Chương 4: Phu nhân... Năm nay nàng bao nhiêu tuổi?

Phu quân tiện nghi chắp tay với Cơ Trăn Trăn, tư thế đoan chính, quả thật thanh nhã như lan trung quân tử, "Cho nên phu nhân chớ đa tâm, ta tự nguyện ở rể Cơ gia, không có kẻ nào ép buộc."

"A, vậy thì tốt." Cơ Trăn Trăn liếc hắn một cái.

Nói thật, dung mạo như vậy, bất kể đặt ở nơi nào cũng là tuyệt sắc nhất đẳng, huống chi trên người Đại Tuyết Lê này còn có thêm một tia của người xuất gia khắc chế, thủ lễ, thanh tâm quả dục không rành thế sự, dạng quân tử vô dục vô cầu dễ dàng khiến người ta sinh ra du͙© vọиɠ phá hoại.

Nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ trêu chọc một phen, nhưng trước mắt, thân thể nhỏ bé này của nàng thật sự chẳng trêu chọc nổi.

"Ta có thể hỏi phu nhân một vấn đề không?" Không Ly lên tiếng.

Cơ Trăn Trăn gật đầu, nhịn không được ngáp một cái: "Chàng cũng cam tâm tình nguyện ở rể Cơ gia, về sau chúng ta chính là người một nhà, không cần phải khách khí."

Vừa dứt lời, Cơ Trăn Trăn đột nhiên nhớ tới một chuyện, giật mình một cái, cơn buồn ngủ tan biến.

"Ta nhớ khi sắp bái đường, ta đau đầu rồi đột nhiên ngất đi, vậy sau đó thì thế nào?" Cha và các ca ca cũng chưa nói cho nàng biết chuyện này.

Không Ly lại nhìn nàng một cái.

Cơ Trăn Trăn: ???

Ánh mắt giao lưu quả thật rất tốt, nhưng nàng không có thuật đọc tâm, nào có hiểu được gì.

"Phu nhân chờ một chút."

Không Ly biểu diễn một màn gọi gà sống ngay tại chỗ. Chỉ thấy tay phải hắn mò trong hư không, một con gà con non nớt có bộ lông nhung vàng xuất hiện trong lòng bàn tay.

Trong hỉ phòng chỉ đốt hai cây nến đỏ, không sáng sủa lắm, nhưng còn chưa đến mức trong phòng có gà con nhảy nhót mà nàng lại không nhìn thấy, huống chi gà con không phải hay ríu rít sao, sao đến một tiếng gà gáy mà nàng cũng chẳng nghe thấy. Thật kỳ quái.

Không Ly đem gà con đến trước mặt nàng.

Cơ Trăn Trăn vẻ mặt mờ mịt.

Ánh mắt Không Ly nhìn về phía gà con giống như gà mẹ nhìn con mình, có chút từ ái: "Phu nhân cảm thấy, gà con này có giống phu nhân không? Hôm nay ta bái đường nó."

Cơ Trăn Trăn: ...

Cơ Trăn Trăn chỉ nghe qua lúc nữ tử xung hỉ cùng gà trống bái đường thành thân, đây là lần đầu tiên nàng nghe nói lang quân ở rể, lại cùng một con gà vàng bái đường.

Cơ Trăn Trăn có chút chột dạ.

"Hôm nay ủy khuất phu quân rồi, ngày sau ta nhất định đền bù gấp bội cho chàng."

Không Ly cười khẽ, nụ cười phối với hỉ bào đỏ thẫm, quả nhiên là diễm lệ vô song: "Phu nhân cũng không phải cố ý để ta bái đường với gà, mà là có nguyên nhân. Nếu phu nhân thật lòng thương ta, ngày sau nếu có tiền dư thì tặng ta một ít, ta cũng trợ cấp bổ sung cho biệt uyển."

Cơ Trăn Trăn trợn tròn mắt.

Loại chuyện đòi tiền này cũng có thể nói không ngại ngùng như vậy, không hổ là mặt dày!

"Chàng yên tâm, ngày sau ta nhất định dẫn chàng đi ăn ngon uống say." Cơ Trăn Trăn vỗ ngực nhỏ hứa hẹn.

"Đúng rồi, vừa rồi chàng muốn hỏi ta điều gì?"

Nghe vậy, Không Ly đặt gà con sang một bên, đôi mắt màu đen sẫm có ánh nến đảo qua người nàng: "Từ lúc ta nhìn thấy phu nhân, liền muốn hỏi, phu nhân... Năm nay nàng bao nhiêu tuổi?"

Cơ Trăn Trăn cúi đầu nhìn thân thể nhỏ nhắn của mình, thở dài nói: "Trước đó không phải đã hợp bát tự sao, sao chàng lại không biết? Ta năm nay mười ba rồi."

Không Ly hoài nghi: "Trên hôn thư viết là vậy, nhưng phu nhân chắc chắn là mười ba chứ không phải ba tuổi?"

Cơ Trăn Trăn lập tức trừng mắt, hung hăng quát: "Có phải mắt chàng mù hay không? Thân thể nhỏ bé này của ta rõ ràng là dáng vẻ năm sáu tuổi!"

Không Ly nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn của đứa bé, ôn hòa cười: "Phu nhân nói rất đúng. Chỉ là năm sáu tuổi so sánh với ba tuổi, hình như cũng không khác biệt là bao?"

Cơ Trăn Trăn tức giận dùng tay mập nhỏ vòng quanh ngực: "Cũng được, phu thê nhất thể, có một số việc cũng nên cho huynh biết."