Chương 24
“Tê —— di —— nga —— úc ——”
Đại phu tóc hoa râm tay đè lên cổ tay Ngôn Sơ Thất, miệng lầm bà lầm bầm một loạt âm thanh khác thường.
Bảy nam nhân Ngôn gia đều xếp một hàng dài bên cạnh, biểu tình khẩn trương, còn thêm Vân Tịnh Thư mặt mày âm trầm nữa. Tám nam nhân, mười sáu con mắt đều nhìn chằm chằm vào lão đại phu…
“A —— ân ——” lão lang trung còn phát ra âm thanh quái dị.
Ngôn Sơ Tam không còn kiên nhẫn nữa, đưa tay chỉ vào lão đại phu “ uy, tiên sinh, ngươi có phải đang xem bệnh hay không? miệng cứ lẩm bẩm gì vậy, người biết thì biết là lão đang xem bệnh cho muội muội ta, người không biết còn tưởng lão đang ấp trứng chim ah”
Ngôn Sơ Nhị và Ngôn Sơ Tứ không nhịn được bật cười
Ngôn Sơ Ngũ và Ngôn Sơ Lục vẫn cố duy trì biểu tình lạnh lùng, Ngôn Sơ Nhất là người thành thật nên không hiểu ý Ngôn Sơ Tam muốn nói gì, còn Ngôn đại lão gia suýt chút nữa là bị con trai đả bại nhưng vẫn làm ra vẻ tức giận “ Sơ Tam, không được nói năng lung tung, lão đại phu là cao nhân chúng ta mời từ Bách Y đường về ah”
“A? Cái gì?” Lão lang trung tuổi đã lớn, hai tai bắt đầu có vấn đề “ ngươi mời ta ăn trứng chim hả? không cần, gói cho ta hai cái mang về là được rồi, trong nhà lão hủ còn hai con heo con bị đói ah”
Té xỉu!
Nam nhân Ngôn gia hôn mê tập thể
Lão lang trung, ngài nuôi heo vàng hay sao mà đòi cho ăn trứng chim
“Tiên sinh, chuyện trứng chim ngươi không cần vội, trước tiên ngươi xem cho tiểu nữ đi, rốt cuộc là tiểu nữ bị làm sao?” Ngôn đại lão gia có chút nôn nóng.
Lão đại phu sờ cổ tay Ngôn Sơ Thất lại sờ râu mình, có chút đăm chiêu gật đầu rồi lại như đã định liệu trước “ bệnh của tiểu thư…”
Ai nấy đều vểnh tai lắng nghe.
“Ân, lão hủ nhìn không ra” lão đại phu chân thành, thẳng thắng khai thật.
Đương…
Cả đám nam nhân lại muốn hôn mê tập thể, lão đại phu thật là, chẩn bệnh không ra còn nói thản nhiên như không…
Chỉ duy có Vân Tịnh Thư là còn duy trì vẻ bình tĩnh, nhíu mày hỏi “ mạch tượng của nàng thế nào?”
Lão đại phu vẫn bình thản “ mạch tượng của tiểu thư ổn định, hô hấp ổn định, nhưng mạch có chút kỳ quái, giống như máu trong tứ chi đều muốn bị hút ra ngoài, cho nên tay chân dần dần có chút lạnh như băng. Lão hủ hành nghề y chín mươi năm rồi còn chưa gặp qua chứng bệnh như vậy, tiểu thư quả thật là kỳ nhân”
Tay chân lạnh như băng?
Vân Tịnh Thư nhịn không được, cúi người, khõe sờ lên cổ tay Ngôn Sơ Thất.
Quả nhiên, bàn tay luôn ấm áp động lòng người của Ngôn Sơ Thất giờ lạnh như băng, da thịt ngày thường trắng hồng giờ tái nhợt.
Vân Tịnh Thư bỗng nhớ tới ngày hắn chịu khổ, nàng đã ngồi bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nắm tay hắn, trong lòng không nhịn được đau xót, hai mắt cũng đỏ lên
“Có phương pháp gì để chữa bệnh không?” thanh âm của Vân Tịnh Thư có chút ảo não.
