- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Thần Tiên Song Tuyệt
- Chương 2: Song Tuyệt Sơn Mạch
Thần Tiên Song Tuyệt
Chương 2: Song Tuyệt Sơn Mạch
Tại một nơi xó xỉnh nào đó tên là Song Tuyệt Sơn Mạch.
Nơi này là một mảnh sơn mạch trải dài không thấy điểm tận cùng, bên trong có núi non xanh biếc, cây cối um xùm, đại thụ rậm rạp nổi lên kéo dài. Một cỗ khí tức man hoang cùng cổ xưa pha lẫn nguy hiểm lan tỏa mọi ngóc ngách khiến nó trở nên bí hiểm.
Tại đây. Muôn thú cùng nhau sinh sôi, san sát lẫn nhau để truy cầu sinh tồn. Hằng ngày có vô số cuộc chiến lớn nhỏ nổ ra, có thể là vì lý do tranh đoạt địa bàn, tranh giành thức ăn, cướp đoạt tài nguyên khan hiếm…
Còn rất nhiều lý do khác để muôn thú bộc phát đại chiến, chính vì vậy mà mỗi ngày, số lượng dã thú và động vật tử vong là cực lớn. Đếm không xuể được.
Sự mênh mông của Song Tuyệt Sơn Mạch, người phàm e là dùng một đời cũng không thể đi hết một góc. Diện tích đâu chỉ là ngàn tỉ dặm?
Lúc này đây, tại một con sông trải dài từ đầu đến cuối của toàn bộ Song Tuyệt Sơn Mạch nên đã phân tách nó thành hai khu vực rõ rệt. Mỗi khu chiếm một nửa diện tích của sơn mạch, chính vì vậy mà con sông này có tên là Bán Tuyệt Hà!
Đây là một con sông rất rất dài nhưng chiều rộng lại chỉ khoảng trăm mét, nước sông thì tinh khiết trong xanh không một chút tạp chất hỗn tạp. Nhưng ở dưới nó lại là ẩn chứa không biết bao nhiêu là thủy quái yêu thú hung hãn đáng sợ. Là loại sinh vật mà người phàm cực kỳ sợ hãi với sức mạnh phi phàm sống ở dưới nước. Dĩ nhiên, trên cạn cũng có vô số.
Hiện tại, ở giữa dòng chảy của Bán Tuyệt Hà. Có một cái tả lót bọc lấy một bé gái trôi từ thượng lưu xuống hạ lưu theo dòng nước siết của nó.
Đó, là một cái tiểu nữ hài bộ dáng giống như đứa trẻ sơ sinh, mới sinh ra đã bị người thả trôi dưới nơi hung hiểm như Bán Tuyệt Hà, đúng là đáng thương a.
Thật không thể tưởng tượng được rằng là có một đứa bé gái mới sinh ra lại có thể sống sót dưới con mắt và móng vuốt của vô số thủy quái ở dưới nước.
Dường như chiếc tả lót học lấy nó đã phát tán ra một loại sức mạnh thần kỳ trong vô hình để hù dọa những con thủy quái không để bọn hắn làm xằng làm bậy với bé gái kia.
Nếu không, với hàng loạt cái bóng đen lượn lờ dưới nước đã sớm ngoi lên đớp nàng rồi, càng không nói đến là cũng có không ít thủy quái trồi đầu lên mặt nước, mỗi con đều cực kỳ hung dữ, bộ dáng ghê rợn nhe nanh ra.
Thấy tình cảnh có chút kì quái này, một cái hùng hài tử không biết từ đâu lao ra.
Động tác của hắn cực kỳ nhanh nhẹn và thong thả, tự nhiên như vô số thủy quái ở dưới nước không hề tồn tại. Hắn bước đi trên mặt nước vài bước làm nó gợn sóng tròn sau đó đã tới đích vớt lấy bé gái nằm trong tả lót lên.
Sau đó lại nhanh chóng đạp nước lướt vào bờ sông bên kia, nếu chậm hơn thì đám thủy quái sâu hơn ở dưới kia sẽ lao lên cạp lấy bọn hắn nuốt vào bụng mất.
Còn đám thủy quái trên nước, hắn không sợ! Chỉ là đám dã thú mà thôi.
Nhìn bộ dáng của hắn thì giống như môkt đứa nhỏ năm tuổi nhưng thực chất chỉ là đứa bé hai ba tuổi mà thôi.
Hắn một thân khoác lên mình một bộ áo da thú đơn sơ bao bọc lên thân thể, để lộ ra từng khối cơ bắp như ẩn như hiện. Quanh viền áo và quần lại có vài cái xương thú răng nanh gán vào, có hút thích hợp với nơi man hoang như thế này.
Càng đáng nói hơn là diện mạo của hắn cực kỳ dễ nhìn, lông mi cong cong, song nhãn to tròn ngây thơ vô cùng hữu thần. Khuôn mặt thì trắng bóc như tiểu bạch kiểm, người gặp người ưa. Nói là phong thần tuấn lãng, anh tuấn phi phàm còn không đủ.
