Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thần Tiên Song Tuyệt

Chương 11: Trường Tranh

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thấy thân ảnh của tiểu nam hài đứng trước mặt, cả đám mười may con lang thú hoàn toàn không hề để ý đến hắn là người từng bị nhóm tộc đàn của mình rượt đuổi mà đồng loạt nằm xuống, tru lên.

TRU!

TRU!

TRU!

TRU!

TRU!

Đó là âm thanh của sự cảm kích lẫn tôn kính đối với cường giả.

Chỉ riêng thủ lĩnh lang thú kia lại cúi đầu xuống khấu bái tiểu nam hài.

Hiện tại trên thân nó đã hoàn toàn khôi phục tất cả thương thế, và nó biết.

Bản thân sở dĩ có thể trở về từ cõi chết, chính là nhờ có Thủy Tuyền Pháp Lực và Xuân Mộc Pháp Lực của tiểu nam hài âm thầm điều trị khi nhóm người kia đánh nhau.

Không những vậy mà số lang thú còn sót lại có thể sóng sót dưới chiến trường tranh phong của cấp độ cường giả hùng mạnh đáng sợ trong mắt bọn chúng như nam tử hán đều là nhờ có hắn đừng lực lượng tạo thành kết giới bảo vệ.

Sử dụng Cuồng Phong Pháp Lực thổi đi dư ba và lực lượng phản chấn từ Đại Đao Trảm.

Nó sớm đã không còn hi vọng sống sót, đến cả bàn giao hậu sự cũng xong rồi, nhưng không ngờ lại sống tiếp một cách thần kỳ như vậy.

Bây giờ và sau này, nó sẽ mãi mãi xem hắn là ân nhân của chính mình!

Ngày sau, tất báo ơn!

Tiểu nam hài trong ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc thần sắc, nhưng nghĩ đến huyết thống cao cấp của nó, cũng trở nên bình thường lại, sói vốn là loài có linh trí cao.

Cộng thêm với huyết thống đặc thù của nó, ngoại trừ không thể nói tiếng người ra, chính là đã thong tuệ như người trưởng thành.

Biết phân định địch, bạn.

Để giao tiếp thuận lợi hơn, hắn đã sử dụng một loại ngôn ngữ đặc thù để nói với lang thú kia, chỉ có nó mới hiểu được lời hắn nói:

- Ngươi không cần cảm tạ ta, có thể luyện hóa được tàn huyết của tên kia là cơ duyên của ngươi, xem như là ta nể tình hắn, cứu ngươi một mạng.

Lang thú toàn thân ngơ ngác, ánh mắt có chút dại ra, giọng nói nam tính lắp ba lắp bắp nói:

- Ân, ân nhân, ngài....ngài vậy mà có thể nói tiếng sói?!

Mỗi chủng tộc đều có văn hóa tập quán riêng, dĩ nhiên cũng có ngôn ngữ đặc thù riêng.

Loại ngôn ngữ đó người ngoài rất khó để học được, thậm chí đã hình thành một hệ thống chức nghiệp riêng dành cho bọn hắn.

Hiện tại thấy hắn là loài người mà lại có thể nói tiếng sói, dĩ nhiên nó không chỉ kinh ngạc mà còn kinh nghi!

Tiểu nam hài gật đầu, không giải thích mà chỉ nói:

- Ta bây giờ liền truyền cho ngươi một bộ công pháp đặc biệt dành riêng cho lang thú có huyết thống như ngươi tu luyện, mặc dù nó cao cấp nhưng có thể tu luyện đến đẳng cấp nào, còn phải xem bản lĩnh của ngươi nữa!

Lang thú vội phục hồi lại tinh thần, nó lập tức đứng dậy muốn lắc đầu nói cái gì:

- Ân nhân, ta không thể....

Nhưng nó còn nói chưa xong thì giữa đầu ngón tay của tiểu nam hài đã tràn ra vô tận quang mang ngân sắc.

