Chương 10: Mộng xuân.

Chương 10: Mộng xuân.

Kỳ Diễn gặp mộng xuân.

Trong mộng anh hôn môi với người đó, hôn tới nước bọt cũng chảy ra, còn bị người đó nhìn thấy toàn thân, du͙© vọиɠ cả người anh tăng vọt, nhưng có điều dù đang ở trong mộng, anh lại không thể bắn ra, dường như phải chịu sự ngăn cản nào đó.

Việc này làm Kỳ Diễn sau khi tỉnh dậy có chút hoảng hốt, cảnh tượng kiều diễm trong mộng anh vẫn còn nhớ rõ ràng, mà anh cũng rất nhanh phát hiện ra bản thân đã có phản ứng. Kỳ Diễn hoảng sợ, theo bản năng sờ quần áo trên người, quần ngủ và áo ngủ vẫn đang mặc chỉnh tề, nhưng đũng quần anh lại nhô lên thành một cái lều nhỏ, làm cho anh cực kỳ kinh hãi, ngay cả bộ phận quái dị kia cũng đang ướt đẫm.

Đã xảy ra chuyện gì?

Trong lòng Kỳ Diễn hốt hoảng, cánh tay vô thức cọ qua l*иg ngực, mới cảm thấy hai điểm trước ngực đang đứng thẳng, trừ mấy cái này ra, tất cả đều giống với bình thường.

Là mơ sao? Toàn bộ đều là mơ? Nhưng tại sao anh lại mơ như vậy?

Có lẽ do Kỳ Diễn là người song tính, cho nên anh rất ít “chào cờ”, nhu cầu tìиɧ ɖu͙© không quá cao, đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến việc vợ cũ của anh muốn ly hôn, bởi vì khi anh hỏi lý do tại sao vợ cũ lại nɠɵạı ŧìиɧ, Tần Hiểu Nguyệt liền nói thẳng rằng: “Đúng vậy, tôi đã nɠɵạı ŧìиɧ, cái cơ thể dị dạng của anh không thể thỏa mãn tôi, vì cái gì mà tôi không thể đi tìm đàn ông khác?”

Kỳ thật Kỳ Diễn luôn cố gắng để hoàn thành trách nhiệm của một người chồng, anh muốn làm một người chồng hoàn hảo, nhưng có lẽ do phương diện tìиɧ ɖu͙© của anh lãnh đạm, dáng người của Tần Hiểu Nguyệt rất đẹp, mà anh lại không có chút hứng thú nào. Trong một tuần, Kỳ Diễn chỉ làʍ t̠ìиɦ khoảng từ một đến hai lần, đấy là thời điểm bọn họ vẫn còn đang yêu đương. Chờ sau khi có Quả Quả, du͙© vọиɠ của anh càng ngày càng nhạt nhẽo, tầm một tháng anh mới có nhu cầu một lần, mà Tần Hiểu Nguyệt sinh xong một năm, tất cả nhu cầu của đối phương anh đều cự tuyệt.

Tính ra mà nói, đã rất lâu rồi anh chưa có bắn tinh.

Cho nên việc gặp mộng xuân và “chào cờ” một lần... Chắc cũng không phải là chuyện gì kỳ quặc gì?

Kỳ Diễn hơi chột dạ, nếu như ở trên giường bệnh viện hoặc là ở trên giường của anh, anh sẽ không cảm thấy khó xử, nhưng đây là ở trên giường Hạ Thật! Sao anh có thể nằm ở trên giường Hạ Thật... Ham muốn những việc này?

Gương mặt của Kỳ Diễn hơi nóng lên, may mắn là Hạ Thật đã rời giường từ sớm nên không phát hiện, như vậy anh mới trốn được một lần xấu hổ. Anh chậm rãi ngồi dậy, đợi một hồi lâu, nửa người dưới cương cứng mới mềm xuống, lúc anh đang định mò mẫm đi xuống giường, cửa phòng ngủ bị đẩy ra, giọng nói của Hạ Thật vang lên: "Dương Dương, dậy rồi sao?"