Lão lang trung lắc đầu, “Lão hủ bất lực, không thể chẩn ra chứng bệnh của tiểu thư nên không dám tùy tiện dùng dược, thỉnh công tử nên tìm cao nhân khác, cần phải chẩn ra nguyên nhân bịnh của tiểu thư thì mới có thể bốc thuốc đúng bệnh được”
Vân Tịnh Thư cau mày.
Nam nhân Ngôn gia đã hoàn hồn, Ngôn đại lão gia lệ rơi đầy mặt “ ngay cả lão tiên sinh cũng không có biện pháp sao? chẳng lẽ bệnh tình của nữ nhi nguy kịch lắm sao? thỉnh lão tiên sinh tìm cách cứu nữ nhi bảo bối của ta”
Lão lang trung đứng dậy, vừa thu thập túi thuốc vừa nói “ Ngôn đại lão gia, lão hủ quả thật không thể làm được gì. Lão hủ hành y mấy chục năm chưa từng gặp qua chứng bệnh này, thỉnh Ngôn đại lão gia tìm cao nhân khác. Ah, đúng rồi, ngươi, chẳng phải vừa rồi nói cho ta trứng chim sao, mau đem tới cho lão hủ”
Lão lang trung vô cùng chuẩn xác chỉ ngay mặt Ngôn Sơ Tam, làm cho nam nhân yêu kiều lần thứ ba té xỉu
“uy, ngươi mau tỉnh ah, còn trứng chim của lão hủ nữa” lão đại phu vẫn không buông tha.
Ngôn đại lão gia thấy vậy không đành lòng “ Sơ Nhất, ngươi mang lão tiên sinh đến trù phòng lấy hai mươi cái trứng chim rồi tiễn tiên sinh xuất môn ah”
“Dạ”, Ngôn Sơ Nhất thành thật đành phải thu dọn cục diện của Ngôn Sơ Tam, mang theo lão đại phu rời đi
Trong phòng nhất thời yên lặng, mấy nam nhân mắt to mắt nhỏ trừng nhau rồi lại quay sang nhìn Ngôn Sơ Thất, không biết nên làm thế nào mới tốt.
Bên cửa lại vang lên tiếng khóc của Ngôn Tiểu Thanh, Ngôn Tiểu Lục, Ngôn Tiểu Lam
Ngôn Sơ Tam đã tỉnh “ đừng khóc, thật phiền. Bây giờ nên làm gì đây? Muội muội sao lại sinh ra quái bệnh được, mới rồi còn đang yên đang lành mà, sao bỗng dưng lại té xỉu, hôn mê bất tỉnh chứ? Tiểu Vân, ngươi vừa rồi có thấy gì không?”
Vân Tịnh Thư vẫn ngồi bên cạnh Ngôn Sơ Thất, mày nhăn đến mức có thể kẹp chết con ruồi “ Sơ Thất đột nhiên té xỉu, vì sao như vậy thì ta không biết, từ lúc nàng ngã xuống thì hai mắt vẫn luôn nhắm nghiền, không nói tiếng nào”
“Sao lại như vậy? Sơ Thất bình thường còn khỏe hơn chúng ta ah” Ngôn Sơ Nhị lên tiếng
“Từ nhỏ tới giờ nàng hiếm khi phải uống thuốc, sao lại đột nhiên té xỉu, hay là bị trúng tà” Ngôn Sơ Tứ phỏng đoán
Ngôn đại lão gia cũng cực kỳ bi thương, “Các ngươi bớt nói lung tung đi, bảo bố nữ nhi của ta sao lại có việc gì được. Các ngươi xem như cũng có chút danh tiếng trên giang hồ, mau nghĩ biện pháp đi, tìm thần y cứu nữ nhi bảo bối của ta”
Ngôn Sơ Nhị lập tức vô đùi “ có, Giang Hồ Y Thuật báo”
Phi…
Tất cả nam nhân Ngôn gia đều liếc mắt xem thường hắn, Giang Hồ Y Thuật báo có khác gì Giang Hồ Phong Tình báo đâu, toàn là tung tin quảng cáo, sao mà tin cho được.
