Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Tử Hoang Cổ

Chương 36: Chúc mừng Thần Tử

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ngươi có vấn đề gì?” Quân Chiến Thiên lạnh nhạt hỏi.

“Xin hỏi Quân Tiêu Dao có từng tham dự tranh đoạt Tự Liệt không?” Quân Vạn Kiếp trầm giọng mà hỏi.

“Chưa từng.” Quân Chiến Thiên trả lời.

“Xin hỏi Quân Tiêu Dao, từng có cống hiến trọng đại gì cho gia tộc không?” Quân Vạn Kiếp tiếp tục hỏi.

“Chưa từng.” Sắc mặt Quân Chiến Thiên trầm xuống.

Quân Tiêu Dao còn chưa nhập thế hành tẩu, sao có thể sáng tạo công tích cho Quân gia?

“Xin hỏi Quân Tiêu Dao, có từng qua năm quan, chém sáu tướng, tự đoạt được vị trí Tự Liệt không?” Quân Vạn Kiếp liên tục hỏi ba câu.

“Chưa từng!” Quân Chiến Thiên lạnh lùng quát.

Nếu là người thế lực khác chất vấn như thế, Quân Chiến Thiên đã sớm tát một cái hất bay ra ngoài.

Nhưng ngặt nổi người lên tiếng lại là Đệ Ngũ Tự Liệt của Quân gia, nếu động thủ với hắn thì Quân gia còn mặt mũi gì nữa.

“Một khi đã vậy, Quân Tiêu Dao có tài đức gì mà không rõ lý do trở thành Linh Hào Tự Liệt?!”

Quân Vạn Kiếp bỗng đứng bật dậy, lạnh giọng chất vấn!

Tia chớp lôi kiếp cuồng bạo không ngừng lập loè trong mắt hắn!

Không khí mọi nơi đều tĩnh mịch!

Tuy là Quân Chiến Thiên, trong phút chốc cũng nói không nên lời.

Mà trong sự tĩnh mịch này, Quân Tiêu Dao bước ra một bước, khoanh tay đứng, như trích tiên bạch y giáng trần.

“Ngươi đã có nhiều nghi vấn như vậy thì Quân mỗ nói cho ngươi biết.”

“Thân phận Linh Hào Tự Liệt là do Thập Bát Tổ ban tặng, sở dĩ ngài làm vậy là vì tin tưởng ta...”

“Có ta ở đây, Quân gia sầu gì không xuất hiện Đại Đế!”



Có ta ở đây, Quân gia sầu gì không xuất hiện Đại Đế!

Một câu của Quân Tiêu Dao mang theo khí thế hùng hồn, như nuốt trọn vạn dặm núi sông!

Cả tòa đại điện, thậm chí cả Quân gia, dường như đều quanh quẩn câu này của Quân Tiêu Dao.

Ngay lập tức, sắc mặt tất cả nhân vật các thế lực lớn tiến đến dự tiệc đều cùng cứng lại!

Ầm ầm ầm!

Cửu thiên phong vân biến sắc, tiếng sấm cuồn cuộn, như cũng đang phụ họa câu này của Quân Tiêu Dao!

Lời nói cũng không phải tùy tiện nói bậy.

Có một vài lời đã nói ra thì phải gánh chịu đại nhân quả.

“Thần Tử Quân gia có khí phách vô địch!”

“Nghe lời này của Thần Tử, hay là hắn có tự tin chứng được Đại Đế chi Vị?”

“Đế lộ thế hệ này thú vị...”

Rất nhiều cường giả thế hệ trước đều cảm khái.

Mà mỹ nhân các thế lực lớn cũng dao động phương tâm vì câu nói của Quân Tiêu Dao.

Mỹ nhân nào không hy vọng mình xứng với anh hùng kia chứ?

“Đại trượng phu phải như thế...” Đại Thương công chúa cảm thán, trái tim thiếu nữ sớm đã luân hãm.

Còn về Khương Lạc Ly, khóe miệng đã sắp ch ảy nước dãi xuống, rất không có hình tượng của hòn ngọc quý trên tay Khương gia.

Quân Tiêu Dao cũng không để ý ánh mắt người khác, mà từ trên cao nhìn xuống Quân Vạn Kiếp, lạnh nhạt nói: “Ngươi có vừa lòng với câu trả lời này không?”

Quân Tiêu Dao hỏi lại một câu, làm cổ họng Quân Vạn Kiếp nghẹn lại, sắc mặt sa sầm, nhưng lại nói không nên lời phản bác.

Bởi vì vừa rồi, cả hắn cũng suýt chút nữa bị khí phách vô địch của Quân Tiêu Dao làm kinh sợ.

Mà đúng lúc này, sâu trong Quân gia, một giọng nói già nua nhàn nhạt truyền ra một chữ: “Tốt.”

