Chương 14: Món quà sinh nhật

Editor: Sất Béo

Chương 14: Món quà sinh nhật

Hạ Thật thực sự quan tâm đến sinh nhật của Quả Quả, hắn sai người mua bảy tám bộ quần áo mùa hè cho Quả Quả, còn có những món đồ chơi khác nữa, nhưng món quà thực sự mà hắn đưa cho cô bé, lại là một con mèo con.

Thời điểm hắn ôm hộp quà xuống xe, Quả Quả dường như đã biết đó là quà sinh nhật của mình, vừa vội vàng vừa hưng phấn nhưng lại có chút ngượng ngùng chạy về phía hắn, sau đó ôm lấy đùi hắn, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên gọi “Chú Hạ” rồi nói: “Con và ba ba đều đang đợi chú nha.”

Hạ Thật cười, liếc nhìn Kỳ Diễn đang ngồi trên ghế ngoài sân đầu tiên, rồi ôm bé lên “Thật vậy sao? Chờ chú làm gì?”

Quả Quả ngượng ngùng không nói nên lời, đôi mắt nhìn về chiếc hộp trên tay hắn, không nhịn được đua tay sờ lên dải lụa được thắt thành hình cái nơ ở trên hộp. Hạ Thật bước vài bước đến trước mặt Kỳ Diễn, bỏ con bé vào trong lòng anh, sau đó nâng cái hộp lên trước mắt bé “Mở quà đi, xem cháu có biết mở quà không nào.”

Kỳ Diễn thấy hơi lo lắng “Tiểu Thật, cậu đã mua nhiều thứ cho con bé rồi, sao vẫn còn quà nữa vậy?”

Hạ Thật nói: “Những thứ đó không phải mua trong ngày hôm nay, bây giờ cái này mới thực sự là quà sinh nhật.”

Kỳ Diễn rất ngượng ngùng, bé con ngồi trong lòng anh lại bắt đầu hưng phấn mở cái nơ bướm ở trên hộp quà, nhưng bé vẫn còn quá nhỏ, kéo được một lúc mà vẫn chưa cởi được chiếc nơ ra, bèn nhìn Hạ Thật một cách đáng thương “Chú Hạ, chú có thể giúp con không?”

Hạ Thật nhẹ nhàng nhéo má cô bé “Đương nhiên là có thể.” Hắn đem kéo dải lụa ra rồi mở nắp hộp, khi Quả Quả vừa nhìn thấy chú mèo con ở trong hộp, đôi mắt sáng lên, “Oa! Là mèo!”

Bạn nhỏ nào cũng rất yêu động vật, Quả Quả cũng không ngoại lệ, trong đó cô bé thích nhất là mèo, lần nào ở trên đường nhìn thấy mèo, cho dù là mèo hoang bé cũng sẽ dừng lại không muốn đi tiếp. Mèo con trong hộp nhìn qua mới được hai ba tháng tuổi, vô cùng nhỏ, nhưng lông thì xoã tung, thế mà còn có đôi mắt màu lam, dưới ánh nắng chiếu vào, quả thật xinh đẹp giống viên đá quý.

Kỳ Diễn nghe thấy tiếng hoan hô của con gái, cũng thấy hơi kinh ngạc, Quả Quả lại kích động, hưng phấn nói: “Ba ba, ba ba, là mèo, chú Hạ tặng mèo cho con, thật xinh đẹp, đáng yêu quá!”

Lâm Đạt cũng xúm lại khen: “Quả thật xinh đẹp, đây chắc là mèo Ragdoll nhỉ?”

Hạ Thật cong khóe miệng “Bọn họ nói chủng loại mèo này khá dịu ngoan. Quả Quả, con muốn ôm nó một cái không?”

Cô bé gật đầu lia lịa mèo con trong hoàn cảnh lạ lẫm trông hơi lo sợ kêu “Meo meo” còn lộ ra đầu lưỡi nhỏ màu hồng nhạt. Quả Quả nhẹ nhàng vớt lấy nó, nhưng cố gắng nhiều lần cũng chưa bế được, vẫn phải để Hạ Thật nâng mèo ra rồi để vào lòng của bé con.

“Oa! Lông nó mềm quá!” Gương mặt Quả Quả đỏ ửng vì hưng phấn, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên lông mèo, dường như bé sợ mạnh tay thêm chút nữa sẽ làm đau mèo vậy. Bé vuốt ve mèo được một lúc, lại ngẩng đầu nhìn ba ba, “Ba ba, ba sờ nó đi.”

