Chương 45

Chương 45

Đợi đến bờ hồ bên kia, cách trạm trạm cứu tế chỉ còn chưa đến mười dặm, lúc này là ba giờ chiều.

Mười dặm cuối cùng không phải đường núi, đường đi bằng phẳng, nhưng tuyết tích tụ vẫn rất dày, bọn họ phải đi bộ qua sao?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

No!

Bạn đã thấy thợ săn nào sống ở vùng băng tuyết dựa vào đi bộ chưa?

Khương Mạt vứt hành lý đi, kéo ra vài tấm ván từ dưới cùng, đưa cho mỗi người hai cái, vậy mà lại mà bốn cặp ván trượt tuyết!

May mà cả bốn người đều không phải là người không vận động, mặc dù trình độ trượt tuyết không tốt nhưng đều biết trượt.

Vứt hết hành lý, mọi người lên ván trượt tuyết, nghênh đón gió rét thổi đến.

Hoắc Bình Huyên lúc đầu không thành thục, bị ngã mấy lần, nhưng vô cùng vui vẻ.

Cô bò dậy từ trong tuyết, hét lớn: “Đây là lần sinh tồn ngầu nhất của chúng ta nhỉ?!”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cảnh Hàm Nhật: “Đúng!”

Trần Bác đứng bên cạnh cười ha hả.

Anh trai đi theo quay phim sắp sụp đổ rồi, bọn họ không đuổi kịp!

Móa nó, đây là lần đào thoát tìm sự sống ngầu nhất của mấy người, nhưng lại là lần đi theo quay phim nhếch nhác nhất của anh ta.

Cuối cùng, tổ tiết mục trực tiếp từ bỏ đi theo quay phim trên mặt đất, chỉ dùng máy quay trên không điều khiển từ xa, trên nền tuyết trắng mênh mông không giới hạn, bốn bóng người lướt nhanh trên đó, cảnh tượng đó vậy mà lại đẹp mê hồn.

Trượt tuyết nhanh hơn đi bộ nhiều, chẳng mấy chốc đã đi hết mười dặm.

Tổ tiết mục sớm đã chuẩn bị nghênh đón lần đầu tiên chiến thắng từ khi khởi quay đến bây giờ, tâm trạng ai nấy đều kích động, thậm chí đến mấy nhân viên công tác lười nhác tản mạn kia cũng không nhịn được bọc áo trong áo ngoài chạy ra.

Chu Thiến Thiến vốn dĩ nhìn thấy Khương Mạt thảm như vậy còn đang sung sướиɠ, nhưng càng về sau sắc mặt càng khó coi, đợi đến lúc cuối cùng nhìn thấy Khương Mạt chiến thắng, cô ta trực tiếp đập vỡ một cái cốc.

Lúc này tất cả mọi người đã ra ngoài nghênh đón, bao gồm cả Thẩm Vân.

Đặc biệt là Thẩm Vân.

Cô ta nghiến răng đến muốn vỡ ra.

Dựa vào cái gì khi cô ta còn ở trong cơ thể đó, Thẩm Vân y như khúc gỗ, không có chút tình cảm, không có chút du͙© vọиɠ, thậm chí anh còn lười không muốn lên giường cùng cô ta!

Mà hiện tại Khương Mạt thật sự trở về, anh có thể chạy đến nơi lạnh giá khắc nghiệt như thế này chỉ vì gọi một cuộc điện thoại cho Khương Mạt.

Chu Thiến Thiến giả vờ như vô ý đi đến trước mặt Thẩm Vân, nói: “Tình cảm của ngài Thẩm và Khương Mạt thật tốt.”

Thẩm Vân lặng lẽ bấm vào lòng bàn tay, đau đớn giúp anh duy trì lý trí.

Anh sai rồi, lại lần nữa anh nhận ra rằng mình đã sai đến mức nào.

Vậy mà lúc đầu anh lại cho rằng anh và Khương Mạt cách xa người đàn bà này là có thể yên ổn, thật nực cười.

Người đàn bà này là quyết tâm muốn quấn lấy Mạt Mạt.

Mỗi lần trong video xuất hiện cảnh Mạt Mạt làm người khác mỉm cười, anh thấy rõ hơn ai hết sự đố kỵ và căm hận trong mắt người đàn bà này.

Nếu cô ta đã không chịu buông tha cho cô gái của anh, vậy anh chỉ có thể ra tay trước, trước khi Mạt Mạt chưa đủ loá mắt, huỷ nốt cơ hội xuyên không cuối cùng kia của cô ta.

