Thời gian xa xăm, đảo mắt một năm đã qua.
Quân Tiêu Dao mười một tuổi, nhưng nhìn từ bề ngoài thì giống như thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.
Dáng người trưởng thành, tiên thần tuấn tú, khí chất xuất trần, khiến người ta xem một cái cũng có cảm giác tự biết xấu hổ, sợ ánh mắt mình làm bẩn vẻ thần thánh siêu nhiên của Quân Tiêu Dao.
Trong một năm nay, tu vi của Quân Tiêu Dao đã tới Thần Kiều Cảnh đại viên mãn, nhìn như tăng lên không nhiều.
Nhưng nguyên nhân chủ yếu là vì hắn tận lực hao phí trong việc tu luyện công pháp thần thông.
Hắn đã tu luyện xong thức thứ hai của Lục Tiên Kiếm Quyết, tốc độ này làm cả Thập Bát Tổ nhìn cũng líu lưỡi, liên tục cảm thán.
Sau khi Chí Tôn Cốt hấp thu rất nhiều tinh hoa thần tính, cũng lột xác ra đại thần thông hoàn chỉnh, Thượng Thương chi Thủ.
Đây là phiên bản hoàn chỉnh của Thượng Thương Kiếp Quang.
Còn long nguyên đã hoàn toàn bị Quân Tiêu Dao tiêu hóa, khí huyết Long tộc dồi dào khiến Quân Tiêu Dao thức tỉnh thêm hai vạn cự tượng vi lạp.
Hiện giờ hắn đã thức tỉnh bảy vạn cự tượng, tương đương với bảy trăm triệu cân cự lực.
Phải biết rằng, cái này còn chưa tính đến sức mạnh Hoang Cổ Thánh Thể.
Quân Tiêu Dao luôn sử dụng sức mạnh Tượng Thần Trấn Ngục Kính, còn về năng lực của chính Hoang Cổ Thánh Thể, đa phần là thể hiện ở phương diện thân thể bất hủ bất phôi.
Đương nhiên, nếu Quân Tiêu Dao thật sự vận dụng sức mạnh của Hoang Cổ Thánh Thể, vậy sẽ càng thêm k hủng bố.
Ngoài ra, Quân Tiêu Dao cũng có được các loại thần thông võ học của Tổ Long Sào như Tiệt Long Thủ, Long Quyền, Chân Long Khốn Thiên Thuật..v…v…từ long nguyên.
Điều duy nhất làm hắn tiếc nuối là, trong long nguyên này không có Chân Long Đại Thần Thông.
“Ai, tu luyện mãi như vậy cũng có chút vô vị, ta lại hơi hoài niệm Tiêu Trần...” Quân Tiêu Dao thở dài khe khẽ.
Không biết nuôi béo Tiêu Trần kia chưa nữa?
Quân Tiêu Dao như nhìn thấy một mảnh ruộng rau hẹ xanh mượt tươi tốt...
...
Côn Châu là một trong ba ngàn đạo châu của Hoang Thiên Tiên Vực.
Châu này nằm ở vị trí hẻo lánh, hơn nữa hoàn cảnh cằn cỗi, giặc cỏ hoành hành, yêu thú chiếm cứ cả bầu trời, thổ nhưỡng sinh tồn cực kỳ ác liệt.
Châu này cũng không có thế lực lớn nào chiếm cứ, hiển nhiên là một nơi bị vứt bỏ.
Nhưng cũng vì châu này rất hung hiểm, hoàn cảnh hiểm ác, cho nên ngược lại trở thành một chỗ rèn luyện có chút danh tiếng.
Rất nhiều đệ tử tuổi trẻ các thế lực đạo thống đều thích tiến đến Côn Châu rèn luyện.
Giờ phút này, ở Côn Châu, trong một dãy núi non hung hiểm.
“Thanh Long Tê Thiên Thủ!”
Chỉ nghe một tiếng quát chói tai vang lên, một bóng dáng nửa long nhân xuất hiện, đôi cánh Thanh Long chấn động, song chưởng hóa trảo, thò ra ngang trời.
Chỉ một thoáng, trên trăm quang văn Thanh Long ngập tràn ra, cứ như biến thành bàn tay xé trời, trực tiếp hung hãn mà xé một con yêu thú Quy Nhất Cảnh phía trước thành mảnh nhỏ.