Kỳ Diễn hơi chần chờ, tuy rằng anh không tìm hiểu về mèo, nhưng cũng biết loài Ragdoll, biết chủng loại mèo đó có giá cả rất đắt, anh đã bắt Hạ Thật phải chịu đựng nhiều cho hai cha con mình, giờ lại nhận món quà quý giá như vậy thì thật sự không thích hợp. Nhưng mà con gái vui vẻ là thật, cảm xúc cũng hơn hẳn mọi ngày, rõ ràng bé rất thích món quà này, nếu mà trả lại, con bé có thể ……

Dường như Hạ Thật có thể nhìn thấu tâm tư của anh, duỗi tay cầm lấy tay anh nhẹ nhàng đặt lên thân mèo, “Dương Dương, anh sờ chút đi.”

Kỳ Diễn vuốt mèo trong rối rắm, một lúc lâu mới nói: “Tiểu Thật, quà này thật sự là…… quá quý.”

Hạ Thật nói: “Không tốn tiền, tình cờ là mèo của nhà bạn tôi mới sinh con, vì thế xin một con về.”

Kỳ Diễn cũng không tin tưởng lý do từ chối của hắn lắm, nhưng nghĩ đến việc đối phương không ngại việc nói dối để an ủi mình, con gái lại thích như thế, thì càng không nhiều lời được nữa. Quả Quả còn đắm chìm trong hưng phấn, Hạ Thật đột nhiên nói: “Quả Quả, đặt tên cho mèo đi con.”

Quả Quả lập tức nói: “Gọi là Quả Quả!”

Kỳ Diễn bật cười “Con tên Quả Quả, nó cũng tên Quả Quả, đến lúc đó con sẽ không phân biệt được, đổi một cái tên khác đi.”

Quả Quả còn quá nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể nghĩ ra được cái tên nào, Hạ Thật nói: “Gọi là Kiwi đi.”

Cả Kỳ Diễn và Lâm Đạt đều tỏ ra khó hiểu. Hạ Thật nói: “ Không phải tên của Quả Quả là Kỳ Nhất Quả sao? Mèo con tên là Kiwi, cũng coi như là có tên giống nhau.”

Giọng điệu của hắn vô cùng nghiêm túc, bé con còn chưa phản ứng gì, Lâm Đạt và Kỳ Diễn lại không nhịn được bật cười, Kỳ Diễn nghĩ một chút rồi nói: “Tiểu Thật, không ngờ tới cậu lại có thể…… hài hước như vậy.”

“Tôi rất vui vì cuối cùng anh đã phát hiện ra tính cách này của tôi.”

Quả Quả lập tức chấp nhận cái tên này “Được, vậy gọi là Kiwi!”

Kiwi đến ở không được bao lâu, đã có người đưa đến rất nhiều đồ vật cho mèo, nào là ổ mèo, nhà cây cho mèo, hạt thức ăn cho mèo, đồ hộp cho mèo, còn có rất nhiều món đồ chơi mà mèo con thích chơi. Diện tích phòng khách nhà Hạ Thật rất lớn, bèn dứt khoát bố trí một góc cho nó, cách nơi đặt dương cầm không xa, thời điểm Kỳ Diễn chơi đàn, Quả Quả cũng có thể chơi cùng với mèo con.

Buổi tối toàn bộ người nhà họ cùng nhau ăn bánh kem, Quả Quả vui vẻ cả ngày hôm nay, không có nhắc qua một tiếng mẹ nào, hiển nhiên trước đây quan hệ giữa bé và mẹ rất lạnh nhạt.

Buổi tối ngày hôm nay Kỳ Diễn dỗ Quả Quả đi ngủ, chờ sau khi bé ngủ say mới đi ra từ phòng của bé. Kỳ Diễn đã ở đây khá lâu rồi, rất nhiều đường không cần người dẫn cũng biết đi rồi, tựa như bây giờ, khi anh vừa đến phòng khách, Hạ Thật gọi anh một tiếng, anh đã biết đường đi đến nơi có bàn trà.

Kỳ Diễn sờ soạng vị trí đối diện Hạ Thật rồi ngồi xuống hỏi: “Muộn thế này sao còn uống trà?”

Hạ Thật đổ cho anh một ly trà, nhét chén trà nho nhỏ vào trong lòng bàn ta anh “Ăn bánh kem, uống ít trà giải ngấy.”

