Chương 14
“Bọn họ bỏ trốn bọn họ bỏ trốn , tiên nhân bị bỏ rơi, tiên nhân bị bỏ rơi…” thanh âm náo nhiệt không ngừng vang lên.
Bạch Tử Phi ngồi trong xe ngựa, phẫn hận d0ấm tay vào vách xe, đến mức móng tay sắp long ra.
“Haha, bị bỏ rơi là bị bỏ rơi, không được yêu là không được yêu…”
An hồ ly hai mắt tỏa sáng, vui sướиɠ khi người gặp họa, ra sức chế nhạo Bạch Tử Phi.
Ha ha, tiên nhân thì sao chứ? Chưa từng thấy hắn kinh ngạc, tức giận như vậy nha. Trước kia Ngôn Sơ Thất đối với hắn luôn là nói gì nghe nấy, chưa từng rời bỏ khỏi hắn, lần này thì xong đời rồi, thể diện gì cũng bay hết mất rồi. Ha ha ha, tiên nhân, ngươi cũng có ngày hôm nay ah.
Bạch Tử Phi trầm mặc, nhìn không gian tối đen ngoài cưa sổ.
Chẳng lẽ đây là sự yên lặng trước khi giống tố bùng nổ, là bình tĩnh để chuẩn bị bộc phát? Hừ, công tử hắn rõ ràng là thần, thần tiên thì không thể chém gϊếŧ, cho nên…
Bạch Tử Phi quay đầu, vẻ mặt mang theo chút thần bí lại tươi cười tà ác “ Hoa hồ ly, ngươi có biếtdạo gần đây người ta có hành động đặc biệt gì với sủng vật không?”
Ân?
An hồ ly hồ ly lập tức dựng đứng hai lỗ tai lên
“có gì đặc biệt?”
“Ah, đó là hoạt động giải phẫu làm cho hồ ly đực thành hồ ly cái, hồ ly cái thành hồ ly không đực cũng chẳng cái, tuyệt đường sinh dục ah” Bạch Tử Phi duỗi tay ra, mạnh mẽ chụp lấy cổ An hồ ly “ giác ngộ đi, Hoa hồ ly, hôm nay ta sẽ làm cho ngươi trở thành hồ ly bất đực bất cái”
“A! Không cần!” An hồ ly đột nhiên liền ý thức được , ra sức cùng vẫy “ tiên nhân, không muốn, không muốn đâu, người ta không muốn mất tiểu đệ đệ, người ta không muốn làm hồ ly bất đực bất cái. Cứu mạng ah”
An hồ ly bị dọa đến hồn phách sắp tiêu tan, ra sức dãy dụa, tình nguyện bị hắn bốp chết cũng không muốn bị biến thành hồ ly bị thiến.
“Chết tiệt, đừng kêu! Biết sợ thì mau câm miệng lại cho ta” Bạch Tử Phi buông tay, An hồ ly lập tức lủi vào một góc xe, đem hết tất cả quần áo phủ lên đầu.
Con hồ ly này cái gì cũng tốt nhưng lại quá mức ồn ào. Có đôi khi Bạch Tử Phi cảm giác không phải mình nuôi một con hồ ly mà là nuôi một ngàn con ruồi bọ, suốt ngày vo ve, ong ong là hắn sắp phát điên. Ngôn Sơ Thất và Vân Tịnh Thư đột nhiên cỡi ngựa bỏ chạy, không ngó ngàn gì tới hắn đã làm hắn căm tức muốn chết, Hoa hồ ly này còn cố tình đổ dầu vào lửa.
“Tiên nhân, ngươi trong lòng khó chịu cũng đừng phát tiết trên người ta chứ” An hồ ly thấy hắn không có hành động gì, mới dám hé một chút góc áo để lộ ra nửa mặt hồ ly “ ngươi ta còn chưa sinh tiểu hồ ly lại tính toán xuống tay với tiểu đệ đệ của người ta”
An hồ ly vẫn chưa thôi kinh hách, tiên nhận thậ là nếu lỡ sau này hắn không sinh ra được tiểu hồ ly thì nên tìm ai bồi thường đây?
