Chương 47
Khương Ỷ Lan không hề phát hiện không khí quỷ dị trong nhà, gọi người vào nhà hết sức tự nhiên: “Tiểu Lâm mau vào đi, đừng khách khí, Mạt Mạt lấy giúp người ta một đôi dép đi trong nhà...…”
Không đợi Khương Mạt trả lời, Thẩm Vân chen vào: “Để con đi lấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói rồi liền bước đến, đưa bát đũa trong tay cho Khương Mạt: “Đi múc cơm đi.”
Cô gái nhỏ của anh còn chưa từng lấy dép cho anh sao có thể lấy cho người khác?
“Ồ….” Mặc dù vẫn lơ mơ chưa hiểu gì, nhưng theo bản năng cô cảm thấy Thẩm Vân không vui cho lắm, ngoan ngoãn nghe lời vào trong bếp múc cơm.
Lâm Thái Lịch vốn đang nhìn Khương Mạt, lúc này chuyển tầm nhìn lên người Thẩm Vân, đây chính là ông xã trong lời đồn của Khương Mạt?
Thẩm Vân mặc áo sơ mi trắng, bởi vì vừa rồi đang làm cơm, ống tay được vén lên, trên người vẫn còn mặc tạp dề, hoàn toàn là dáng vẻ một người đàn ông của gia đình.
Anh thành thục mở tủ giày, lấy ra một đôi dép nam, cong lưng đặt lên giá để giày, nói: “Trong nhà không có dép mới, đi của tôi anh không để ý chứ?”
Lâm Thái Lịch đương nhiên không để ý, cảm ơn một tiếng, thay giày da ra, Khương Ỷ Lan hướng vào trong nói: “Mạt Mạt, lấy thêm một bộ bát đũa.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Con biết rồi.” Khương Mạt trả lời.
Khương Ỷ Lan giới thiệu: “Đây là con rể tôi, Thẩm Vân, đây là ông chủ của công ty bố ký hợp đồng, Lâm Thái Lịch, kia là con gái tôi Khương Mạt Mạt, chắc không cần giới thiệu nữa.”
Lâm Thái Lịch mỉm cười: “Không cần, tôi chính là vì Khương tiểu thư mà đến.”
Khương Mạt nghe thấy anh ta nói như vậy, bày bát đũa ra, ánh mắt nhìn Lâm Thái Lịch có chút chột dạ.
Vì cô mà đến?
Đến tìm cô đòi tiền sao?
Cô vẫn còn nhớ cô giẫm hỏng đôi giày da cá sấu của người ta, có lẽ là khá đắt.
Thẩm Vân nhìn cô một cái, mím môi không nói gì.
Khương Ỷ Lan: “Nào nào nào, ăn cơm đã, vừa ăn vừa nói.”
Người già thế hệ trước luôn thích nói chuyện trên bàn cơm.
Khương Mạt ngồi bên cạnh Thẩm Vân, đối diện với Lâm Thái Lịch, ăn không tập trung, trong đầu đang tính toán xem đôi giày đó đáng bao nhiêu tiền, tiền của cô đều đưa cho Thẩm Vân rồi, trong tay cô chỉ giữ lại có một ít, nếu như không đủ đền còn phải đi xin Thẩm Vân.
Mất mặt quá.
Thẩm Vân gắp cho cô một miếng sườn hấp bột cô thích ăn nhất, ngón tay cô không cong lại được, vụng về gắp lên, cô thất thần gắp bỏ vào miệng, sau đó bị xương va vào vòm họng, đau đến kêu lên một tiếng.
Thẩm Vân vừa tức vừa buồn cười, nhìn bộ dạng nước mắt lưng tròng của cô, bất lực nói: “Khương Mạt Mạt, có phải em còn muốn anh rút xương ra đút cho em ăn không?”
Khương Mạt đỏ mặt, tên lưu manh này, có người ngoài ở đây kia kìa, còn làm mất mặt chủ gia đình.