Kỳ Diễn cười khẽ “ Cậu vẫn không thích đồ ngọt như xưa.” Hạ Thật thích ăn cái gì anh cũng biết hết, dù sao thì họ cũng ăn cơm với nhau rất nhiều lần, nếu không phải rất cần thiết, chắc chắn hắn sẽ không chạm vào đồ ngọt, ngay cả sữa đậu nành cũng thích uống không đường. Kỳ Diễn nói: “Nếu không thích, vậy thì không ăn, cũng đừng ép mình phải ăn.”

Hạ Thật nói: “Quả Quả đưa đến tận miệng của tôi rồi, không ăn thì là chẳng nể mặt cô bé rồi phải không?”

Kỳ Diễn nghe vậy không nhịn được cười càng vui sướиɠ, cuối cùng nói: “Cậu của bây giờ thật hài hước.” Anh cười bình tĩnh, rồi lại rất nghiêm túc nói: “Tiểu Thật, cảm ơn món quà cậu tặng cho Quả Quả, con bé thật sự rất thích.”

“Đừng suốt ngày cảm ơn tôi, ta đã nói rồi, con bé là con anh, thì tôi sẽ đối tốt với nó.”

Kỳ Diễn khe khẽ thở dài “ Cậu thật sự rất tốt bụng, mẹ của con bé còn không đối xử tốt được như vậy với nó, hôm nay là sinh nhật Quả Quả, cô ta cũng không thèm gọi một cuộc nào.”

Hạ Thật cười mỉa mai “Anh vẫn còn ảo tưởng gì với cô ta à? Hơn nữa khi hai người ly hôn, cô ta đã thỏa thuận cắt đứt mọi liên lạc rồi, cô ta còn kí tên ấn dấu vân tay, có nghĩa là từ khi đó Quả Quả đã không có mẹ rồi.”

“Tôi biết, nhưng tôi nghĩ dù sao cũng là sinh nhật……” Kỳ Diễn lại thở dài lần nữa “Do tôi không đúng, tôi không nên cho rằng chắc hẳn phải như vậy.”

Hạ Thật đột nhiên đứng lên, “Muốn uống chút rượu không?”

Kỳ Diễn sửng sốt “Hình như tôi phải…… kiêng rượu đúng không?”

“Tôi hỏi bác sĩ rồi, uống lượng vừa phải thì không có việc gì, hơn nữa đó là rượu nho, độ rượu không cao.”

Nghe Hạ Thật nói như thế, Kỳ Diễn cũng hơi thèm, anh tuy không phải là người thích rượu, nhưng đôi khi người ta xúc đến một mức độ nào đó, thì họ cũng muốn có một chút rượu để giải tỏa bản thân. Hạ Thật đi tới phòng chuyên dùng để cất chứa cầm một chai rượu ra ngoài, lại gỡ hai cái cái ly từ trên giá xuống “Chúng ta lên uống đi.”

Phòng ngủ của Hạ Thật còn có một cái ban công, trên ban công bày hai cái ghế dựa và một bàn trà nhỏ, là nơi rất hợp để uống rượu cùng nhau, khi gió đêm thổi qua, cái nóng đầu hè cũng bị thổi bay, khiến cho con người ta cảm thấy vui vẻ, thư thái. Kỳ Diễn đón lấy hướng gió thổi, giang tay mở năm ngón tay ra cảm thụ gió thổi một lúc “Tiểu Thật, hoàn cảnh nơi này của cậu thật tốt, rất thoải mái, yên tĩnh, rất thích hợp để sinh sống.”

Hạ Thật vừa rót rượu vừa nói: “Trước kia mua nơi này chính vì thích hoàn cảnh ở đây, biết ngọn núi phía sau sẽ không bị khai phá, ngược lại còn biến thành khu bảo tồn.”

Kỳ Diễn nghĩ rằng hắn nói “Mua nơi này” nghĩa là mua căn hộ này, không nhận ra được lời Hạ Thật nói thật ra là mua khu vực này. Kỳ Diễn cười nói: “Cho nên cậu có tầm nhìn rất tốt, người kinh doanh khai phá nơi này cũng có tầm nhìn rất tốt. Thực ra nơi này cũng mới phát triển vài năm gần đây thôi, trước kia còn rất tồi tàn rất nhỏ bé, bà ngoại tôi nói rằng trong mấy năm tôi mới được sinh ra ấy, nơi này còn bị quy hoạch thành vùng nông thôn cơ, mãi sau này mới được quy hoạch vào vùng nội thành.”