Bạch Tử Phi liếc mắt nhìn nó “ ngươi lo xa quá rồi đó, ngươi tìm được hồ ly cái trước đ rồi mới nói”
Ngân mao hồ ly là phi thường hiếm thấy, thường chỉ xuất hiện trong rừng sâu nơi núi tuyết mà chúng cũng không thể sống thành bầy đàn, chỉ độc lai độc vãn. Cho nên đừng nói là tìm được hồ ly cái, có thể nhìn thấy một con khác đã là may mắn cỡ nào ah. Hơn nữa An hồ ly đã tu hành hơn một ngàn năm, tìm được một con xứng đôi với nó càng không dễ dàng gì.
An hồ ly lại cười rộ lên “ ta biết ngân hồ ly không dễ tìm nhưng mà không phải trên đời này có nhiều nữ nhân sao, ta có thể tìm một cô nương vừa xinh đẹp đáng yêu lại ngây thơ trong sáng, cùng nàng viết nên một bản tình ca…ô la la, chắc chắn sẽ là một truyền thuyết tình yêu chấn động lòng người ah”
“Ngươi dám!” Đột nhiên Bạch Tử Phi tức giận vỗ mạnh xuống sàn xe “ An hồ ly, nếu ngươi dám quyến rũ nữ tử nhân gian thì đừng trách bản tiên nhân ta không khách khí với ngươi. Không có tiền đồ, nếu ngươi động tới nàng thì có khác nào muốn mạng của nàng chứ?”
An hồ ly bị Bạch Tử Phi làm cho giật mình kinh hãi.
Bạch công tử từ khi bắt được nó tới giờ chưa từng có biểu tình như vậy. Nó tất nhiên biết, chuyện như thế không chỉ là cấm kỵ không được sáu giới công nhận mà còn có thể làm cho nữ tử kia có thể mất mạng nhưng mà nó chỉ tùy tiện nói thế thôi, hắn cần gì có biểu tình nghiêm túc như vậy chứ?
An hồ ly mếu máo “ tuân mệnh tiên nhân, ta sẽ không làm chuyện như vậy, nhưng mà tiên nhân thì sao?”
Bạch Tử Phi nhướng mi, có chút không hiểu
An hồ ly nhếch miệng “ nếu có nữ tử nhân gian yêu thần tiên thì phải làm sao?”
Bạch Tử Phi đột nhiên thấy chấn động.
Hắn hiếu vì sao An hồ ly lại hỏi như vậy, cũng biết mấy ngày qua hắn đã có chút quá lớn gan, quá tùy ý. Đã biết thời gian không còn nhiều nhưng mấy ngày qua hắn còn dùng dằng dây dưa…Phải nhanh chóng lấy lại tiên đan, nhanh chóng về lại thiên đình, khi đó khoảng thời gian ở nhân gian sẽ xem như là chút chuyện thoáng qua mà thôi.
Bạch Tử Phi trừng mắt liếc An hồ ly “ ngươi bớt quan tâm lung tung đi, chuyện tiên giới khi nào tới phiên một hồ ly như ngươi quản hả?”
An hồ ly lớn tiếng phản bác “ người ta chẳng qua lo lắng giùm thần tiên thôi, rõ ràng là torng lòng có quỷ mà”
“Ngươi nói cái gì! Ta xem ngươi không cần tìm hồ ly cái nữa, ta hiện tại liền giúp ngươi thống khoái thôi” Bạch Tử Phi đột nhiên giơ tay lên, ánh hào quang lóe ra từ đầu ngón tay hắn, tiến thẳng về phía hồ ly
“A! Không cần! Tiên nhân! Ta không muốn thành hồ ly bị thiến…tiểu của ta…ah, ta cái gì cũng không nhớ rõ” An hồ ly té nhào trên sàn xe, còn không quên bổ sung “ ta mất trí nhớ”
Bạch Tử Phi nhìn bộ dạng của nó, bật cười thành tiếng “ hồ ly bại hoại, hù dọa một chút đã mất trí nhớ”
Nhưng mà…
Hắn quay đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Bóng đêm đã tràn lan, trên trời muôn ngàn vì sao chiếu sáng lấp lánh, giống như muôn ngàn ánh mắt đang từ thiên đình nhìn xuống, theo dõi mọi động tĩnh của nhân gian.
