Ngày chủ nhật diễn ra ngày hội thể thao ở trường Thánh Hoàn, Y Anh đột xuất mất tích làm cho hội học sinh rối lên. Mọi việc đã phân, bây giờ một người biến mất há phải làm hội học sinh trở tay không kịp.
Buổi vui chơi diễn ra trong sự hăng hái và tươi vui của tất cả học viên trường Thánh Hoàn, cả sân trường đều là tiếng cười nói ồn ào náo nhiệt.
Sầm Kỷ Dương đi qua chỗ nào nơi đó liền trở nên đông đúc, anh muốn thử xem cô có tham gia không? Nhưng mà nghe hội học sinh nói cũng đủ hiểu Đình Thâm không để cô dễ dàng xuất hiện.
Vân Du từ xa nhìn thấy Sầm Kỷ Dương hai mắt sáng lên liền đi đến chỗ anh.
-Nói chuyện riêng với nhau được chứ?
Sầm Kỷ Dương hoài nghi nhìn cô ta, giữa anh và Vân Du thì có gì để nói? Nhưng cuối cùng anh vẫn quyết định đi đến nơi vắng người để nói chuyện.
Bọn họ ra phía sau trường, Vân Du cùng anh đứng đối diện nhau.
Vân Du nói: “Tôi biết Đình Thâm là ma cà rồng, anh cũng vậy.”
Điều này làm anh có chút kinh ngạc, sau đó thì gật gật đầu hỏi: “Xem ra cô nói những lời này là có mục đích.”
-Tôi muốn biết hiện tại Đình Thâm cùng Y Anh đang ở đâu?
-Nếu như tôi biết, hôm nay tôi đã không đến đây tìm họ.
Vân Du khẽ nhăn mặt nhìn anh nhìn thấy thái độ của anh không giống đang gạt mình.
-Vân Du, tôi luôn không hiểu, vì sao cô lựa chọn phản bội Y Anh?
-Tôi không phản bội cậu ta. Trước nay tôi chưa hề đứng cùng phía với cậu ta.
-Cho dù là thế, tại sao cô phải tìm cách hại Y Anh?
-Tất cả đều vì anh và Đình Thâm, nếu hai người không xuất hiện thì cậu ta đã không trở thành tâm điểm của mọi người.
-Bây giờ tôi hiểu rồi, trước nay Y Anh đều không vượt trội bằng cô, mọi thứ cô ấy đều thua cô nên cô làm bạn với cô ấy chỉ vì muốn bản thân nổi bật, cô không cam tâm khi không còn đứng nhất, mọi người không chú ý đến cô nữa.
-Chuyện hai anh làm ma cà rồng càng khiến tôi ghét cậu ta hơn, cho nên...
-Cho nên cô mới năm lần bảy lượt hãm hại cô ấy.
-Điều tôi muốn bây giờ không chỉ là thế. Mà còn nhiều hơn nữa.
-Tôi cảnh cáo cô một câu, đừng nghĩ sẽ làm gì Y Anh nữa. Vì tôi sẽ khiến kẻ làm cô ấy đau khổ chịu đau khổ gấp đôi.
Anh lãnh khốc buông lời cảnh cáo sau đó đã rời đi trước.
Vân Du mím môi nhìn anh rời khỏi, bản tính Vân Du chỉ muốn ở trên người khác mà Y Anh so với cô ta cái gì cũng không bằng, gia thế, ngoại hình, học thức đều thua cô ta cho nên đột ngột Y Anh được chú ý hơn cô ta làm cô ta không cam tâm.
Bây giờ cô ta không chỉ muốn thắng Y Anh mà còn muốn hơn thế, ma cà rồng, khi biết trên đời này tồn tại sinh vật có sức mạnh hơn cả con người thì sự tham vọng trong người cô ta còn muốn nhiều hơn nữa.
Lúc định rời đi ánh mắt Vân Du liền bị thu hút bởi tấm thiệp trên đất, Vân Du đi lại xem thử mở ra coi.
-Vũ hội? Địa điểm là cung điện dạ hội hoàng gia? Tại sao mình chưa nghe đến nơi này?
Vân Du đọc tới đọc lui vẫn không biết nơi trong thiệp ghi là nơi nào.
-Thời gian là tối nay, không lẽ của Sầm Kỷ Dương? Vũ hội ma cà rồng!?
