- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thần Tượng Bán Thời Gian
- Chương 18: Ai mà tin chắc là kẻ mù mất (2)
Thần Tượng Bán Thời Gian
Chương 18: Ai mà tin chắc là kẻ mù mất (2)
“Cái tay mập của anh sao rồi, không đụng hỏng đèn LED của người ta đấy chứ?” Hồi Nhất Tiếu kéo tay Vi Triết Lễ, lấy bông sát trùng và băng urgo từ trong túi ra.
Mỗi khi ra ngoài, Hồi Nhất Tiếu luôn đem theo những vật dùng này.
Lúc theo đuổi minh tinh có thể không dùng đến nhưng vẫn phải chuẩn bị.
“Không sao.” Vi Triết Lễ muốn rút tay lại.
Dù trên đời này có biết bao người cảm mến vẻ ngoài của cậu thì Vi Triết Lễ cũng chỉ mong bàn tay mình có thể lọt vào “mắt xanh” của Hồi Nhất Tiếu.
Rõ ràng cũng có rất nhiều người khen tay cậu đẹp, nhưng chẳng hiểu sao Hồi Nhất Tiếu vẫn không vừa mắt.
Chỉ gọi “Tay mập” đã coi như là nể mặt cậu vì hoạt động hôm nay mà bị thương rồi đấy.
Hồi Nhất Tiếu hơi dùng sức khử trùng miệng vết thương, khử trùng xong còn không quên xoa hai bên: “Vết thương bé tí thế này, máu cũng chả chảy bao nhiêu, chắc là đèn LED không có vấn đề gì rồi.”
Miệng thì nói thế nhưng thực ra trong lòng cũng có chút kinh hãi, nếu vết thương này mà xuất hiện trên mặt cô, không biết sẽ là tình huống gì nữa.
Lần đầu tiên Vi Triết Lễ không rút tay về, cũng không giãy giụa nữa, yên lặng nhìn Hồi Nhất Tiếu khử trùng rồi băng vết thương cho mình.
Chuỗi hành động của Hồi Nhất Tiếu chẳng có gì gọi là nhẹ nhàng cả, thậm chí, để xem máu có còn chảy nữa không, cô còn dùng lực ấn xuống hai nhát.
Ngoài mặt là băng vết thương, nhưng thực tế là đang giày vò.
Người ngoài nhìn vào đều cảm thấy đau, nói đây là đang hành hạ bệnh nhân, nhưng lực cũng không phải quá mạnh, khuôn mặt Vi Triết Lễ dấu sau khẩu trang thế nhưng lại cảm động như được ăn mật.
Bởi vì đây là lần đầu tiên Hồi Nhất Tiếu nhìn tay cậu quá 3s mà không nói ra câu nói kinh điển: “Tay anh sao mà xấu thế cơ chứ.”
Người xưa có câu, con không chê cha mẹ khó*.
*Nguyên văn: Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo.
Đại ý chính là, mẹ của mình, từ nhỏ tới lớn đã hình thành một thói quen tự nhiên, không phân biệt xấu đẹp.
Nếu đã như vậy, Hồi Nhất Tiếu nhìn tay cậu bao nhiêu năm nay, chắc sẽ không ghét bỏ đâu nhỉ?
Sau bao năm ghét bỏ, chắc giờ cũng ghét tới mệt rồi nhỉ?
Ghét mệt rồi thì sẽ lười ghét nữa phải không?
Lười ghét rồi thì chắc chắn sẽ không ghét nữa?
Không ghét nữa thì tiền đồ trước mắt có hy vọng rồi?
“Cảm ơn Mâu Mâu giúp anh băng vết thương.” Vi Triết Lễ nhìn bàn tay “bị thương một cách vinh dự” của mình, tự nhiên sinh ra loại cảm giác đầy tự hào.
“Giúp anh băng vết thương? Em giúp anh nổ tung còn được.” Hồi Nhất Tiếu vòng vào vấn đề chính: “Em muốn chuyển khoa.”
“Hả? Không phải khoa Kế toán của trường mình là đỉnh nhất rồi à? Em đột nhiên vừa ý cái chuyên ngành không hot anh đang theo học hả?” Vi Triết Lễ có chút cảm động.
Cái vết thương cỏn con này của cậu, quả là đáng giá.
Mâu Mâu vì chuyện nhỏ thế này mà muốn cùng khoa với cậu.
Này là để thuận tiện chăm sóc phải không?
Nghĩ đến đây, Vi Triết Lễ vội vàng từ chối: “Tay anh chỉ cần 1,2 hôm không đυ.ng nước, sinh hoạt hằng ngày anh có thể tự mình lo được.”
“Tay anh thì liên quan gì tới em?” Hồi Nhất Tiếu cúi đầu liếc nhìn tay Vi Triết Lễ, trên mặt còn tặng kèm sự ghét bỏ.
“Thế sao em lại muốn chuyển khoa?” Vi Triết Lễ kìm chế không nói vế sau【Không phải em muốn đến chăm sóc anh à?】
Vi Triết Lễ đã từng mở miệng bảo Hồi Nhất Tiếu chăm sóc mình, đó là vào ngày đầu tiên họ học lớp 4, Vi Triết Lễ nói:【Bạn cùng bàn, sau này xin chiếu cố nhiều hơn.】
Để hoàn thành “chăm sóc”, Vi Triết Lễ bị Hồi Nhất Tiếu đuổi đánh từ tầng 4 xuống tầng 1, đánh tới tận cửa phòng học của các bạn nhỏ khối 2.
