Editor: Tử SắcY
"Thái tử điện hạ phúc thọ vạn khang! Vi thần cứu giá chậm trễ, mong điện hạ thứ tội... !"
Tề Kính Hiên nhìn thấy những quan viên đằng sau thần sắc nghiêm chỉnh lại, nhìn chằm chằm quan viên có mặt mày bén nhọn, hai đầu lông mày tự nhiên cùng với một cỗ hơi thở tôn quý đã có từ khi trời sinh, rất có uy nghiêm khoát tay chặn lại, ý bảo quan viên đứng dậy, mở miệng nói, "Không ngại."
Quan viên bước lên một bước, mở miệng nói, "Thái tử, ngài hiện giờ đã đến đất Cẩm Quốc, vì sao ngài lại chậm chạp không chịu hồi triều, còn ba lần bốn lượt hạ lệnh người ngài truy sát nữ tử không rõ lai lịch bên cạnh ngài, nàng vậy mà thực lợi hại, nhiều lần ám sát mà nàng cũng có thể hóa hiểm thành an, nếu như thái tử thật muốn diệt trừ người đó, vì sao còn muốn ở bên người nàng ngây ngốc lâu như vậy, vạn nhất như nàng đả thương thái tử..."
"Tốt lắm, chuyện của bản thái tử bản thái tử tự biết làm chủ."
Tề Kính Hiên không nhịn được, quan viên kia thấy vậy thở dài một hơi, không nói nhiều nữa, "Vi thần thực sự không biết ý ngài muốn như thế nào, nhưng vi thần đã dẫn đến hộ vệ mà Hoàng thượng tặng để hộ tống điện hạ trở về, mong điện hạ chớ để trễ nãi, theo vi thần sớm một chút trở về thôi!"
Tề Kính Hiên giương mắt, nhìn về phía quan viên, "Ngày mai ta sẽ cùng nàng đi đến ranh giới Cẩm Quốc giáp với sông, ngươi mang theo quân đội cùng đi nghênh đón, nhớ kỹ mang càng nhiều càng tốt."
Quan viên nhìn thoáng qua Tề Kính Hiên, nhíu lông mày, tiếp tục bái, "Thần tuân chỉ."
Trăng tròn treo trên cao, sương mù tràn ngập nơi nơi, gió khô ráo lạnh thổi mạnh mở cửa sổ, Hoa Thiên Vũ bị đông cứng mà tỉnh, nửa đêm tỉnh lại sau khi đứng dậy đóng cửa sổ, thì cơn gió băng hàn thổi tới thấu xương, lập tức thổi người đang ngủ cho thanh tỉnh, ánh nến trong phòng cũng bị thổi chập chờn lúc sáng lúc tối, trong không khí lại mơ hồ mang theo một mùi máu tươi...
Mùi vị này nhưng lại là mùi vị Hoa Thiên Vũ quen thuộc nhất, kiếp trước gϊếŧ người quá nhiều, trong tiềm thức mùi vị này đã hằn sâu đổi đi không được, thậm chí có thể nói đây là loại phản xạ có điều kiện, một khi nghe thấy được hương vị này, toàn thân sẽ tự động tiến vào tình trạng báo động, cơn gió càng lúc càng mạnh, mùi máu tươi trong không khí cũng càng ngày càng nặng, Hoa Thiên Vũ không tự chủ mà sờ Phong Linh sáo bên hông.
Xa xa một bóng người lay động, lảo đảo từ đàng xa trong rừng cây chạy đến, Hoa Thiên Vũ hồi hồn nhìn lại, người nọ không phải là Tề Kính Hiên sao?
Hoa Thiên Vũ nhanh choàng y phục khập khiễng chạy xuống lầu, chỉ trông thấy cả người Tề Kính Hiên toàn là máu chạy tới, Tề Kính Hiên nhìn thấy Hoa Thiên Vũ, thần kinh kiên trì hồi lâu đã lập tức xụi lơ, té trên mặt đất, Hoa Thiên Vũ đi lên dò xét hơi thở của Tề Kính Hiên, chỉ là hôn mê bất tỉnh, trên cánh tay cũng bị người chém vài đao.
Thời điểm buồn bực không biết Tề Kính Hiên xảy ra chuyện gì, thì một trận gió phá không xen lẫn với âm thanh vạt áo tung bay xuống, ánh đao lạnh như băng từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp từ trên đỉnh đầu Hoa Thiên Vũ đánh xuống, Hoa Thiên Vũ chưa kịp phản ứng, ôm Tề Kính Hiên xoay người một cái lăn vài vòng, chỗ mới ngây ngốc vừa rồi bùn đất tung bay, tạo thành một khe rãnh thật sâu.
Bụi đất tung bay trong không gian, Hoa Thiên Vũ mặt lạnh lùng ngẩng đầu lên, hai đầu lông mày tràn đầy tức giận, khe rãnh thật sâu kia nhắc nhở Hoa Thiên Vũ là người vừa mới ra tay một chiêu kia tuyệt đối muốn đưa nàng vào chỗ chết, nếu như nàng không vừa vặn phản ứng nhanh, nói không chừng hiện tại sớm đã bị chém thành hai khúc, thành một luồng vong hồn!
Hoa Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn về phía người tạo ra hết thảy đây, chỉ thấy là một nữ tử bạch y, tay trường đao để xuống bên người, nhẹ nhàng như một sợi lông vũ rơi trên đầu cành liễu ở cửa khách sạn, mặt không chút thay đổi, lãnh diễm huyễn khốc*, dưới ánh trăng giống như quỷ mị câu hồn, làm cho người ta sinh ra lòng khϊếp đảm.
[*lãnh diễm huyễn khốc: lạnh lùng kiều diễm mê huyễn tàn khốc]
Nhìn thấy nàng ta, Hoa Thiên Vũ không biết tại sao lại có một loại cảm giác quen thuộc không hiểu, như thế nào cũng không nhớ nổi, còn nữ tử kia lúc thấy Hoa Thiên Vũ, rõ ràng là thân thể ngừng lại, tiếp theo dưới chân nhẹ như cành liễu, cả người bay lên trời, nâng lên đao trong tay đâm tới phía Hoa Thiên Vũ, trường đao trong tay vung lên, một đạo đại đao biến ảo bổ tới.
Đồng tử Hoa Thiên Vũ co rụt lại, lập tức sát khí tràn ra, rút ra Phong Linh sáo bên hông để ở bên môi thổi lên, ngón tay nhanh chóng thay đổi, từng đạo âm phù khoan khoái kết thành một đạo chắn vô hình ở quanh thân Hoa Thiên Vũ, từng nơi đi qua đá sỏi bọ cuốn bay, thẳng tắp đánh về phía đại đao, hai cổ lực lượng chạm vào nhau sinh ra lực cắn trả, đánh vào trên người nữ tử bạch y thật sâu.
Nữ tử bạch y bị đánh người lùi lại hơn mười bước, tay che ngực phun ra một ngụm máu tươi, vẻ mặt thống khổ, nhìn Hoa Thiên Vũ thật sâu một cái, ánh mắt phức tạp, lại dời mắt đến trên người Tề Kính Hiên đang hôn mê, tiếp theo xoay người nhảy lên, đạp trên nóc nhà mà biến mất trong đêm tối, từ đầu tới đuôi một câu cũng không nói, không lưu lại gì cả.