Như ngộ ra gì đó đột nhiên nụ cười của Vân Du trở nên nham hiểm hơn bao giờ hết.
. . .
Buổi tối ở thế giới ma cà rồng rất náo nhiệt, lâu lâu đột nhiên xảy ra vũ hội hoàng gia làm rất nhiều ma cà rồng cấp trung và cấp thấp đều tụ họp trước cửa của cung điện dạ hội để nhìn những ma cà rồng quý tộc, hoàng gia cả nữ hoàng và hai vị hoàng tử.
Bọn họ đâu phải nói dễ gặp là gặp được, cũng giống như thế giới con người, người dân bình thường sẽ không dễ dàng gặp được chủ tịch nước.
Bảy giờ diễn ra vũ hội, bắt đầu từ bảy giờ kém mười đã có nhiều xe sang trọng lần lượt dừng trước cửa, nhân viên phục vụ mở cửa xe người bước ra không sang cũng quý, ăn mặc sang trọng quý phái xinh đẹp ma mị.
Đúng bảy giờ chiếc Limousine dài màu đen dừng trước cửa xung quanh liền trở nên hỗn loạn, những người hai bên cũng chen nhau nhìn bởi vì bên trong chính là nữ hoàng của bọn họ.
Lúc cửa xe mở ra, đầu tiên xuất hiện một đôi chân thon dài trắng nõn cùng đôi giày cao gót đen đính kim cương lấp lánh, Diêu Ngôn bước ra với bộ váy dài màu đen xẻ một bên.
Bên kia Tô Mị cũng bước ra khỏi xe, bộ váy hoa xanh tím rực rỡ như một nữ thần của muôn loài hoa xinh đẹp rạng ngời, mái tóc tung bay bồng bềnh kết hợp với chiếc cài hoa trắng có lưới ren.
Diêu Ngôn đứng sang bên cửa đưa bàn tay ra, sau đó trong xe xuất hiện một đôi tay khác với bộ móng tay dài đỏ gắn bên trên những hạt kim cương trang trí đẹp mắt tinh xảo, Mộc Miên bước ra.
Bà ta chọn cho mình bộ váy màu đen kết hợp màu đỏ, hai tông màu này hòa lẫn vào nhau càng tôn lên vẻ sang trọng quý phái cao sang, điểm vào đó là chiếc áo choàng bằng lông chồn màu đen được khoác lên vai.
-Oa, là nữ hoàng kìa.
Dàn người hai bên trở nên kích động mà ồn ào lên, Mộc Miên chỉ nở nụ cười vừa ấm vừa lạnh giơ tay với bọn họ rồi cùng Diêu Ngôn và Tô Mị đi vào trong buổi tiệc.
Sầm Kỷ Dương đã đến nơi từ lâu vẫn ngồi trong phòng nghỉ riêng, anh mặc bộ âu phục màu xám, bên trong áo sơ mi đen, mái tóc chải chuốt gọn gàng.
Uông Tôn từ bên ngoài đi vào, anh mặc bộ ghi lê nâu cùng áo vest cùng màu, phong thái vẫn ung dung ôn hòa đi đến ngồi cạnh Sầm Kỷ Dương.
-Sắp bắt đầu tiệc rồi, không phải định ngồi ở đây cả buổi chứ?
Sầm Kỷ Dương không có tâm trạng, chỉ nói: “Cháu đợi Đình Thâm.”
-Ồ, hôm nay tân thánh nữ không đi cùng cháu sao?
Thật ra Uông Tôn muốn hỏi Y Anh có đến đây hay không?
-Cô ấy bị Đình Thâm bắt đi rồi.
-Sao?
Nhìn thấy Uông Tôn kích động, Sầm Kỷ Dương hơi nhíu mày hỏi: “Chú, có phải chú có gì giấu cháu không?”
Uông Tôn hơi im lặng, dạo gần đây anh không có thời gian tìm Y Anh, cũng không nghĩ lời hôm đó Đình Thâm nói sẽ làm thật. Đình Thâm sẽ gϊếŧ Y Anh thật sao?
-Nếu cháu gặp được người có thể làm mình yêu, cháu có bỏ qua không?
Sầm Kỷ Dương vẫn chưa hiểu nhưng lại đáp: “Không.”
-Phải rồi, chú cũng vậy.
