Trải qua một phen thuật lại hoàn cảnh khởi nguyên của nơi gọi là Bí Tàng, Nguyễn Tề bất giác lâm vào sự trầm tư thật lâu, sau đó hắn tiếp tục, là tiếp tục mở miệng trải lòng tâm sự đến nguyên nhân bấy lâu vẫn đang dồn nén, như thể hiện thời quanh hắn là những người bằng hữu thân thiết, có thể cùng hắn đưa vai gánh lấy một phần trách nhiệm.
Kỳ thực, nếu ở thời điểm Hạo Dương Phái vẫn còn giữ được vẻ phong quang vốn có, có lẽ hắn cũng sẽ không làm ra sự tình đập nồi bán sắt như thế này.
Bởi vì!
Khai mở Bất Hối bí tàng đồng nghĩa với chuyện, nếu thành công, từ nay về sau Hạo Dương Phái xem như cắt đứt sợi dây ràng buộc cuối cùng đối với nguồn gốc căn nguyên, cũng tức là sau này không còn bất cứ liên hệ gì đối với ba chữ Nguyệt Dương Cung, danh tự một thời uy chấn thiên hạ.
Bất quá, mọi việc lúc này dường như đã không để cho Nguyễn Tề có thêm lựa chọn.
Thứ nhất, để chắc chắn trong lần Bá Địa sắp tới không xảy ra việc ngoài ý muốn, hắn buộc phải nâng cao chiến lực cho toàn thể tinh anh đệ tử có tư chất vượt trội của bản phái, do những người này mới là gốc rễ, là sức sống, là chủ lực của Hạo Dương Phái trong tương lai.
Mặc dù đến chính bản thân Nguyễn Tề, ngay tại thời điểm lúc này, cũng hoàn toàn không rõ Bất Hối bí tàng rốt cuộc ẩn giấu cơ duyên to lớn đến cỡ nào, thế nhưng hắn ta tuyệt đối tin tưởng phần huyền cơ đó chẳng thể nào chỉ đơn giản là công pháp hay là đan dược tinh tiến tu vi bình thường.
Huống chi vấn đề thứ hai lại càng quan trọng cấp thiết hơn cả, không ai ngoài Nguyễn Tề biết được, chuyện hắn lo sợ nhất cuối cùng cũng đã bắt đầu có dấu hiệu khơi mào phát sinh.
Hắn ta dùng một tâm thái bình lặng, chấp nhận để kẻ khác khinh thường, chấp nhận để trên dưới toàn thể chúng nhân ở Hạo Dương Phái, bị kẻ khác gọi là một đám rùa đen co đầu rụt cổ, thuỷ chung vẫn nhất mực nhẫn nhịn nhiều năm, thực ra Nguyễn Tề có nỗi khổ tâm không biết bày tỏ cùng ai.
Mọi chuyện không phải đơn giản như vẻ bên ngoài, tu luyện giả ở Việt Châu chỉ biết đến những cường giả như đám Nguyễn Tề, Thi Âm, Tử Nguyệt phu nhân, Đoạn Trường Tâm, Phạm Nhất Kiếm, cùng Diệp Thiên Hào. Mấy ai hay biết rằng, kỳ thực ở Việt Châu đến hôm nay còn có một lão quái gọi là Thiên Cốt đứng trên đầu bọn hắn một bậc.
Nói là đứng trên đầu không có nghĩa tu vi cảnh giới của lão ấy vượt lên trên tất cả, lão ta bất quá cũng chỉ ngang hàng, thậm chí nếu chính diện đối kháng cũng chưa chắc thắng nổi bất kỳ một người nào trong số đó.
Tuy nhiên, đồ vật lão nắm giữ trong tay thì dù là Liệt Nhật trung kỳ cảnh giới cũng phải xem chừng mà tránh xa ba ngàn dặm.
Bởi vì, thứ lão ta sở hữu có tên Tứ Phương Toả Thiên trận kỳ!
Trận kỳ này bắt nguồn từ thời đại các gia tộc ở Hạ Nguyên Khu truyền lưu, hung danh hiển hách không gì sánh bằng. Chỉ cần cầm trong tay vật đó, lập tức điều động được năng lượng của bốn phương, triệu hồi ảo ảnh của tứ đại thánh thú Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ, Chu Tước tham gia chiến đấu. Tuy là thứ đồ đáng sợ kia đã chìm vào quên lãng, chôn vùi trong tuế nguyệt đi qua, thế nhưng sự lợi hại của nó thì những ghi chép kiến thức cơ bản vẫn còn lưu lại ở vài điển tịch, chỉ cần muốn thì ai ai cũng có thể tìm đọc.