Hắn không thể đợi thêm được nữa, không thể theo bọn họ chạy loạn nữa.
Tiên đan, lần sau gặp lại Ngôn Sơ Thất hắn nhất định phải lấy lại Hỗn thế đan. Sơ Thất…chờ nụ hôn của ta đi
“Tới Vân môn rồi” xa phu đột nhiên hô lên
Bạch Tử Phi vội vàng xốc màn xe.
Xe vừa dừng lại, An hồ ly vốn đang nằm sõng soài trên sàn xe đột nhiên nhảy dựng lên, lao vào lòng Bạch Tử Phi, nhỏ giọng nói “ tiên nhân, có yêu khí”
Bạch Tử Phi đứng yên, trên mặt không có biểu tình vui vẻ hay tức giận gì, nhíu mày, khõe gật đầu
Yêu khí.
Đúng vậy, hắn vừa xuống xe đã cảm nhận được mùi yêu khí rất nồng.
Yêu khí đó phát ra từ Vân môn, người bình thường không thể phát hiện ra nhưng hắn và An hồ ly đều dễ dàng nhận biết được. Yêu bóng đêm âm thầm phát ra rồi chậm rãi, dần dần lan tỏa, rồi bao phủ cả trang viên…
Yêu khí nồng đậm như vậy, e là trong trang viên không còn người sống, nơi này giống y như một tòa địa ngục, cực kỳ khủng bố, một khi đã bước vào thì không thể nào sống sót.
Bỗng nhiên nhìn thấy hai con ngựa một trắng một đỏ trước cổng, Bạch Tử Phi giật mình “ không tốt, bọn họ còn ở bên trong”
Hắn ôm An hồ ly, đi như chạy về phía cánh cửa.
Bỗng nhiên trong lúc đó, đại môn chi dát một tiếng, hai thân ảnh một uy phong, một lả lướt cùng nhau đi ra.
Phía trước là Vân Tịnh Thư toàn thân đen như mực, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt tà khổ giống như trong mắt đều không nhìn thấy ai. Ngôn Sơ Thất đi bên cạnh hắn bạch y trắng muốt, khoác ngoại bào màu tím, ánh mắt nhu hòa, nhìn thấy người bên ngoài thì khẽ liếc mắt nhìn một cái coi như chào hỏi. Trong mắt nàng hiện lên vẻ bi thương, cỗ thương cảm kia dường như vẫn vây quanh nàng và Vân Tịnh Thư, làm cho Bạch Tử Phi ngẩn người
“Sơ Thất” hắn đưa tay vẫy nàng
Ngôn Sơ Thất đi tới, mỉm cười yếu ớt
Bạch Tử Phi lòng đang như nở hoa, đột nhiên Vân Tịnh Thư không nói lời nào, nhảy lên con ngựa mày đỏ, phóng đi.
Vì thế Ngôn Sơ Thất cũng không nói thêm gì, lập tức nhảy lên ngựa đuổi theo Vân Tịnh Thư
“Uy uy, không phải đâu? Còn chạy? !” Bạch Tử Phi còn chưa kịp nói với Ngôn Sơ Thất câu nào chứ đừng nói là hôn đã phải trơ mắt nhìn hai người bọn họ rời đi….
Giá!
Con ngựa tựa như được giải phóng khỏi nơi địa ngục, chạy như điên
“Không phải đâu? Còn?” Bạch Tử Phi mặt đen như đít nồi, hắn còn chưa nói hết câu nha…
“Ha ha! Tiên nhân, ta đã nói bọn họ bỏ trốn mà tiên nhân ngươi bị bỏ rơi mà “ An hồ ly lại hưng phấn chọc khoáy “ tiên nhân, ngươi xong rồi, tiên đan không lấy lại được, không thể trở về thiên đình được, ngươi xong rồi”
Bạch Tử Phi trán nổi gân xanh, tức giận túm cổ hồ ly “ ngươi không câm miệng, trước khi ta xong thì ta sẽ cho ngươi xong trước”
Bạch Tử Phi làm bộ đưa tay…
“A! Không cần!” An hồ ly lập tức sợ tới mức kêu to.
Hồ ly này thật đúng là tiện cách mà, biết rõ đánh không lại người ta, mà không chịu biết thân biết phận, cứ thích chọc ngoáy, nhất định phải nếm chút đau khổ khi bị người ta hù dọa thì mới an phận.
