chút sức lực ra vào nhanh hơn, khiến cho Từ Khả Huyên đang bị chết chìm trong kɦoáı ƈảʍ, cơ thể mềm nhũn, hơi thở gấp gáp.
Khi đã bắt đầu quen, Lôi Tư Lạc lén lút cho thêm một ngón tay nữa vào, Từ Khả Huyên đau đớn cong người bấu chặt lấy lưng của Lôi Tư Lạc, nhưng mà cảm giác đau đơn cũng rất mau qua đi, suиɠ sướиɠ bắt đầu một nhiều, cả căn phòng vang lên tiếng rêи ɾỉ ái muội.
"Lạc Lạc..."
Nhiều lúc Từ Khả Huyên không chịu được hai chân sẽ co rút lại kẹp lấy tay của Lôi Tư Lạc, hai bên chân mày nhăn nhó mỗi lúc kɦoáı ƈảʍ một nhiều, Từ Khả Huyên sắp không chống đỡ nổi mất. Nhìn khuôn mặt của Từ Khả Huyên, Lôi Tư Lạc cũng chìm trong du͙ƈ vọиɠ, ngọn lửa đang cháy bừng bừng trong tâm như muốn thiêu đốt cả hai thân thể đang nóng bừng này.
Mỗi lúc Lôi Tư Lạc ra vào lại càng thành thục ra vào hơn, cô đem người mình yêu lên chín tầng mây cao vυ"t, một tay liên tục hành sự còn chiếc miệng nhỏ cũng không rảnh dỗi mà ngậm lấy hạt ngọc trai trên ngực của Từ Khả Huyên mà liếʍ ɭáρ. Sự kíƈɦ ŧìиɦ đến từ hai nơi khiến Từ Khả Huyên thật sự không chịu được nữa rồi, cô phải cố gắng vặn vẹo thân thể mình để cơn khó chịu kia tan hết nhưng mà xem ra vô ích, nắm chặt lấy tấm ga trải giường, tiếng rêи ɾỉ của Từ Khả Huyên mỗi lúc một lớn.
Cuối cùng Lôi Tư Lạc dùng một lực mạnh tiến sâu vào trong khiến Từ Khả Huyên cong người phát ra một tiếng "Ưm~" lớn sau đó một dòng nước chảy ra ngoài, con kɦoáı ƈảʍ đạt đến đỉnh điểm cuối cùng mới chịu dừng lại, Từ Khả Huyên nằm trên giường đờ đẫn, cơ thể co rút run run vẫn chưa trở lại bình thường.
Lôi Tư Lạc rút hai ngón tay của mình ra, nhìn Từ Khả Huyên mệt mỏi thở hổn hển ở trên giường, mồ hôi ướt đẫm hai bên tóc mái Lôi Tư Lạc thực cảm thấy thương chị bé a.
Hôn lên môi Từ Khả Huyên an ủi, Lôi Tư Lạc đắp chăn cho người kia còn mình thì ra ngoài rửa tay sạch sẽ rồi lại đi vào phòng, leo lên giường kéo Từ Khả Huyên vào trong lòng ôm chặt lấy, lấy tay mình xoa xoa tấm lưng để chị bé thoải mái.
Từ Khả Huyên mệt mỏi ôm lấy Lôi Tư Lạc, hành sự xong lại thực muốn ngủ a.
Hôn lên trán của Từ Khả Huyên như một lời cảm ơn vì đã trao thân thể cho mình, Lôi Tư Lạc yêu Từ Khả Huyên đến mức không thể diễn tả bằng lời.
"Chị bé có muốn ngủ không?" Lôi Tư Lạc ân cần hỏi han.
Đôi mắt của Từ Khả Huyên nhắm lại gật gật nhẹ đầu rồi chui vào trong vòng tay của Lôi Tư Lạc mà thϊếp đi, Lôi Tư Lạc cũng rất thương người kia, cô ôm chặt Từ Khả Huyên ở trong lòng rồi nhẹ nhàng vuốt lưng vỗ về để cho chị bé ngủ ngon.
"Huyên, em yêu chị" Lôi Tư Lạc nói nhỏ rồi cũng dần dần chìm vào giấc ngủ trưa.