"Dionysus*, Dionysus thân mến, lại đây, ta có tin cho ngươi nghe đây."
(*) là vị thần Hy Lạp của rượu nho, rượu vang, rượu mạnh, đua ngựa, nhạc kịch, điệu nhảy, niềm vui và điêu trai. Dionysis còn là thần của sự hoang dã, điền nhân và tôn giáo của Hy Lạp và La Mã. Thần Dionysus là con của nữ thần Semele (nữ thần của cây lúa và nông nghiệp) và Zeus.Thiên thần có vẻ hơi hưng phấn rồi lặng lẽ kéo Dionysus vào một góc vắng.
Vào một ngày tháng sáu nóng nực, hắn vừa ra khỏi cung điện trên đỉnh Olympus, vừa hoàn thành nhiệm vụ truy lùng vị Thần Vương đã vô số lần lừa dối Vương Hậu.
Mặc dù hắn đã làm loại chuyện này vô số lần, nhưng mỗi lần nghĩ đến thủ đoạn tra tấn dã man của Vương Hậu, lỗ tai hắn lại dựng lên, không dám thả lỏng chút nào.
Ồ, hắn thực sự là một người đưa tin tốt và có lương tâm**.
(**) này là Hermes tự khen mình á vì Hermé là sứ giả của Zeus
Hermes nghĩ vậy.
Hắn cần phải tự điều trị.
Vì vậy, khi biết Dionysus đã pha một loại rượu mới hai ngày trước, hắn rất háo hức muốn nếm thử hương vị của loại rượu thần kỳ được Apollo khen ngợi này. Nhưng Thần Mặt Trời keo kiệt đã cố tình khoe khoang trước mặt rồi cẩn thận giấu mật hoa để trả thù việc đã trộm con bò thiêng của mình.
Và vô tình đã khiến hắn quan tâm, và bây giờ hắn phải dùng những tin tức mới nhất về
Thần Vương làm con bài mặc cả để đổi lấy rượu của Dionysus.
Apollo xảo quyệt biết rằng Dionysus sẽ không kinh doanh thua lỗ.
"Hermes, nếu tin tức mà ngươi nói đến là Mỹ Thần đã đồng ý tham dự bữa tiệc ngày mai, ta nghĩ loại rượu mới ta pha sẽ e ngại năng lực sứ giả của ngươi***." Dionysus lạnh lùng trả lời.
(***) "ta nghĩ loại rượu mới ta pha sẽ e ngại năng lực sứ giả của ngươi": câu này í là ổng k muốn Hermes rượu á.Tin tức Mỹ Thần Aphrodite sắp tham dự bữa tiệc ngay lập tức lan truyền khắp đỉnh Olympus.
Trên thực tế, vị thần mà tất cả chúng thần đều yêu mến này chưa từng xuất hiện trong bất kỳ dịp chính thức nào. Không chỉ là những vị thần cấp một, mà ngay cả Thần Vương Zeus và mẹ của chúng thần - Hera cũng chưa từng gặp mặt y.
Như thể y chỉ sống trong thời đại mà các Titan từng thống trị, sau cuộc tranh đoạt, y sống ẩn dật trong một cung điện cách xa đỉnh Olympus, như thể y đã biến mất.
Nhưng làm sao nó có thể biến mất được.
Cho dù bọn họ chưa từng xuất hiện, chưa từng tham dự bất kỳ bữa tiệc nào, nhưng những lời nói của Aphrodite vẫn chưa bao giờ tiêu tan trong lòng bọn họ, cũng không có dấu vết phai nhạt.
Cho dù đó là vì tò mò hay là ảo tưởng về tình yêu.
Họ luôn có thói quen thể hiện sự khoan dung lớn nhất đối với Aphrodite.
Vì vậy, ngay cả khi Aphrodite tiếp tục từ chối tham dự bữa tiệc trên đỉnh Olympus, sẽ không ai cho rằng y thô lỗ hay kiêu ngạo.
