Chương 19: Ba câu hỏi thương hiệu (1)

Vừa nãy lúc “giao lưu” với thủ khoa kiêm thần giữ cửa, Hồi Nhất Tiếu đã chú ý đến lối vào hậu trường của Trung tâm Khoa học và Nghệ thuật.

Dựa theo thiết kế của Trung tâm Khoa học và Nghệ thuật, lối vào khu vực khách quý ở hậu trường nhưng lối ra thì không ở đó.

Đây là lối đi một chiều, chỉ có thể vào chứ không thể ra.

Ý tưởng thiết kế này là để khách mời không phải quành lại hậu trường.

Những người vừa cầm bảng đèn LED chạy về phía hậu trường, chả có ai đi đúng hướng cả.

Hậu trường căn bản không có lối ra.

Lúc Hồi Nhất Tiếu ngồi ở hàng ghế đầu tiên, cô đã cẩn thận quan sát.

Lối ra cho khách quý của Trung tâm Khoa học và Nghệ thuật nằm ở bên trái khán đài.

Khách mời chỉ cần lên vài bậc thềm, tới vị trí cao nhất trên khán đài rồi rẽ, từ sau cánh gà xuống lầu, lối ra ở bên phải hậu trường.

Lối ra ở bên dưới khán đài, ở đây có hai lối đi vuông góc với nhau.

Một lối dẫn ra bên ngoài, để khách mời có thể trực tiếp rời khỏi Trung tâm Khoa học và Nghệ thuật.

Giả sử mà có taxi, dự là chỉ cần mở cửa là có thể lên xe đi luôn.

Một lối khác thì dẫn vào hội trường, thuận tiện cho khách mời muốn xuống khán đài để giao lưu cùng mọi người khi đang diễn giảng.

Dù sao đây cũng là trường học.

Hầu hết mọi vấn đề đều liên quan đến học thuật.

Không có quá nhiều fans hâm cuồng nhiệt.

Có thể hoà nhập với không khí này, chắc chỉ có các giáo sư.

Thiết kế của hai lối đi này có thể nói là cực kỳ sáng tạo.

Nhóm nam nữ cầm đèn LED lúc nãy, chắc chắn giờ đang đứng chật cứng ở lối vào.

Dựa theo kinh nghiệm theo đuổi minh tinh nhiều năm của Hồi Nhất Tiếu.

Lúc này, “minh tinh” chắc chắn sẽ nhân lúc các fans đang vì cuồng nhiệt mà lạc hướng, lặng lẽ rời đi theo lối khác.

Đây cũng không được coi là kỹ năng đặc biệt gì.

Thứ nhất, cô theo đuổi minh tinh đã nhiều năm, đường lối nên đi thế nào cô rõ hơn ai hết.

Thứ hai, cô có sự hiểu biết nhất định về Trung tâm Khoa học và Nghệ Thuật của Đại Hạ, từng có hai bộ phim điện ảnh dẫn theo đoàn đội chính đến Trung tâm Khoa học và Nghệ Thuật làm tọa đàm chia sẻ, lần nào cũng có sự chỉ đạo của Hồi Nhất Tiếu.

Vậy vấn đề xuất hiện rồi đây!

Lúc Hồi Nghệ nữ sĩ đến buổi dự tọa đàm chia sẻ thì có nhân viên chuyên trách của trường ra đón.

Lúc Hồi Nghệ nữ sĩ về, chắc cũng sẽ có xe đến đón đi?

Tóm lại, những bảng đèn LED kia không có cái nào là dành cho mẹ?

Khả năng lúc mẹ đi ra bị chặn lại không cao.

Hay còn nói, Hồi Nghệ nữ sĩ sẽ từ chối ngồi xe, cùng “ông bố hiềm nghi” của cô đi ra theo lối ra của khán phòng?

Tóm lại, dù thế nào, việc Hồi Nhất Tiếu bỏ ghế ngồi ở hàng đầu là quyết định đúng đắn.

Cô đã trưởng thành rồi, đã 18 tuổi rồi, thế mà vẫn không thể gặp được bố của mình.

Cô có dễ dàng không?

Điều này có hợp lý không?

