Xung quanh hết thảy đều lạnh như băng, Hoa Thiên Vũ có thể cảm giác rõ ràng được, con người trước khi chết suy nghĩ và thính giác cùng xúc giác thật sự là biến mất chậm nhất, cho nên một giây trước khi chết này, trong đầu Hoa Thiên Vũ hiện lên trận cháy xưa của hai mươi hai năm trước kia, cha mẹ nàng bị thiêu đến ngay cả cốt cũng không còn, còn có hình ảnh mùa đông khắc nghiệt đói mà té xỉu ở đầu đường, trước khi nàng té xỉu nàng có thấy bóng dáng của Hồng Phiến vội vàng chạy tới, trên mặt là thần sắc lo lắng.
Trong nháy mắt hình ảnh thay đổi, trong đầu nàng không tự giác mà nghĩ tới Hồng Phiến ôm chính nàng nói xin lỗi, bộ dáng khóc đến tê tâm liệt phế, Hoa Thiên Vũ lòng dạ ác ngoan bị chấn động, giống như là trái tim bị đè lại không thể hô hấp, hơn nữa loại cảm giác này theo thời gian trôi qua càng ngày càng mãnh liệt.
Loại cảm giác này càng phát ra mãnh liệt, mãnh liệt đến mức làm cho trái tim Hoa Thiên Vũ bắt đầu đau mơ hồ, toàn thân càng lúc càng khó chịu, cái loại cảm giác này tuyệt đối không phải là người sắp chết có thể cảm giác được, đầu óc Hoa Thiên Vũ lập tức thanh tỉnh, trong nháy mắt lại sinh ra một loại du͙© vọиɠ thúc đẩy nàng mở hai mắt ra, trước mắt là một mảnh hỗn độn, cái gì đều thấy không rõ.
Mở hai mắt ra nàng phát hiện mình chưa chết điều này làm cho Hoa Thiên Vũ cao hứng đến há hốc miệng, lập tức có nước chảy vào, làm cho nàng sặc mà ho khụ khụ, không khí trong phổi cũng ra ngoài không ít, lúc này nàng mới phản ứng được là mình đang ở trong nước, Hoa Thiên Vũ trấn định ngẩng đầu nhìn về phía mặt hồ một cái, sau khi đã xác định phương hướng liền liều mạng bơi đi.
Đẩy ra đồng cỏ và nước ở xung quanh, cảm giác được áp lực quanh thân càng ngày càng nhỏ, rốt cục đánh một cái, vạch nước ra, leo đến trên miệng bờ há miệng to hô hấp, không biết tiêu hao thể lực như thế nào, nhưng ngay thời điểm nàng bơi nàng cảm giác được có vật gì đó cuốn lấy chân, cho nên một chân bơi không thể dùng lực được.
Hoa Thiên Vũ không chú ý nhiều như vậy, đến bên bờ, lúc xoay người lên bờ liền bắt đầu tra xét bốn phía, xung quanh hồ yên tĩnh, cỏ khô mọc lên thành bụi, mây khói lờ mờ, không có một chút dấu vết của người ở, nơi này thấy thế nào cũng giống như là hoang sơn dã lĩnh, vào mùa đông khắc nghiệt từng cây cối đều khô lại, mà chính nàng lại chĩ có mặc một cái áo tím ngắn pha với màu hồng phấn.
Chế tác tinh xảo phiền phức, giờ phút này lại ướt nhẹp ngăn cản không nổi cái lạnh, đang lúc suy nghĩ tại sao mình lại mặc y phục kì quái như vậy, một trận gió nhỏ quét qua, quần áo ướt sũng trên người lập tức kết thành băng, vốn là áo sơ mi mỏng đơn bạc lại trở nên cứng rắn dán lạnh vào làn da, Hoa Thiên Vũ hắt hơi một cái, liền quyết định nàng nhất định phải đi tìm quần áo ngay lập tức, nếu không nàng thật sự sẽ chết ở đây.
Mới vừa đứng lên, Hoa Thiên Vũ cảm giác có chút không thích hợp, tầm mắt nàng nhỏ lại, vóc dáng so với lúc trước thấp một mảng lớn, hơn nữa tay của nàng khi nào lại thì trở nên ốm như vậy, ngực cũng nhỏ, nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nàng như thế nào lại trở thành người què a!
Vén ống quần lên, quả nhiên trên đùi là bị dị dạng, trong lòng Hoa Thiên Vũ lộp bộp một tý, lập tức nằm sấp ở trên mặt hồ xem dung mạo của mình, không nhìn còn khá vừa nhìn nàng liền giật mình, những sợi tóc mất trật tự, trên mặt con khỉ ốm này lại có một vết sẹo thật dài, người này, là ai vậy?
Hoa Thiên Vũ trong đầu ong ong vang lên, vừa rồi chỉ muốn tự cứu mình như thế nào lại không có chú ý quan sát tình huống chung quanh, như có một số điểm kỳ quặc, rõ ràng là nàng chết ở trong lòng Hồng Phiến, nhưng khi tỉnh dậy liền ở trong hồ, sau đó phát hiện mình trở thành người què, hơn nữa gương mặt cũng thay đổi lớn rồi...