Hạ Thật mỉm cười, nhét chiếc ly vào tay anh, còn mình thì giơ một cái ly khác lên cụng nhẹ vào miệng ly của anh “Nếm thử, đây là rượu tôi tự ủ vào 5 năm trước khi tôi đến một vườn nho ở miền bắc nước Pháp, thử hương vị xem có bị hỏng không.”

“Thật là giỏi, cậu còn biết cả ủ rượu.” Kỳ Diễn khen một cậu, chậm rãi nhấp một ngụm chất lỏng màu đỏ, lại khen lần nữa: “Uống ngon! Ngọt ngào, rất thơm và êm dịu!”

“Lúc đó đi học ở bên kia, nhân tiện học.” Hạ Thật ngồi đối diện anh, lại nói: “Thực ra anh cũng có tầm nhìn rất tốt, chọn nơi này để mở siêu thị, lúc ban đầu chắc luôn ở trạng thái lỗ vốn đúng không?”

Kỳ Diễn gật đầu, uống thêm một ngụm rượu nhỏ rồi nói: “Lúc ấy tôi chỉ cảm thấy nơi này có thể phát triển, nhưng không nghĩ tới sẽ phát triển mạnh mẽ như vậy.” Anh cười khổ “Nhưng mà hiện tại tôi cũng chẳng còn gì nữa, tôi đã từng tưởng rằng tôi có thể luôn sống thuận lợi như thế.” Anh chưa bao giờ có tham vọng xa vời, kiếm được tiền lời thì muốn mua nhà, gửi tiết kiệm ở ngân hàng, không muốn đầu tư thê gì nữa, thậm chí cũng không nghĩ đến việc mở rộng siêu thị. Anh chỉ muốn sống yên ổn, có thu nhập ổn định, có một gia đình trọn vẹn.

Nghĩ đến những thứ đã mất đi, Kỳ Diễn lắc đầu, nhanh chóng uống một hớp rượu lớn. Tửu lượng của anh cũng không tốt, uống bia thì chỉ uống được hơn 1 chai, rượu nho tuy ngọt, nhưng thật ra độ rượu cũng không thấp. “Không nói chuyện này nữa, mọi chuyện qua rồi. Tiểu Thật, hôm nay thật sự rất cảm ơn cậu, không, không chỉ hôm nay, còn có trước kia nữa, tôi không nghĩ tới cậu sẽ vươn tay giúp tôi, cậu còn cho tôi và Quả Quả ở nhờ, còn đưa cho Quả Quả món quà quý giá như vậy nữa, tôi thật sự không biết phải nói gì.”

Hạ Thật nhìn anh chằm chằm “Tại sao lại không nghĩ tới?”

Kỳ Diễn hơi sửng sốt: “Vì cảm thấy…… chúng ta dường như là hai loại người khác nhau……” Thời điểm Hạ Thật vừa trở về anh rất vui mừng và hưng phấn, nhìn thấy hắn có cuộc sống tốt, cũng có một cảm giác tự hào khó tả. Tuy rằng khi đó sự nghiệp của hai người không bằng nhau, nhưng anh vẫn luôn lấy việc “Mình xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng còn Hạ Thật là con nhà giàu” để tự thuyết phục bản thân không cần quan trọng sự chênh lệch về khoảng cách như vậy, nhưng khi sự nghiệp của anh xuống dốc, cuộc sống không còn đắc ý nữa, lại càng để ý sự chênh lệch đó, cho nên khi đó anh đã nghĩ ra mọi cách để siêu thị hoạt động, nhưng chưa từng nghĩ tới việc xin giúp đỡ từ Hạ Thật.

Về sau, khi Hạ Thật lại hẹn gặp anh, hắn nhìn thấy mình chật vật như vậy, đã cảm thấy đó là một loại gánh nặng, cho nên có thể từ chối thì từ chối, thời điểm không thể từ chối, khi gặp nhau thật ra lúc đó trong lòng anh có rất nhiều cảm xúc tiêu cực.

Hạ Thật nhàn nhạt nói: “Tại sao lại khác? Tôi cũng không có hai cái mũi.”

Kỳ Diễn giật mình, không nhịn được nở nụ cười, gánh nặng trong lòng dễ dàng tan biến, anh cười nói: “Tiểu Thật, cậu bây giờ thật sự hài hước, trước kia cậu chưa từng nói những câu như vậy. Không đúng, trước kia cậu căn bản chẳng nói lời nào”

Hạ Thật nhìn anh, chậm rãi nói: “ Tôi vẫn giống trước kia, trái tim tôi chưa từng thay đổi.”