Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Tượng Bán Thời Gian

Chương 4: Tính nóng nảy độc đoán (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nếu không phải ông bố “tình nghi” đang ở đây, Hồi Nhất Tiếu nhất định sẽ cùng người mẹ có khả năng đoạn tuyệt quan hệ với mình thảo luận một chút: “Một người bán tã lót online như mẹ thì có địa vị gì chứ?”

Việc tranh luận rất quan trọng, rất “đắt”, nhưng bố ruột lại càng cao giá hơn…

Thôi được rồi, bố ruột là vô giá.

Hồi Nhất Tiếu lại lần nữa nhìn thẻ cựu sinh viên của “chú” Minh Tinh.

Tránh không khỏi liếc mắt nhìn tay đầu tiên.

Căn bệnh tay khống này sớm đã vô phương cứu chữa.

Một cái, hai cái, ba cái... thế mà không nhìn thấy đâu.

Ngẩng đầu lên thì cô chỉ còn thấy một bóng lưng đen thẳng tắp đang rời đi.

Khi sự chú ý của Hồi Nhất Tiếu bị Hồi Nghệ nữ sĩ thu hút, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi, “chú” Minh Tinh không chỉ ký tên xong mà còn đi xa hơn 3 mét, đến khu vực nhận quà kỷ niệm.

Sau đó, lại di chuyển một mạch về phía hội trường tổ chức buổi tọa đàm chia sẻ của cựu sinh viên.

Ông bố “tình nghi” bước đi nhanh như gió.

Không cho Hồi Nhất Tiếu có cơ hội tìm hiểu xem mình từ đâu tới.

Vừa rồi rốt cuộc sai ở đâu ấy nhỉ?

Là do mấy chữ “Hồi Nghệ nữ sĩ” nói chưa đủ rõ ràng sao?

Hay là “chú” áo đen kia hoàn toàn không có chút phản xạ nào trong ký ức về mấy chữ này?

Cho dù không phải bố cô, thì cũng là một người tay đẹp a, lưu lại phương thức liên lạc rồi hãn đi chứ, cũng nên thể hiện chút xíu tôn trọng với nhân viên lễ tân có chứng tay khống chứ.

Bàn tay trắng ngần hoàn mỹ đó, không biết bao năm nữa mới có thể gặp được?

Không tìm được bố, Hồi Nhất Tiếu chỉ có thể bắt lấy một trọng điểm khác: “Mẹ có nhầm không? Chẳng phải nói là đến cổng trường sẽ gọi cho con sao? Với trình độ mù đường của mẹ mà đi lại trong trường, ít cũng phải mất đến 1 tiếng đấy? Sao mẹ không gọi con?”

18 năm qua, thời gian Hồi Nhất Tiếu và mẹ ở cùng nhau rất hạn chế.

Lần gặp mặt trước cũng là khoảng năm ngoái, năm kia rồi.

Người mẹ nào đó tuy không dưng lại muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô, nhưng dù sao thân phận mẹ ruột vẫn rành rành ra đó, Hồi Nhất Tiếu tiểu nhân không chấp “đại nhân”, trước giờ luôn lười tính toán với Hồi Nghệ nữ sĩ bán tã lót.

“Loại chuyện này sao còn cần gọi con chứ, người đón mẹ là trợ lý của hiệu trưởng, xin hỏi con ở Đại Hạ có chức vụ gì thế em gái lễ tân?” Hồi Nghệ nữ sĩ không cho con mình chút mặt mũi nào.

Hồi Nhất Tiếu có chút tức giận, nhưng chỉ có thể tự mình hờn dỗi.

Đừng nói là trợ lý hiệu trưởng, ngay cả trợ lý hội sinh viên cô cũng không phải.

Nếu không nhờ có Vi Triết Lễ, chức vụ “em gái lễ tân” cô cũng không với tới.

Tức quá mà!

Nhất định phải tìm người để xả giận, một đại mỹ nữ tốt đẹp thế này, không thể tự khiến mình tức chết được!

Đều tại Vi Triết Lễ, làm cái gì không làm, lại sắp xếp cho cô làm nhân viên lễ tân, hại cô không tìm được bố thì chớ, lại còn bị mẹ coi thường!

