Chú áo đen mắc chứng OCD ngẩng đầu nhìn Hồi Nhất Tiếu.
Biểu cảm không rõ ràng, nhưng ánh mắt thiếu tập trung.
Bị ba câu hỏi của Hồi Nhất Tiếu làm choáng váng, tay đặt trên nắm cửa quên cả mở.
Để mặc thời gian trôi qua từng giây.
Đợi đến giây thứ ba, chỉ số chứng nhận bố ruột của Hồi Nhất Tiếu từ 99,99% tăng lên 99,999%.
Bố ơi, Tiếu Tiếu số khổ cuối cùng cũng tìm được bố rồi!
Trong lúc Hồi Nhất Tiếu đang phân vân không biết nên ôm bố trước hay là nắm tay bố trước…
Bệnh tay khống phát tác không có quy luật này, Tiếu Tiếu biết làm thế nào đây…
“Phiền tránh ra.” Một giọng nói từ tính mang theo sự lạnh lùng vang lên.
Có chút quen thuộc, có chút xa cách, nhưng lại thiếu bình tĩnh.
Khác hoàn toàn với tưởng tượng của Hồi Nhất Tiếu.
Hồi Nhất Tiếu lập tức sốt sắng:
“Ah, không phải, chú chắc chắn quen Hồi Nghệ nữ sĩ, đúng không?”
“Mau nói xem chú bắt đầu học ở Đại Hạ từ năm nào, chắc chắn sớm hơn năm học ở trên thẻ cựu sinh viên, đúng không?”
Vì đã qua cơn kích động, ba câu hỏi thương hiệu của Hồi Nhất Tiếu đã ít đi một câu, không có cách nào đánh đúng tâm lý.
Đương nhiên, đây không phải trọng điểm.
So với trực tiếp tấn công tâm lý của người mắc chứng OCD, Hồi Nhất Tiếu càng muốn “tấn công” tay của chú áo đen.
Sau khi tấn công thì thuận tay cầm lấy.
Sau đó có thể nắm bàn tay mình ham muốn lâu nay, cùng tâm sự.
Mắt nhìn thấy là muốn nắm tay, nhưng lại bị người đằng sau kéo một cái.
Nhãi ranh Vi Triết Lễ chắc ăn gan hùm rồi nên mới dám kéo cô trong tình huống này.
Cho dù có phải bố ruột hay không, đôi tay nghìn năm mới thấy này, sờ rồi cũng không thiệt mà!
Sờ không được thì thiệt, sờ không được là thiệt!!!
Nhất song thập chỉ ngọc tiêm tiêm, bất thị phóng lưu vật bất niêm.
*Nghĩa: chỉ đôi tay đẹp thì những đồ vật cầm lên cũng đều phải thật mỹ lệ mới tương xứng.
Không biết tay khống là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa à?
Thánh nhân hữu vân...
Ah? Cái gì, hôm nay Thánh nhân đang nghỉ phép sao?
Được rồi, vậy phải để Thánh nhân nghỉ ngơi một chút.
Cứ coi như không có Thánh nhân, cũng có “Thi kinh” làm chứng.
Trong “Thạc nhân - Vệ phong”*, khi miêu tả một người đẹp đã viết:
“Thủ như nhu đề,
Phu như ngưng chi,
Lãnh như tù tề,
Xỉ như hồ tê,
Tần thủ nga my.
Xảo tiếu thiến hề!
Mỹ mục phiến (phán) hề!”
*Tập thơ đầu của “Thi kinh”
*Dịch:
“Tay của nàng trắng và mềm như ngó tranh mới mọc,
Da của nàng trắng như mỡ đông lại,
Cổ của nàng cao mà trắng như hình con mọt gỗ,
Răng của nàng trắng, vuông và sắp nhau đều như hột bầu.
Trán của nàng vuông mà rộng như trán con tần, và lông mày nhỏ, dài, cong như râu con ngài.
Nàng cười rất khéo, trông rất đẹp ở bên khoé miệng có duyên.
Mắt của nàng đẹp đẽ, tròng đen, tròng trắng phân biệt long lanh.”
Da, cổ, răng, trán, lông mày, nụ cười, đôi mắt,...
Cái cái đó đều là phụ hết, quan trọng nhất vẫn là tay.
Nếu không sao lại đặt “Thủ như nhu đề” ở vị trí đầu tiên, vị trí quan trọng nhất, vị trí nổi bật nhất?
Trong năm nghìn năm truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa, “Thi kinh” lưu truyền qua hai nghìn năm trăm năm, chí ít cũng chiếm nửa thời gian rồi.
Một nửa chính là 0,5.
Làm tròn lên ≈1
1 = toàn bộ
Không nghe “Đạo đức kinh” từng nói, một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn vật sao?
Từ đó có thể thấy rằng, gặp một người, không nhìn tay đầu tiên chính là không tôn trọng văn minh năm nghìn năm của dân tộc Trung Hoa.
Hồi Nhất Tiếu rất muốn tóm tên nhãi ranh Vi Triết Lễ làm ảnh hưởng cô tiếp thu truyền thống đạo đức tốt đẹp năm nghìn năm của dân tộc Trung Hoa lại, đánh cho một trận.
Nếu không phải hồi nhỏ ngày nào cũng bị cô đuổi đánh, nhãi ranh Vi Triết Lễ lớn lên có thể chạy trong 1’50 không?
Chắc chắn là không rồi!
Cô có dễ dàng không?
Cực khổ bồi dưỡng Vi Triết Lễ thành vận động viên Quốc gia cấp 1.
Lẽ nào để Vi Triết Lễ lớn lên rồi ngăn cản cô theo đuổi truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa?
Tuyệt đối không thể tha thứ!
Tự nhiên Hồi Nhất Tiếu có cảm giác thất bại như đã nuôi một đứa con bất hiếu, còn chưa kịp nói “Em còn cần anh chi nữa” thì trông thấy chú áo đen hội tụ một trong những tinh hoa truyền thống đạo đức tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa lùi về sau, đóng cửa hậu trường vào khán đài.
Cửa một chiều
Bên trong có thể mở ra
Nhưng một khi đóng
Thì không thể mở.
**
Truyện dịch bởi: Ín
Fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302