Vi diệu thay, thứ chỉ có trong những gi chép, mấy trăm năm trước không rõ bằng cách nào lại lọt vào tay một vị chấp sự nhỏ nhoi của Thiên Nguyệt Tông, cũng từ đó, vị chấp sự kia nhất phi trùng thiên, an an ổn ổn ở Thiên Nguyệt Tông vô lo vô nghĩ, ngoài mặt là dưới sự bảo vệ nghiêm mật của toàn thể chúng nhân trên dưới tông môn, để hắn ta một lòng tu hành, không quản mọi chuyện, trên thực tế là hắn như cá chậu chim l*иg mà thôi!
Ngày rộng tháng dài!
Thế sự thay đổi biến chuyển không ngừng! Cứ tưởng rằng Thiên Nguyệt Tông sẽ lợi dụng đại trận trong tay Thiên Cốt để độc bá Việt Châu!
Có điều!
Rốt cuộc có một ngày, ở trăm năm trước Thiên Cốt cũng đột phá trở thành Liệt Nhật cảnh, cùng thời gian ấy, chính là lúc tất cả ân oán giữa các thế lực bắt đầu diễn biến.
Sư phụ mất tích, ít lâu sau người huynh đệ ruột thịt cũng bị phân làm mấy đoạn, Nguyễn Tề điên cuồng điều tra, tất cả manh mối đều quy về các thế lực như Diệp Gia, Phạm Gia.
Chưa kịp dẫn người đến lấy máu trả máu thì những gia tộc, tông môn kia cũng liên tục xuất hiện tình trạng tương tự Hạo Dương Phái. Lần này, mọi bằng chứng đều cho thấy có dấu tay của Hạo Dương Phái nhúng vào!
Tất nhiên, vì lẽ đó, trên cơn bản thì một trận chiến đẫm máu sẽ nhanh chóng nổ ra không thể sai được. Thế nhưng, thế nhưng... Nguyễn Tề lựa chọn bình tĩnh suy xét, hắn chấp nhận bỏ qua hết thảy để tìm hiểu lại từ đầu! Chấp nhận nhẫn nhịn, chung quy chỉ là muốn moi ra kẻ thủ ác đằng sau, chấp nhận bản thân trở thành kẻ yếu hèn!
Kết cục, môn phái quay lưng, người đi kẻ bỏ. Ở lại chỉ là những người trung tâm cũng như những người nhìn thấy được điểm gì đó không đúng! Cứ vậy, kéo dài một môn phái tàn tạ đến tận bây giờ.
Lại nói về Thiên Cốt, lão ta trời sinh bản tính bình dị, lại càng là một nhân vật lấy con đường tu hành làm chính.
Cộng thêm thói quen từ mấy trăm năm bị nuôi nhốt, lão chẳng hề quan tâm đến bất cứ sự tình gì bên ngoài. Chỉ cần Thiên Nguyệt Tông bình an, lão sẽ không bao giờ xuất đầu lộ diện.
Sự hiện hữu của lão trở thành một điểm cân bằng mơ hồ, không thể thiếu của cục diện lúc đó.
Cho đến tận bây giờ Nguyễn Tề vẫn không dám khinh xuất làm ra quyết định cũng bởi vì e dè đến Thiên Cốt sẽ xuất thủ.
Cũng chính vì vấn đề đó, các thế lực kia được đằng chân lân đằng đầu, tiếp tục dùng mọi thủ đoạn trong tối ngoài sáng liên tục ám hại người của Hạo Dương Phái.
Đương nhiên, trong quá khứ, không phải Nguyễn Tề chưa từng nghĩ đến việc tỉa đi vây cánh của Thiên Nguyệt Tông, ba mươi mấy năm trước là bằng chứng cho thấy, Hạo Dương Phái chẳng phái là một môn phái dễ dàng cho kẻ khác ức hϊếp.