Bố mẹ Chu gia lâu như vậy mà vẫn chưa nhận ra con gái bị đổi hồn, anh không ngại giúp đỡ một tay.

Anh thả lỏng ngón tay, nhàn nhạt nói: “Cũng được, dù sao thì nhà tôi cũng là do cô ấy nuôi.”

Sự ghen ghét trên mặt Chu Thiến Thiến cuối cùng cũng vơi đi đôi chút, khóe miệng nhếch lên, cũng đúng, thế nào thì Khương Mạt cũng kiếm nhiều tiền hơn Thẩm Vân, chẳng qua là nhằm vào tiền của Khương Mạt mà thôi.

Cuộc điện thoại quan trọng lúc trước lẽ nào có liên quan đến tiền?

Ha ha, đồ ngu xuẩn, thật đáng thương.

Trong lúc nói chuyện, ở đường chân trời trắng xoá xa xa, cuối cùng cũng xuất hiện bốn bóng người.

Lướt qua một cái, trong mắt anh chỉ còn lại người con gái đang dẫn đầu kia.

Cô mặc áo phao lông, bọc thành một quả bóng, không cả nhìn thấy mặt nhưng anh vẫn có thể liếc mắt liền nhận ra cô.

Người con gái mà anh thích, không cần biết là ở đâu đều tỏa sáng như vậy.

Khương Mạt nhìn thấy Thẩm Vân từ xa, trái tim kích động như muốn nhảy ra ngoài. Aaaaaa! Vậy mà Thẩm Vân của cô thật sự chờ cô ở trạm cứu tế.

Cô dồn toàn bộ sức lực trượt về phía trước, gần đến trạm cứu tế, tuyết không còn mềm nữa, cô cong người dùng đôi tay cứng đờ vì lạnh của mình tháo ván trượt ra, chạy nhanh đến.

Thẩm Vân cũng không kìm lòng được chạy về phía cô.

Bụp bụp bụp!

Pháo giấy bắn ra, những sợi giấy nhiều màu sắc bay kín bầu trời tuyết trắng, xoay vòng tròn trên không rồi chậm rãi rơi xuống.

Khương Mạt nhào vào lòng anh giữa bầu trời đầy màu sắc của pháo giấy, vành mắt nóng lên, cằm gác lên vai anh, mềm mại nói: “Thẩm Vân, em nhớ anh quá.”

Yết hầu Thẩm Vân hơi động, muốn hôn cô, muốn ôm cô, muốn nói cho cô biết anh lo lắng nhường nào…

Nhưng ở đây có quá nhiều người, Chu Thiến Thiến ở ngay sau lưng bọn họ.

Cuối cùng anh chỉ có thể khắc chế xoa xoa đầu cô: “Bé ngoan, có bị thương không?”

Khương Mạt vội vàng giấu tay ra sau lưng, chột dạ nhìn đi hướng khác, sau đó cô liền nhìn thấy Chu Thiến Thiến.

Chu Thiến Thiến cũng đang nhìn cô.

Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Khương Mạt lại một lần nữa nghe rõ cuộc đối thoại:

[Ký chủ, năng lượng của tôi lại giảm đi rồi.]

[Không sao, sau khi tiết mục phát sóng sẽ quay trở lại.]

Còn lại ba người theo sát phía sau Khương Mạt, lúc này cũng đều đã đến đích.

Tiếng hoan hô vang trời hòa cùng tiếng pháo chúc mừng.

Đây là lần đầu tiên khách mời tham diễn hoàn thành nhiệm vụ kể từ lúc tiết mục khởi quay đến hiện tại, đáng được ghi vào sử sách.

Cả ba người đều đến vây lấy Khương Mạt, ríu rít nói chuyện cùng cô.

“Woa, chị Mạt, chồng chị đẹp trai quá đi.”

“Chiều chuộng thật đấy, lạnh như vậy cũng chạy đến thăm ban, em ghen tị rồi nha, muốn kết hôn.”

“Anh rể anh rể, chị Mạt nói cái gì anh cũng biết, thế anh có biết bị bỏng lạnh là cảm giác như thế nào không?”

Vốn dĩ Thẩm Vân vẫn mang theo nụ cười mỉm đứng ở bên cạnh, nghe đến đây ánh mắt hơi động, nhìn sang Khương Mạt: “Bỏng lạnh?”