Đột nhiên vang lên tiếng của Ngôn Tiểu Lam ngoài cửa
“Không được a, Bạch công tử, các vị công tử không cho ngươi đi vào .”
“Tránh ra!” Bạch Tử Phi thanh âm lạnh lùng.
“Thật sự không được, công tử. Ta muốn cho ngươi đi vào xem tiểu thư,nhưng các vị công tử sẽ biến ta từ Tiểu Lam thành Tiểu Hồng ah” Ngôn Tiểu Lam thanh âm cực kỳ khó xử.
“Ngươi tránh ra cho ta” thanh âm Bạch Tử Phi nghe có chút khí thế bá đạo, không giống như thường ngày
“Công tử!”
“Tránh ra!”
Rống giận kèm theo cường thế, rèm cửa cũng đã bị cuốn lên, Bạch Tử Phi không được Ngôn gia hoan nghênh đã xuất hiện trong khuê phòng của Ngôn Sơ Thất.
Các vị công tử Ngôn gia thấy Bạch Tử Phi xông tới lập tức phi thường tự giác mà xếp một hàng ngang, che chắn cho muội muội thân yêu. Đây là trận hình đã được bố trí thành thục suốt mười mấu năm qua, chuyên dùng để đối phó với Bạch công tử.
Thế nhưng Bạch Tử Phi hôm nay có gì đó là lạ, bình thường luôn cười hì hì thì hôm nay biểu tình rất nghiêm túc. Hắn vừa vào cửa, không để ý tới thế trận của các vị công tử Ngôn gia mà tâm trí đều đặt hết vào Ngôn Sơ Thất đang nằm im lìm trên giường
“uy, Tử Phi, ngươi không cần đến giúp vui” Ngôn Sơ Nhị lên tiếng
“Muội muội nhà ta sinh bệnh, không rảnh cùng ngươi chơi đùa” Ngôn Sơ Tam che miệng cười duyên “ ngươi vẫn nên cùng Đông Thi Thi khiêu vũ đi”
“Bạch công tử, hôm nay Ngôn gia thật sự có việc, ngươi vẫn nên quay về Bạch phủ đi” Ngôn Sơ Tứ nghiêm túc.
Bạch Tử Phi đối diện mọi người, khuôn mặt không có vẻ gì muốn đùa giỡn với bọn họ mà trong mắt còn có sự sắc bén và trịnh trọng “ ta muốn thăm Sơ Thất”
“Đừng náo loạn, mau quay về. . . . . .”
“Để cho ta nhìn Sơ Thất” Bạch Tử Phi không đợi bọn họ nói xong đã rống lên.
Mọi người đều bị giật mình kinh hãi, làm hàng xóm với Bạch phủ nhiều năm rồi, bọn họ chưa từng hắn tức giận hay rống to như vậy, hình như là vì lo lắng cho muội muội mà không còn vẻ đùa giỡn thường ngày.
Vân Tịnh Thư đứng dậy, lạnh lùng nhìn Bạch Tử Phi.
Bạch Tử Phi cũng đứng yên, lạnh lùng nhìn lại hắn.
Hai nam nhân giao thủ, trước giờ Bạch Tử Phi toàn thua, thậm chí vừa rồi ở trước cửa Ngôn gia hắn còn bị Vân Tịnh Thư đá văng. Nhưng vào lúc này, ánh mắt của Bạch Tử Phi còn sắc bén hơn Vân Tịnh Thư, ánh sáng trong mắt lòe lòe so với vì sao trên trời còn sáng hơn.
Vân Tịnh Thư nhìn hắn “ ngươi xem nàng thì có tác dụng gì, có thể cứu nàng sao?”
Bạch Tử Phi thản nhiên “ lúc trước ta cứu ngươi thế nào thì giờ cũng có thể cứu nàng”
Vân Tịnh Thư chấn động, chu sa giữa trán khẽ run run “ các vị Ngôn huynh, để hắn nhìn Sơ Thất một chút đi”
Mấy huynh đệ Ngôn gia đều lắp bắp kinh hãi.