Vì một phút tức giận do đệ tử duy nhất của Nguyễn Tề bị người của Diệp gia lấy mạng khi ra ngoài làm nhiệm vụ, trong nhất thời đau đớn, hắn đã làm ra sự tình khiến sợi dây nhân quả giữa các thế lực ngày càng trở nên thít chặt.
Nguyễn Tề thống lĩnh tinh anh, trưởng lão, tất cả chủ lực của Hạo Dương Phái quyết định mở ra một tràng đồ sát, đầu tiên chính là Diệp gia, thế nhưng không nghĩ tới những thế lực kia dường như đoán trước được nước cờ của hắn, cư nhiên Diệp gia đã có sự chuẩn bị chu đáo, vừa đánh vừa lui, cầm chừng trong thoáng chốc thì những gia tộc môn phái khác đột nhiên xuất hiện bao vây.
Cùng lúc đó, Thiên Nguyệt Tông đánh úp lên Bất Hối Sơn, khiến Nguyễn Tề cắn răng không cam tâm cũng đành phải lui quân, gấp rút trở về để bảo vệ bản phái.
Tại lúc này, chẳng hiểu vì nguyên cớ gì khiến phu quân của Tử Nguyệt lại như hoá điên, nhất quyết bằng mọi giá muốn san bằng Hạo Dương Phái, hắn cho rằng đây đã là thời cơ tốt nhất. Rốt cuộc, lại bỏ mạng ở trận chiến năm đó!
Nguyễn Tề chưa kịp vui mừng vì địch nhân đã mất mạng, thì Thiên Cốt xuất hiện chỉ nói một câu đơn giản "một lũ ngu" liền khởi động Tứ Phương Toả Thiên trận, triệu hồi tứ thánh thú doạ cho Nguyễn Tề xém chút tè ra quần, một lần nữa quay lại, tiếp tục sống đến hôm nay với đại danh đỉnh đỉnh "con rùa to"!
Đó là chuyện xưa, hiện tại từ tin tức tình báo do một nhóm người có tên Ám Ảnh đưa về, Nguyễn Tề biết được sau khi Bá Địa mấy tháng tới kết thúc, Thiên Nguyệt Tông đã liên kết cùng những thế lực bên ngoài Hạ Nguyên Khu, đang âm thầm lên kế hoạch một lần thảo phạt Bất Hối Sơn, do đó, sớm muộn cũng phải chiến một lần, bởi vậy dù muốn hay không việc mở ra Bất Hối bí tàng là điều không còn lựa chọn. Vạn nhất thua trắng, hắn không muốn nguồn cội của bản phái rơi vào trong tay giặc!
Gian chính sảnh lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại những hơi thở đều đặn, đôi lúc lại như ngân thành tiếng than thầm bất đắc dĩ.
Rất lâu sau, Tiểu Thần mới đánh bạo mở miệng, xoá đi bầu không khí trầm lắng ngột ngạt xung quanh.
- Hoá ra chưởng môn vì điều này mới nhẫn nhịn lâu như thế! Không ngờ thứ gọi là Tứ Phương Toả Thiên Trận lại lợi hại như vậy!
Nghe Tiểu Thần nói, đứng bên cạnh Nguyễn Tề, Ngô Thi Âm bất giác lắc đầu xen lời.
- Không phải chỉ là lợi hại, nếu đơn giản là lợi hại thôi thì chúng ta không sợ... Nếu muốn chơi, Diệt Thần đại trận của các ngươi lại thua sao? Ngô gia Ngũ Tự Khốn trận của nhà ta cũng không kém bao nhiêu?
Nàng dừng lời, liếc ánh mắt thấu hiểu nổi lòng sang Nguyễn Tề nhìn hắn, nàng gật đầu, đoạn nói tiếp.
