Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thân Thể Tôi Bị Xuyên Qua

Chương 63

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 63

Khi Thẩm Vân đi vào, Thẩm Thanh nằm dựa người trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở hơi yếu, nhưng truyền đạt chỉ đạo các hạng mục cho thư kí đâu vào đấy.

Người phụ nữ này, cho dù vào lúc như thế này cũng mạnh mẽ dường như không có kẽ hở.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Anh không làm phiền, tự tìm một cái ghế ngồi xuống, đợi chị ta xử lý xong việc chính.

Thẩm Thanh phân phó xong, không cho thư kí rời đi, nhìn sang Thẩm Vân, nhếch miệng cười nhạt: “Cậu muốn dùng thân phận gì để đến bàn bạc chuyện quyền sở hữu cuối cùng của Thẩm gia với tôi? Trong di chúc ông nội lập, Thẩm gia không có vị trí của cậu.”

Thẩm Vân cong khóe miệng, lộ ra một độ cong gần như hoàn toàn không giống với Thẩm Thanh: “Tôi không có hứng thú với Thẩm gia, chỉ là dựa vào một chút tình thân giữa chúng ta, muốn làm một giao dịch với chị.”

Thư kí của Thẩm Thanh rót trà lên cho Thẩm Vân, lùi lại một bước, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trong lòng thầm gọi: Mẹ ơi, Thẩm Tổng đã đủ khủng bố rồi, không ngờ người em trai nghe đồn bị đuổi ra khỏi nhà cũng không hề kém cạnh Thẩm Tổng, hai người cùng khủng bố như được khắc ra từ một khuôn.

Đúng là không hổ là chị em.

Thẩm Thanh nhìn thư ký ra hiệu bằng mắt, thư ký hiểu ý, khom lưng rời đi.

Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn lại hai chị em.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thẩm Thanh: “Cậu lấy gì làm giao dịch với tôi.”

Thẩm Vân mỉm cười: “S&M có đủ không?”

Thẩm Thanh nhướng mày: “Lão tổng chưa ai nhìn thấy của S&M là cậu?”

Thẩm Vân cười không nói.

Thậm chí anh không lấy ra bất kì bằng chứng nào, nếu là người khác chỉ xem như anh đang nói bừa, nhưng Thẩm Thanh hiểu rõ người em trai họ này, nếu Thẩm Vân đã nói, vậy thì đó nhất định là thật.

Chị ta trầm mặc một hồi, hỏi: “Tôi được cái gì?”

Thẩm Vân: “Quyền khống chế tuyệt đối của Thẩm gia.”

Thẩm Thanh phì cười: “Không cần làm giao dịch với cậu, sớm muộn gì Thẩm gia cũng là của tôi.”

Thẩm Vân: “Đúng, không sai, hai mươi năm sau.”

Thẩm Thanh: “......”

Thẩm Thanh: “Cậu muốn gì?”

Ánh mắt Thẩm Vân xẹt qua một tia sáng, nói từng chữ từng chữ: “Ông nội lớn tuổi rồi, thường xuyên gặp người ngoài không tốt, tinh lực cũng không đủ, không bằng để ông ấy an hưởng tuổi già?”

Thẩm Thanh không ngờ yêu cầu của Thẩm Vân lại là điều này, chị ta ngạc nhiên nói: “Cậu muốn tôi giam lỏng ông nội?”

Thẩm Vân mỉm cười không trả lời.

Thẩm Thanh: “Tại sao? Chỉ vì ông nội lập di chúc không có phần của cậu? Không phải cậu không có hứng thú với tài sản nhà họ Thẩm sao? Thẩm Vân, tôi không biết tại sao cậu lại phải oán giận như vậy.”

Thẩm Vân: “Nếu tôi nói, trong cơ thể ông nội là một người khác thì sao?”

Thẩm Thanh: “.....!”

Đợi Thẩm Vân ngắn gọn nói xong sự tình, Thẩm Thanh dùng ánh mắt hoang đường nhìn anh, đại não lại đang cấp tốc chuyển động để phán đoán lời Thẩm Vân nói là thật hay giả.

Phân tích đi phân tích lại, Thẩm Vân hoàn toàn không cần thiết phải lừa chị ta.