Nếu như Hồi Nghệ nữ sĩ có thể tay trong tay đi ra cùng trợ giảng Minh Tinh, vậy thì Nhất Tiếu cô nương có thể cất trái tim đập loạn nhịp vì chứng tay khống đi rồi.

Nếu không, vẫn còn bàn tay mập của Vi Triết Lễ cơ mà?

Vi Triết Lễ lảo đảo một cái, mấy lần va vào ghế mới có thể đứng lên.

“Em vừa nói gì cơ? Theo đuổi người ta? Tên là Minh Tinh chứ không nhất định là minh tinh?” Truyền kỳ đương nhiệm của Đại Hạ - Vi Triết Lễ trong phút chốc lại để tâm tình vốn không an tĩnh được dịp sửng sốt.

“Hồi Nghệ nữ sĩ nhà chúng ta cũng đâu có nói tên bố em không phải là Minh Tinh. Ngộ nhỡ bố em thật sự tên là Minh Tinh chứ không phải minh tinh nào đó?” Bây giờ, với mỗi câu nói của Hồi Nghệ nữ sĩ, Hồi Nhất Tiếu đều cảm thấy hoài nghi.

Kỳ thực, Hồi Nghệ nữ sĩ không lừa cô, nhưng cũng không chỉnh đốn lại những hiểu lầm của cô về nghề nghiệp của bà.

Chưa từng phản bác ý kiến “Aiya, Hồi Nghệ nữ sĩ nhà chúng ta đúng là quá đáng thương, sống ở nước ngoài bao nhiêu năm thế mà vẫn là một tiểu thương bán tã lót cỏn con.”

Hồi Nhất Tiếu nghĩ tới đây lại bắt đầu có chút lưỡng lự.

Chưa từng phản đối sao?

Thật sự chưa từng phản đối?

Trong ấn tượng của Hồi Nhất Tiếu, mẹ cô ở nước ngoài mở một cửa hàng nhỏ, bán tã lót xuyên ngày xuyên đêm.

Khi cô lên cấp 2, Hồi Nghệ nữ sĩ khó khăn lắm mới về nước một chuyến, vào một đêm nào đó, mẹ trao đổi qua điện thoại với người ta về chuyện thuê kho trước mặt cô.

Kho này đắt quá, kho kia cũng đắt, bàn đi tính lại, cuối cùng thảo luận tới khả năng có thể không cần thuê kho, hàng về thì bán luôn, không để hàng tồn.

Hồi Nhất Tiếu nghe hết đối thoại của mấy cuộc điện thoại, trong lòng mỗi giây lại thêm chua xót【Hồi Nghệ nữ sĩ nhà chúng ta thật quá đáng thương, bán tã lót ở nước ngoài nhiều năm như vậy, mà ngay cả một nhà kho cũng không thuê nổi.】

Bây giờ nghĩ lại, tâm tư của cô đều đặt hết vào việc tìm bố, không đủ quan tâm đến công việc của Hồi Nghệ nữ sĩ, đây là nguyên nhân chính gây ra hiểu lầm.

Nhưng Hồi Nghệ nữ sĩ cũng cố ý để cô hiểu lầm mà.

Đặc biệt là ba năm trước, Tết cũng không về, nói cái gì mà xoay sở doanh thu, nợ nần của công ty, ngay cả tiền mua vé máy bay cũng không có.

Đáng thương cho một cô gái như cô từ nhỏ không có bố, giờ ngay cả năm mới cũng không gặp được mẹ, sao có thể xảy ra một thảm kịch nhân gian bi thương thế cơ chứ?

Những đứa trẻ bị bỏ rơi còn có giây phút ngắn ngủi được sum họp gia đình vào ngày Tết.

Nếu không, sao lại nói quyết tâm đoạn tuyệt quan hệ mẹ con của Hồi Nhất Tiếu cũng không kém Hồi Nghệ nữ sĩ chút nào?

Lần đầu tiên câu nói này phát ra, chẳng phải vào thời điểm 3 năm trước, lúc Hồi Nghệ nữ sĩ đã đồng ý rồi, nhưng cuối cùng lại không về sao.

Vì muốn ngăn cô xin nhiều tiền tiêu vặt để đu idol, Hồi Nghệ nữ sĩ làm bộ nghèo khổ cũng đủ chân thực!

**

Truyện dịch bởi: Ín

Fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302