Chương 22: Kỹ kinh tứ tọa (2)
- Buồn cười, ta có làm được Thiếu chưởng môn hay không, lại há là ngươi một đệ tử nho nhỏ định đoạt. Không đánh bại ngươi vô phương khiến mọi người phục? Ngươi cho là ngươi đại biểu ai? Hừ! Ở trước mặt ta vẫn còn sử dụng cái phép khích tướng, cũng không tránh khỏi quá ngây thơ. Nói cho ngươi hay, chỉ bằng thực lực của ngươi mà cũng muốn giáo huấn ta sao? Chỉ sợ ngươi không có tư cách đó!
Lâm Hi vung tay áo lên, đứng ngạo nghễ giữa sân, nhất thời khí thế ngùn ngụt.
- Nói như vậy là ngươi đáp ứng rồi! Hừ, ở trước mặt ta còn dám nói lời như thế, Lâm sư đệ, ngươi quả nhiên đủ cuồng vọng, đủ không coi ai ra gì!
Vương Nhạc Hạc mặt mày sa sầm, đi tới giữa sân:
- Có điều, nếu như ngươi cho rằng đánh bại được sư đệ Mạnh Thạch là có thể đối kháng với ta, vậy đó liền là sai lầm rất lớn. Ta cũng không còn cách nào nói cho ngươi, ta đã sớm bước vào cảnh giới Đệ Ngũ Trọng Nhận Bì Kỳ. Làn da khắp người đã sớm luyện vô cùng cẩn thận, đao thương đều không chém vào được. Hừ, cho dù ta đứng ở chỗ này để ngươi đánh, chỉ với chút năng lực này của ngươi thì cũng không thể gây thương tổn cho ta được.
- Cuồng không cuồng, ngạo không ngạo. Ngươi bị thương hay không bị thương, đợi đến lát nữa là ngươi chẳng phải sẽ biết liền ư.
Lâm Hi nói thản nhiên với giọng điệu bình tĩnh, cũng để lộ ra sự kiêu ngạo ngút trời.
Vương Nhạc Hạc nghe vậy giận dữ, nhưng ngược lại còn cười:
- Hảo! Các trưởng lão ngại với thân phận nên không thể giáo huấn ngươi. Ta làm sư huynh, liền thay mặt sư môn trưởng bối giáo huấn ngươi thật tốt. Để xem ngươi rốt cuộc có mấy phần bản lĩnh mà dám tự cao tự đại như thế, không coi ai ra gì!
Vương Nhạc Hạc nói xong, không chút do dự, lập tức ra tay.
Oanh!
Vương Nhạc Hạc dậm chân một cái làm mặt đất kịch chấn, những phiến đá lát thật dầy tựa như thể bị con cự thú đạp phải, kêu răng rắc một tiếng rồi vỡ vụn như mạng nhện. Thân hình của Vương Nhạc Hạc bắn ra, lập tức nhanh như tia chớp nhằm về phía Lâm Hi. Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt đã gần hơn.
- Hắc!
Vương Nhạc Hạc khí tức như sấm sét, vừa ra tay chính là dùng chiêu thức "Nộ Hải Kinh Đào Quyền" mà chỉ các đệ tử cảnh giới Nhận Bì Ngũ Lôi Phái mới có thể học tập. Hai tay cùng lúc bổ xuống, chính là một chiêu "Cự Lãng Giảo Sát".
Người trong nghề vừa ra tay liền đã biết có được hay không. Vương Nhạc Hạc này vừa ra tay, tốc độ của hắn nhanh không nói, mà lực lượng cũng lớn kinh người. Hai nắm tay, thật giống như hai mái chèo lớn khuấy nước, làm nổi lên những cảnh sóng to gió lớn. Chúng cuồn cuộn quét về hướng Lâm Hi.
Một chiêu này xuất thủ, khí thế kinh người. Trong vòng mấy trượng phía trước Vương Nhạc Hạc, toàn bộ đều chỉ thấy loại quyền kình hỗn loạn cuồng bạo này. Thật giống như cơn sóng lớn trong bão táp, chỉ một kích là sẽ đánh trọng thương Lâm Hi. Hắn lợi dụng ưu thế thực lực tuyệt đối để định chỉ một kích là đánh gục đối thủ.
- Phanh!
Đối mặt công kích cường đại của Vương Nhạc Hạc, Thần sắc Lâm Hi tỉnh táo, không hề loạn chút nào. Ngay trong khoảnh khắc song quyền của Vương Nhạc Hạc đánh xuống, thân hình hắn co rụt lại, nhẹ nhàng lướt ra. Lập tức giống như một con báo, liền dễ dàng chạy thoát đi ra ngoài từ trong khoảng quyền kình của Vương Nhạc Hạc.
Thân pháp của hắn linh hoạt, động tác càng là như nước chảy mây trôi, cực kỳ lưu loát. Thậm chí các trưởng lão, đệ tử ở chung quanh đang xem cuộc chiến đều sinh ra một loại ảo giác. Thật giống như Lâm Hi thật sự đã biến thành một con báo, đột nhiên trong cơn giật mình liền lủi ra sau cây đại thụ ở bên cạnh.