Cô bất giác nhìn sang Lâm Thái Lịch, đúng lúc anh ta cũng nhìn cô, càng cảm thấy mất mặt, không nhịn được trừng mắt với Thẩm Vân.
Thẩm Vân để ý đến tầm nhìn của cô, một nỗi buồn bực dâng lên đến ngực, kìm nén có chút đau.
Anh nhìn Lâm Thái Lịch: “Lâm Tổng đến tìm Mạt Mạt có chuyện gì không?”
Khương Ỷ Lan: “Ấy, đúng rồi, tiểu Lâm, cậu nói mười mấy năm trước cậu đã biết con gái tôi là thế nào?”
Chính vì chuyện này ông mới đưa Lâm Thái Lịch về nhà.
Hôm nay ông ở công ty, bởi vì chuyện tài khoản phụ Vương Quyền bị lộ, trở thành người nổi tiếng ở công ty, khắp nơi đều có người đến hỏi thăm chuyện của con gái ông.
Ông đối phó xong với mấy thanh niên trẻ này, lúc chuẩn bị về nhà thì gặp Lâm Thái Lịch, Lâm Thái Lịch nói anh ta mười mấy năm trước đã biết Khương Mạt, muốn đi gặp cô.
Ông suy nghĩ một chút, gặp cũng tốt, để Mạt Mạt trực tiếp từ chối cậu ta, cho cậu ta từ bỏ suy nghĩ ký hợp đồng với Mạt Mạt.
Thế là liền đưa cậu ta về nhà.
Mười mấy năm trước đã quen? Bàn tay Thẩm Vân đang chuẩn bị gắp thức ăn ngừng lại, đặt đũa lên bàn.
Khương Mạt cũng ngơ ngác, mười mấy năm trước đã biết cô? Sao cô lại không biết nhỉ?
Lâm Thái Lịch mỉm cười, mũ áo mũ chỉnh tề, trưởng thành trầm ổn, nói: “Tôi cũng là hôm nay mới biết.”
Mười mấy năm trước anh ta cũng chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, anh ta quen Khương Mạt có phần khá giống với Hạ Tiến, chiến tích thất bại duy nhất trong đời thiếu niên mười mấy tuổi là do một cô gái nhỏ hơn mình hai tuổi gây ra, điều này với anh ta mà nói không khác nào sự sỉ nhục to lớn.
Chẳng qua điều khác nhau duy nhất đó là, Hạ Tiến xung động, lúc đó chọn tìm Khương Mạt báo thù, sau khi bị đánh một trận thảm hại thì nể phục, nhận làm lão đại.
Mà Lâm Thái Lịch không như vậy, anh ta trầm ổn hơn Hạ Tiến, khổ luyện kỹ thuật, từ một thanh niên nghiện game trở thành tuyển thủ thể thao điện tử chuyên nghiệp, đến lúc anh ta nắm chắc mười phần có thể báo thù rửa hận, anh ta trở lại tìm Vương Tước, người con gái đánh bại anh ta đã hoàn toàn biến mất.
Dù sao cũng là người ảnh hưởng đến một đời của anh ta, mặc dù không đến mức lúc nào cũng nhớ mong trong lòng, nhưng cũng coi như là thường xuyên nghĩ đến.
Thậm chí có vài lần giảng giải cho đồng đội, anh ta còn từng lấy chuyện này làm ví dụ.
Vốn cho rằng cả đời này cũng không thể biết Vương Tước là ai, không ngờ lại có ngày hôm nay.
Lâm Thái Lịch chuyện dài nói ngắn giải thích cho mọi người xong, nói: “Vì vậy, hôm nay tôi đến là muốn cảm ơn.”
Nếu như không có Vương Tước đánh một gậy vào đầu cảnh tỉnh, có thể cuối cùng anh ta cũng chỉ là một thiếu niên nghiện game lang bạt ở tiệm net, đần độn ngu dốt sống qua ngày, còn về chủ quyền trong nhà họ Lâm thì càng không có phần của anh ta.
