Editor: Tử SắcY
Hoa Thiên Vũ nhìn hắn, ngồi xổm xuống tay vươn vào trong quần áo của hắn sờ lung tung, Tề Kính Hiên cũng không dám động đậy gì, toàn thân căng chặt cứng, chỉ chốc lát sau, Hoa Thiên Vũ liền từ trong quần áo của hắn lấy ra một khối ngọc bài, ngọc bài này khi vừa lấy ra, Hoa Thiên Vũ nhất định biết đây là khối ngọc bài có giá trị rất xa xỉ, hơn nữa hắn mới vừa nói nhà hắn có nhiều tiền như vậy, khẳng định là không sợ không có.
Hoa Thiên Vũ nhìn mặt chữ không hiểu, bỗng dưng lại cảm thấy trong người một trận cổ quái, nàng tỉ mỉ suy nghĩ, Tề Kính Hiên thấy, trong mắt hiện lên tia ánh sáng tính kế, mở miệng nói ra, "Đây là ngọc mà vị hôn thê ta tặng cho ta, giá trị rất xa xỉ, nếu như ngươi thả ta, ta sẽ đem đồ này tặng cho ngươi, cũng có thể xem như hồi báo."
Hoa Thiên Vũ ngẩng đầu chống lại đôi mắt của Tề Kính Hiên, mặt mày cong cong thấy không rõ cảm xúc trong đáy mắt, cứ như vậy mà nhìn chằm chằm, nhìn đến nỗi trong lòng Tề Kính Hiên xuất hiện một trận hốt hoảng, quay đầu nói, "Hoặc là bây giờ ngươi cột ta cũng vậy thôi, ngươi lấy nó đi đổi tiền, trước tiên ngươi có thể mua một bộ quần áo, ngươi xem một chút đồ ngươi mặc... Cực thiếu nha!"
Tề Kính Hiên đem cái tốt và xấu nuốt xuống, nhìn nhìn thần sắc của Hoa Thiên Vũ, quả thật thấy Hoa Thiên Vũ gật đầu nhẹ, càng làm cho hắn khϊếp sợ chính là Hoa Thiên Vũ rõ ràng đang thay hắn cởi trói, sau giây phút mừng rỡ ngắn ngủi, thần sắc Tề Kính Hiên cảnh giác nhìn về phía Hoa Thiên Vũ, người này không phải là muốn gϊếŧ hắn rồi chứ...
Thấy dáng vẻ Tề Kính Hiên khẩn trương như vậy, Hoa Thiên Vũ triệt để hết chỗ nói, trợn trắng mắt, có chút không nhịn được, "Không phải là nói đi mua quần áo sao?! Ngược lại ngươi dẫn ta đi! Ngươi còn đứng lăng ngốc ở bên kia làm cái gì!"
Tề Kính Hiên hoàn hồn, khó khăn từ trên mặt đất đứng lên, vỗ vỗ bụi trên người, đi theo sau Hoa Thiên Vũ xa ba thước, ánh mắt vẫn cảnh giác như cũ, Hoa Thiên Vũ thấy cũng không muốn nói thêm cái gì, khoát tay chặn hắn lại, "Ngươi đi ở phía trước dẫn đường đi? !"
Tề Kính Hiên ở phía trước dẫn đường, vừa đi hai bước vừa quay đầu lại, hai người dọc theo trên đường đi đều nhớ đến chuyện của mình, Tề Kính Hiên nghĩ đến Hoa Thiên Vũ vì cái gì mà không sợ hắn chạy, đừng nói Hoa Thiên Vũ thả Tề Kính Hiên ra là quá khinh địch, trọng điểm là Hoa Thiên Vũ xác định người Tề Kính Hiên này nếu đã để ý Phong Linh sáo trong tay mình như vậy, theo dọc đường đi hắn sẽ nghĩ hết tất cả các loại biện pháp trộm cây sáo, nàng cũng chỉ theo ý nguyện của Tề Kính Hiên, huống chi hắn là người quen biết nơi này, từ cách hắn ăn mặc nói năng cũng biết đây nhất định là một người không đơn giản, dọc theo đường đi cũng có thể từ hắn đào ra một chút tin tức hữu dụng, đi theo hắn tựa như đi theo một túi tiền, có ăn có uống đầy đủ, còn là hướng dẫn viên du lịch miễn phí đâu!
Hai người từ trên núi một đường đi về phía trấn nhỏ, ngươi một câu ta một câu trò chuyện, từ trong miệng Tề Kính Hiên biết được, thế giới này chia làm hai đại lục, chỗ bọn họ đang ở gọi là Đại lục Tiên Duệ, còn đại lục kia thì được gọi là Đại lục Thần Chỉ. Giữa hai đại lục cách một mảnh đất biển mây Tử Vong và một tòa núi Phỉ Thúy, bên cạnh núi có rất nhiều sinh vật có linh tính.