Chính vì điều này mà khi Aphrodite đồng ý tham dự bữa tiệc, các vị thần cảm thấy đây là một vinh dự lớn lao, và niềm vui mà vinh dự này mang lại khiến tin tức ngay lập tức được truyền đi khắp đỉnh Olympus
Với tư cách là sứ giả của Thần Vương, nếu Hermes định dùng tin tức vốn đã nổi tiếng này để đổi lấy rượu của mình thì khó trách Dionysus sẽ cười nhạo hắn.
Hermes là một người rất thông minh, sự mỉa mai trong lời nói của Dionysus quá rõ ràng, khiến hắn khó có thể bỏ qua. Nhưng may mắn thay, mối quan hệ của họ khá tốt, và hắn thực sự cần rượu của đối phương vào lúc này.
Hắn nghĩ tin tức của mình có thể khiến Dionysus quan tâm.
"Ta đang định nói chuyện gì đó khác."
“Còn chuyện gì nữa không?” Dionysus ngửi thấy điều gì đó bất thường trong giọng điệu của Hermes.
"Hephaestus què, từng bị Thần Vương Hậu ruồng bỏ, ngày mai cũng sẽ tham dự yến hội." Hermes hạ giọng, ghé sát tai Dionysus, thấp giọng nói: "Thần Vương hậu sẽ mang Hephaestus tới dự tiệc ngày mai, Có thể coi đó là một sự xấu hổ, và biểu hiện của bà ta sẽ rất thú vị vào ngày mai."
Mặc dù Dionysus là vị thần của rượu, chủ yếu mang đến niềm vui và lòng tốt nhưng thỉnh thoảng hắn cũng bộc lộ những cảm xúc tiêu cực, đặc biệt là trong những vấn đề liên quan đến Vương hậu Hera.
Mẹ của Dionysus chết do bị Hera lừa. Chuyện này không có nhiều vị thần biết, và Hermes tình cờ là một trong những người trong cuộc vì hắn đóng vai trò là người bảo vệ cho thần vương.
Dionysus chắc chắn muốn thấy Hera tự biến mình thành kẻ ngốc. Bây giờ hắn báo trước cho Dionysus biết ngày mai Hephaestus sẽ tham dự yến tiệc, tương đương với việc mang đến cho Dionysus niềm vui trước một ngày, cho hắn một ngày để chuẩn bị, chuẩn bị cho sự kiện ngày mai càng kịch tính và thơ mộng hơn.
Đổi lấy một chai rượu, thế là quá đủ.
"Ta đã bí mật đến gặp Hephaestus. Hắn là một kẻ cực kỳ xấu xí, mặc quần yếm không tay. Hắn ta đội một chiếc mũ nhọn và cầm một đôi que cời****. Hắn có làn da đen, khuôn mặt hung dữ và bước đi khập khiễng. Hắn ta trông giống như nô ɭệ thấp kém nhất."
(****) Que dùng để cời than trong bếp.Dù nói vậy nhưng Hermes không có ý coi thường hắn chút nào. Ngược lại, nếu Hephaestus này có thể khiến Vương hậu khó chịu thì nên nghĩ rằng hắn khá dễ thương.
(Vậy là dễ thương dữ chưa:)))
Suy cho cùng, mặc dù việc Vương Hậu bảo vệ và duy trì hôn nhân khiến lòng trung thành của bà ta với vua của các vị thần đáng được khen ngợi, nhưng cách đối phó với tình địch của bà ta cũng đủ để khiến các vị thần phải thở dài, thậm chí còn cảm thấy phẫn nộ.
"Vương Hậu đã bỏ rơi Hephaestus. Ai có thể đảm bảo rằng vị thần xấu xí nhất này ngày mai sẽ trang bị lưỡi dao sắc bén nhất để báo thù." Hermes nhìn đầy ẩn ý nhìn Dionysus, lông mày hơi nhướng lên khiến hắn trông rất sinh động, anh tuấn và tràn đầy năng lượng.
Tâm trí luôn nhạy bén của Hermes nói với hắn rằng Hephaestus chắc chắn sẽ làm gì đó với Thần Vương Hậu vào ngày mai.