Một chữ khiến sắc mặt mọi người biến đổi.

“Là Thập Bát Tổ!” Giọng của Quân Chiến Thiên cũng hơi phát run.

Thập Bát Tổ là nhân vật cấp lão tổ của Quân gia, không dễ dàng hiện thân.

Lần trước hiện thân là lúc Quân Tiêu Dao sinh ra.

Lần này, tuy Thập Bát Tổ vẫn không xuất hiện, nhưng hiển nhiên một chữ tốt kia là đang tán thưởng Quân Tiêu Dao có đại khí phách.

Chứng đạo thành Đế, không phải ai cũng dám khoác lác như vậy.

Cho dù là một ít thiên kiêu đỉnh cấp cũng sẽ thiếu tự tin, không có nắm chắc trong lòng.

Nghe cả Thập Bát Tổ cũng lên tiếng, Quân Vạn Kiếp còn có thể nói gì?

Cho dù tính cách hắn lãnh ngạo bá đạo đến mấy, cho hắn thêm một trăm lá gan, cũng không dám chống đối Thập Bát Tổ.

“Là Vạn Kiếp thất lễ, còn có chuyện khác, cáo từ.”

Quân Vạn Kiếp đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn Quân Tiêu Dao một cái, sau đó không chút do dự mà xoay người bỏ đi.

Hắn tiếp tục ở lại đây chỉ làm lòng mình thêm sngột ngạt mà thôi.

Quân Chiến Thiên thấy thế thì sắc mặt cũng hơi dịu lại.

Tuy tính cách Quân Vạn Kiếp này hơi bất thường ngang ngược, nhưng cũng may không phải ngốc, còn coi như hiểu đạo lý.

Nếu hắn không cam lòng, cuối cùng còn đánh với Quân Tiêu Dao ngay đương trường thì sẽ làm Quân gia mất mặt.

Quân Tiêu Dao nhìn bóng dáng Quân Vạn Kiếp rời đi, nghĩ đến ánh mắt lạnh băng vừa rồi của người này.

Hắn biết, Quân Vạn Kiếp vẫn không cam lòng.

Cho dù hiện tại tạm thời dừng tay, ngày sau cũng sẽ đến gây chuyện với hắn.

“Quân Vạn Kiếp, hy vọng ngươi đừng ngốc như Tiêu Trần, nếu không cho dù ngươi là người của Quân gia, ta cũng không lưu tình.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm tự nói trong lòng.

Bất kể có chướng ngại nào chắn trước mặt hắn, hắn cũng sẽ bình định.

Cho dù chướng ngại này đến từ ngoại giới, hay là từ bên trong gia tộc.

Sau khi Quân Vạn Kiếp rời đi, không khí toàn bộ đại điện khôi phục nguyên trạng.

“Chúc mừng Thần Tử.” Quân Tuyết Hoàng đứng dậy, nâng chén với Quân Tiêu Dao.

Nàng không có địch ý với Quân Tiêu Dao như Quân Vạn Kiếp, nhiều nhất chỉ có chút hâm mộ mà thôi.

“Đa tạ.” Quân Tiêu Dao mỉm cười, nâng chén đáp lễ.

Từ trước đến nay hắn luôn thưởng thức người thức thời.

“Chúc mừng Thần Tử.” Quân Trượng Kiếm cũng đứng dậy chúc mừng.

Hắn ta không gọi Quân Tiêu Dao là Tiêu Dao tộc đệ nữa, bởi vì hắn biết mình đã không có tư cách này.

Thân phận Thần Tử cộng thêm Linh Hào Tự Liệt.

Trong thế hệ tuổi trẻ Quân gia, hẳn không có ai có thân phận địa vị càng cao hơn Quân Tiêu Dao.

Mặc dù là Đệ Nhất Tự Liệt vẫn đang bế quan kia, hoặc là đám người Đệ Nhị Tự Liệt, Đệ Tam Tự Liệt rèn luyện bên ngoài, địa vị cũng không sánh kịp Quân Tiêu Dao.

“Thật không biết, nếu những vị kia biết Tiêu Dao tộc đệ trở thành Linh Hào Tự Liệt, sẽ bày ra thái độ thế nào.” Quân Trượng Kiếm thầm nghĩ trong lòng.

Tuy đều là Tự Liệt của Quân gia, nhưng Quân Trượng Kiếm không có cả dũng khí rút kiếm khi đối mặt với mấy vị Tự Liệt xếp đằng trước.

Nhân vật có thể trở thành những Tự Liệt đứng đầu của Quân gia, không một ai là hạng người đơn giản, không phải người mang trọng đồng thì cũng có được truyền thừa cấm kỵ nào đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »