Chương 18: Mộng xuân bối rối

Editor : Sất Béo

Chương 18: Mộng xuân bối rối

Từ sau khi hai người tách ra, Kỳ Diễn rất chú ý cuộc sống ở nên kia của Hạ Thật, thời điểm ban đầu gần như mỗi ngày đều gọi một cuộc, hỏi thăm xem hắn sống có tốt không, có bị bắt nạt hay không vv..., về sau anh bắt đầu thực tập bận rộn, thì thi thoảng mới gọi, đến nỗi tại sao lại chặt đứt liên hệ, đến bây giờ Kỳ Diễn cũng không nhớ nổi chi tiết.

Chắc là sau khoảng thời gian Hạ Thật bảo hắn ra nước ngoài.

Hai người không còn cách nhau vài cái thành phố, mà là cách nhau cả một Thái Bình Dương, sai múi giờ khiến hai người rất khó tìm một thời gian thích hợp để trò chuyện, mà sau một lần Kỳ Diễn bị trộm điện thoại di động, phải làm sim mới, thì không còn số điện thoại liên lạc của Hạ Thật nữa, chỉ thỉnh thoảng gửi một email, sau đó email cũng ít gửi dần, rồi hoàn toàn mất liên hệ với nhau.

Bây giờ Kỳ Diễn nhớ tới, còn cảm thấy khi đó mình thật quá đáng.

Nhưng lúc đó chính là lúc anh đang trong thời kì xuân phong đắc ý*, việc kinh doanh siêu thị đi vào quỹ đạo, bắt đầu sinh lợi nhuận, lưu lượng khách mỗi ngày rất khả quan, mà anh lại được hàng xóm giới thiệu, bắt đầu hẹn hò với Tần Hiểu Nguyệt, tất nhiên sẽ không chú ý đến người bạn nhỏ thân thiết ngày xưa. Đến tận khi kết hôn, Kỳ Diễn mới nhớ đến việc phải thông báo Hạ Thật một tiếng, nhưng mà email lại không gửi được, điều này khiến anh thấy hơi tiếc nuối.

(*) Xuân phong đắc ý: là thành ngữ chỉ xuất hiện trong tiếng Trung Quốc. Nghĩa bóng chỉ con đường thăng quan tiến chức thuận lợi, rộng mở.

Nhưng cũng chỉ là một chút tiếc nuối mà thôi, Hạ Thật không chiếm quá nhiều phân lượng trong cuộc đời anh, đối với thời thiếu niên của anh, bà ngoại, học tập, tương lai cái nào cũng là thứ đòi hỏi anh phải quan tâm hàng đầu, Hạ Thật chẳng qua chỉ là một người thân thiết nhất trong số anh em bạn bè của anh mà thôi, vả lại thời gian bọn họ sống nương tựa lẫn nhau cũng ngắn, không kịp để lại dấu ấn sâu đậm, hơn nữa lại biết được cha của hắn là người có tiền, có quyền, nên anh cũng không quá lo lắng về hắn.

Các chuyện vui liên tiếp trong đời cũng làm tan đi phần tiếc nuối kia, không lâu sau khi kết hôn thì vợ anh mang thai, anh cũng như rất nhiều người cha mới vào nghề khác, vô cùng nghiêm túc chuẩn bị chào đón thành viên mới của gia đình, mua các đồ dùng cần thiết, học tập cách nuôi trẻ con, cùng vợ đi khám thai vv..., sau khi sinh con, lại phải tổ chức tiệc đầy tháng, mời mấy người hàng xóm trước kia, bạn bè làm ăn, còn chăm sóc con nhỏ, an ủi vợ có tâm trạng không tốt sau sinh, bận rộn đến mức chân không chạm đất, đến khi Hạ Thật bất ngờ xuất hiện trước mặt anh, hình dáng cao lớn đẹp trai đó còn khiến anh kinh ngạc một thời gian.

Nếu không phải vì khuôn mặt của đối phương không thay đổi nhiều, thì anh gần như không dám nhận.

Kỳ Diễn thế mới biết Hạ Thật đã trở về, đương nhiên anh rất vui mừng, giữ Hạ Thật lại để ôn chuyện cũ, uống với hắn một chén rượu, còn bế con gái của mình ra cho hắn ôm một cái, rồi giới thiệu vợ của mình với hắn.

Lần đó Hạ Thật cũng không có ở lại lâu mà rời đi ngay, lúc sau lại hẹn anh, Kỳ Diễn vốn dĩ muốn mang vợ và con đi cùng, Hạ Thật lại nói ở đầu bên kia điện thoại: “Dương Dương, anh đến đây một mình đi.”

Kỳ Diễn suy nghĩ một chút cũng đồng ý, hai người có rất nhiều chuyện muốn nói với nhau, mang theo vợ và con gái đúng là không thích hợp. Cho nên anh đi một mình, đi lần này để đánh giá Hạ Thật rõ ràng hơn, phát hiện hắn thật sự thay đổi rất nhiều, không chỉ là bề ngoài, mà cả tính cách cũng thay đổi, không còn tối tăm, lạnh lùng như xưa, tuy rằng ánh mắt trông vẫn rất hung dữ, nhưng được mắt kính che đi phần nào, nên cũng không rõ ràng như xưa.

Kỳ Diễn thật sự quan tâm hỏi han cuộc sống của hắn mấy năm nay, Hạ Thật rất bình tĩnh nói: “Cũng không có gì để nói, hiện tại đang tiếp nhận một cái công ty con nhà họ Hạ, làm người phụ trách.”

Khi Kỳ Diễn biết đó là cái công ty gì, trong lòng cực kỳ khϊếp sợ và bội phục, tên tuổi của công ty đó quá vang dội, mấy năm nay lại càng phát triển tốt, anh thường xuyên thấy trên bản tin, nên cảm thấy có chút đứng ngồi không yên. Kỳ Diễn là người làm ăn nhỏ, khi đối diện với những nhân vật lớn ít nhiều cũng cảm thấy rụt rè, bạn thân từ nhỏ bây giờ lại thành một người có máu mặt, trong tiềm thức anh cảm thấy hai người chênh lệch nhau quá xa, anh nên giữ chút khoảng cách , mà không phải thấy sang bắt quàng làm họ để đòi lấy bất cứ lợi ích gì.

Hạ Thật dường như không biết chút nào về suy nghĩ của anh, tầm mắt vẫn luôn đặt ở trên mặt anh, đột nhiên hỏi: “Tại sao anh lại kết hôn nhanh như vậy?”

Kỳ Diễn mỉm cười, lộ ra bộ dạng hài lòng của người đàn ông đã có gia đình “Tuổi của tôi cũng không phải là nhỏ nữa rồi, là thời điểm nên kết hôn. Giống như tuổi cậu, bây giờ cũng có thể bàn đến chuyện đó được rồi.” Lại mỉm cười, “Hơn nữa tôi rất thích trẻ con, đời này tôi hy vọng mình sẽ có 3 đứa con.”

Hạ Thật nhẹ nhàng cong khóe miệng, như thể không có ý kiến gì.

Ôn lại chuyện cũ, ăn cơm, trước khi Kỳ Diễn đi về, Hạ Thật lại hẹn anh gặp mặt, lúc đó anh có hơi do dự, nhưng vẫn đáp ứng lời hẹn, lần đó anh trực tiếp đi cùng Hạ Thật về nhà của hắn.

Biệt thự xa hoa có diện tích rất lớn khiến Kỳ Diễn hâm mộ, khoảng cách trong lòng lại lớn hơn một chút, đương nhiên anh biết Hạ Thật không phải đang khoe khoang với anh, là do chính anh tự ti thôi. Nhưng anh không nghĩ tới đó cũng không phải là thời điểm anh thấy tự ti nhất, lúc sau sự nghiệp của anh liên tiếp bị chèn ép, khi Hạ Thật lại hẹn gặp anh, ba lần anh đành phải cự tuyệt hai lần, lần còn lại thì giả bộ như không có vấn đề gì khi gặp nhau.

Khi đó tài chính của anh đã xuất hiện vấn đề, anh kinh doanh siêu thị theo cách rất truyền thống, thuê cửa hàng cần tiền, thuê nhân viên cũng cần tiền, còn có các loại chi phí khác vv.., nếu không có doanh thu thì chính là bị hao hụt từng ngày, anh muốn tiếp tục duy trì chỉ có thể không ngừng kiếm tiền để bù vào thua lỗ, không được bao lâu anh đã cảm thấy quá sức. Nhưng cái siêu thị này liên quan đến tương lai của anh, cũng là sự nghiệp đầu tiên của anh, anh biết chỉ cần mình từ bỏ kịp thời, còn có thể không lỗ không lãi, nhưng anh lại muốn kiên trì thêm một chút, thử xem mình có chịu đựng qua được không.