Dionysus liếc nhìn Hermes đầy biểu cảm và phải thừa nhận rằng anh chàng này quá xảo quyệt và có khả năng nắm bắt điểm mấu chốt quá tốt.
"He--Hermes, chắc hẳn ngươi đang có một cuốn sách cổ nhỉ." Hắn hùng biện như vậy là được rồi a. Chưa kể đến việc nhận được một chai rượu từ Dionysus, ngày mai bọn họ có thể thưởng thức một buổi biểu diễn sẽ càng trở nên thú vị hơn khi có sự chuẩn bị Dionysus.
"Uhm - có rất nhiều câu chuyện về các vị thần ẩn giấu trong cuốn sách cổ của ta." Hermes coi đây là một lời khen ngợi. Hắn ta nhận lấy rượu từ Dionysus và nói lời tạm biệt với đôi giày bay. Vị thần đẹp nhất và vị thần xấu nhất, hắn ta đều nóng lòng chờ đợi bữa tiệc ngày mai.
Dionysus liếc nhìn bóng lưng của Hermes, sau đó chuyển sự chú ý sang người hầu đang bận rộn chuẩn bị cho bữa tiệc ngày mai, dường như anh ta đã nghĩ đến điều gì đó, và một tia sáng đen tối xảo quyệt xuất hiện trong con ngươi đen tối của anh ta.
Cùng lúc đó, trên núi Chiveraga ở phía bắc dãy núi Olympic, Mỹ Thần vốn được các vị thần khao khát đang gọt vỏ lựu và ăn trong cung điện.
"Gardenia, ta đoán bây giờ chắc chắn có rất nhiều vị thần đang nghĩ đến bữa tiệc ngày mai." Quỳ Âm ngồi trên bàn trước mặt Gardenia, nhìn Gardenia đang gọt vỏ lựu một cách có trật tự, hai chân gác chéo lên nhau trên mép bàn gỗ.
“Uhm.” Gardenia đáp, tiếp tục tập trung vào quả lựu trong tay. Những hạt lựu to tròn căng mọng nhanh chóng chất thành núi nhỏ trên đĩa, cùi lựu hồng bóng như nước trong suốt.
Điểm hay của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế là bạn không thể cử động miệng trừ khi bạn bóc hết các miếng lựu ra và ghép chúng lại với nhau.
Nghĩ đến đây, Quỳ Âm liếc nhìn Gardenia, nhanh như chớp bốc một nắm to viên lựu đút vào miệng, vừa ăn vừa không quên nịnh nọt: “Mỹ nhân như thế này thật đúng là vừa mắt. "
Gardenia nhìn những ngọn đồi trên đĩa trong phút chốc biến thành đồng bằng, sắc mặt có chút u ám.
"Rác rưởi!"
"Này - này," Quỳ Âm cười khô khan và vẫy tay nhanh chóng. Ngay sau đó, cô ngồi thẳng dậy mà không run chân. Cô ấy nhìn lên Gardenia và nói hai từ trong nước mắt. : "Ngươi cư xử cho tốt vào."
Gardenia: “…………”
"Gardenia, chúng ta nói chuyện làm ăn đi." Quỳ Âm nhanh chóng đổi chủ đề. "Bữa tiệc ngày mai, bởi vì ngươi, nên ta nghĩ tất cả vị thần hẳn là sẽ k vắng mặt nhỉ. Cho nên vấn đề là, ngươi dự định bắt đầu với ai trước?" Nói xong, Quỳ Âm hai mắt bắt đầu sáng ngời.
Gardenia ngước mắt lên: “Ngươi đoán đi?”
Lại nữa, đoán xem? "Ừm... Hephaestus, Thần Thợ Rèn?" Cô thận trọng hỏi.
"Hửm?"
"Vậy... Thần Vương Zeus?"
"KHÔNG."
"Poseidon, Vua Biển Cả?"
"KHÔNG."
"Ares, Thần Chiến tranh?"
"KHÔNG."
"Dionysus?"
"Đoán lại."
"Hermes, sứ giả của Thần Vương?" Quỳ Âm đã đề cập đến hầu như tất cả các vị thần nổi tiếng trong thần thoại Hy Lạp có mối quan hệ thể xác với Mỹ Thần.