Toang rồi.

Khương Mạt nhớ đến lời hứa trong điện thoại, chột dạ không dám nhìn anh.

Thẩm Vân hơi cắn răng, không tiếp tục truy hỏi.

Tạm biệt với tổ tiết mục, lấy lại đồ đạc của mình, việc đầu tiên Khương Mạt làm là mở điện thoại, nhìn thấy tin nhắn bố cô gửi đến.

Woa, bố cô đúng là lợi hại, quả nhiên được chọn rồi!

Khương Mạt nhanh chóng gửi tin nhắn chúc mừng Khương Ỷ Lan, thuận tiện nói cho ông biết cô đã quay xong, đang trên đường trở về nhà.

Khương Ỷ Lan trả lời rất nhanh, hỏi cô có bị ốm hay bị thương không.

Đương nhiên Khương Mạt trả lời không sao, bảo bố cô không cần lo lắng.

Nói xong, cô cất điện thoại đi, nhìn qua Thẩm Vân liền thấy ánh mắt thâm trầm của anh.

Điều hoà trong xe mở đủ ấm, Khương Mạt và Thẩm Vân đều đã cởϊ áσ phao lông, động tác của cô linh hoạt hơn nhiều.

Thẩm Vân ngồi thẳng lưng, ngửa tay lên: “Đưa tay ra đây.”

Khương Mạt không động đậy.

“Nhanh lên.”

Cô không tình không nguyện giơ tay ra, hai bàn tay đông thành củ cải đỏ, sưng không nhận ra hình dạng, bị khí nóng xông đến vừa đau vừa ngứa.

Thẩm Vân nhìn chằm chằm vào tay cô, nghẹn giọng nói: “Khương Mạt Mạt, em tự nói đi, em đã đồng ý với anh những gì?”

“Đây không tính là bị thương….” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Bị bỏng lạnh không tính là bị thương sao?”

Khương Mạt cứng họng.

“Bị bỏng lạnh rất dễ để lại bệnh căn, sau này mỗi khi đến mùa đông tay em sẽ bị sưng thành như vậy.”

Khương Mạt kinh ngạc: “Không phải chứ? Anh lừa em đúng không?”

Thẩm Vân cười lạnh: “Anh lừa em làm gì? Em không tin thì đi hỏi người khác.”

Hoa Minh ngồi bên cạnh gật đầu trầm trọng.

Hả?!

Khương Mạt sắp khóc rồi.

Dọa cô đủ rồi, anh cầm lấy tay cô bôi thuốc.

Khương Mạt chột dạ bất an, sợ anh nhắc đến chuyện giấy nợ, chủ động nhích đến bên tai anh nhận lỗi, nhỏ giọng nói ra hết chuyện cô đã biết nguyên nhân mẹ cô chết, còn cả cuộc đối thoại vừa rồi của người phụ nữ xuyên không và hệ thống.

Những chuyện cần động não để Thẩm Vân làm thì tốt hơn.

Nói xong, cô thấp thỏm chờ phản ứng của anh, ai biết anh chỉ nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: “Tay kia.”

“.....Ồ.”

Cô rụt cánh tay đã được bôi thuốc về, đổi sang tay còn lại.

Thẩm Vân vẫn luôn không nói gì, Khương Mạt đợi dần dần thấy buồn ngủ, mấy ngày hôm nay đều không được ngủ ngon.

Thẩm Vân ấn đầu cô lên vai anh, để cô dựa vào anh ngủ.

Nhắm mắt lại, bắt đầu phân tích hàm ý của hai câu nói này.

Phân tích đi phân tích lại, hình như chỉ có đợi tiết mục được phát sóng mới có thể hiểu rõ rốt cuộc đối phương muốn giở trò gì.

Nhưng có một điểm có thể khẳng định, hành động của Khương Mạt có thể ảnh hưởng đến cái gọi năng lượng.

Ảnh hưởng như thế nào?

Nguồn gốc của năng lượng là gì?

Năng lượng có tác dụng gì?

Đều là ẩn số.

Lúc lên máy bay Khương Mạt mơ mơ hồ hồ tỉnh lại, sau khi lên lại ngủ thϊếp đi.

Mãi đến lúc xuống máy bay cô mới hoàn toàn tỉnh dậy.

Vừa tỉnh dậy liền bắt đầu thèm thuồng mỹ sắc của người đàn ông bên cạnh.