Sơ Thất là hôn thê của Vân Tịnh Thư, mà Bạch Tử Phi vẫn luôn tìm cách đối nghịch cùng bọn họ, Vân công tử lại không sợ Bạch Tử Phi cướp Ngôn Sơ Thất mà Ngôn Sơ Thất trước giờ cũng tin tưởng hắn. Hắn lúc trước có thể cứu Vân Tịnh Thư thì giờ sẽ cứu được muội muội của mình sao? mấy vị công tử Ngôn gia có chút nghi hoặc nhưng Vân Tịnh Thư đã lên tiếng…
Cả đám liễn giãn ra, Bạch Tử Phi rốt cuộc có thể nhìn thấy Ngôn Sơ Thất đang nằm thiêm thϊếp trên giường.
Ngôn Sơ Thất vẫn khỏe mạnh như vậy, Ngôn Sơ Thất vẫn phấn nộn đáng yêu như vậy, tuy rằng bình thường không cho hắn gần gũi thân thể nhưng hàng ngày hắn đều có thể nhìn thấy nàng, nhìn nàng vui vẻ tập võ, nhìn nàng vui vẻ chơi đùa cùng bọn nha hoàn. Bởi vì tính cach ít nói nhưng bên môi luôn nở nụ cười, ánh mắt trong suốt động lòng người.
Hắn vẫn không quên được lần đầu tiên nhìn thấy Sơ Thất, cặp mắt tròn vo trong veo, ánh mắt trong suốt như nước, vĩnh viễn không thay đổi, luôn tinh khiết như vậy.
Nhưng mà Sơ Thất, vì sao ngươi lại nằm yên đó không nhúc nhích? Vì sao lại nhắm nghiền hai mắt như vậy? vì sao khuôn mặt trắng hồng lại trở nên nhợt nhạt, đôi môi vốn đỏ hồng phấn nộn giờ cũng trở nên tím ngắt.
“Sơ Thất” Bạch Tử Phi muốn ôm lấy Ngôn Sơ Thất nhưng những ngón tay lạnh như băng của nàng đã làm hắn giật mình kinh hãi.
Sao lại như vậy? sao lại lạnh như băng? Trước kia luôn ấm áp giờ lạnh như băng, da thịt tái nhợt, giống như…giống như nàng đã chết.
Bạch Tử Phi tâm thần đại loạn, nhìn Ngôn Sơ Thất hôn mê mà trong đầu hỗn loạn, không biết nên làm thế nào. Ngơ ngác cầm bàn tay lạnh như băng của nàng, cảm giác như nàng sẽ rời khỏi bọn họ bất cứ lúc nào
Không, Sơ Thất, ngươi không thể chết được, tuyệt đối không thể.
Vân Tịnh Thư thấy hắn ngơ ngác thì nhịn không được vỗ vai hắn “ như thế nào?”
Bạch Tử Phi nghe vậy liền hồi phục tin thần.
Đúng vậy, sao có thể như vậy? Ngôn Sơ Thất trước giờ sức khỏe luôn rất tốt, sao lại đột nhiên hôn mê bất tỉnh? Chẳng lẽ là có bệnh cũ hay bị thương? nhưng mà không có khả năng, với võ công của Ngôn Sơ Thát thì ai có thể động được tới nàng, nàng cũng là cao thủ dụng độc, chỉ cần một chút khác lạ là sẽ nhận ra ngay, chắc chắn không thể nào do giang hồ gây ra, vậy…chẳng lẽ là do Hỗn thế đan.
Ý nghĩ này làm cho Bạch Tử Phi đột nhiên hoảng sợ.
Hắn vội vàng cầm tay Ngôn Sơ Thất, sờ mạch môn của nàng.
Mạch tượng rõ ràng, lại nhảy lên mỏng manh giống y như lời lão đại phu vừa nói, trên người Sơ Thất có hiện tượng kỳ quái, có thể cảm nhận được mạch đập của nàng, nhưng dường như huyết lưu trong người nàng càng ngày càng ít, càng ngày càng yếu, giống như máu trong toàn thân đều bị hút về một chỗ.