Việc này nhịn được thì việc gì chẳng nhịn được, ai có thể nhịn chứ Tiếu* không thể nhịn.

Hồi Nhất Tiếu sau khi tức giận thì ngắt điện thoại, gọi cho anh em cây khế: “Vi Triết Lễ, anh đang ở đâu đấy, trường giao việc lễ tân giúp khách mời ký tên cho anh, anh dù gì cũng đảm đương chức Chủ tịch hội sinh viên nho nhỏ, sao ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu thế?”

“Chẳng phải em nói trong bán kính 3 mét, ngoại trừ khách mời tới ký tên thì không thể xuất hiện bất kỳ sinh vật nào khác còn gì?” Vi Triết Lễ trước nay luôn nghiêm túc chấp hành những yêu cầu dù vô lý hay có lý của Hồi Nhất Tiếu.

Chủ yếu là sợ một bước sa chân hối hận muôn đời.

Cậu hiểu hơn bất cứ ai, trong thế giới của Hồi Nhất Tiếu, con thuyền tình bạn có thể lật đổ bất cứ lúc nào, có khả năng tương lai nói lụi tàn thì sẽ lụi tàn.

“Em nói gì thì là thế chắc? Đàn ông đàn ang như anh không tự có chính kiến à? Anh không có tí trách nhiệm gì với công việc à?” Hồi Nhất Tiếu giận cá chém thớt liền ba câu.

Ba câu chất vấn của Hồi Nhất Tiếu còn chưa nói xong, Vi Triết Lễ đã xuất hiện ở chỗ cô: “Sao thế Mâu Mâu?”

Cậu vốn dĩ đứng cách phạm vi bán kính ba mét, nhưng không quá 4 mét, chạy qua cũng chỉ có mấy bước chân.

Để thể hiện sự khác biệt, trước giờ Vi Triết Lễ không gọi cái tên Hồi Nhất Tiếu.

Hồi Mâu Nhất Tiếu, gọi Mâu Mâu cũng là gọi Hồi Mâu, gọi Hồi Mâu chính là gọi Nhất Tiếu, vì vậy, Hồi Nhất Tiếu = Mâu Mâu.

*Hồi Mâu Nhất Tiếu: chỉ con gái duyên dáng, xinh đẹp

Lúc còn chưa hiểu chuyện, ngày ngày bị Hồi Nhất Tiếu vừa đuổi vừa đánh đều không đổi cách gọi.

Lớn rồi thì càng không muốn đổi nữa.

Xưng hô coi như là điều duy nhất Vi Triết Lễ dám “ngỗ nghịch” với Hồi Nhất Tiếu.

“Chức vụ quan trọng như vậy, anh rành rành là một Chủ tịch hội sinh viên gương mẫu, sao có thể sắp xếp một người không trong hội sinh viên ở đây hả?”

Thời khắc này, Hồi Nhất Tiếu đã quên mất chính mình từng đưa ra yêu cầu này, lời nói thấm thía: “Em phải vào hội trường nghe chia sẻ, tự anh ở đây hoàn thành công việc đi, đừng có sai sót nữa, tránh để bay mất cái chức này.”

Vừa dứt lời, Hồi Nhất Tiếu cũng giống ông bố “tình nghi” của mình, cương quyết rời đi.

Đi được mấy mét, trong lòng cảm thấy chút ngứa ngáy, xoay người lại, dùng ngữ khí y chang của mẹ vừa rồi nói với Vi Triết Lễ một câu: “Anh chỉ là một Chủ tịch hội sinh viên nho nhỏ, còn tưởng bản thân có chức vụ gì đặc biệt à?”

Sau đó, dáng vẻ bước đi đến người thân cũng không nhận ra, Hồi Nhất Tiếu tiến đến lối vào hậu trường buổi tọa đàm chia sẻ của cựu sinh viên.

Nội tâm Vi Triết Lễ không gợn sóng.

Ai mỗi ngày tỉnh dậy đều chẳng phải mở mắt, tần suất của loại tình huống này, sinh ra một loại cảm xúc từ tận sâu trong nội tâm.

**

Truyện dịch bởi: Ín

Fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302
« Chương TrướcChương Tiếp »