“Tiên nhân, ngươi đừng tức giận, ta giúp ngươi tìm bọn họ về là được rồi” An hồ ly thực lòng nói
“Tìm? Tìm như thế nào? ngay cả bọn họ đi đâu ta cũng không biết” Bạch Tử Phi càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng, chẳng lẽ Hỗn thế đan…ah, không phải, là Ngôn Sơ Thất, nàng thực sự cùng Vân Tịnh Thư chạy trốn sao?
“Sẽ đuổi kịp mà, ngươi trước tiên lên ngựa đi” An hồ ly chỉ huy
Bạch Tử Phi chỉ con ngựa hỏi “ leo lên ngựa làm gì? Ta nói trước với ngươi, ta sẽ không cỡi ngựa, ta không biết võ công, ta cũng không phải đại hiệp, ta có chứng sợ cỡi ngựa ah”
“Yên tâm đi” An hồ ly trấn an hắn “ có ta ở đây, tất cả súc vật ta đều có thể giúp ngươi thu phục, mau lên đi”
Bạch Tử Phi lần này đành theo sự chỉ huy của An hồ ly, đành phải đi tới bên con ngựa nhưng lưng ngựa rất cao, hắn lại không có võ công, không thể giống như hai người kia, nhún chân một cái là leo lên tới vì thể đành phải trèo lên xe…
An hồ ly từ trong ngực hắn nhảy lên mình ngựa, líu ríu bên tai con ngựa một hồi.
Con ngựa nhẹ nhàng dậm chân, hí lên một tiếng.
An hồ ly xoay người, nhe răng cười với Bạch Tử Phi “ tốt lắm, nó đã đáp ứng ta sẽ mang chúng ta đuổi theo bọn họ. Nó vừa nói con ngựa Sơ Thất tiểu thư cỡi là biểu muội của nó, cho nên nó có thể ngửi được hương vị, khẳng định có thể đuổi kịp. Tiên nhân, mau lên đây đi”
Được rồi, được rồi.
Bạch Tử Phi thực sự là bị ép buộc nhưng cũng đành chịu.
Hắn là Giang Nam đệ nhất kỳ tài, lại là tiên nhân hộ đan của thiên đình thế nhưng hôm nay lưu lạc tới mức phải nhờ vào một con ngựa. Haiz, các đại hiệp nhân gian, các ngươi cũng biết gây sức ép ghê, ở nhà ăn ngon ngủ yên, tìm thê tử mà tâm sự không chịu lại cứ thích cả ngày chém chém gϊếŧ gϊếŧ, vậy mới thấy vui sao?
Bạch Tử Phi nhìn lưng ngựa mà nước mắt lưng tròng, nào biết trên đó không có yên, trơn lu.Hắn cố gắng vẫn không thích ứng, An hồ ly vẫn luôn miệng thúc giục “ tiên nhân, mau một chút đi, còn chần chờ sẽ đuổi không kịp”
“Được rồi được rồi, ta xong rồi đây” Bạch Tử Phi lập tức ổn định
“Được, chúng ta xuất phát, tuấn mã, đi thôi” An hồ ly cúi đầu ra lệnh.
Con ngựa hưng phấn hí vang một tiếng rồi chạy như bay.
Được cho bọn họ biết lợi hại của nó, biết thế nào là một ngày đi ba ngàn dặm ah.
Phong khiếu khiếu hề mã minh, tráng sĩ vừa đi hề. . . . . .
Từ từ!
Tiếng vó ngựa xa, nhưng mà tráng sĩ. . . . . . Tráng sĩ!
Bạch Tử Phi ngồi bệt trên đất, lệ rơi đầy mặt “ tráng sĩ còn chưa lên ngựa ah”
Ô ô ô, con ngựa điên kia, chạy gì mà nhanh vậy, còn hí to nữa, làm hắn giật mình té xuống đất, hai cái mông lại sắp nở hoa rồi, còn chưa kịp kêu một tiếng, ngựa kia đã chạy như điên…
Thực sự đại hiệp không phải dễ làm nha
“Hoa hồ ly, ngươi quay lại cho ta!”