Nhưng chuyện hoang đường như vậy, bảo chị ta làm sao có thể tin được?

Thẩm Thanh hít sâu một hơi: “Hiện tại tôi không thể đồng ý với cậu.”

Chị ta muốn đích thân đi xác thực.

Thẩm Vân: “Đương nhiên, tôi hoàn toàn có thể hiểu được, nhưng hy vọng động tác của chị có thể nhanh một chút. Trước khi chị ra quyết định, tốt nhất đừng để ông nội gặp một số người vớ vẩn.”

Thẩm Thanh trầm mặt không nói chuyện.

Thẩm Vân biết chuyện đã sắp xếp gần hết rồi, chỉ cần Thẩm Thanh nổi lên nghi ngờ, với thủ đoạn của chị ta, rất nhanh liền có thể điều tra rõ ràng mọi thứ.

Anh đứng dậy: “Cáo từ……”

Nhìn lướt qua gương mặt nhợt nhạt của người phụ nữ, dừng lại một chút, nói tiếp: “....Chị dưỡng thương cho tốt.”

Lúc quay người rời đi, trong lòng anh có chút thất vọng.

Quan hệ của anh và Thẩm Thanh từ nhỏ đã không ra gì, Thẩm Thanh muốn thể hiện bản thân mạnh, luôn nhìn anh không thuận mắt, lúc đó anh cũng thường xuyên bị đánh, hai người âm thầm đấu đá không ít lần.

Nhưng sau này, toàn bộ nhà họ Thẩm, vậy mà chỉ có lão Lữ và Thẩm Thanh chưa từng thay đổi thái độ với anh.

“Thân phận của cậu, vợ cậu có biết không?”

Bàn tay chuẩn bị mở cửa của Thẩm Vân dừng lại, quay đầu: “Tôi không hề có ý giấu cô ấy…...Tôi sẽ nói cho cô ấy.”

Trên mặt Thẩm Thanh cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thật lòng đầu tiên từ khi Thẩm Vân bước vào.

Chị ta cười trên nỗi đau của người khác: “Chúc cậu may mắn.”

Đến vứt cho chị ta một quả bom to như vậy, chị ta không trả lại một kích thì không phải phong cách của Thẩm Thanh này.

Thẩm Vân: “.......”

Trong l*иg ngực anh lập tức nghẹn một ngụm khí, mi mắt rũ xuống, không để ý đến chị ta, kéo cửa đi ra ngoài.

Thẩm Vân ngồi trong xe thất thần một lúc, lấy điện thoại ra gọi cho chỉ có mấy nhân sĩ đã kết hôn trong công ty, đối phương rất nhanh đã nghe máy, cẩn trọng gọi một tiếng: “Boss?”

Thẩm Vân há miệng, có chút khó mở miệng, hồi lâu sau mới nói: “Nếu cậu giấu vợ cậu một chuyện, lúc vợ cậu biết có tức giận không?”

Trong điện thoại thở dài một hơi: “Hu~ Mẹ ơi, lão Thẩm, anh đột nhiên gọi đến doạ em hết hồn, em còn tưởng là công ty phá sản rồi anh mới ngập ngừng như thế…. Chắc chắn sẽ nổi giận rồi, em giấu điếu thuốc ở ổ điện bị vợ em tìm thấy thôi cô ấy cũng có thể làm ầm đến mức không cho em lên giường, cộng thêm một tuần không có tiền tiêu vặt…..”

Thẩm Vân: “.......!”

Không cho lên giường?!

“Anh giấu chị dâu chuyện gì? Không phải là nɠɵạı ŧìиɧ đấy chứ?”

Thẩm Vân: “.....Không có, không lớn như vậy……”

“Theo kinh nghiệm của em, lãnh đạo nhà em là thành thật xử nghiêm khắc kháng cự càng nghiêm khắc, có thể giấu được tuyệt đối đừng nghĩ không thông mà tự đi nhận tội, không có cái trứng tác dụng gì đâu, em nói thật, giấu đi nói không chừng còn có thể độ qua một kiếp, thành thật thì chết chắc luôn em nói cho anh biết……”

Thẩm Vân: “........”

Anh lặng lẽ tắt điện thoại.

Anh không hề có ý định giấu cô gái nhỏ nhà anh, chỉ là sợ cô nổi giận.