- Khi Tứ Phương Toả Thiên trận hình thành, tứ thánh thú xuất hiện, nghe qua rất oai phong đúng không? Hừ! May mắn là thứ Trận Kỳ ấy chỉ tự động nhận chủ, ngoài ra chẳng còn cách nào khác để sở hữu, cho nên không ai ngu ngốc làm một việc chưa chắc là đi cướp đoạt của Thiên Cốt, càng may mắn lão quái kia là kẻ tự biết thân biết phận, làm người xem như cũng biết lý lẽ, lại không dám dính nhân quả, cho nên mới chỉ dùng ảo ảnh để hù doạ người khác. Nếu thực sự ra tay, để triệu hồi hình chiếu của thánh thú, đừng nói tới cùng lúc tứ thánh, thậm chí một trong số đó thôi phải dùng máu của trăm ngàn người chết làm thành huyết tế! Cái thứ kia không đơn giản là thứ dùng để giao đấu theo kiểu một chọi một, mà hơn thế, nó là Pháp trận chuyên dùng trong chiến tranh với quy mô khổng lồ, khi triệu hồi thánh thú phủ xuống, chỉ có chiến tranh tổng lực khi đã có vô số kẻ vừa ngã xuống mới đủ điều kiện trao đổi! Ngược lại, lúc bình thường, đào đâu ra máu huyết cho đủ? Còn không phải là gϊếŧ sạch hết bàn dân thiên hạ hay sao?
Hít... hà!
Thanh âm của Ngô Thi Âm vừa dứt, tất cả mọi người ngoài Nguyễn Tề không khỏi hít một ngụm sợ hãi, sống lưng lạnh ngắt như có hàn khí chạy qua.
- Ra là vậy! - Long trưởng lão nheo mắt thì thào.
Cạnh đó, Liệt lão không nói gì, thế nhưng sự sợ hãi đã hằn rõ trên khuôn mặt già nua.
Đúng lúc này, Nguyễn Tề cất tiếng.
- Được rồi, tạm thời cứ thế đã. Ta kể ra cũng đã nhẹ lòng. Mấy vị trưởng lão phải để ý động tĩnh, không thể lơ là chuyện linh hồn kia có thể quay lại bất cứ lúc nào! Hiện tại, Tuyết Trần - Văn Chính! Hai người các ngươi lập tức bế quan ổn định tâm lý, chờ đi vào Bí Tàng! Tiểu Thần ngươi theo Long trưởng lão dọn tới Vũ Phong, cũng chuẩn bị vào Bí Tàng. Triệu Thanh, ngươi theo Liệt trưởng lão tu luyện cho tốt, chờ Bá Địa khai mở, về phần có vào Bí Tàng được hay không phải dựa vào bản lĩnh của ngươi! Một tháng sau, Bất Hối bí tàng hiện thế! Không hối không oán!
- ----o0o-----
Vũ Phong!
Không phải nơi này bốn mùa đều có mưa để đặt tên, mà là địa hình của Vũ Phong tương đối đặc biệt.
Nếu nói Chủ Phong là đỉnh núi cao nhất nằm ở trung tâm của dãy Bất Hối Sơn, thì Vũ Phong, Hoả Phong cùng Vân Phong tạo thành hình tam giác ôm lấy Chủ Phong vào chính giữa.
Từ đỉnh Vũ Phong có rất nhiều khe suối nhỏ, cứ róc rách chảy xuôi, luồn lách qua những bậc đá lưng chừng núi, tại chỗ này, các gờ đá bỗng nhiên trở nên thẳng tắp gập ghềnh, cứ vài chục nhánh suối dồn về, nhanh chóng mở rộng ra kéo thành những ngọn thác cao hàng trăm trượng đổ xuống mặt hồ bên dưới chân núi.
Bọt nước trắng xoá phản chiếu ánh thái dương làm cho khung cảnh ở Vũ Phong trở nên cực kỳ hư ảo, thất thải quang mang cứ lượn lờ cùng với hơi nước như thể có hàng trăm cầu vồng xuất hiện cùng lúc.
Hơi nước bốc lên cao, những cơn gió nhẹ nhàng thoáng qua lại chầu chực vồ lấy cuốn thành những đám sương mát lạnh, như từng cơn mưa phùn lất phất những ngày giáp đông.
Điều kỳ lạ ở đây là mặt hồ kia không biết có phải ẩn giấu động ngầm bên dưới hay không, mà chưa bao giờ có kẻ nào chứng kiến dấu hiệu bị đổ đầy.
Chưa kể, một phần ba hồ nước lại chếch về phía Hoả Phong, khả năng bên dưới có hoả mạch lưu động khiến nước ở trong hồ ấm áp đến lạ thường. Môn nhân đệ tử Hạo Dương Phái vẫn thường hay đến đây để ngâm mình sau những buổi luyện tập căng thẳng.
