Kỷ niệm 100 năm thành lập trường có rất nhiều hoạt động.
Phong phú đa dạng, đủ trò đủ loại.
Hồi Nhất Tiếu đến một hoạt động cũng lười tham gia.
Chỉ duy nhất buổi tọa đàm chia sẻ của cựu sinh viên mới khiến Hồi Nhất Tiếu có chút tinh thần.
Trường học đã mời một minh tinh đến cổ vũ.
Có lẽ còn đang xem xét lịch trình, nên nhà trường vẫn chưa công bố vị minh tinh thần bí đó là ai.
Nhưng chỉ cần hai chữ Minh Tinh, cũng đủ để thu hút sự quan tâm đặc biệt của “Tam Hữu Phạn”.
Mẹ từng là sinh viên của trường, sau khi rời đi thì sinh ra cô.
Dựa theo suy đoán logic, xác suất tỷ lệ ông bố minh tinh của cô học ở trường này chí ít cũng cao hơn những trường khác đến 3.1415926……lần.
Sau khi tính ra được tỷ lệ xác suất, Hồi Nhất Tiếu trực tiếp hạ tử lệnh cho anh em cây khế của mình - Vi Triết Lễ:
“Chủ tịch Vi này, em muốn phụ trách việc lễ tân giúp khách mời ký tên trong buổi tọa đàm chia sẻ, hơn nữa trong bán kính 3 mét, chỉ do một mình em phụ trách.”
Hồi Nhất Tiếu chỉ quản việc hạ lệnh, còn chuyện đó có nằm trong phạm vi xử lý của sinh viên năm hai Vi Triết Lễ hay không thì không biết.
Sau khi Hồi Nhất Tiếu hạ tử lệnh cho người anh em cây khế kia thì chỉ có hai kết quả.
Nếu Vi Triết Lễ thành công, tiếp tục giữ danh phận và đãi ngộ của anh em cây khế.
Nếu Vi Triết Lễ mà toang, cô sẽ tự tay cho anh ta một trận rồi quăng vào đống sắt vụn.
May là cho đến giờ, anh em cây khế tên Triết Lễ họ Vi kia chưa lần nào khiến Hồi Nhất Tiếu phải thất vọng.
Cầm được danh sách ký tên của khách mời trong lễ tọa đàm như ý nguyện, Hồi Nhất Tiếu kích động dùng bút đỏ khoanh tròn lên hai chữ “Minh Tinh”.
**
Đúng là một vòng tròn xinh đẹp.
Một vòng tròn thiêng liêng và bất khả xâm phạm!
Thế mà lại bị cái tên áo đen mắc chứng OCD kia chỉ vào!
Hồi Nhất Tiếu nhất thời tức giận.
Hai chữ trong vòng tròn đỏ kia, rất có khả năng là chỉ bố ruột cô đấy nhá.
Hồi Nhất Tiếu rất muốn hỏi chủ nhân của cái ngón tay tùy ý chỉ loạn kia: “Chú tưởng chú là ai thế hả, dám chỉ chỉ trỏ trỏ vào bố tôi?”
Nhưng, đó lại là một ngón tay thon dài.
Móng tay được cắt tỉa gọn gàng.
Một chút da thừa cũng không có.
Đã mắc chứng OCD thì chớ, lại còn có sức hút như vậy.
Phui, phui, phui!
Bây giờ là lúc bệnh tay khống phát tác sao?
*Tay không: mê tay đẹp, cũng giống như “nhan khống” là mê sắc đẹp, “thanh khống”là mê giọng hay.
Đây rõ ràng là cái ngón tay đang chỉ vào nơi không nên chỉ, móng tay cắt tỉa rồi, ngón tay không có gì đặc sắc cả.
Nếu không phải vì đã hứa với vị chủ tịch hội sinh viên nào đó kiêm anh em cây khế của mình, Hồi Nhất Tiếu nhất định sẽ vừa chống nạnh, vừa chỉ vào cái ngón tay đang đặt trên danh sách ký tên kia, phẫn nộ hét lên: “Mau bỏ cái ngón tay bẩn của chú ra ngay!”
Hơ...bẩn hay không bẩn, không phải trọng tâm vấn đề.
Làm ô uế vòng tròn thiêng liêng và bất khả xâm phạm kia mới là tội không thể tha thứ.
Dựa vào lời hứa sẽ không gây chuyện, Hồi Nhất Tiếu thu lại vẻ mặt lịch sự tiêu chuẩn, đè nén ý muốn gầm lên, chỉ thầm oán trách trong lòng:
“Đừng đùa nữa đại thúc, cháu từng theo đuổi minh tinh rồi, những bộ phim cháu xem có khi còn nhiều hơn chú đấy, chú là vị minh tinh nào thế? Trông chú một cây đen đến không tỳ vết thế kia, thật sự không giống chút nào.”
