Sáng hôm sau.
" Chị Vương hôm nay gia đình em có chút việc bận đột xuất chị có thể hủy buổi chụp hình ngày hôm nay được không?....... Em xin lỗi vì báo gấp như vậy.... dạ dạ....em cảm ơn chị..." Từ Khả Huyên gọi điện cho chị quản lý của mình xin nghỉ ngày hôm nay.
Cuộc điện thoại ấy vô tình bị Lôi Tư Lạc nghe được, cô từ từ mở mắt ra, bản thân đang nằm trong một căn phòng rất lạ nhưng lại ngập tràn mùi hương của chị Huyên, vừa định ngồi dậy thì nhận ra bản thân mình lại không có một chút sức lực nào để chống đỡ thân thể lên nữa, khắp mình mẩy nóng ran, trên trán cô được dán một miếng giảm sốt, đây là bị ốm rồi sao?.
"A... em tỉnh rồi sao?" Từ Khả Huyên sau khi cúp điện thoại quay ra thấy Lôi Tư Lạc đã tỉnh thì mừng rỡ ngồi xuống cạnh giường.
"Chị, em đang ở đâu đây, nhà chị sao?" Lôi Tư Lạc đôi mắt lờ đờ vô hồn, đầu đau như búa bổ, khuôn mặt nhợt nhạt nhìn Từ Khả Huyên hỏi.
Nhìn tình trạng của Lôi Tư Lạc bây giờ, Từ Khả Huyên thật muốn tức chết, tại sao có thể để bản thân ra nông nỗi này, tại sao lại vào giữa đêm uống nhiều như vậy, muốn chết hay sao?. Từ Khả Huyên đôi mắt bị một màng nước bao phủ, nhìn Lôi Tư Lạc mà đau lòng, mỗi ngày Từ Khả Huyên đều phải sẵn sàng chịu cảm giác mất đi người thân, em trai cô đến bây giờ vẫn chưa được ghép tim, mạng sống ngày nào cũng là ngàn cân treo sợi tóc.
Vậy mà bây giờ Lôi Tư Lạc lại làm việc ngu xuẩn như vậy, em ấy không nghĩ đến cảm xúc của những người xung quanh hay sao?
"Tại sao em lại uống nhiều đến vậy? em muốn chết hay sao?" Từ Khả Huyên giọng nói khàn khàn, sống mũi cay cay, kích động nói.
Nhìn thấy Từ Khả Huyên đôi mắt đã bị nước mắt bao phủ, Lôi Tư Lạc bây giờ mới ý thức được mình đã chuyện ngu ngốc gì: " Chị.... chị đừng khóc.... em sai rồi... chị đừng khóc có được không?"
Lôi Tư Lạc luống cuống, dỗ dành Từ Khả Huyên, cô không nghĩ là chị ấy sẽ vì mình mà khóc, cô có thể làm gì bây giờ, mối quan hệ của hai người vẫn chỉ dừng ở mức độ chị em, lần đầu ở một tình huống như vậy khiến cho Lôi Tư Lạc lúng túng không biết phải làm sao, sợ rằng bản thân sẽ tiếp tục làm chuyện gì đó sai trái.
"Em xin lỗi... chị đừng khóc...được không?....em....em rất đau lòng"Lôi Tư Lạc lấy tay lau nước mắt cho Từ Khả Huyên.
"Em đau lòng vì chị khóc sao? vậy em có hiểu cảm giác của chị khi mà nhìn thấy em như này không? em có hiểu chị mỗi ngày đều rất sợ hãi khi một người thân bên cạnh mình xảy ra chuyện xấu hay không? Chị rất sợ, Lạc Lạc, chị rất sợ mất đi mọi người" Từ Khả Huyên ôm mặt khóc lớn.
Không nghĩ rằng sự tình sẽ trở thành như vậy, Lôi Tư Lạc hối hận rồi, cô nhẹ nhàng ôm lấy Từ Khả Huyên. Thời gian cứ như vậy lặng lẽ trôi cho đến khi Từ Khả Huyên không còn khóc nữa, lúc này Lôi Tư Lạc mới nhẹ nhàng nói nhỏ.
"Chị, em thích chị..."
"Hả?" Từ Khả Huyên đẩy Lôi Tư Lạc ra nhìn chằm chằm.
Nhìn thấy bộ dạng bất ngờ của đối phương, Lôi Tư Lạc ngượng ngùng chỉnh lại cặp kính: " A...em biết nó rất khó chấp nhận bởi vì chúng ta đều là con gái, nhưng mà em thích chị, thứ tình cảm không phải chị em mà là thích kiểu một đôi nam nữ... aaa....em cũng không biết giải thích sao cho chị hiểu nữa". Lôi Tư Lạc rồi bời nói.
"Thế trước giờ em coi mối quan hệ của chúng ta là gì?" Từ Khả Huyên nhăn nhó mặt mày hỏi.
Nhìn người trước mặt, Lôi Tư Lạc bày ra một bộ mặt ngạc nhiên: " Aaa... thì không phải chị em sao?".
Lần này đến lượt Từ Khả Huyên ôm mặt thất thần: " Ngốc quá, chị vẫn luôn coi em là bạn gái của chị a" Nói ra câu này Từ Khả Huyên khuôn mặt cũng đỏ bừng lên không kém.