Uông Tôn vỗ tay lên vai Sầm Kỷ Dương sau đó đã đứng dậy ra ngoài để lại một mình Sầm Kỷ Dương đang từ từ nhận ra hàm ý của câu nói đó.
-Chú, không lẽ chú đã yêu Y Anh?
Thật là buồn cười, chú cháu yêu cùng một cô gái, đúng là khó chấp nhận.
-Nếu Đình Thâm cũng yêu cô ấy, cháu không biết sẽ thế nào.
Nếu ba người bọn họ đều yêu cô, anh không biết là may mắn hay là tai họa.
-Cảm ơn mọi người đã đến tham dự...
Buổi tiệc đã bắt đầu, người vừa nói là Mộc Miên, Sầm Kỷ Dương tạm thời gác mọi chuyện qua một bên đứng dậy chỉnh lại âu phục đi ra ngoài.
Hành lang yên tĩnh, từng bước chân ổn trọng đi đến sãnh lớn diễn ra đại tiệc long trọng, có hai hành lang dẫn đến sãnh lớn, một bên là Sầm Kỷ Dương, bên còn lại là Đình Thâm và Y Anh.
Y Anh vẫn như vậy, vô hồn khoác tay Đình Thâm, cô mặc bộ váy nude đuôi cá dài, tay lở bằng ren mỏng hoa văn lấp lánh kim cương, phần trên váy có kết ren lấp lánh họa tiết bằng kim cương nhỏ kết nối lại, phần dưới váy trơn thả dài xuống.
Đình Thâm mặc bộ âu phục trắng, dáng vẻ vẫn lạnh lùng như trước nay, chỉ là ở sâu trong đôi mắt đã bắt đầu xuất hiện một chút nét dịu dàng.
-Y Anh, em nói xem khi mọi người thấy em sẽ thế nào?
-...
Người kế bên im lặng, Đình Thâm khẽ cười vỗ tay cô: “Chính là ghen tị. Họ ghen tị vì em hôm nay là nhân vật chính của buổi tiệc.”
Khoảng ngày vừa qua Đình Thâm không biết bản thân đã làm gì, nhưng anh chỉ biết ở cạnh cô rất bình yên, thư thái mà anh không cần phải đề phòng và trở thành một kẻ máu lạnh vô tình nữa.
Y Anh ở bên cạnh vẫn không nói lời nào từ từ khoác tay anh đi vào buổi tiệc.
Khi bọn họ vừa xuất hiện cũng đúng lúc Sầm Kỷ Dương đứng bên kia đối diện vừa đến nơi.
Y Anh. Là cô.
Sầm Kỷ Dương kích động khi nhìn thấy cô vừa định bước đến chỗ cô thì đã bị Diêu Ngôn giữ lại.
Diêu Ngôn nói: “Cô ấy xuất hiện cùng Đình Thâm chứng tỏ buổi tiệc này là của họ.”
-Vậy thì sao? Nếu tôi nói tôi là người đầu tiên uống máu của cô ấy, tôi xem mọi người ở đây sẽ phản đối tôi làm vậy hay không?
-Đáng tiếc, anh chậm rồi. Nhìn đi, cô ấy đã mất đi ý thức, những việc cô ấy làm đều nghe lời Đình Thâm.
Sầm Kỷ Dương như ngộ ra, mặt sớm đã trở nên u ám.
Diêu Ngôn nói tiếp: “Tôi nghe nữ hoàng nói, Đình Thâm đã dùng máu cứu sống cô ấy, đây là một trong hai cách có thể cứu vãn, bây giờ anh đã không còn tư cách.”
Chỉ nghe anh chửi thầm rất nhỏ ánh mắt trở nên âm u theo dõi hai người họ.
Sớm vũ hội đã nhìn thấy hai người hoàng tử, ánh mắt đa phần đều dồn vào Đình Thâm và cô gái bên cạnh, sở dĩ họ đều biết cô gái đó là thánh nữ mới, mà cô lại đi cùng Đình Thâm há chẳng phải đã chọn ai làm đế vương hay sao?
-Xin giới thiệu với mọi người, tân thánh nữ Y Anh và Đình Thâm.
Mộc Miên giới thiệu giơ tay về hai người họ, Đình Thâm cùng Y Anh chậm rãi khoác tay nhau đi lên vị trí cao nhất để mọi người có thể nhìn thấy.