Là do Hỗn thế đan sao? không có khả năng, Hỗn thế đan không có công lực như vậy, dù là người thường ăn vào thì cũng chỉ có thể thoát thai hoán cốt trở thành tiên, sẽ chịu nổi khổ da thịt nhưng tuyệt đối sẽ không hấp thụ máu của người khác. Việc đem máu toàn thân tập trung về một chỗ này cực kỳ cực đoan, giống như một loại yêu thuật hắn từng nghe nói qau. Nhưng trên người Ngôn Sơ Thất không hề có yêu khí, nàng vẫn luôn ở bên cạnh hắn, nếu có yêu tinh thì hắn nhất định sẽ biết. Hơn nữa có hắn bên cạnh cũng không yêu tinh nào dám lại gần nàng, càng đừng nói là ám lên thân thể nàng.
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Bạch Tử Phi cúi đầu…
Bỗng nhiên cảm thấy máu huyết toàn thân nàng tụ lại thành một quả cầu nhỏ, hướng về phía nách phải của nàng…
Bạch Tử Phi giật mình, không cố kỵ gì mà vội đưa tay xé nách áo của Ngôn Sơ Thất.
Mọi người lập tức kinh hãi!
Không ai nghĩ tới Bạch Tử Phi đến thăm nàng lại xé áo của nàng như vậy.
Kiếm của Vân Tịnh Thư đã phóng tới trước mặt Bạch Tử Phi.
Vân Tịnh Thư cực kỳ phẫn nộ, hắn đúng là bị mù rồi nên mới tin người kia có thể cứu được Ngôn Sơ Thất, bây giờ thì hay rồi, Bạch Tử Phi chẳng những không làm được gì, còn xé áo của Sơ Thất nữa.
“Cuồng đồ lớn mật, sao dám hủy hoại danh dự của Sơ Thất tiểu thư”
Vân Tịnh Thư thực sự tức giận, huy kiếm trong tay, muốn một kiếm chặt đứt tay Bạch Tử Phi.
Toàn thể nam nhân Ngôn gia cũng phẫn nộ, Sơ Ngũ, Sơ Lục thấy muội muội bị người khác khi dễ như vậy thì không nói tiếng nào, lập tức xông lên chế trụ cánh tay của Bạch Tử Phi
Ngôn đại lão gia cũng không nhịn được, tức giận lấy tay xỉa xói Bạch Tử Phi
“Ngươi ngươi ngươi ngươi! Ngươi muốn hại chết nữ nhi của ta có phải không? nàng còn phải gả cho Vân công tử, ngươi sao lại…sao lại xé áo của nàng chứ? Ngươi thực sự làm ta tức chết, muốn cho ta tức chết có phải hay không?”
Ngôn Sơ Nhị vội vàng tiến lên đỡ phụ thân
Ngôn Sơ Ngũ,Ngôn Sơ Lục tức giận,bắt đầu ra tay với Bạch Tử Phi.
Nhưng mà Bạch Tử Phi hoàn toàn không quan tâm tới bọn họ, hắn để mặc cho Vân Tịnh Thư chỉa kiếm vào người, mặc cho Ngôn Sơ Ngũ và Ngôn Sơ Lục chế trụ cánh tay, vẫn cố nhìn vào nách của Ngôn Sơ Thất.
“Ngươi còn dám xem!” Vân Tịnh Thư tức giận, vừa đưa tay che chắn cho Ngôn Sơ Thất, vừa vung kiếm đâm Bạch Tử Phi.
Hô!
Kiếm phong ào ạt nhưng Bạch Tử Phi không có sợ hãi như thường ngày mà ngay cả mí mắt cũng không động, hắn vẫn chăm chú nhìn thân thể của Ngôn Sơ Thất, cuồi cùng mới thấy một chấm đỏ rất nhỏ ở dưới nách của nàng, giống y như vết kiến cắn mà thôi thế nhưng Bạch Tử Phi lại giống như bị hắt một chậu nước lạnh, toàn thân ướt đẫm.