"Không thể là Hades!"
"Đoán tiếp đi."
"...Xin hãy để ta đi T^T."
“Cái đầu tiên.” Gardenia câu môi cười.
"Hả?"
"Hephaestus."
"..." Y lẩm bẩm,
lúc đầu ta định nói là Thần Thợ Rèn Hephaestus!
Trước khi ta kịp phủ nhận, ngươi đã tự mình diễu cợt: "Thật ngớ ngẩn." (này là Gardenia lẩm bẩm trong lòng))Quỳ Âm:……
"Đừng ngồi xổm trong góc như một kẻ ngốc nữa." Gardenia vẫy tay với Quỳ Âm: "Lại đây gọt lựu cho ta."
"Nghe nói Hephaestus là một tên què, mặt xấu." Khuê Âm vừa gọt lựu vừa nói: "Ấn tượng đầu tiên của ta là ngươi sẽ "tấn công" hắn trước. Loại vị thần ngu ngốc này không có suy nghĩ gì nhiều, ta đoán hắn là kẻ ngây thơ nhất.”
Quỳ Âm nhớ rằng vị thần lửa trong thần thoại Hy Lạp là người trung thực, lương thiện và ngay thẳng, ngoại trừ việc trả thù Hera lúc đầu và sau đó dùng lưới để gài bẫy Aphrodite và Ares trong cuộc tình của họ, hắn ta chưa bao giờ làm điều gì phi thường.
“Ta nghĩ so với các vị thần khác, Thần Rèn có lẽ tấn công tốt hơn.”
"Thật sao?" Gardenia mỉm cười, không bình luận gì về việc này.
Trước khi đánh bại đối thủ, đối mặt với quá nhiều yếu tố bất định và chưa biết, Gardenia luôn thận trọng, sẽ không đưa ra bất kỳ phán đoán vội vàng nào.
"Ta khuyên bằng cả lương tâm, Gardenia, ngày mai ngươi có thể mặc thứ gì đó gợi cảm hơn."
“Lộ ra một chút da thịt thích hợp, có thể kí©h thí©ɧ thị giác của những vị thần đó.”
"Nếu không khơi dậy du͙© vọиɠ của chư thần, ngươi sẽ tiếc cho thân phận của mình."
"Rốt cuộc thì nó là một loại thuốc kí©h thí©ɧ tìиɧ ɖu͙©."
“Nói xong chưa?” Gardenia mỉm cười nhẹ nhàng chỉ vào vỏ lựu trên bàn: “Nói xong rồi, nhân tiện dọn dẹp chỗ ở và lau sàn đi. Khách sẽ đến sớm thôi.”
"Khách?" Quỳ Âm chọn đúng từ khóa.
"Vâng thư quý cô, có khách đến." Gardenia mỉm cười nhẹ nhàng và đưa kẻ đột kích đến cửa nhà mình.
Như để xác nhận lời nói của Gardenia, trong ánh sáng ngược, mơ hồ có thể nhìn thấy một bóng người cao lớn ngoài cửa, không dài cũng không ngắn, vừa lúc Quỳ Âm đã dọn dẹp xong.
"Đã đến rồi, sao không vào đi?" Gardenia nằm trên ghế, trong miệng truyền ra một thanh âm trong trẻo rõ ràng là một giọng nói trong trẻo lạnh lùng, nhưng là bởi vì lười biếng thanh âm, khiến thanh âm giọng nói xuất hiện mà không có lý do gì.
Hơi thở của vị khách như bị đình trệ, anh ta dừng lại một lúc trước khi tiến lên một bước và bước vào. Anh ta bước đi rất chậm, nhưng dường như rất nhịp nhàng, bởi mỗi bước chân đều rất mạnh mẽ, phải đến cuối lối đi, bóng dáng anh ta mới lộ rõ.
Đoán xem là ai nào.....
_____________Editor & Beta: Deus Generis Iyan__
Mình đang lười nên sẽ cân nhắc có nên lm tiếp hay k vì chuyện rất dài.