Vô số ánh sáng bạc phát tán mà ra, sau đó chui vào trong đầu của lang thú.

- Chú tâm tiếp nhận, nếu không ngươi sẽ chết.

Giọng nói hờ hững của tiểu nam hài vang lên như đại chùy hung hăng đánh vào linh hồn của nó.

Nó biết mọi chuyện đã không thể dừng lại nữa, chỉ đành tiếp nhận tất cả, tiếp nhận vô số khẩu quyết và ký tự phức tạp tối nghĩa truyền vào.

Đầu óc của lang thú như rạn nứt vì lượng thông tin quá lớn, nó tạo thành đau đớn khiến sắc mặt của nó toàn bộ vặn vẹo, trở nên cực kỳ đáng sợ khi kết hợp cùng hàm răng sắc nhọn kia.

Thấy cảnh này, theo bản năng đám lang thú bên cạnh muốn lao lên bảo vệ thủ lĩnh nhưng đã bị nó gầm lên ngăn lại.

Thủ lĩnh uy nghiêm, không thể phạm!

Bọn chúng thấy vậy cũng biết là thủ lĩnh không có việc gì, liền an phận nằm xuống xung quanh, ánh mắt vẫn lấp lóe sự u buồn, đau thương nặng nề....

Tiểu nam hài truyền xong liền thu hồi bằng tay, ánh sáng bạc tán đi, lập tức xoay người muốn ly khai nơi này.

Chỉ là ánh mắt của hắn, có chút tưởng niệm lẫn thất thần.

Là ai đánh các ngươi đến nổi xuất hiện cả tàn huyết? Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?

Mặc kệ ngươi là ai, gϊếŧ người của ta, thù này ngày sau tất báo! Nhất định diệt đạo thống cùng nhân quả các ngươi!

Ánh mắt hắn lóe lên hàn khí lạnh lẽo thấu xương nhưng chớp mắt đã biến mất, trở lại dạng vẻ vô hại yêu đời tung tăng chạy đi.

Tâm trạng của hắn lúc này có thể nói là vừa tốt vừa không tốt, cũng không thèm tính sổ với đám lang thú vì đã truy sát hắn.

Dù sao nói đi cũng phải nói lại, hắn và đám lang thú kia, cũng được xem như là người một nhà....

Nhưng hắn còn chưa đến mức phải ở lại hộ pháp cho nó tiêu hóa tiếp nhận khẩu quyết kia, bởi vì có thành công tiếp nhận nó an toàn trước khi hoàn thành hay không, còn phải xem tạo hóa và vận may của nó.

Nếu không may bị tu sĩ mạnh mẽ khác tiến tới gϊếŧ chết, vậy liền không trách ai được, chỉ trách tạo hóa trêu ngươi.

Hắn cũng không sợ công pháp rơi vào tay kẻ gian, cho dù bọn hắn có đạt được, vẫn là không luyện được.

Trừ khi là yêu thú có cùng huyết thống với nó, nhưng đều này không thể nào, trong Song Tuyệt Sơn Mạch không thể xuất hiện hai con Thương Lang Ngân Thú được....

- Ân nhân, ta có thể vinh dự biết tôn tính của ngài không? Ngày sau gặp lại, tiểu lang nhất định sẽ báo đáp, lên núi đao xuống biển lửa, quyết không chối từ!

Đang đi thì âm thanh cố kìm nén đau đớn pha lẫn khẩu cầu của lang thú vang lên từ phía sau, tiểu nam hài hơi dừng lại, sau đó vừa chạy tung tăng vừa cười nói:

- Ta họ Trường, tên Tranh!

....................

Trường Tranh chạy chạy giữa Song Tuyệt Sơn Mạch, không biết nên bắt đầu tìm kiếm manh mối ở đâu.

Muốn tìm một nữa công pháp còn lại trong Song Tuyệt Sơn Mạch rộng lớn, với tu vì hiện tại của hắn, quả thật là mò kim đáy bể.