Khương Mạt nghe xong thì thở ra một hơi như trút được gánh nặng, cả người nhẹ nhõm: “Dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng là anh đến đòi nợ.”
Lâm Thái Lịch: “....???!!!”
Khương Mạt nói ra chuyện lần trước giẫm hỏng giày da cá sấu của anh ta: “Nếu như hỏng rồi thì tôi đền tiền cho anh.”
Lâm Thái Lịch có chút dở khóc dở cười, chỉ là một đôi giày da mà thôi, anh ta đi một lần sẽ không đi lần thứ hai, quỷ mới biết anh ta vứt ở đâu rồi, không ngờ cô vẫn nhớ tới.
Nhưng có điều loại giày này bị giẫm một cái khó tránh sẽ để lại hết hằn, anh ta không đem đi sửa, khẳng định không thể đi được nữa.
“Giày không hỏng, không cần đền.”
Khương Mạt lập tức mặt mày rạng rỡ, không hỏng là tốt.
Ánh mắt Lâm Thái Lịch rơi lên tay Khương Mạt: “Thứ lỗi….Tay của Khương tiểu thư……”
Khương Mạt nhìn cái tay sưng như củ cải của mình, có chút ngại ngùng: “Lúc quay tiết mục bị bỏng lạnh.”
Lâm Thái Lịch gật đầu: “Chú ý nhiều một chút, nếu không mỗi năm đều sẽ bị sưng.” Nói xong cũng không hỏi nhiều nữa.
Khương Mạt sắp khóc rồi, cô nhìn sang Thẩm Vân, thì ra là thật sao?
Thẩm Vân cười nhìn cô, cánh tay để dưới bàn lặng lẽ nhéo eo cô một cái.
Có thể là có duyên phận của mười mấy năm trước, bữa cơm này cũng không đến mức ngượng ngùng, ăn cơm xong Lâm Thái Lịch liền đứng dậy cáo từ, đúng lúc buổi chiều Khương Ỷ Lan cũng phải đi làm, hai người cùng nhau ra cửa.
Xuống dưới lầu, Khương Ỷ Lan đột nhiên nghiêm túc nói: “Lâm Tổng, cậu ký hợp đồng với tôi là vì con gái tôi đúng không?”
Lâm Thái Lịch hơi sửng sốt: “Lúc đầu đúng là như vậy.”
Khương Ỷ Lan: “Vậy bản hợp đồng đó có thể không tính.”
Ông vẫn không đến mức phải chiếm tiện nghi của người khác.
Lâm Thái Lịch: “Chú Khương, chú hiểu lầm rồi, lúc đầu là như vậy, nhưng kĩ thuật của chú hoàn toàn có thể đáp ứng được sắp xếp của công ty, cháu là thương nhân, sẽ không làm những vụ mua bán lỗ vốn.”
Lúc này Khương Ỷ Lan mới nhẹ nhàng thở ra, lập tức khoác vai Lâm Thái Lịch như anh em tốt, đắc ý ba hoa về bản thân: “Có chỗ nào khó khăn thì đừng ngại nói ra, tôi biết tôi đã lớn tuổi rồi, nhưng nhà tôi gia truyền học võ, năng lực phản ứng được luyện từ bé, tố chất cơ thể tốt hơn những thanh niên bình thường nhiều, cậu nhìn con gái tôi là biết, con bé chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp, tốc độ tay đó lợi hại hơn rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp đúng không?”
Đây đúng là sự thật, Lâm Thái Lịch gật đầu.
Một giây sau, anh ta nghĩ đến Thẩm Vân, nói: “Thẩm tiên sinh làm nghề gì vậy?”
Khương Ỷ Lan: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Lâm Thái Lịch: “Khương tiểu thư dù sao cũng là minh tinh, rất ít minh tinh gả cho người bình thường. Cảm thấy có chút kỳ lạ.”
