Chương 1: Lâm Hi (1)
Đêm tối như mực, sấm sét ì ầm, mưa tầm mưa tã.
Một quả núi lớn mênh mông, trong bóng đêm như ẩn như hiện. Trên đỉnh núi thoáng hiện một ánh lửa, khi đến gần thì có thể trông thấy một gian đại điện đơn sơ. Bên trong đại điện trống huếch trống hoác, trên tường có đốt mấy ngọn đèn đồng dùng dầu hỏa.
Trong ánh đèn, một thiếu niên đội mũ bạc nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích. Thiếu niên này áng chừng mười sáu, mười bảy tuổi. Thân hình cao dong dỏng, mặt mũi tuấn tú, nhưng sắc mặt tái nhợt, không có chút huyết sắc nào.
Khóe môi của hắn khẽ nhếch lên, mày kiếm nhăn tít. Ở trong cơn hôn mê mà hai tay vẫn còn xiết lại thật chặt, tựa hồ như đang phải chịu đựng những cơn đau đến cực độ. Ở trên ngực của hắn dính bê bết những vết máu, nhuộm đỏ cả một mảng lớn. Hiển nhiên là hắn bị thương không nhẹ.
Chỉ nhìn quần áo trên người thiếu niên này là đủ biết hắn có thân phận phi phàm. Thế nhưng đang phải chịu vết thương nặng như vậy mà bên mình không có đến cả nửa người hầu hạ, cứ cô đơn như vậy bị ném ở trong đại điện, nhìn qua đủ thấy tình cảnh của hắn không tốt.
Hắn cứ nằm như vậy ở trên giường đồng, cả người vẫn không nhúc nhích, hơi thở như có như không. Cũng không biết hắn còn sống hay đã chết.
Ầm ầm!
Đột nhiên, một tia chớp lóe lên xẹt ngang bầu trời, xuyên qua mưa gió rồi giáng xuống trên đỉnh điện. Trong đại điện lập tức có những cơn cuồng phong gào thét. Còn trên giường đồng, thiếu niên vốn vẫn không nhúc nhích thì thân hình đột nhiên cựa quậy một cái. Đúng lúc này, một vệt đỏ ửng bắt đầu lan ra, trên mặt dần dần có một tia huyết sắc.
Lộc cộc!!
Cơ hồ là cùng ngay lúc đó, một tràng tiếng bước chân rõ ràng, xuyên thấu qua làn mưa gió, đang di chuyển về hướng đại điện. Đó là tiếng bước chân của hai người, bước tiến nhanh, hơn nữa khá vững chắc. Ở trong lúc mưa gió như thế này mà mỗi một bước đều cực kỳ ổn định, hiển nhiên là của người đã luyện võ.
Chỉ một hồi sau, hai người này liền đi vào trong đại điện. Một cao một thấp, cùng mặc đạo bào màu xanh, tay cầm phất trần. Đó là hai tên đệ tử cùng tông phái.
- Thật sự là xúi quẩy! Giữa lúc trời mưa to gió lớn như vậy, lại còn phải chạy tới đây để chữa chạy vết thương cho tên phế vật này.... Cũng không hiểu, tại sao bề trên còn muốn cứu phế vật này. Đường đường là Thiếu chưởng môn Ngũ Lôi Phái mà trình độ võ công lại kém đến như vậy, quả thực chính là trò cười cho tông phái chúng ta. Lần này lại vẫn còn mang đến mối họa như vậy cho tông môn, thật sự là có chết cũng không đáng tiếc.
Tên đệ tử lùn vừa mới tiến vào cửa, sau khi phủi phủi nước mưa bám trên người thì ngắm nhìn thiếu niên trên giường đồng mà thốt ra mấy câu oán hận.
Đọc Truyện- Hắc hắc, ai bảo Tam trưởng lão của chúng ta lại là cô cô của hắn. Nếu như ngươi cũng có người cô cô như vậy, thì cũng có thể nhảy nhót đến thế. Có điều, tiểu tử này cũng chỉ còn đắc ý không được mấy ngày. Nghe nói, các trưởng lão bề trên muốn triệu tập hội nghị, để bàn về phế truất tư cách người thừa kế của hắn. Đến lúc đó, chỉ với công phu mèo quào kia của hắn mà lại chọc vào những mối họa này thì chỉ có một con đường chết.
Tên đệ tử cao đi vào theo sau mở miệng với vẻ mặt đùa cợt.