Anh phải nghĩ một phương pháp thành thật an toàn.

Thẩm Vân đi trung tâm mua sắm, một hơi mua liền mấy chiếc váy anh nhìn trúng trước đây.

Anh thích mua quần áo cho cô gái nhỏ của anh, thích cô trang điểm ăn mặc xinh đẹp, nhào vào lòng anh.

Xách túi to túi nhỏ về nhà, trong nhà không có ai, cô gái nhỏ chắc đã đi ra ngoài.

Anh lấy điện thoại nhắn tin cho cô, hỏi: “Em đi đâu rồi?”

Khương Mạt trả lời ngay lập tức: “Đi gặp người quản lý của em, thuận tiện đi dạo phố luôn.”

Thẩm Vân cong khoé miệng: “Về sớm một chút, ca ca có chuyện muốn nói với em.”

Bảo bối của tôi: “Hê hê, mới không gặp nửa ngày anh đã nhớ em rồi à?”

Trái tim Thẩm Vân như chạy vào trong trong mật ngọt ấm áp, sắp hoà tan rồi, anh không vừa ý với những con chữ lạnh lẽo, gọi điện cho cô, muốn nghe giọng của cô.

Giọng cô gái nhỏ như có mật, vừa ngọt vừa dính, xào xào vang lên bên tai anh: “Ca ca, đợi em về sẽ cho anh một bất ngờ~”

Hô hấp Thẩm Vân ngưng đọng, không đợi anh hỏi bất ngờ gì, đối phương đã cúp điện thoại.

Anh không nhịn được, nhắn tin hỏi cô, tiểu nha đầu vô cùng xấu tính, một lòng muốn anh hiếu kỳ, không trả lời anh.

Anh dựa vào đầu giường, không nhịn được liếʍ môi, lại trầm giọng cười thành tiếng, lúc này mới đứng dậy, để quần áo lên giường, đi vào thư phòng.

Anh lấy giấy bút ra, mặc dù bình thường đa số làm việc với máy tính, nhưng một số phương diện Thẩm Vân là một người đàn ông khá truyền thống, anh luôn cho rằng, việc quan trọng phải dùng bút viết lên giấy mới trang trọng.

Nên nói thế nào với cô gái nhỏ của anh, thực ra anh khá giàu…

Chuyện đơn giản như vậy, đứng trước mặt Thẩm Thanh anh mở miệng liền có thể nói ra, nhưng hiện tại anh đã viết hỏng vô số tờ giấy, sọt đựng giấy sắp bị anh nhét đầy rồi mà vẫn chưa viết được một bản giới thiệu bản thân có thể dùng được.

Bất lực dựa lưng vào ghế, đang quay bút thất thần, nghe thấy tiếng mở cửa, anh vội vàng cất giấy bút đi, mở máy tính lên giả vờ đang làm việc.

Tiếng bước chân dừng lại trước cửa thư phòng một lúc, sau đó càng ngày càng xa, đi vào phòng ngủ.

Thẩm Vân đứng dậy, lại ngồi trở lại, đợi bất ngờ của cô.

Lần này đợi rất lâu, đúng lúc anh sắp không nhịn được, cửa thư phòng lặng lẽ bị mở ra.

Mắt anh quét đến, hơi ngưng lại.

Hình như cô mới tắm xong, tóc khô một nửa, trên người mặc một chiếc áo sơ mi nam màu trắng, vạt áo vừa đúng che qua mông, lộ ra đôi chân dài thon thả nõn là.

Cô thò đầu vào trong, mặt phớt hồng, hỏi: “Quần áo trên giường là anh mua à?”

Thẩm Vân ‘ừm một tiếng, gập máy tính lại, giơ tay ra.

Khương Mạt đi đến, ngồi lên đùi anh, có chút sót tiền: “Anh mua nhiều như vậy làm gì? Mấy nhãn hiệu này đều rất đắt.”

Thẩm Vân ho một tiếng: “Thật ra…..”

“Hửm?”

“Ca ca khá giàu.”

“Ồ.”

Thẩm Vân: “.......”

Cô gái nhỏ nhà anh không hề coi trọng lời anh nói, ngồi lên đùi anh, ánh mắt dạt dào nhìn lên mặt anh, tay nhẹ nhàng sờ lên, mềm mại gọi anh một tiếng, vành mắt có chút đỏ.