"Hể?..... awwwww ⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄⁄(⁄ ⁄•⁄-⁄•⁄ ⁄)⁄" Lôi Tư Lạc nghe xong ôm lấy khuông mặt đang đỏ như cà chua của mình, sau đó trượt xuống lấy tấm chăn chùm lên người không dám nhìn Từ Khả Huyên (・_・;).
"Sao vậy không dám đối diện với chuyện này sao? " Từ Khả Huyên cười lớn, lấy tay kéo chăn ra khỏi người Lôi Tư Lạc rồi trêu chọc.
Cả hai cùng nhau chui vào trong chăn chùm kín người, hạnh phúc ôm lấy nhau, nụ cười dường như không thể nào tắt trên môi của Lôi Tư Lạc.
"A chết, em đang ốm, dậy ăn cháo mau, chị đã nấu rồi" Từ Khả Huyên hất tung tấm chăn ra rồi định đi ra ngoài lấy một bát cháo vào cho Lôi Tư Lạc.
Còn chưa cả đi khỏi giường, đã bị một cánh tay kéo lại, lực mạnh đến mức khiến cô ngã nhào xuống giường lần nữa, sau đó đứa nhỏ kia lười biếng vòng tay qua eo ôm lấy Từ Khả Huyên nói nhỏ.
" Em không còn ốm nữa rồi, để em ôm chị thêm lúc nữa được không?" Lôi Tư Lạc như một chú mèo lười biếng ôm lấy người mình yêu thật chặt.
Từ Khả Huyên nghe thấy vậy không dám phản kháng.
"Chị thơm quá, để yên như vậy một chút được không?" Lôi Tư Lạc tiếp tục lười biếng chui đầu vào hõm cổ Từ Khả Huyên để hít lấy hương thơm của người kia.
Nhìn khuôn mặt thỏa mãn của đối phương, Từ Khả Huyên cũng không muốn làm gì khác mà chỉ nằm im rồi cũng ôm lấy Lôi Tư Lạc, đã lâu rồi không cảm nhận được cảm giác bình yên như vậy.
Giữa trưa, cuối cùng Từ Khả Huyên cũng kéo Lôi Tư Lạc dậy được, trong lúc Lôi Tư Lạc đang rửa mặt thì Từ Khả Huyên ở trong bếp đun lại nồi cháo đã chuẩn bị sẵn sau đó để hai bát cháo lớn ở trên bàn rồi lại gần một căn phòng khác gõ cửa.
Một lát sau Lôi Tư Lạc đến phòng bếp liền hét ầm lên.
"Aaaaa.... tại sao hai người lại ở đây?" Lôi Tư Lạc chỉ tay vào Lã An Đông và Lục Hinh Nhi đang đắm đuối nhìn nhau rồi hỏi.
"Say khướt cuối cùng cũng biết tỉnh rồi a" Lục Hinh Nhi bĩu môi nói.
Cả đêm qua không chỉ có mỗi Từ Khả Huyên vất vả mà Lục Hinh Nhi cũng vất vả không kém, hai người phụ nữ mảnh mai phải rất vất vả mới đỡ được hai con người cao kều này trở về nhà. Nhà Từ Khả Huyên có hai phòng ngủ nên cả hai chia ra mỗi đôi một phòng, cả đêm Từ Khả Huyên và Lục Hinh Nhi phải chạy ra chạy vào chăm sóc cho hai con người đang bất tỉnh không biết trời đất là đâu kia.
Như vậy một bàn bốn người ngồi ăn chỉ biết nhìn nhau mà không biết nói gì khác. Biết rằng Lôi Tư Lạc rất buồn vì chuyện bị công kích trên mạng xã hội nên Từ Khả Huyên đã phá vỡ bầu không khí im lặng này.
" Lạc Lạc, An Đông, chị biết hai đứa chỉ vừa mới bước chân vào con đường riêng của mình, sẽ có rất nhiều những áp lực, sự bất công,... rất nhiều thứ có thể kéo chúng ta xuống vực sâu. Nhưng nhớ kĩ điều chúng ta phải làm luôn luôn giữ vững được tinh thần và nếu đã chọn con đường này thì phải mặc kệ những người ngoài cuộc, ai yêu quý mình thì mình cũng yêu quý họ còn hãy nhắm mắt làm ngơ đối với những người ghét mình. Chúng ta chỉ nên nhìn những người mà chúng ta yêu quý mà thôi, làm một người được mọi người biết đến rất áp lực, rất đáng sợ, rất khổ cực nhưng mọi thứ đều sẽ được đền đáp xứng đáng. Chị mong hai em có thể vượt qua được chuyện này, đừng sợ hãi mà phải đối mặt với nó, hãy cố gắng chứng minh là mình có khả năng và mình có thể làm được..." Từ Khả Huyên đang nhìn vào hình ảnh bản thân mình những ngày đầu bước vào ngành nghề này, cô còn bị công kích kinh khủng hơn rất nhiều bởi khi trước, cô không hề có tài năng chơi game, không biết cách nói chuyện, mỗi ngày đều phải chơi rất nhiều để có thể nâng cao khả năng của mình.
Ngày trước, khi đọc những bình luận ấy, Từ Khả Huyên cũng chỉ biết ngồi một mình mà khóc chứ chẳng thể làm gì khác, cô chẳng thể nào ngăn cản được những người kia công kích mình, nhưng mà bởi vì cô phải kiếm tiền chữa bệnh cho Kiến Nam, chỉ cần em trai mình được sống thì những thứ mà cô đã chịu đựng đều đáng.