Nhất định, phải gia tăng tu vi lên đến tầng thứ cao nhất trong chín năm, rồi lại tìm kiếm nó.

Nhưng ẩn ẩn, hắn có được một chút manh mối duy nhất.

Đó là Song Tuyệt, hai chữ Song Song trong Song Tuyệt Sơn Mạch, và cả Bán Tuyệt Hà.

Nó phân tách Song Tuyệt Sơn Mạch thành hai nữa riêng biệt, một nữa bên phải hắn gặp được người kia, là nữ nhân.

Vậy một bên còn lại, phải chăng là nam nhân?

Ừm, rất có thể.

Chính vì suy đoán này mà hắn muốn tìm kiếm ở bên kia bờ trước, nếu tìm không được mà nói, vậy liền trở lại bờ bên này.

Tu vì thực lực đại tiến khiến tốc độ di chuyển của hắn tăng lên không ít, chỉ mất một giờ là đã đến Bán Tuyệt Hà.

Nó vẫn như vậy, vẫn trong xanh trong trẻo như vậy, nhưng không ai biết, bên dưới ẩn giấu bao nhiêu con thủy quái đáng sợ.

Trường Tranh có chút thở dài, ở đây, chính là nơi bắt đầu cho mọi chuyện, hắn gặp mặt tiểu nữ hài, rồi lại dẫn đến hàng loạt sự việc không may.

Nhưng hắn lại lắc đầu, có thể, đây là vận mệnh sắp đặt, cho bọn hắn gặp nhau.

Có lẽ, mọi chuyện đều đã có căn....

Trường Tranh vẫn mặc một bộ da thú, đơn sơ nhưng lại không kém phần uy vũ ngư vậy.

Vẫn là một bộ mặt non nớt nhưng ánh mắt lại thâm trầm, tỏa ra ánh nhìn không hợp với độ tuổi nên có.

Pháp Lực truyền vào chân, hắn phi thân lướt qua bờ bên kia, khoảng cách chỉ gần trăm mét.

Thân ảnh hắn như chim én nhẹ nhàng mà ung dung đạp lên mặt nước, tạo thành gợn sóng nho nhỏ hình cầu.

Tích.

Một tiếng tích vang lên, thân ảnh của hắn như u linh, chớp mắt đã tới bờ bên kia.

Hắn cũng như lúc trước, chỉ cần hai bước là tới bờ bên kia, nhưng mà khoảng cách hai bờ sông lần này lại lớn hơn lần trước rất nhiều.

Lúc đó cũng chỉ khoảng hai chục mét, còn lần này là gần trăm mét!

Dù sao Bán Tuyệt Hà cũng là con sông tự nhiên mà thành, hai bên bờ sẽ có chỗ ngắn chỗ dài, không thể bằng phẳng có khoảng cách giống nhau được.

Trường Tranh sau khi định thân lại tại bờ bên kia liền quay đầu nhìn Bán Tuyệt Hà một chút, ánh mắt có chút híp lại, bên trong lóe lên một tia ngờ vực.

Hắn nhắm mặt lại, thử dùng Pháp Lực lan tỏa ra, thăm dò xuống dưới mặt nước hồ của Bán Tuyệt Hà.

Rất nhanh, hắn giật mình mở mắt ra, có chút ý cười:

- Ha ha, là đồ tốt a.

Tuy là đồ tốt nhưng hiện tại còn chưa phải lúc xuống đó, nếu không với thực lực của hắn hiện giờ, xuống đó đoạt bảo chính là nộp mạng.

Nên là đành đợi vậy, sau này lại đến lấy, dù sao nó cũng không có chạy được.

Nghĩ xong, hắn lại tung tăng chạy đi, tìm kiếm một chỗ an toàn tu luyện.

Nơi này, không đơn giản a...

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:
« Chương TrướcChương Tiếp »