Từ truyền thuyết xa xưa, Đại lục Thần Chỉ bị thiên tai, rất nhiều tiên nhân có tu vi rất cao đến Đại lục Tiên Duệ tị nạn, bởi vì không thích ứng được hoàn cảnh trong Đại lục Tiên Duệ, nên họ đem linh lực với tinh thần của mình phong ấn trong vũ khí của họ, liên tục ngủ say, cho đến khi tìm được người có thể khống chế vũ khí của bọn họ, cũng đạt tới một tu vi nhất định, mới có thể cởi bỏ phong ấn, cùng với bọn họ đi tới Đại lục Thần Chi.
Hoa Thiên Vũ cơ duyên xảo hợp mà lấy được Phong Linh sáo, hay bởi vì Phong Linh sáo mà bị một mũi tên xuyên tim, nào biết máu tươi chính là mấu chốt cởi bỏ phong ấn, cứ hồ đồ như vậy cùng Phong Linh sáo khế ước, hết thảy đều giống như đánh bậy đánh bạ, hay như ở trong nội tâm không có mưu kế.
Bọn họ ở Đại lục Tiên Duệ chia làm 5 quốc gia, hiện tại chỗ bọn họ ở là Thu Quốc, còn có các nước láng giềng khác là Kiền Quốc, Lăng Quốc, Khương Quốc, Cẩm Quốc, còn có Tây Vực Tinh Nguyệt quốc xa ở trong sa mạc lớn, truyền thuyết kể là mỗi quốc gia đều có linh khí phân tán, những linh khí này đều có cảm ứng lẫn nhau, chỉ cần có một linh khí cởi bỏ phong ấn, những linh khí khác cũng sẽ phóng ra linh lực, hết linh khí này đến linh khí kia xuất thế.
Phong Linh sáo vốn là bảo bối của Thu Quốc, cũng bị giải trừ phong ấn, bởi như vậy, có nghĩa là Hoa Thiên Vũ có thể tiếp tục đi bốn quốc gia khác tìm kiếm linh khí, Hoa Thiên Vũ trong loạn thế có thể đặt chân ở nơi này, chỉ cần giậm chân một cái thì có thể làm cho đại lục này run một cái, không muốn chỉ có một lần Hoa Thiên Vũ kiên định quyết tâm phải lấy được linh khí.
Tề Kính Hiên là người Cẩm Quốc người, về phần Hoa Thiên Vũ đối với hết thảy trên đại lục hết thảy này cũng không biết, Hoa Thiên Vũ nói từ nhỏ ở trong núi lớn lên, cho nên không biết, Tề Kính Hiên mới bán tín bán nghi gật đầu, dọc theo đường đi trong lòng hai người đều tính toán nhỏ nhặt, một đường không nói gì đi vào trong trấn.
Trời tối, Hoa Thiên Vũ ở trong trấn tìm cửa hàng đem ngọc bội đổi thành tiền, chưởng quỹ kia vừa nhìn ngọc bội, đã nói đó chính là một khối mỹ ngọc rất tốt, nhanh đem hết tất cả tiền trong tủ đều lấy ra cho Hoa Thiên Vũ, dùng một cái bọc đóng gói lại, Hoa Thiên Vũ cười ctươi như đóa hoa vui thích ôm tiền đi mướn một phòng ở thượng hạng.
Hai người ở trong trấn chờ một buổi tối rồi mới đi về phía Cẩm Quốc, mỗi đến một thị trấn cũng sẽ ở lại một đêm, sau đó tiếp tục gấp rút lên đường, trong hơn mười ngày, bị người đuổi gϊếŧ đến năm lần, tất cả đều về phía Hoa Thiên Vũ, từng lần từng lần đều được giải quyết, sau đó lại điềm nhiên như không mà gấp rút lên đường, trong lòng hai người đều rõ ràng lý do của mục đích truy sát.
Dọc theo đường đi hữu kinh vô hiểm, chẳng những không làm hai người bị thương một nửa, còn làm cho Hoa Thiên Vũ quen dùng Phong Linh sáo như thế nào, khoảng cách không xa đến biên giới Cẩm Quốc là một thôn, nửa đêm hai người vừa ngủ yên, Tề Kính Hiên vụиɠ ŧяộʍ chạy tới thành bắc trong rừng cây nhỏ, thấy một người bận quan phục ở tại chỗ chờ, thấy Tề Kính Hiên đi vào, hai mắt sáng ngời, bước lên một bước bái lễ, "Thái tử phúc thọ vạn khang!"