Khi Kỳ Diễn xuống dưới lầu ăn sáng mới biết bây giờ đã hơn 9 giờ, chính anh cũng có chút giật mình, bởi vì anh không phải là một người ham ngủ, bình thường muộn nhất 7 giờ sáng anh đã tỉnh dậy. Hạ Thật khẽ cười nói: “Có lẽ là do giường của tôi hợp với cơ thể anh.”

Kỳ Diễn có chút ấp úng, “Có lẽ vậy...”

Anh nói lảng sang chuyện khác, “Quả Quả đâu? Đi rồi sao?”

“Đi rồi, Lâm Đạt đưa con bé ra ngoài đi dạo.”

Hạ Thật lấy một cái thìa đặt vào tay Kỳ Diễn, “Cháo không nóng, có thể ăn trực tiếp luôn, trước mặt anh có một đĩa bánh rán hành, mùi vị không tồi, ở chỗ này là bánh bao, bánh quẩy, xíu mại.”

Hạ Thật đột nhiên cầm một cái bánh bao chạm chạm mu bàn tay anh, dịu dàng nói, “Muốn ăn bánh bao không?”

“Bánh bao...” Kỳ Diễn giật mình.

Hạ Thật khe khẽ thở dài, “Từ lúc bà ngoại mất tới giờ, anh vẫn không ăn bánh bao?”

Kỳ Diễn mất mát nói: “Không thể nào ăn được, bởi vì không thể cảm nhận được hương vị đó nữa.”

Bánh bao bà ngoại làm rất ngon, mỏng vỏ nhiều nhân, vỏ bánh thì mềm, nhân thịt lại vừa thơm vừa ngon, cho dù ăn bao nhiêu đi chăng nữa cũng không thấy ngán.

Hạ Thật nhìn Kỳ Diễn, chờ sau khi cảm xúc của anh bình phục hắn mới nói: “Vậy anh nếm thử cái này đi, đây là bánh tôi làm, tuy rằng không có ngon bằng bánh của bà ngoại, nhưng hẳn là cũng không tệ lắm.”

Kỳ Diễn có chút kinh ngạc, “Cậu làm?”

“Đúng vậy, không phải bà ngoại đã dạy tôi sao? Tôi vẫn nhớ rõ cách làm.”

Lúc hắn mười hai tuổi đột nhập vào nhà Kỳ Diễn trộm bánh bao, nhờ vậy mới gặp được Kỳ Diễn, sau khi hai người trở nên thân thiết, dần dần bà ngoại cũng biết hắn. Thật ra ngay từ đầu bà ngoại đã phản đối việc Kỳ Diễn qua lại với Hạ Thật, bởi vì bà biết được mẹ của Hạ Thật là gái mại da^ʍ, thường xuyên mang đủ loại đàn ông về nhà, không phải là cái loại người đứng đắn gì, nhưng khi thấy bộ dáng gầy gò của Hạ Thật, bà bắt đầu tiếp nhận hắn, không chỉ cho hắn ăn bánh bao, mà lúc nấu mỳ ăn sáng cho Kỳ Diễn, bà cũng sẽ nấu nhiều hơn cho Hạ Thật một bát.

Kỳ Diễn ngơ ngác, "Sao tôi lại không có nhớ rõ..."

Anh cầm lấy bánh bao đặt ở bên miệng cắn một ngụm, sau khi cắn tới nhân bên trong, một hương vị quen thuộc liền bao trùm đầu lưỡi anh, làm Kỳ Diễn giật mình, cắn thêm một miếng to nữa theo bản năng, cẩn thận nếm xem có vị gì khác biệt.

Nhưng mà rất giống.

Hạ Thật nhìn anh ăn hết sạch sẽ một cái bánh bao, trong mắt hiện lên nét u buồn, “Mùi vị có ngon không?”

“Rất ngon.”

Kỳ Diễn gật đầu, “Nếu không phải đôi mắt của tôi bị che lại, có lẽ đã khóc rồi.”

Anh nhẹ nhàng thở dài, "Tôi không thể làm ra được mùi vị giống như vậy."

Hạ Thật mỉm cười nói: “Muốn ăn thêm cái nữa sao?”