Trung tâm mua sắm đối diện vẫn luôn dùng các chương trình giảm giá và khuyến mãi mạnh mẽ để lôi kéo khách hàng của anh, nhưng với mức giá cả đó căn bản là không có lãi, làm như thế là đang kinh doanh thâm hụt tiền, cho nên Kỳ Diễn đánh cược xem khi nào đối phương không duy trì được nữa, để kết thúc loại cạnh tranh ác tính này. Kỳ Diễn tìm mọi cách để duy trì kinh doanh, thậm chí anh còn nghĩ tới việc bán nhà và đi ngân hàng vay tiền, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới việc vay tiền Hạ Thật.

Cho dù Hạ Thật rất giàu.

Kỳ Diễn chỉ đơn thuần cảm thấy rằng Hạ Thật có tiền là chuyện của hắn, nhưng anh chỉ muốn giữ mối quan hệ bạn bè thuần khiết với hắn, không muốn dính líu đến tiền bạc, anh cảm thấy nếu nói đến chuyện đó thì mình không còn dám ngẩng đầu trước mặt Hạ Thật nữa.

Rốt cuộc anh cũng không ngờ tới vận mệnh lại trùng hợp đến vậy, sự nghiệp và hôn nhân của anh đều kết thúc trong khoảng thời gian ngắn, mà cuối cùng cái người thực sự giúp được anh vẫn chỉ là Hạ Thật.

Nghĩ đến đây, trong lòng Kỳ Diễn sinh ra một cảm giác kì lạ, không phải là sự xấu hổ khi nợ thêm Hạ Thật một lần nữa, dù sao cũng nợ nhiều rồi, hơn nữa anh cũng biết rõ nhân phẩm của Hạ Thật, đối phương tuyệt đối không phải là người coi thường dân làm ăn buôn bán nhỏ, ngược lại chính anh mới là người suy nghĩ nhiều, xem nhẹ tình cảm bạn bè của hai người.

Nhưng bây giờ, liệu anh có thể thực sự duy trì một tình bạn thuần khiết với Hạ Thật không?

Kỳ Diễn bây giờ còn hơi sợ việc đi ngủ, không biết vì cái gì, anh chỉ cần nằm mơ khi ngủ, là rất hay mơ thấy mộng xuân, mà nội dung của mộng xuân toàn là anh và Hạ Thật. Ban đầu nội dung trong mộng chỉ có hôn hít, liếʍ láp, cọ xát, đến bây giờ nội dung trong mộng đã thành “đánh nhau” thật sự, mà nội tâm anh đã chuyển từ chống cự lúc ban đầu sang hưởng thụ, thậm chí sau khi tỉnh lại anh còn cảm thấy trong người trống rỗng, hoảng hốt tiếc nuối đó chỉ là giấc mơ.

Quả thật sắp điên rồi!

Đương nhiên Kỳ Diễn không cho phép mình có tư tưởng dơ bẩn như vậy, anh là một người tự thủ da^ʍ trong phòng tắm của Hạ Thật còn thấy xấu hổ vô cùng, về sau cho dù du͙© vọиɠ có mãnh liệt đến đâu thì anh cũng cố nhịn xuống không thủ da^ʍ, cho nên bây giờ anh cảm thấy hơi bất an.

Sau khi tắm xong, Kỳ Diễn có hơi mệt, thể lực của anh không còn tốt như xưa, ban ngày đã chơi cùng con gái rất lâu, ngay cả ngủ trưa cũng chỉ chợp mắt trong chốc lát, đương nhiên bây giờ anh rất mệt, nhưng anh sợ, sợ rằng mình lại mơ thấy mộng xuân. Nên anh cố gắng chịu đựng, chỉ ngồi ở trên giường, nắm trong tay chiếc loa thông minh mà Hạ Thật cố ý mua cho anh, hy vọng có thể dùng những tin tức hài hước để xua tan cơn buồn ngủ.