Anh đã cởϊ áσ lông, âu phục phẳng phiu, nút thắt caravat nằm đúng vị trí, ưu nhã lại lãng mạn, trên sống mũi đỡ gọng kính cổ kim loại màu bạc, anh nâng mắt nhìn qua, ánh mắt hơi đung đưa, vừa lạnh nhạt vừa tình tứ.

Aaaaaa! Thẩm Vân Vân của cô tại sao lại đẹp trai như vậy!

Cô bị anh nhìn đến tim đập loạn xạ, nhích lại gần ngửi mùi hương trên cơ thể anh.

Cơ thể của anh thật dễ ngửi, mùi gỗ lành lạnh tỏa ra quấn lấy đầu mũi cô như một dòng ấm áp triền miên, cô không nhịn được ghé sát vào cổ anh hít sâu một hơi…...

Lúc nói chuyện, yết hầu phía trên cà vạt chuyển động lên xuống.

Aaaaaaaaaa! Thật muốn tiến lên cắn một cái, Khương Mạt không tự chủ liến môi một cái.

Hô hấp của Thẩm Vân ngưng lại, giữ lấy cằm cô nâng mặt cô lên, đôi mắt thâm sâu như đại dương, giọng nói hơi khàn: “Khương Mạt Mạt, em thành niên rồi.”

Vốn dĩ Khương Mạt còn một chút ngơ ngác, một giây sau lập tức ý thức được ý anh muốn nói, gương mặt bên dưới mũ và khẩu trang thoắt cái đã đỏ au.

“Vậy…..vậy thì sao?”

Cô có chút lắp bắp, đôi mắt nhìn thẳng vào anh, làm bộ bản thân cái gì cũng không sợ.

Thẩm Vân cười không nói, nhẹ nhàng xoa nắn ngón tay sưng húp của cô, giúp cô lưu thông máu, như vậy có thể nhanh khỏi hơn một chút.

Khương Mạt nuốt nước bọt, nói không lên lời.

Thẩm Vân: “Được rồi, không dọa em nữa, để ca ca hôn một cái….”

Khương Mạt nhìn qua: “Chỉ hôn thôi ư?”

Đôi mắt Thẩm Vân sau cặp kính như cười như không: “Em còn muốn làm cái khác?”

Đương nhiên là không!

Không chỉ ngại, thật ra cô có chút sợ dáng vẻ khi động tình của Thẩm Vân.

Luôn cảm thấy…….không giống anh lúc bình thường cho lắm.

Trộm liếc anh một cái……..trong lòng lại thèm thuồng.

Cô ngồi xích lại gần, nhẹ nhàng hôn lên môi anh, Thẩm Vân không động, Khương Mạt to gan hơn, theo cằm dịch xuống cổ, hôn hôn cắn cắn yết hầu anh.

Anh chau mày, tràn ra một tiếng than thở, vẫn nhịn xuống không động đậy như cũ.

Khương Mạt càng to gan hơn, dứt khoát ngồi lên đùi anh, vừa hôn vừa nghịch.

“Nha đầu xấu xa…….”

Anh nhẹ nhàng thốt lên, đưa tay ra giữ lấy gáy cô, lưu luyến hoà vào nụ hôn cùng cô.

Tay cô sưng đỏ đặt trên ngực anh, Khương Mạt cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh còn nóng hơn cả tay cô.

Đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng người dùng lực gõ bụp bụp bụp lên cửa kính xe.

Thì ra không biết đã về nhà từ lúc nào, xe tự động dừng ở dưới lầu.

Khương Ỷ Lan biết hôm nay con gái trở về, đặc biệt về nhà sớm, không ngờ lại để ông bắt gặp tên tiểu tử thối Thẩm Vân này đang làm chuyện tốt.

Thẩm Vân nhắm mắt, mở ra liền nhìn thấy Khương Mạt đang che miệng cười, dương dương tự đắc.

Bình ổn lại hô hấp, anh nhéo má cô: “Tiểu xấu xa.”

Xoay người mở cửa xe.

Khương Mạt cũng đi xuống theo anh.

Khương Ỷ Lan liếc hai người một cái, lạnh lùng nói: “Lên nhà trước.”

Vừa đóng cửa, Khương Ỷ Lan liền bùng nổ.