Kỳ Diễn nhận thêm một cái bánh bao nữa, sau khi ăn xong hai cái bánh bao, anh chỉ ăn được một nửa bát cháo liền no bụng. Hạ Thật cầm khăn giấy lau miệng cho Kỳ Diễn, lại pha trà cho anh uống, sau đó nói: "Hôm nay tôi có việc phải đến công ty, anh cần gì thì nói với người giúp việc nhé? Tôi đi một lúc rồi về, Quả Quả chắc là cũng sắp quay lại."

Kỳ Diễn đương nhiên đồng ý, vốn dĩ trong lòng anh đã áy náy vì chiếm nhiều thời gian của Hạ Thật, khi biết hắn có việc phải đi, anh liền thúc giục hắn đi nhanh kẻo trễ. Hạ Thật đi không được bao lâu, Lâm Đạt và Quả Quả đã quay trở lại. Cô bé chỉ cần nhìn thấy cha là liền sung sướиɠ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi rửa sạch tay rồi mới chơi đùa cùng Kỳ Diễn, bé con trực tiếp ngồi trên đùi anh, rất hưng phấn nói: “Chị dẫn con đi xem hoa.”

Lâm Đạt là phụ nữ chưa lập gia đình, cô không để Quả Quả gọi mình là dì, mà bảo con bé gọi cô là chị, mặc dù tuổi của cô phải hơn Kỳ Diễn đến mấy tuổi.

Kỳ Diễn khẽ cười, đang muốn nói chuyện, Lâm Đạt đi đến đưa một cốc nước cho Quả Quả uống, theo bản năng liếc mắt nhìn Kỳ Diễn một cái, có chút kinh ngạc hỏi: “Kỳ tiên sinh, môi của anh bị gì vậy? Bị dị ứng sao?”

Kỳ Diễn có chút nghi hoặc, duỗi tay chạm vào môi mình, “Xảy ra chuyện gì sao?”

“A, cũng không có gì, chỉ là nhìn giống như hơi sưng lên.”

Kỳ Diễn không cảm nhận được miệng mình có gì khác thường, kỳ thật so với môi, bộ phận dị dạng kia mới là thứ khiến anh khó có thể mở miệng.

Khi anh tỉnh dậy thì phát hiện qυầи ɭóŧ của anh có chút ướt, lúc đi WC anh hạ quyết tâm đưa tay xuống sờ thử nơi đó, cũng sờ thấy nơi đó ươn ướt, đồng thời còn cảm thấy nơi đó giống như... To hơn một chút, nhưng lại không có cảm giác đau đớn, ngược lại còn có cảm thấy kỳ lạ, đặc biệt là khi nơi đó cọ xát với qυầи ɭóŧ, cái loại cảm giác này cũng trở nên càng rõ ràng, hơn nữa nơi đó của anh lại chảy nước.

Thật giống như lần đầu tiên phát dục của anh.

Nhưng khi đó Kỳ Diễn đã nỗ lực ngăn chặn, anh làm như nơi đó không tồn tại, không đυ.ng vào, chậm rãi đem cái loại cảm giác kỳ dị không rõ tên này ép xuống, sau khi cái thời kỳ kia qua đi, sự tồn tại của nơi đó càng ngày càng yếu đi, rất hiếm khi du͙© vọиɠ nổi lên, nhu cầu tìиɧ ɖu͙© của anh dần trở nên nhạt nhẽo.

Mà hiện tại anh đang bị cái gì vậy?

Kỳ Diễn không dám nghĩ sâu thêm.

Biệt thự của Hạ Thật rất lớn, bây giờ Hạ Thật không có ở đây, Lâm Đạt nhiệt tình dẫn Quả Quả đi nghe nhạc, cũng không quên cầm lấy cổ tay của Kỳ Diễn dẫn anh đi cùng nhau, cô cũng để Quả Quả nắm một tay khác của Kỳ Diễn, bảo cô bé miêu tả khung cảnh trên đường đi cho anh nghe, đảm đương làm “đôi mắt” cho anh . Đề nghị của cô hiển nhiên làm Quả Quả rất thích, cô bé nắm tay của ba ba, nỗ lực dùng ngôn từ đã biết miêu tả những thứ mình nhìn thấy cho ba ba nghe, khi gặp khó, nó liền nhìn về phía Lâm Đạt cầu giúp đỡ, khi đó Lâm Đạt sẽ dùng giọng điệu nhẹ nhàng dạy dỗ con bé.