Tô Mị đứng ở phía xa nhìn Đình Thâm, ánh mắt thê lương cầm ly rượu uống cạn.
-Cảm ơn mọi người đã đến tham dự buổi vũ hội hôm nay, ngoài việc tổ chức vũ hội tôi còn có điều quan trọng cần thông báo.
Tất cả đều im lặng nín thở theo tiếng nói lạnh lẽo của Đình Thâm, quả nhiên Đình Thâm không khác gì lời đồn, lãnh khốc và tàn nhẫn khiến người khác khϊếp sợ.
Lúc trước hiếm khi gặp bọn họ còn nghĩ là Mộc Miên chỉ đang hù dọa bọn họ, hôm nay gặp mặt cũng đủ biết tất cả đều là thật. Huống chi người trải qua huấn luyện cai nghiệt như anh, những ma cà rồng khác đều e sợ.
.
Vân Du sau khi cầm được tấm thiệp trên tay đã nhờ người theo dõi Sầm Kỷ Dương, sau khi nghe bọn họ kể lại anh đi lên con đường dốc đi lên đồi cao sau đó biến mất.
Vân Du rất nhanh đến nơi bọn họ nói, một mình đi lên con đường dốc hai bên là rừng cây đi một lúc nhìn thấy một cổng đá cao gần 30m.
Cô ta thử vài lần chạm vào, bước qua cánh cổng đá cũng không phát hiện ra gì cho đến khi đột nhiên có một chiếc xe sang trọng chạy lên.
Vân Du bị đèn xe chiếu vào phải giơ tay lên che lại, sau đó chỉ thấy chiếc xe dừng lại tài xế từ trong xe bước ra.
Người tài xế giơ tay chạm vào cánh cổng đá, sau đó lại chạy vào xe chạy qua cổng đó như đang bước vào một thế giời khác biến mất dạng.
Vân Du tròn mắt nhìn giơ tay ra thử quả nhiên bàn không giống như vừa nãy, tay cô đã đưa sang một nơi khác, nhân cơ hội này Vân Du lặp tức đi qua cổng lớn trước mặt đã là một thành phố xa hoa tráng lệ.
Đây là thế giới của ma cà rồng sao? Chẳng khác nào thế giới của con người, nhưng nó quá hoa lệ.
Vũ hội hoàng gia...
.
Đình Thâm mỉm cười lạnh lùng luồn tay ra phía sau ôm lấy eo cô kéo lại gần mình lời nói dõng dạc tuyên bố: “Chúng tôi đang yêu nhau.”
Quá rõ ràng, chỉ câu nói này đủ làm náo loạn cả buổi tiệc, bọn họ đang yêu nhau tức là người thánh nữ chọn là Đình Thâm.
-Như vậy đế vương tiếp theo là Đình Thâm sao?
-Đúng như dự đoán mà, Mộc Miên sao lại để Sầm Kỷ Dương lên làm đế vương chứ?
Ngay từ đầu mọi người đã suy đoán được người tham vọng như Mộc Miên sẽ không dễ dàng để vị trí đế vương lọt khỏi tay của con trai ruột của bà.
-Tôi là người rất ghét lời đồn không có căn cứ, Y Anh, em nói đi.-anh cúi đầu thì thầm vào tai cô nói nhỏ
Y Anh lẳng lặng đứng yên một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Đình Thâm là người tôi muốn ở bên cạnh, anh ấy là người xứng đáng nhất.”
Bởi vì một câu nói này khiến cả phòng tiệc lại thêm một lần nữa bị nhiễu loạn, ai nấy đều thay nhau bàn tán xôn xao.
Sầm Kỷ Dương tay hơi siết chặt nhìn hai mgười phía trên.
-Hẳn là không ai phản đối chuyện chúng tôi đến với nhau. Vậy thì chúng ta bắt đầu khiêu vũ thôi.
Sau đó Đình Thâm lấy tay ra nắm lấy bàn tay cô dắt xuống phía sãnh lớn, đèn trong phòng cũng tắt đi chỉ còn ánh đèn tròn chiếu ngay sàn khiêu vũ.
Từng cặp đôi cũng bước ra sàn nhảy, mà cặp đôi trung tâm là Đình Thâm và Y Anh.
Đình Thâm một tay đặt lên eo tay còn lại đặt trên vai cô di chuyển theo điệu nhạc.