Với diện mạo này của hắn, tương lai có thể sẽ là một vị tuyệt thế mỹ nam tử mê chết vô số thiếu nữ, cướp mất phương tâm của chúng nữ nhân.
Chỉ là, lúc này hắn đang nở một nụ cười không hợp với độ tuổi ngây thơ đó, đó là một nụ cười....hài lòng!
- Thật sự không ngờ a. Vậy mà lại để ta gặp được người sở hữu Cảm Tâm Thể ở đây.
- Bỏ đi, lão tử miễn cưỡng thu dưỡng ngươi làm thuộc hạ vậy.
Tiểu nam hài mỉm cười hài lòng. Cảm Tâm Thể a, đây là thể chất đặc thù có thể cảm nhận được tâm tính và lòng dạ của người khác, thậm chí là suy nghĩ!
Mặc dù không quá mạnh nhưng lại cực kỳ hiếm, hiếm đến mức khiến hắn phải động tâm muốn thu làm thuộc hạ!
Đối với người mang thể chất này, một khi đã trưởng thành thì sẽ cực kỳ khó phục tùng nghe theo lệnh của người khác, thu phục càng là đừng nói vì chúng có thể đọc suy nghĩ và cảm nhận ý định của người khác. Nếu ngươi có ý định thu phục bọn hắn, một khi đến gần là sẽ bị cảm ứng được ngay, từ đó bọn hắn sẽ xa lánh ngươi. Không cho ngươi cơ hội đạt được mục đích.
Biện pháp tối ưu nhất chính là nuôi từ nhỏ, nuôi từ hồi chưa nên thơ để sau này dễ dàng thân cận hơn. Từ đó chậm rãi cảm hóa, thu phục bọn hắn.
Ừm, cứ quyết định như vậy đi. Tạm thời nuôi tiểu nữ hài này, tương lai có đất dụng võ lớn…
Sau một chút suy tư, tiểu nam hài tò mò vén vén tả lót ra nhìn một chút lại bá gái là nhịn không được nhéo nhéo cái má của nàng vì nó thật sự quá mũm mĩm, dễ thương.
Nội tâm cũng có chút cảm giác kỳ quái khác lạ....
Chỉ thấy bá gái kia sở hữu một khuôn mặt to tròn, dung nhan khả ái như tiểu búp bê dễ thương đến cực điểm, hơn nữa còn đặc biệt cao quý, thánh khiết như một tôn thiên sứ búp bê tuổi nhỏ.
Song nhãn nàng cực kỳ ngây thơ óng ánh lấp lóe ánh sáng thần huy mà nhìn lấy hắn, so với hắn càng thêm ngây thơ, hữu thần có vị.
Hừ hừ, đừng tưởng dễ thương là làm lão tử thay đổi chủ ý!
Tiểu nam hài trong lòng hừ hừ, ánh mắt híp lại nhịn không được lại nhéo nhéo trên má nàng vài cái cho thỏa mãn cảm giác.
Cảm giác nó vô cùng mềm mại, đàn hồi muốn cưng nựng không chịu buông tay, khiến hắn có chút thích thú.
Khi thấy ánh mắt ủy khuất và u oán của nàng mới làm hắn mới giật mình tỉnh lại. Nhìn ánh mắt ngập nước long lanh muốn khóc kia làm hắn có chút luống cuống.
Vội vàng xoa xoa má nàng để giảm đi cảm giác đau đớn đó, trên tay truyền vào lực lượng ôn hòa tầm dưỡng làn da cho nàng.
Rõ ràng, khi được lực lượng của hắn truyền vào, khuôn mặt vốn hơi đỏ của tiểu nữ hài đã nhanh chóng khôi phục trở lại bình thường. Trở lại dáng vẻ trắng tinh khôi, cực kỳ múp míp. Gương mặt còn dâng lên một tia tiếu ý thoải mái, híp mắt nhìn.
- Niên linh không kém ta nhưng thân thể chỉ là hình dạng như đứa trẻ sơ sinh, haizz, đúng là tội nghiệp a…
Tiểu nam hài lẩm bẩm một câu, sau đó xoay người muốn rời đi, nơi này không thể ở lại quá lâu được.
Chỉ là, sau khi hắn dời mắt tiểu nữ hài, trong mắt nàng lóe lên một tia quang mang chớp mắt hiện lên rồi biến mất.
Hừ hừ, ta mới không đáng thương! Nếu không phải do....
Thôi. Phí, ai muốn làm thuộc hạ của ngươi chứ? Còn nói là lão tử miễn cưỡng thu ngươi?
Hờ hớ, đúng là không biết trời cao đất dày, ngươi có biết bổn cô nương là ai? Nói ra lại sợ dọa chết ngươi!
Bỏ đi, nể tình ngươi thật tâm nuôi dưỡng ta không có ác ý, tạm thời không tính sổ với ngươi!
Tiểu nữ hài trong lòng suy nghĩ linh ta linh tinh, thấy hắn trực giác nhạy bén nhìn xuống khiến cho nàng vội mình trở về bộ mặt ngây thơ vô số tội...
Tiểu nam hài ngớ người, lông mày hơi nhíu lại nhìn thật sâu tiểu nữ hài nằm trong tả lót, chẳng lẽ là ta nhầm rồi?