Mưa máu tung bay, những mảnh huyết nhục của yêu thú vẩy ra mọi nơi.
Bên ngoài bóng dáng nửa long nhân này có long lân màu xanh lá, hai cánh sau lưng thu lại, dáng vẻ lộ ra là một thanh niên diện mạo thanh tú tuấn dật, đó là Tiêu Trần.
Cách lúc hắn ta bị Quân Tiêu Dao chật vật đuổi ra khỏi Quân gia đã qua ba năm.
Thiếu niên năm đó cũng trưởng thành thành thanh niên.
Tuy gân mạch của Tiêu Trần bị Quân Tiêu Dao phế đi.
Nhưng nhờ họa được phúc, hắn ta có thể tu luyện Thanh Thương Hóa Long Quyết, hiện giờ thực lực càng mạnh, đã đạt tới Thần Kiều Cảnh trung kỳ, thậm chí thi triển ra Thanh Long Biến thì có thể chém gϊếŧ cả yêu thú Quy Nhất Cảnh.
“Không tồi, trong mấy năm ngắn ngủn mà có thể tu luyện Thanh Thương Hóa Long Quyết đến tầng thứ tư, ngươi không hổ là quốc vận chi tử của Thanh Long Cổ Quốc ta.”
Hư không bên cạnh Tiêu Trần hiện ra hư ảnh một lão giả mặc long bào màu xanh lá, đầu mọc long giác, đó là tàn hồn của khai quốc lão tổ Thanh Long Cổ Quốc, Thanh Long Thượng Nhân.
Ánh mắt lão nhìn Tiêu Trần tràn đầy tán thưởng.
Tu luyện Thanh Thương Hóa Long Quyết rất khó, cho dù là lúc trước lão cũng hao phí rất nhiều thời gian để tu luyện.
Nhưng tốc độ Tiêu Trần tiến bộ vượt xa lão của năm đó.
Có thể nói, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai Tiêu Trần tuyệt đối sẽ trở thành đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong ba ngàn đạo châu.
Tiêu Trần nghe vậy thì chẳng những không lộ ra vẻ mặt vui mừng, ngược lại còn mang theo thù hận và lãnh lệ.
“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, lúc trước ta đã nói với Quân Tiêu Dao, ba năm sau tái chiến, hắn lại coi ta như một trò cười!”
“Hiện giờ ba năm đã qua, ta muốn cho Quân Tiêu Dao kia biết ai mới là trò cười thật sự!”
Tiêu Trần khí phách hăng hái, thần thái phi dương, cứ như đã thấy được cảnh tượng mình giẫm Quân Tiêu Dao ở dưới chân.
Còn có Bái Ngọc Nhi, hắn cũng muốn để con tiện nhân kia hối hận vạn phần.
Ngay vào lúc Tiêu Trần mặc sức tưởng tượng, nơi xa lại truyền đến động tĩnh.
“Tiêu Trần, nơi đó có động tĩnh, cẩn thận.” Thanh Long Thượng Nhân trở lại chiếc nhẫn Bàn Long, sau đó truyền âm ra.
Tiêu Trần cau mày, thật cẩn thận lao đi.
Hắn ta đưa mắt nhìn lại, lập tức tập trung quan sát.
Chỉ thấy một nữ tử mặc váy lụa lăng, lấy lụa trắng che mặt, đang bị một đám đạo phỉ đuổi gϊếŧ.
Đám đạo phỉ kia là Ma Lang Đạo có chút danh tiếng ở Côn Châu.
“Hắc hắc, mỹ nhân, ngươi chạy đi, còn chưa có ai chạy thoát được Ma Lang Đạo này trong phạm vi Côn Châu.” Đầu lĩnh đạo phỉ cười lạnh và nói.
Tu vi của gã cũng đạt tới Quy Nhất Cảnh.
“Đáng giận, ta không thể vận dụng tu vi, nếu không sẽ bị bọn họ phát hiện, đến lúc đó lại bị mang về.”
Nữ tử che mặt thầm cáu giận trong lòng.
Nàng lén đi ra, nếu vận dụng công pháp võ học truyền thừa thì sẽ bị hộ đạo nhân của mình cảm ứng được.