Nhưng anh lại không thể nghe lọt tai những âm thanh từ chiếc loa phát ra, ngược lại anh càng chú ý đến tiếng nước khi Hạ Thật đang tắm.

Nghĩ đến cảnh hắn đang tắm rửa, trong lòng Kỳ Diễn lại rối bời, anh lập tức nghĩ đến dáng người rắn chắc của Hạ Thật ở trong giấc mơ, cơ ngực cơ bụng xốc vác, đôi chân dài, còn có…… Kỳ Diễn gõ thật mạnh vào đầu mình, mới ngăn được mình không nghĩ đến những nơi càng đen tối hơn.

Rốt cuộc anh bị làm sao vậy? Tại sao anh lại có những ý nghĩ như thế với Hạ Thật?

Thật sự…… không nên!

Kỳ Diễn ngồi thơ thẩn, chờ đến khi Hạ Thật ra ngoài, toàn thân anh căng thẳng lên, theo bản năng tắt loa trong tay đi, giả bộ bình tĩnh nói: “Cậu tắm xong rồi à?”

Hạ Thật đi đến, duỗi tay sờ lên mặt anh một chút, Kỳ Diễn hoảng sợ, “Cậu, cậu làm cái gì thế?”

“Thấy mặt anh hai ngày nay có vẻ hơi khô, nên tôi bảo thư ký mua lọ kem dưỡng.” Hạ Thật tiếp tục bôi lên mặt anh, tránh đi đôi mắt của anh.

Kỳ Diễn xác thực cảm giác được có thứ gì đó lành lạnh trơn trơn bôi lên mặt mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng chính là lúc này anh lại không thể xem nhẹ bàn tay đang di chuyển trên mặt mình. Kỳ Diễn nhanh chóng phát hiện tim mình đang đập nhanh lên, hô hấp cũng dần trở nên khó khăn, anh hoài nghi rằng mặt của mình sắp đỏ lên, nếu mà để đối phương nhìn ra bất thường…… Nghĩ đến đây, Kỳ Diễn bất giác nói: “Tiểu Thật, tôi cảm thấy mình ngủ một mình sẽ tốt hơn thì phải?”

Hạ Thật không dừng động tác trên tay lại, tiếp tục tỉ mỉ thoa kem dưỡng cho anh, còn thoa lên cả cổ của anh “Tại sao?”

Kỳ Diễn nhỏ giọng nói: “Vì cảm thấy…… Thật sự quấy rầy cậu quá, cậu có đôi lúc không ngủ sớm như vậy nhỉ, còn phải theo thói quen làm việc và nghỉ ngơi của tôi, bây giờ tôi cũng quen với tình hình ở nơi này rồi, hoàn toàn có thể ngủ một mình, tôi biết không còn phòng trống, tôi có thể kê một chiếc giường nhỏ trong phòng chiếu phim.”

Hạ Thật thu tay lại, vặn chặt nắp hộp kem, để nó trên tủ đầu giường, giọng nói bình tĩnh nhưng không cho phép ai cắt ngang “Tôi không thấy phiền, tôi cũng không phải theo lịch làm việc và nghỉ ngơi của anh, bình thường cũng ngủ vào thời gian như thế. Nếu anh còn đưa ra yêu cầu này một lần nữa, tôi sẽ chỉ nghĩ rằng do tôi làm không đủ tốt, khiến anh thấy phiền. Nếu đúng là do tôi làm không tốt, anh có thể nói ra, tôi sẽ sửa.”

Kỳ Diễn cứng họng không trả lời được nữa, đương nhiên anh không thể nói là bởi vì lúc ngủ trên giường của hắn luôn mơ thấy mộng xuân. Anh dừng một chút, mới hỏi: “Cậu thật sự…… Không cảm thấy bị quấy rầy sao?” Người đàn ông trưởng thành, lại là đàn ông trưởng thành không có đồ vật, sẽ tự giải quyết nhu cầu sinh lý của mình là chuyện bình thường mà nhỉ, có hơn một người là mình ở đây, rõ ràng là không tiện chút nào đúng không?

Hạ Thật lại rất nghiêm túc hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy mình quấy rầy tôi ở phương diện kia à?”

Kỳ Diễn ngẩn người, anh không thể trực tiếp trả lời vấn đề này, lúc sau cũng không có mặt mũi nhắc lại việc chia phòng ngủ nữa.