Khương Ỷ Lan cười hê hê, trong lòng nghĩ Thẩm Vân vốn không phải người bình thường, nhưng ông biết bây giờ không phải lúc khoe khoang, cố ý tỏ ra bất lực nói: “Ai da, còn không phải là thanh mai trúc mã sao, tiểu tử thối từ năm cấp hai đã không chịu yên phận, cả ngày quấn lấy Mạt Mạt nhà tôi không tha…..”
Đừng tưởng ông không nhìn ra, thằng nhãi con Thẩm Vân tâm tư không nhỏ, chính là biết cách giả vờ đáng thương tìm sự đồng tình.
Ông nhớ có một lần, thằng nhãi con cãi nhau với chú thím, cố ý để Mạt Mạt biết, hai người phụ nữ trong nhà đều đau lòng, đều là đồ ngốc vừa nhìn thấy trai đẹp não liền ngắn lại, đáng đời bị cắn chặt không buông.
Trong lòng Lâm Thái Lịch ‘ồ lên một tiếng, thì ra là thanh mai trúc mã.
Anh ta đến công ty, vừa bước vào văn phòng thư ký liền cầm một cái hộp đi đến, nói: “Lâm Tổng, cửa hàng XX phái người đưa đến, nói là đền giày cho ngài.”
Lâm Thái Lịch hơi sửng sốt, nhận lấy mở ra xem, chính là đôi giày hôm đó bị Khương Mạt giẫm một phát, mới tinh bóng loáng, yên tĩnh nằm trong hộp.
Anh ta lập tức nghĩ đến Thẩm Vân, chồng của Khương Mạt, chỉ có thể là anh cho người đem đến.
Anh ta khẽ chau mày, anh ta sẽ không hiểu sai, đây là tuyên cáo, cũng là cảnh cáo.
Thẩm Vân gọi điện sai người đưa giày cho Lâm Thái Lịch, sau khi sắp xếp xong thì đi rửa bát, rửa bát xong đi xem Khương Mạt.
Cô vẫn còn đang giận anh, nằm trên giường nói chuyện với ai đó, nhìn thấy anh liền quay lưng lại.
Anh bước đến, ngồi lên cạnh giường trầm mặc.
Khương Mạt đợi một lúc không thấy anh nói chuyện, vứt điện thoại sang một bên, xoay người lại: “Này, sao anh không nói gì?”
Thẩm Vân hơi nghiêm mặt lại, kéo cô vào trong lòng hôn một cái: “Anh nói chuyện em không vui, anh không nói chuyện em cũng không vui, sao lại khó hầu hạ như vậy?”
Khương Mạt hồ nghi nhìn anh, Thẩm Vân giận rồi, cô chắc chắn luôn, con người anh rất nhỏ mọn, thật sự không biết cô đã đắc tội anh chỗ nào.
Rõ ràng là anh lấy trộm miếng dán ngực của cô.
“Vậy không cần anh hầu hạ nữa, em tìm người khác hầu hạ được chưa?” Cô cũng hơi tức giận.
Mặt Thẩm Vân trầm xuống, giữ chặt lấy cằm cô: “Em định tìm ai hầu hạ? Lâm Thái Lịch?”
Khương Mạt trợn mắt nhìn anh, liên quan gì đến Lâm Thái Lịch?
“Anh tránh ra!” Cô đẩy anh.
Thẩm Vân càng ôm chặt hơn, cô lại không nỡ dùng lực thật, đẩy anh không nhúc nhích chút nào.
“Đôi giày đó anh đã cho người đền cho anh ta rồi.”
“Hả?”
Thẩm Vân mím môi: “Vì thế em không nợ anh ta cái gì cả, nhớ rõ chưa?”
Khương Mạt: “Nhưng anh ta nói không bị hỏng.”
Cô không hiểu gì về mấy mặt hàng xa xỉ.
Thẩm Vân không giải thích, lại hôn cô một cái, ghé sát tai cô nói: “Khương Mạt Mạt, em nghe cho kĩ.”