Nói một cách hoa mỹ là【Em đã “chăm sóc” anh rồi đấy】
Từ đó về sau, Vi Triết Lễ ở trường tiểu học rất nổi tiếng.
Các bạn nam sinh khối 2 bắt đầu hồ hởi: “Chúng ta không đánh được Hồi Nhất Tiếu nhỏ nhất lớp thì có sao? Không thấy đến nam sinh lớp 4 còn bị cậu ta đuổi đánh à?”
Các bạn nam sinh trong chốc lát có một loại cảm giác “vùng dậy khởi nghĩa”, động hay không đều muốn tìm Vi Triết Lễ giao đấu.
Mỗi lần Vi Triết Lễ nhìn thấy đám trẻ này, không nói hai lời liền co giò chạy.
Trong mắt Vi Triết Lễ, đây là việc không đáng quan tâm, không muốn khi dễ các bạn nhỏ.
Trong mắt các bạn nhỏ, đây lại là giao đấu gặp phải gà mờ.
Sự “chăm sóc” của Hồi Nhất Tiếu quả là xuất quỷ nhập thần, không phải Vi Triết Lễ muốn là có thể có được.
Nếu cứ cưỡng ép để đạt được, cuối cùng chỉ thu về một “bất ngờ” khiến cậu nhớ mãi không quên.
Ví dụ, được toàn trường công nhận là “gà mờ”.
“Em định đến khoa Luật để tìm ông bố Minh Tinh của em mà.” Lúc Hồi Nhất Tiếu băng vết thương xong, đem những đồ còn thừa nhét vào tay Vi Triết Lễ: “Anh mang vứt đi, em đi tìm bố đây.”
“Ồ, được rồi.” Vi Triết Lễ đã quá quen với việc bản thân là cái thùng rác di động.
Sau khi đảm nhận công việc “thùng rác”, mới nhớ ra: “Trước khi vào hội trường, anh nhìn thấy niên khoá của trợ giảng Minh Tinh kia rồi, không thể cùng thời với Nghệ tỷ được đâu.”
“Mỗi anh nhìn thấy niên khoá à? Người ta còn đặt thẻ trước mặt em, tự em không thấy chắc?” Hồi Nhất Tiếu ghét bỏ nhìn Vi Triết Lễ: “Tìm anh để nghe ngóng chút tin tức của trợ giảng Minh Tinh mà chả được gì, em còn cần anh chi nữa?”
“Em nghe anh phân tích cái đã.”
“Anh vừa hỏi bạn nữ mà em gọi tới ngồi cạnh anh rồi.” Nhất định phải nhấn mạnh tiền tố “bạn nữ mà em gọi tới ngồi cạnh anh” để tăng độ quan trọng.
“Cô ấy nói, trợ giảng Minh Tinh cho tới ba năm trước vẫn luôn là trợ giảng của thầy cựu hiệu trưởng.”
“Không rõ là bắt đầu từ khi nào.”
“Sau khi thầy cựu hiệu trưởng hết nhiệm kỳ, một năm sau trợ giảng cũng rời trường.”
“Trợ giảng lớp cử nhân thường là những tiến sĩ hoặc thạc sĩ do giáo sư dạy lớp đó dẫn tới.”
“Dựa theo dòng thời gian này rồi lùi lại, trước hết trừ đi 3 năm, vậy thì bỏ đi 4 số đầu, vẫn còn 9 năm.”
“Sau một năm thầy cựu hiệu trường hết nhiệm kỳ mới rời đi, chứng tỏ là còn một năm nữa mới tốt nghiệp.”
“Tiến sỹ học 2 năm, thạc sỹ mất 3 năm, như vậy là 5 năm.”
“Sau khi trừ đi thì vẫn còn 4 năm.”
“Từ đây có thể thấy.”
“Niên khoá trên thẻ sinh viên là thời gian học cử nhân của trợ giảng Minh Tinh.”
“Thế chẳng phải là loại trừ đi khả năng anh ấy và Nghệ tỷ có quan hệ với nhau sao?”
Vi Triết Lễ phân tích một cách có cơ sở, rất sợ lại nhận lời phê bình của Hồi Nhất Tiếu “Em còn cần anh chi nữa?”
Phân tích trực tiếp đến nỗi khiến đáy lòng Hồi Nhất Tiếu…điều chỉnh một chút, chính là phiền muộn trong lòng.
Những điều Vi Triết Lễ nói, Hồi Nhất Tiếu sớm đã nghĩ đến.
Đây cũng là lý do vì sao lúc trợ giảng Minh Tinh ký tên cô không hỏi: “Chú, có khi nào chú là bố cháu không?”
Nhưng mà, chuyện tìm bố mơ hồ như thế, cô kiên trì cho tới tận bây giờ, đúng là không dễ dàng gì.
Bố của cô, cô không thể đi tìm sao?
Ai cần Vi Triết Lễ không dưng tìm chuyện, nói với cô khả năng này rất thấp chứ?
Hồi Nhất Tiếu tức tối: “Nếu trợ giảng Minh Tinh không phải bố em, thế thì em sẽ theo đuổi anh ta.”
Nếu mà là bố…
Nếu mà là con của bố anh ta……
“Tiếu Tiếu tìm bố ký”, bá khí như vậy đấy.
Truyện dịch bởi: Ín
Fanpage Ín: https://www.facebook.com/inin1302
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thần Tượng Bán Thời Gian
- Chương 18: Ai mà tin chắc là kẻ mù mất (2)