Mặt nước phẳng lặng như gương, lại mờ ảo bởi những làn nhiệt khí tưởng chừng vô cùng vô tận, tạo thành những đám bạch vân theo gió cuốn về phía ngọn sơn phong khác, lại như thể ở đó trôi nổi mãi mãi không muốn rời đi. Cũng chính vì điều đó, cái tên Vân Phong mới sinh ra đời.
Bất quá hôm này không giống như ngày thường, toàn bộ đệ tử Hạo Dương Phái vì mệnh lệnh từ Chủ Phong ban xuống mà ai nấy đều tập trung vào những sự việc quan trọng. Ráo riết dồn hết tâm tư vào chuyện tu luyện không dám trễ nãi.
Không gian thinh lặng yên tĩnh!
Từ trên cao, xuyên qua những đám mấy trắng, Long trưởng lão cùng Tiểu Thần chân đạp lên một chiếc Mộc Chu* lãng đãng bay thẳng về hướng Vũ Phong.
(*Mộc chu: Thuyền gỗ)
(Danh) Thuyền, đò. ◇Nguyễn Du: “Thiên địa thiên chu phù tự diệp, Văn chương tàn tức nhược như ti” (Chu hành tức sự) Chiếc thuyền con như chiếc lá nổi giữa đất trời, Hơi tàn văn chương yếu ớt như tơ).
Nói là lãng đãng bay đi, bởi vì lão Long đang thực sự vô cùng cao hứng, muốn trò chuyện thêm một chút với tiểu tử bên cạnh, muốn thử dùng thêm vài biện pháp dụ dỗ xem coi tên này có hay không hồi tâm chuyển ý.
Kỳ thật mà nói, trong lòng lão vẫn chưa từ bỏ ý định thu Tiểu Thần làm đồ đệ, mặc dù khả năng để chuyện đó xảy ra là cực kì thấp, thế nhưng không thử một lần nữa, bảo rằng lão hãy tắt đi tâm tư thì nói thế nào lão ta cũng khó lòng chịu nổi.
- Khụ! Ngươi xem chỗ này thế nào? Vũ Phong thật tốt đúng không nào? Ha ha! Làm đệ tử ở Vũ Phong ngoài tu luyện, đôi lúc còn được ta tự tay chỉ dạy... Khụ... Như Hàn Thuỷ sư huynh ngươi cũng vậy, tuỳ thời đột phá Tinh Đấu, chỉ là sư huynh ngươi tâm trí cứng cỏi, tầm mắt không giống người thường, phải đột phá bằng Bá Khí hắn mới chịu... Ha ha, là một tay ta tài bồi dạy dỗ đó!
- Long trưởng lão cái thế hiên ngang, thầy giỏi trò tốt là chuyện bình thường, có một vị sư phụ như ngài đây, một con heo cũng trở thành cao thủ! Không lạ không lạ...!
Tiểu Thần chắp tay lớn tiếng vuốt mông không biến sắc.
- Ha ha, nói phải lắm! Ha ha! Ể... Khụ... Ý ta là...
Không chờ cho lão tiếp tục, Tiểu Thần đã nhanh mồm nhanh miệng chuyển sang việc khác.
- Đại trưởng lão! Không biết Long tiểu thư đã khoẻ hẳn hay chưa?
- Long nhi tốt rồi, tạm thời không có chuyện gì... Chỉ là...
Bộ dáng ngập ngừng xen lẫn sự sầu muộn hiện rõ trên khuôn mặt lão Long, bất giác lão lắc đầu thở dài không nhắc tới chuyện của Long Ngọc Lan nữa, lão có chút không vui lên tiếng.
- Sau này đừng gọi ta là Đại trưởng lão, mặc dù bối phận không cho phép sự vô lễ, tuy nhiên... Về sau khi không có ai gọi ta một tiếng Long bá bá là được rồi!
- Như vậy sao được...
- Ta nói được là được!
- Vâng... Long trưởng...
- Hừ!
- Long bá bá!
- Tốt! Tốt! Ha ha... Tiểu quỷ ngươi không nhận ta làm thầy, giờ gọi ta là bá bá... hừ hừ... Bất kể sư phụ trước kia của ngươi là ai, có cảnh giới gì, hiện tại chính là thấp hơn ta một cái đầu! Ha ha!
- Hự! Còn có thể dùng chiêu này? - Tiểu Thần há miệng ngơ ngác.