Hô hấp của Thẩm Vân ngưng đọng, không có tâm tư nghĩ chuyện của mình nữa, giữ chặt eo cô, hỏi: “Ai bắt nạt em?”

Khương Mạt nâng cằm: “Ai bắt nạt em?”

“Vậy tại sao lại khóc?”

Cô ôm lấy cổ anh, dựa lên, nhỏ giọng nói: “Em nhìn thấy tin tức trên mạng rồi, có phải bọn họ mắng anh không?”

Thẩm Vân lập tức hiểu ra, là chuyện anh tìm người lấy video.

Mặt mày anh cong cong: “Lúc đầu người ta tưởng anh là lừa đảo, sau đó không phải đều đã xin lỗi rồi hay sao?”

“Không muốn để anh bị mắng.”

Cô tựa lên vai, cắn nhẹ cổ anh.

Sát lại gần, chiếc cổ trắng ngần của cô gái lộ ra trước mắt anh, bên dưới áo sơ mi, một sợi xích kim loại mảnh nhỏ luồn từ sau gáy qua, ẩn vào trong cổ áo.

Tay người đàn ông cứng lại, sờ lên trên sờ vào móc áo ngực.

“Mạt Mạt……” Anh thất thanh, giọng trầm khàn.

Khương Mạt ghìm xuống sự xấu hổ, căng da đầu nói: “Hôm nay em muốn thanh toán hết nợ nần.”

Nội y tình thú, còn cả đêm đầu tiên, toàn bộ đều trả hết.

Thẩm Vân bất giác ngồi thẳng, đôi mắt thâm trầm, bàn tay đỡ eo cô nóng bỏng.

Khương Mạt bị anh nhìn khiến cơ thể nóng lên từng đợt, mặt càng đỏ hơn, chuyện xảy ra mấy đêm hôm nay hiện lên trong đầu.

Cô vô cùng hiểu rõ phản ứng của anh, biết anh đã động tình, ngẩng mặt hôn anh.

Cơ thể Thẩm Vân hơi nghiêng ra sau, tránh nụ hôn của cô, nhẹ nhàng tì trán lên cô, tay đặt trên lưng cô cách lớp áo sơ mi, vỗ về cô như vỗ về mèo con, tinh thần muốn nổ tung của Khương Mạt lập tức được anh an ủi thả lỏng lại.

“Bây giờ em sẽ không bị xuyên vào nữa rồi.” Cô có chút không vui.

Anh khàn giọng “ừm" một tiếng, nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: “Vì thế Khương Mạt Mạt muốn làʍ t̠ìиɦ với ca ca?”

Làm…...tình?!

Khương Mạt bị cách dùng từ thẳng thừng của anh làm cho vừa xấu hổ vừa giận.

Hỏi hỏi hỏi, hỏi cái bíp à mà hỏi!

Cô biểu hiện rõ ràng như thế rồi anh còn hỏi!

Không thể chỉ làm không nói sao?

“Hửm? Muốn hay không muốn?” Dường như anh không hài lòng với sự trầm mặc của cô, lại hỏi một lần nữa.

Khương Mạt tức giận trực tiếp lấy tay che miệng anh lại, hung hăng nói: “Rốt cuộc anh có làm hay không?!”

Thẩm Vân bật cười thành tiếng, thè lưỡi liếʍ nhẹ vào lòng bàn tay cô, một giây sau, bàn tay che miệng anh rụt mạnh lại như bị điện giật.

Khương Mạt bị anh liếʍ khiến lông tơ dựng ngược, cọ lên đùi anh mấy cái, thấy anh vẫn đang cười, đứng dậy muốn đi.

Làm cái bíp đi mà làm!

Cô làm không nổi!

Để tên đàn ông thối này tự mình làm đi!

Vừa đứng dậy còn chưa đi được một bước đã lại bị người đàn ông kéo trở lại.

Cô ngã vào l*иg ngực rắn chắc nóng rực, ngẩng đầu, người đàn ông anh tuấn văn nhã cong khóe miệng, khàn giọng nói: “Bé ngoan, giúp ca ca cởϊ qυầи áo.”
« Chương TrướcChương Tiếp »