Chẳng lẽ là... Trong lòng Hoa Thiên Vũ tự ráp lại từng chuyện rồi nứt ra một tiếng đổ vỡ, nàng không dám suy nghĩ nữa, tình huống này là tình huống tệ nhất, nàng khó tiếp thụ nổi...
"Ở bên kia!"
Từ đằng xa truyền tới một giọng nói dồn dập của một nam tử, cắt đứt suy nghĩ Hoa Thiên Vũ, nàng không hề nghĩ ngợi mà xoay người trốn ở phía sau tảng đá, chỉ để lộ ra một đôi mắt, cảnh giác theo dõi ở phía trước, chỉ trong chốc lát tiếng nói càng ngày càng gần, một nam tử áo đen mang theo huyết kiếm chạy cực nhanh tới phía bên hồ.
Thấy người nam tử kia càng chạy gần tới, cũng là lúc Hoa Thiên Vũ thấy rõ trang phục của hắn, không khỏi vỗ đùi, "F*ck!"
Tóc đen bó quan, thân hình thon dài, trường kiếm trong tay mang theo vết máu loang lổ, vạt áo tung bay, làm choáng váng mắt Hoa Thiên Vũ, một thân hắc y mặc lên người như hòa làm một thể, cực kỳ giống như một con báo săn mồi, tản ra khí thế tôn quý đã có từ lúc sinh, mang theo một cỗ ngạo khí, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước như mũi nhọn bảo kiếm, bén nhọn đến bức người.
Hoa Thiên Vũ đã xác định suy nghĩ mình không có sai, nàng xuyên không rồi, xuyên đến cổ đại, còn xuyên đến trên người một tên nhóc, trên người lại tàn tật, đi đứng bất tiện, còn xấu vô cùng, thời điểm bây giờ không phải là nên kêu rên, xem bộ dáng nam tử này, hiển nhiên là một hồi nữa sẽ phải có một trường ác đấu.
Phần lớn thời gian Hoa Thiên Vũ đều là thích lo chuyện bao đồng, nếu như là trước kia, nàng nhất định sẽ tìm một vị trí thích hợp rồi đặt đít ngồi xuống, cắn hạt dưa uống nước trà xem cuộc chiến, khi đến lúc quan trọng nàng sẽ hét lớn một tiếng "Hay!", nhưng lần này lại không giống như trước, ngay cả bây giờ là tình huống thời điểm gì nàng lại không biết mà đi chõ mõm vào, đó chính là va vào trong họng súng a.
Huống chi nhìn thấy tư thế của bọn họ cũng biết là nhân vật lợi hại, Hoa Thiên Vũ rất sáng suốt đặt nguyên tắc là vụиɠ ŧяộʍ chạy đi, nhìn xem nam tử áo đen kia vừa chạy xa khỏi bên cạnh tảng đá Hoa Thiên Vũ đang núp, Hoa Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng thần kinh mới vừa buông lỏng, nàng liền nhìn thấy nam tử áo đen kia quay đầu trở lại.
Nam tử áo đen đem một cái túi nhét vào trong khe tảng đá cách chỗ Hoa Thiên Vũ không xa, bởi vì vội vã chạy trối chết, cho nên thời điểm nhét túi cũng không chú ý tới một bên trong bụi cỏ, một tiểu cô nương đầu hôi thổ kiểm tròng mắt sáng rực như một đầu sói đói khát đã lâu nhìn chằm chằm vào túi xách của hắn.
Để lại hết bao đồ, người nam tử áo đen kia xoay người chạy trối chết, mới vừa chạy không bao xa, Hoa Thiên Vũ đã nhìn thấy một đám ăn mặc như binh quan đang hung thần ác sát đuổi theo, đợi sau khi đám người kia đuổi theo xa, Hoa Thiên Vũ mới dè dặt từ phía sau tảng đá đi ra, động tác đi đứng không được linh hoạt làm cho nàng tức giận.
Từng bước một lắc lư đi đến bên cạnh tảng đá có nhét túi sẵn, trên mặt Hoa Thiên Vũ đều đã đen thui, chán ghét nhìn xuống cái chân bị tật, Hoa Thiên Vũ từng có xúc động muốn đem nó chặt xuống, nghĩ đến kiếp trước bóng dáng nàng đi như chạy băng băng trên gió, còn bây giờ chuyển thế nàng lại kéo một chân tàn tật đi như thế nào có thể chấn chỉnh lại uy danh a?!
Thượng đế đóng lại một cánh cửa sổ của Hoa Thiên Vũ, hiện tại lại đóng lại một cánh cửa của nàng, trước khi đóng cửa vẫn không quên gắp đi một chút chân của nàng, một cước làm cho nàng bị hủy dung rồi ném ở trên đất, còn làm cho chân nàng bị cửa kẹp thành một người phế chân, thượng đế a, mẹ nó đây là ngươi đang đùa sao.