Lúc ba người đang ở trong vườn đếm cây, thì vừa lúc xe của Hạ Thật về đến nhà. Hạ Thật từ ghế sau đi xuống xe, trên tay còn cầm túi đựng laptop, hắn mặc một bộ tây trang màu xám bạc, càng làm nổi bật lên thân hình cao lớn của hắn, mái tóc được tạo kiểu tỉ mỉ khiến gương mặt hắn càng thêm anh tuấn, mang lại cho người khác cảm giác về một người đàn ông trầm ổn trưởng thành, hoàn toàn nhìn không ra hắn mới chỉ có 24 tuổi.

Quả Quả nhìn thấy hắn, rất cao hứng gọi một tiếng "chú ơi", ánh mắt của Hạ Thật liền nhìn qua đó, hắn liếc mắt một cái thì thấy bàn tay của Lâm Đạt đang nắm cổ tay của Kỳ Diễn, lông mày của hắn khẽ nhíu lại, đôi mắt sắc bén dưới cặp kính như muốn biến con dao, nhưng giây tiếp theo hắn lại thấy gương mặt của Quả Quả, hắn liền làm ra một nụ cười ôn hòa, sau đó đem túi đựng laptop đưa cho trợ lý, thong thả ung dung đi đến chỗ ba người đang đứng.

Kỳ Diễn nghe được Hạ Thật đã trở lại, không hiểu sao có chút khẩn trương, lúc sáng nay Hạ Thật đi rồi anh mới nhớ ra một việc.

Đêm qua anh gặp mộng xuân, liệu trong lúc ngủ anh có làm thật không? Nếu tay chân anh chẳng may không thành thật, Hạ Thật có phải đã bị anh ... quấy rầy?

Kỳ Diễn càng nghĩ càng thấy thấp thỏm, cho nên hiện tại anh ngượng ngùng không dám đối mặt với Hạ Thật, giờ phút này không hiểu sao anh lại cảm thấy may mắn vì hai mắt mình không nhìn thấy, sẽ không bị lộ vẻ xấu hổ.

Trước tiên Hạ Thật ôm Quả Quả lên, thuận tay giúp con bé chỉnh lại một chút tóc mái “Quả Quả, đang ở đây làm cái gì vậy?”

Độ tiếp thu của Quả Quả đối với hắn đã rất cao, được hắn ôm lên cũng không kháng cự, còn cười nói: “Con làm đôi mắt của ba ba.”

Năng lực ngôn ngữ của con bé vẫn chưa thành thục, cho nên nói không rõ lắm. Kỳ Diễn vội vàng bổ sung nói: “Lâm Đạt bảo Quả Quả đưa tôi đi xem cảnh vật xung quanh.”

Hạ Thật cười một chút "Thì ra là vậy."

Ánh mắt của hắn dừng ở trên mặt Lâm Đạt, sự dịu dàng bỗng chốc liền tan biến, toát ra vẻ lạnh lẽo vô cùng, làm Lâm Đạt rùng mình.

Cô đã chạm mặt người này nhiều lần, trước nay đều cảm thấy hắn không phải là loại người khó thân cận, cô còn luôn thấy hắn là một người dịu dàng lương thiện, chăm sóc cho một người bạn gặp khó khăn tận tình cho đáo. Nhưng hiện tại, cô lại đột nhiên cảm thấy vị chủ nhân này có chút đáng sợ.

Cô rất có ý thức buông cổ tay Kỳ Diễn ra, Lâm Đạt hơi lùi về phía sau, tránh né tầm mắt của Hạ Thật.

Hạ Thật chuyển tầm mắt đi, khi dừng ở trên Quả Quả hoặc là trên Kỳ Diễn, gương mặt của hắn lại ôn hòa như trước, hắn còn cất giọng khen ngợi: “Quả Quả thật ngoan, biết chăm sóc ba ba.”