Người áo đen nào đó bị Hồi Nhất Tiếu gọi là chú lúc này mới lên tiếng: “Sao lại khoanh khoanh tròn đỏ vào tên người khác?”
U là trời, cái giọng nói này đúng là thấm ruột thấm gan!
U là trời, cái giọng nói này mới hút hồn làm sao!
Hóa ra là, ngón tay thon dài tuyệt mỹ kia chỉ vào “Minh Tinh” chỉ là do hiếu kỳ với vòng tròn bắt mắt mà cô vẽ lên đó.
Sau khi hiểu rõ đầu đuôi, Hồi Nhất Tiếu lập tức điều chỉnh lại thái độ.
Cô nương tay khống nào đó miễn cưỡng rời mắt từ tay sang nhìn mặt người ta, chân thành hỏi: “Xin hỏi vòng tròn này có vấn đề gì sao?”
Thái độ tốt đến nỗi tưởng chừng như đang mắc nợ người ta tám trăm vạn nhưng chưa có tiền trả nợ.
Sau đó, cô lại đắm chìm trong thế giới của một tay khống.
Những người có tính cách thú vị thì rất nhiều, nhưng người có tay đẹp thì trong vạn người mới tìm thấy một.
Đương nhiên, thái độ của cô vốn cũng không có gì không tốt, chỉ là hoạt động nội tâm có chút phong phú.
“Chỉ có người quá cố mới khoanh tròn đỏ vào tên thôi.” Âm thanh giàu từ tính nhưng có chút lạnh nhạt lại lần nữa vang lên.
Có lẽ do vừa hiểu lầm người ta, Hồi Nhất Tiếu cảm thấy giọng nói lúc này càng tăng từ tính.
Người lạ, lạnh nhạt, nhưng lại có sức hút khó hiểu.
Còn hút hơn cả từ tính của nam châm vĩnh cửu.
Đạt đến cấp độ từ tính vĩnh cửu của nam châm Neodymium niên đại 3.
Loại từ tính không vĩnh cửu như Vi Triết Lễ sẽ tùy ý bị khử bất cứ lúc nào.
“Ồ, chú nói cái này sao.” Hồi Nhất Tiếu nhấn mạnh: “Cái tôi khoanh là minh tinh, là cách xưng hô, không phải tên người, vậy nên không sao cả.”
Hồi - nhân viên ký tên - Nhất Tiếu vốn không có thói quen vẽ lên tên người khác.
Ngoại trừ “Minh Tinh” không đề cập cụ thể là ai, còn lại những chỗ khác đều rất sạch sẽ.
Đừng nói vòng tròn đỏ, ngay cả chấm đỏ, ngôi sao đỏ, hạt đỏ cũng chẳng sao.
Vì tôn trọng chứng bệnh OCD nên sau khi lắc lắc tờ danh sách, Hồi Nhất Tiếu lại trải thẳng ra trước mặt người ta, như thế sẽ giúp người mắc chứng OCD nhìn rõ hơn, cảm thấy dễ chịu hơn.
Sau đó.
Hồi Nhất Tiếu hạ mí mắt.
Ở ví trí trên danh sách ký tên.
Từ một ngón tay nay lại biến thành ba ngón tay.
Ba ngón tay đó đưa thẻ cựu sinh viên đến trước mặt Hồi Nhất Tiếu.
Ngón nào ngón nấy đều đẹp đến vô ngần.
Gõ phím sẽ khiến máy tính ngưng trệ.
Đánh đàn sẽ khiến đàn “cong”.
Bàn tay cầm thẻ, đúng là đẹp tới vô nhân tính mà!
Cho dù lớn lên là trai hay gái, đều khiến người ta nhìn một lần mà khó quên.
Tay thế này, chỉ cần viết chữ, cũng khiến bút máy, bút nước, bút bi đều không nỡ quên.
Hồi Nhất Tiếu cảm thấy may mà vừa nãy cô chỉ thầm mắng trong lòng chứ không biểu hiện rõ ràng ra ngoài.
Cầm lấy thẻ cựu sinh viên của chú áo đen, Nhất Tiếu cô nương vừa hài lòng vừa cảm thán: “Tay đẹp thế này, trời sinh chính là để ký tên đây mà, không thì sao đang bình thường lại chỉ vòng tròn đỏ làm gì?”
Ngay sau đó.
Trí thông minh của Hồi Nhất Tiếu - người từng hai lần từ chối tuyển thẳng vào đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc cũng ngưng đọng.
Kinh ngạc.
Mờ mịt.
Không dám tin.
Thậm chí là hoài nghi nhân sinh.
Cái tên trên thẻ cựu sinh viên rất ấn tượng...
Họ tên: Minh Tinh
Dưới hai chữ Minh Tinh, còn có một gạch để nhấn mạnh.