Chiêu này đúng là chiêu thức "Ly Miêu Thượng Thụ" trong võ thuật truyền thống. Ở trong tay Lâm Hi lại càng thực hiện cực kỳ thuần thục. Tiến có thể công, lui có thể thủ.
- Trốn chỗ nào!
Vương Nhạc Hạc phản ứng cũng nhanh. Hắn lật tay vừa bổ, tiếp theo đó là xuất ra hai chiêu trong tuyệt học "Nộ Hải Kinh Đào Quyền".( sóng to biển động)
"Cự Lãng Đảo Quyển!" ( sóng thần cuốn trôi)
"Ám Lưu Hung Dũng!" ( sóng ngầm mãnh liệt)
Hai chiêu này làm kinh động lòng người, không trung thật sự giống như đã biến thành những cơn sóng biển. Cả người Vương Nhạc Hạc thật giống như một con cự thú lặn hụp trong biển, khuấy lên những trận sóng vô biên đập về hướng Lâm Hi.
Lực lượng của hắn thật lớn, mỗi một chiêu đều là như tung ra xiết chặt, thế lớn lực mạnh. Thật giống như một con cự thú viễn cổ đang đạp xuống nhân gian vậy. Nó muốn đạp dí Lâm Hi dưới lòng bàn chân của mình.
Cường giả võ đạo cảnh giới Nhận Bì Đệ Ngũ Trọng, cơ thể, xương cốt, làn da khắp toàn thân đều được tăng cường rất nhiều. Còn lâu Mạnh Thạch mới có khả năng bằng được. Tới một mức độ nào đó, có khả năng dùng từ mình đồng da sắt để hình dung. Hiện tại Vương Nhạc Hạc cơ hồ chính là một con mãnh thú viễn cổ hình người.
Cường giả như vậy ở trên chiến trường, chính là thiên quân phách cũng dễ dàng chém bớt, chính là nhân vật một mình đảm đương một phía, là có khả năng làm tướng quân. Vương Nhạc Hạc lúc này dùng để đối phó Lâm Hi, cơ hồ như con sư tử đang vồ đuổi thỏ, dốc hết toàn lực.
Lâm Hi mắt thấy Vương Nhạc Hạc công kích điên cuồng hung bạo như thế thì cũng không lấy cứng đối cứng cùng hắn, mà chỉ là liên tục né tránh. Bạn đang xem truyện được sao chép tại:
Đọc Truyện chấm c.o.m
- Tiến Thối Liên Hoàn!
- Yến Tử Sao Thủy!
...
Lâm Hi cứ lượn lượn vòng quanh Vương Nhạc Hạc, thân pháp của hắn chưa nói đã đạt tới mức độ rất nhanh, thế nhưng lại là cực kỳ tuyệt diệu. Mỗi một lần lựa chọn thời cơ, đều là tuyệt vời đến mức đỉnh cao. Luôn nhằm đúng lúc có sơ hở và lỗ hổng trong quyền pháp của Vương Nhạc Hạc.
Trong đại điện, các trưởng lão như Mạnh Quân, Vi Bất Bình vào lúc bắt đầu thấy Vương Nhạc Hạc đại phát thần uy, mỗi một kích đều là lực như ngàn quân, khí thế kinh người thì vẫn còn âm thầm gật đầu. Nhưng dần dần lại bắt đầu cảm giác có gì đó không bình thường.
Vương Nhạc Hạc lực lượng tuy lớn, nhưng mà cứ dốc toàn lực cũng không thể đánh trúng Lâm Hi. Chiêu thức bung mạnh xiết chặt như vậy rất hao khí lực. Nếu cứ tiếp tục như thế mãi, tất nhiên thể lực giảm xuống. Nay nhìn lại Lâm Hi, ánh mắt sáng ngời, thần sắc tỉnh táo, mặc dù là bị vây trong hạ phong nhưng lúc nào cũng vẫn bình tĩnh, tùy thời chờ đợi cơ hội xuất thủ.
Đối với việc nắm vững thời cơ xuất chiến thì hắn càng là tuyệt vời đến mức đỉnh cao. Công kích của Vương Nhạc Hạc giống như cuồng phong mưa rào, nhưng không được một lần nào có thể đánh trúng hắn. Loại kỹ xảo, kinh nghiệm, ý thức giao đấu một cách thành thạo, bình tĩnh né tránh mà hắn thể hiện ra quả thực đã khủng bố người khác.
Bình tĩnh mà xem xét, võ công của Vương Nhạc Hạc so với các đệ tử trong Ngũ Lôi Phái tuy không phải là cao nhất, nhưng tuyệt đối không thấp. Trình độ của hắn đối với việc lĩnh hội võ công, chiêu thức lại càng là vượt xa người thường. Nhưng mà đem so sánh với Lâm Hi thì lập tức lại có vẻ vụng về không chịu nổi.
Mấy vị trưởng lão thậm chí hoài nghi, liệu có phải chính mình đang thấy một vị đại tông sư võ đạo thân kinh bách chiến hay không!