“Dám nɠɵạı ŧìиɧ thì đợi bị ca ca làm chết trên giường đi.”
Thẩm Vân nói xong liền đi, cả sáng không đến công ty, buổi chiều phải đi xử lý một số việc.
Khương Mạt nằm trên giường ôm chăn, mặt đỏ tận mang tai mắng người nào đó máu chó đầy đầu, cái gì mà biếи ŧɦái, lưu manh, sắc lang đều bị cô lôi ra mắng lên mắng xuống, không chút lưu tình.
Ở S&M tăng ca là chuyện bình thường, không tăng ca mới là chuyện lạ như cái nhân bánh rơi từ trên trời xuống, đến giờ cơm tối, Bùi Thiên Ý và Bạch Ninh Thư chạy đi ăn chực.
Ba người đang ăn cơm, Thẩm Vân đột nhiên nói: “Nhà họ Chu đang có chút kẹt tiền vốn, thương lượng với đối phương một chút, chúng ta sẽ tiếp nhận .”ực>
Nghe anh nói vậy, ánh mắt hai người nhìn anh đúng như nhìn hôn quân.
“Tiền nhiều bỏng tay à?”
Tiết mục thua lỗ như vậy, tại sao phải tiếp nhận? Vì Khương Mạt ký hợp đồng với tiết mục đó?ực>
Anh nhìn bộ dạng hiện tại của anh đi, có khác nào Chu U Vương ‘phóng hỏa hí chư hầu’* không?
(*Điển tích, nhấn vào đây để tìm hiểu thêm: https://vi.wikipedia.org/wiki/Chu_U_v%C6%B0%C6%A1ng)
Thẩm Vân lờ đi ánh mắt lên án của hai vị bạn học kiêm bạn chí cốt kiêm đồng nghiệp kiêm luôn thuộc hạ: “Chuyện này tôi đã quyết định rồi, sau khi tiếp nhận thì thay đổi hình thức tiết mục, đến lúc đó…..”
Nghĩ đi nghĩ lại trong công ty không có ai thích hợp, nói: “Sau khi sắp xếp ổn thoả để bọn họ trực tiếp liên hệ với tôi.”
Tiểu ngốc nghếch ký hợp đồng với đối phương mấy kỳ, anh không thể tiếp tục để cô đi chịu khổ, chỉ có hai con đường.
Hoặc là phá hợp đồng, phá hợp đồng thì phải bồi thường vi phạm hợp đồng, tiểu ngốc nghếch kiệt sỉ như vậy, phải bồi thường nhất định sẽ xót tiền; hoặc là, anh làm người đầu tư của tổ tiết mục.
Bà xã nuôi mình không dễ dàng gì, Thẩm Vân cảm thấy bản thân cũng phải bỏ ra một phần sức lực.
“Còn một chuyện nữa, tiết mục kỳ này quay thì sắp xếp một vị trí người bình thường…”
Bùi Thiên Ý: “Phụt! Không phải anh muốn tham gia đấy chứ?”
Thẩm Vân nâng mắt mỉm cười: “Không được sao?”
Bạch Ninh Thư: “.....Lấy danh nghĩa gì đi?”
Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng Thẩm Vân trước giờ không lộ mặt trước công chúng, điều khoản đầu tiên trong hiệp định bảo mật khi nhân viên mới ký hợp đồng với công ty chính là không được phép tiết lộ bất cứ thứ gì liên quan đến Thẩm Vân ra bên ngoài.
Đến cả nội bộ công ty, rất nhiều nhân viên công ty cũng không biết rốt cuộc ‘Thẩm Tổng là vị nào.
Thẩm Vân suy nghĩ một lúc: “Tôi là nhân viên bình thường của S&M, nhưng vì hình tượng khí chất tốt, vì thế đại diện công ty đi quảng bá sản phẩm.”
Hai người: “......”
Thư ký Trương mặt không biểu cảm xoay người rời đi.
Cậu ta không nghe thấy gì hết!