Có lẽ là ảo giác đi, tiểu nam hài ánh mắt cùng đại mi giãn ra, khôi phục dáng vẻ vô hại như thường. Còn rất ngây thơ, hồn nhiên đâu.
Sau đó, tiểu nam hài lại tiếp tục dùng lấy thân hình non nớt ôm lấy một đứa bé gái nằm trong tả lót chạy đi trong sơn mạch nguy hiểm trùng trùng điệp điệp này. Quanh thân còn tỏa ra một loại sức mạnh bí ẩn, vô hình vô thanh phong tỏa lại tất cả hơi thở như để che giấu khí tức, không cho đám dã thú hoặc yêu thứ phát hiện ra…
Tốc độ của hắn vô cùng nhanh, cơ hồ mỗi giây đều đi được hơn mười mét, đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm ra.
Điều này chứng minh được. Hắn, chính là tu sĩ!
Mà tu sĩ a. Đây chính là những người theo đuổi sức mạnh to lớn, theo đuổi sự vĩnh sinh, bọn hắn là những người nắm giữ sức mạnh phi phàm! Thậm chí là vô biên!!
Tiểu nam hài ôm lấy tả lót chạy đi chưa lâu thì chẳng biết từ đâu lao ra một con mãnh thú.
Vọt!
Nó là một con chó sói cao lớn đến gần một mét, gương mặt nhe ra hàm răng sắc nhọn đáng sợ, bên trên còn đọng lại nước miếng thèm nhỏ dãi nhìn lấy hai tiểu nhân loại trước mặt.
Ánh mắt nó cực kỳ tham lam, nóng rực như nhìn thấy trân bảo.
Tiểu nam hài mí mắt hơi giật lên, có chút cay cú nhếch miệng cười tà.
Thân ảnh tiêu thất thuấn một cái, lần nữa xuất hiện đã ở trên không trung, tiểu nam hài một tay ôm lấy tả lót vào lòng, một thân xoay người tung ra một đòn như trời sập giáng xuống đầu con chó sói kia.
Bập!
Cú đấm mang theo sức mạnh kinh người làm cho tiểu lang thú nằm sấp xuống đất.
Ầm!
Xung quanh thân thể nó tạo thành một cái hố to đến hai mét có hơn.
Đầu óc nó loạng choạng, chỉ cảm thấy trong đầu nổi lên vô số con cừu chạy loanh quanh, ý thức mơ hồ lè lưỡi ra nằm một chỗ. Trên đầu có một vòng tròn nổi lên, ngôi sao luân chuyển xoay tròn.
Sau khi hành sự xong, tiểu nam hài liền co ba chân bốn cẳng lên chạy thụt mạng!
Hắn biết, sói là bầy sống theo đàn, có một con thì sẽ có thêm nhiều con nữa.
Con này, cũng chỉ là kẻ dò đường mà thôi.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn.
Khi hắn chạy được trăm mét, vài con lang thú khác liền vọt tới, nhìn lấy đồng loại bị đánh cho ngu ngơ, bọn chúng nhịn không được tru lên:
Húuu...
Húuu....
Húuu....
Thời gian dần trôi đi, sói đến càng ngày càng nhiều, cuối cùng dừng lại ở số lượng mấy chục con. Từng con bộ dáng hung dữ như mãnh thú phẫn nộ, ánh mắt đầy rẫy ý gϊếŧ!
Tiếp đó, cả bầy sói dẫn theo tất cả đám chó rượt theo cái hùng hài tử đang bỏ chạy kia.
Hiện tại hắn làm gì có bộ đáng uy phong như lúc nãy? Cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.
Từ đằng xa nghe thấy hàng loạt tiếng sói tru, tiểu nam hài sắc mặt có chút ngượng nghịu, thật ngại quá, a ha ha...
Hắn trong lòng cười thầm, nhớ lại hồi kia chơi trò chơi mạo hiểm chọc chó khiến hắn có chút hoài niệm a.
Có điều, hiện tại đã khác rồi. Quá khứ là chọc chó, bây giờ cũng chọc chó, nhưng chó ở này lại là chó sói!
Đúng là k1ch thích a, hê hê.
Nghĩ thì nghĩ thế thôi chứ hắn vẫn co cẳng dơ chân lên mà chạy thụt mạng như muốn gãy cả đôi chân đi.
Những con lang thú ở phía sau liền thảm rồi, bọn chúng chính bị hít bụi và khói suốt cả đoạn đường.
Điều này khiến bọn chúng càng tức giận mà bất chấp rượt theo tiểu nam hài, nhất quyết muốn thịt tên hùng hài tử này!
Còn tiểu nữ hài trong tả lót được hắn ôm trong ngực nội tâm cảm giác có chút kỳ quái. Cảm giác này, làm sao lại quen thuộc như thế đâu?
Ẩn ẩn, trong đầu nàng xuất hiện lên một cái ý nghĩ mơ hồ....
Nếu bạn rảnh, xin mời đọc
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Tiên Hiệp
- Thần Tiên Song Tuyệt
- Chương 2: Song Tuyệt Sơn Mạch