“Thằng nhóc chết tiệt này, cậu vội thế cơ à? Đến thời gian lên lầu cũng không có, hả?! Để người khác nhìn thấy thì làm thế nào? Cậu là đàn ông thì không vấn đề gì, Mạt Mạt thì sao? Con bé còn là minh tinh, cậu quên à? Còn nữa, con bé mới bao nhiêu tuổi cậu đã dạy hư nó rồi?!”

[Chương 46: hytan]

Ông càng nói càng tức, dáng vẻ muốn cho anh một trận.

Khương Mạt bị dọa vội chạy lên ôm lấy Thẩm Vân, bố cô tức đến cực điểm thật sự sẽ đánh người, lúc nhỏ cô đã từng bị ông đánh.

“Bố, con đã đầy mười tám tuổi rồi.”

Một tháng cuối cùng đã trôi qua lúc cô đi quay phim ghi hình rồi.

Khương Ỷ Lan: “.........!”

Khương Ỷ Lan: “.....Thế…..Thế cũng chưa đến độ tuổi kết hôn, nhà chúng ta không cho phép có những hành vi thân mật trước khi kết hôn.”

“Nhưng bọn con đã kết hôn rồi.”

Thẩm Vân nhàn nhạt nói một câu, giống như làn gió lạnh đến từ Siberia, chớp mắt đông cứng bầu không khí toàn mùi thuốc súng.

Khương Ỷ Lan sửng sốt, vậy mà lại không tức giận.

Thẩm Vân xoay người xoa đầu Khương Mạt: “Trên bàn làm việc trong phòng anh có một phần văn kiện, giúp anh lấy ra đây.”

Khương Mạt biết anh cố ý tách cô ra, cô không nhúc nhích.

“Ngoan, không sao đâu, đi đi, đúng lúc anh cũng có chuyện muốn nói với bố.”

Khương Ỷ Lan đen mặt phun ra một tiếng bằng giọng mũi: “Đi đi.”

“.....Vâng.” Cô đáp một tiếng, một bước ngoảnh đầu ba lần đi về phòng ngủ, đang chuẩn bị trốn vào sau tường nghe lén thì giọng của Thẩm Vân truyền đến: “Đóng cửa lại.”

Khương Mạt: “.........”

“Xí! Ai thèm nghe hai người nói chuyện.” Cô lầu bầu, dùng lực đóng cửa lại, xoay người đi hai bước thật dài rồi lại lén lút lùi lại, chống cằm ngồi xổm đợi ở cửa.

Lỡ như bố cô thật sự đánh Thẩm Vân, cô phải nhanh chóng xông ra ngăn lại mới được.

Cách đã xa lại còn đóng cửa, hai người giống như sợ cô nghe được, nói rất nhỏ, nhưng may mà hình như không có cãi nhau.

Cô nhẹ nhàng thở ra một hơi, một giây sau suýt chút nữa thì bị sặc nước bọt, thế mà cô lại nghe thấy Thẩm Vân nói ‘trẻ con!

Không phải muốn cô sinh em bé đấy chứ?

Không thể nào!

Cô mới không thèm sinh một đứa bé đi tranh sủng* với mình.

(*sủng ái, yêu chiều, chiều chuộng.)

Đang lẩm bẩm, Thẩm Vân cao giọng, truyền đến rõ ràng: “Mạt Mạt, anh phải ra ngoài một chuyến.”

Hả?!

Khương Mạt lập tức kéo cửa chạy ra ngoài: “Anh đi làm gì?”

Ánh mắt lo lắng hết nhìn Thẩm Vân rồi lại nhìn Khương Ỷ Lan, hai người này sẽ không hẹn nhau ra ngoài đánh nhau đấy chứ?

Thẩm Vân cười: “Đến công ty một chuyến, còn một chút chuyện vẫn chưa xử lý xong.”

Bố mẹ Chu vẫn chưa biết con gái đã bị đổi hồn, anh phải đi thêm một mồi lửa cuối cùng.

“Thật sao?”

Không phải hẹn đi đánh nhau?

“Lừa em làm gì? Văn kiện của anh đâu?”

“...........A~ Em quên mất.” Cô chỉ mải lo Thẩm Vân có bị đánh hay không.

“Em đi lấy cho anh.” Cô lại vội chạy quay lại lấy giấy tờ cho anh.

Thẩm Vân nhận lấy, cúi đầu hôn lên môi cô một cái.

Khương Mạt vội vàng liếc nhìn sang bố cô, Khương Ỷ Lan đứng bên cạnh đen mặt, vậy mà lại không nói gì, mặt nặng mày nhẹ xoay người trở về phòng.