Hồi Nhất Tiếu bị hai chữ trên cái gạch đó làm cho chấn động.
Đầu óc trống rỗng, miệng không khép lại được.
Cô thậm chí còn quên mất mình vừa dõng dạc tuyên bố “minh tinh không phải tên người” như thế nào.
Cô như được khai sáng, hiểu ra một vấn đề.
Đúng vậy.
Minh minh không nhất định là người trong làng giải trí?
Minh Tinh cũng có thể là tên người!
Hồi Nhất Tiếu kích động quên hết mọi thứ, suýt chút nữa thì buột miệng nói ra câu hỏi mà mỗi lần cô gặp mặt một minh tinh nào đó: “Chú, có khi nào chú là bố cháu không?”
Chút lý trí còn sót lại nhắc nhở Hồi Nhất Tiếu kiềm chế không hỏi ra câu này.
Chú áo đen mắc chứng OCD kia đưa thẻ, nói là thẻ cựu sinh viên, nhưng kỳ thực đây là thẻ sinh viên đa năng.
Hơn 20 năm về trước, ở thời của mẹ Hồi Nhất Tiếu, đại học Đại Hạ đã có loại thẻ này rồi.
Tuy nhiên, thời điểm đó thẻ đa năng chưa phổ biến, lúc làm thủ tục tốt nghiệp phải hủy tài khoản và nộp lại thẻ cho trường.
Từ 12 năm trước, sinh viên đại học Đại Hạ bắt đầu được cho phép giữ lại thẻ đa năng sau khi tốt nghiệp.
Vào ngày tốt nghiệp, tất cả thẻ sẽ tự động chuyển thành thẻ cựu sinh viên.
Điều này có nghĩa là, dù đã trở thành cựu sinh viên, họ vẫn có thể đến nhà ăn Đại Hạ ăn cơm, được đọc sách trong thư viện Đại Hạ.
Những niên khóa tốt nghiệp trước đó, nếu muốn được hưởng đặc quyền tương tự, phải xin thẻ cựu sinh viên, ví dụ như khóa của mẹ Hồi Nhất Tiếu.
Việc thay đổi trực tiếp thẻ sinh viên thành thẻ cựu sinh viên của Đại Hạ đã có từ 12 năm trước.
Bên dưới họ tên là số tài khoản, chuỗi số này không thể nhìn rõ là gì.
Dưới số tài khoản là mã sinh viên.
Bốn số đầu của mã sinh viên là năm nhập học.
Vị đại thúc này cầm thẻ sinh viên đa năng.
Bốn số đầu lại là thời điểm 12 năm trước.
Vừa hay là thế hệ sinh viên đầu tiên ở Đại Hạ được hưởng những phúc lợi của loại thẻ này.
Vậy nên, Minh - mặc đồ đen mắc chứng OCD - Tinh kia chỉ là do ăn mặc hơi già dặn, dáng dấp có chút nghiêm nghị, chứ thực ra chỉ là một đàn anh khóa trên, tốt nghiệp chưa tới mười năm.
Nếu mà như vậy, thì chắc không thể nào cùng thế hệ với người mẹ đã rời trường từ 18 năm trước của cô.
Không thể nào có chuyện học lại, mà phải học đến tận 6 năm đâu nhỉ?
Hồi Nhất Tiếu không thể bình tĩnh nữa rồi.
Cô chẳng phải chỉ muốn tìm bố ruột thôi sao?
Sao lại thành dáng vẻ nghiên cứu “cái gì là tinh cầu hạnh phúc” thế này?
Dù hợp lý hay phi lý, thì sự xuất hiện của cựu sinh viên họ Minh tên Tinh này đã mở ra cho Hồi Nhất Tiếu một con đường mới trong việc tìm bố.
Bố cô có khi nào là một người tên Minh Tinh chứ không phải là minh tinh không nhỉ?
Thắc mắc gần nửa đời người vẫn chưa có lời giải đáp.
Đã tìm kiếm nhiều năm, nhưng vẫn không tìm thấy gì.
Thời khắc cái tên này xuất hiện, khiến Hồi Nhất Tiếu như được khai sáng.
Nếu Minh Tinh còn có khả năng là tên người, thế thì việc phải học lại những 6 năm sao lại không có khả năng chứ?
Trước mặt bố ruột, lý trí còn sót lại có để làm gì đâu?
Hồi Nhất Tiếu giả vờ bình tĩnh, lấy điện thoại ra, trước mặt chú Minh - lớn lên có dáng vẻ cau có - Tinh, đối tượng “tình nghi” có khả năng là bố mình, gọi vào số của mẹ : “Hồi Nghệ nữ sĩ ơi, buổi tọa đàm chia sẻ của cựu sinh viên sắp bắt đầu rồi, xin hỏi giờ mẹ đang ở đâu thế?”
**
**
Truyện dịch bởi: Ín
Fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302