Tuy nhiên, hai người đều không hề biết, vào lúc bọn họ giở giọng nói những điều này thì hàng mi của thiếu niên trên giường đồng khẽ rung động hai cái, trên mặt hiện lên một vẻ đầy phẫn nộ.
Hai tên đệ tử vẫn cứ nghĩ gì nói nấy, rồi để cái hòm thuốc xuống, lấy từ trong đó ra một ít vải băng bó và dược hoàn.
- Dù sao sớm muộn cũng bị phế, bề trên cũng không cần phải thật sự nghĩ việc cứu hắn, cứ qua loa đại khái băng bó cho hắn đi, cũng không cần phiền toái như vậy.
Hai người tùy ý băng bó cho thiếu niên, động tác thô lỗ, thật giống như bọc một bó củi đun.
- Thôi được rồi. Trên có chính sách, dưới có đối sách. Mấy người chúng ta là chân chạy, cũng không cần để tâm nhiều như vậy.
Trước sau chỉ chốc lát, trong thời gian cũng không đến cháy nửa nén hương thì hai người liền đã lơ đễnh rời khỏi đại điện.
Tuy nhiên, ngay khi hai người hoàn toàn biến mất ở ngoài điện, thiếu niên vốn vẫn không nhúc nhích đột nhiên chậm rãi đứng thẳng dậy từ trên giường. Một chút dấu vết hôn mê cũng không có.
- Xem ra, chủ nhân của thân thể này đang có tình cảnh khó lo!
Lâm Hi nhìn ra ngoài điện mà nói chậm rãi. Trong đôi mắt sắc sảo hiện lên một tia sáng ngời.
Lâm Hi đã sớm tỉnh lại, chỉ có điều là hắn cũng không hề lên tiếng. Cho dù là ai thì khi phát hiện chính mình đột nhiên xuất hiện ở một thế giới lạ lẫm, hơn nữa lại trong một thân thể xa lạ đều sẽ cảm thấy cực kì khϊếp sợ.
Thong dong điềm tĩnh, suy nghĩ cặn kẽ!
Đây một mực là phong cách hành động của Lâm Hi. Trước khi biết rõ ràng tình cảnh của mình, Lâm Hi tuyệt sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
Chủ nhân khối thân thể này của Lâm Hi là Thiếu chưởng môn Ngũ Lôi Phái. Phái này rất có danh tiếng ở trong giới các tông phái. Cả môn phái trên dưới có hơn bảy trăm người, cao thủ đông đảo.
Chưởng môn nhân Lâm Hùng là phụ thân của Lâm Hi. Tuy nhiên, năm tháng trước Lâm Hùng một mình tiến vào trong núi để săn bắt mãnh thú, sau đó liền biến mất vô tung. Đến khi lại xuất hiện thì đã là một người chết. Nghe nói là bị yêu thú gϊếŧ chết.
Thế nhưng Lâm Hi lại biết, đây là sư huynh của phụ thân, Nhị trưởng lão Mạnh Quân gây nên. Mạnh Quân một mực muốn cướp lấy chức chưởng môn, Lâm Hùng còn chưa chết thì lão liền vĩnh viễn vô vọng.
Hiện nay, Lâm Hi chỉ còn lại có một người cô cô Lâm Như Vân, là Tam trưởng lão trong môn phái. Hai người sống nương tựa lẫn nhau.
Lâm Hi thiên tư rất tốt, lúc còn trẻ tuổi đã đạt tới Tôi Thể Kỳ Đệ Tam Trọng. Đáng tiếc, vào lúc mười một tuổi lại đột nhiên bị mắc căn bệnh lạ lùng. Thể chất suy yếu dần, võ đạo từ đó cứ lui bước không tiến rồi trở thành một tên phế nhân.
Trong Ngũ Lôi Phái, cả lúc Lâm Hùng còn sống thì trên dưới cũng đã không có ai coi trọng hắn. Hiện tại lại càng xem hắn không ra gì.
Đã thế cách đây không lâu, Lâm Hi lại còn gây ra một chuyện tai họa:
Hắn lại đi rình Thánh Nữ của Liệt Dương Tông tắm rửa, kết quả chuyện bại lộ, bị chộp nguyên hình.
Liệt Dương Tông có địa vị rất tôn sùng, là tông phái bá chủ, so với Ngũ Lôi Phái thì mạnh hơn rất nhiều. Liệt Dương Thánh Nữ càng có địa vị cao quý, rất được tôn vinh, là tượng trưng của Liệt Dương Tông.
Để xảy ra chuyện như vậy làm liên lụy cả môn phái, không phải là chuyện đùa!