Chương 10-11-12

Chương 10

Hạ Tiến vừa về đến nhà nằm xuống liền đi ngủ, nhưng lật qua lật lại trên giường nửa ngày lại bật mạnh ngươi bò dậy, mở máy tính lên, đăng nhập vào weibo xem tin tức.

Video bác bỏ tin đồn của Khương Mạt vẫn chưa hình thành quy mô lớn, tại quảng trường trang chủ của weibo vẫn là thuỷ quân và antifan của Khương Mạt chiếm thế thượng phong.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cậu ta lặng lẽ mở tài khoản phát trực tiếp, xoá bỏ video “Khương tiện nhân cút khỏi giới giải trí", sau đó chia sẻ video bác bỏ tin đồn, trực tiếp đưa lên hàng đầu, còn cài đặt rút thăm trúng thưởng, trong những người chia sẻ chọn lấy mười tài khoản, mỗi tài khoản ghi mười nghìn tệ.

Hạ Tiến là một streamer khá nổi tiếng, có khoảng mấy triệu fans, hơn nữa đều là fans thật, tin tức ngày hôm qua cậu ta ở trong bị người mới treo đánh sớm đã truyền khắp nhóm fans, nhìn thấy cậu ta đăng weibo toàn bộ đều ào đến chuẩn bị cười nhạo cậu ta, kết quả vừa nhìn thấy weibo mà cậu ta chia sẻ:ịch>

[Đệt! Ám Dạ, anh bị quỷ nhập rồi à? Sao có thể chia sẻ weibo tẩy trắng của Khương Mạt!!!]

[Chủ thớt là do kinh nghiệm của tài khoản game bị quét về không, ngược đến phát điên rồi sao ha ha ha.]

[Mẹ ơi, đến video “Khương tiện nhân cút ra khỏi giới giải trí" cũng xoá rồi!]

[Nếu như cậu bị bắt cóc thì hãy đăng thêm một dòng nữa, cái gì cũng được.]

[Hết cứu nổi rồi, thế giới này sắp bị Khương nữ thần chiếm lĩnh rồi hay sao?]

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cười nhạo vẫn là cười nhạo, những fans vào xem đều nhấn xem video này, những người này đa phần đều không quan tâm giới giải trí, rất nhiều người căn bản không chú ý đến video tẩy trắng của Khương Mạt, đến lúc này vừa nhìn mới biết, oa, thì ra bọn họ đều nghĩ oan cho nữ thần.

Chẳng mấy chốc, bài đăng weibo này của Hạ Tiến được chia sẻ hàng nghìn lần.

Lực lượng của kim tiền là vĩ đại!

Hạ Tiến đăng weibo xong cuối cùng cũng yên tâm, nằm trên giường một chút liền ngủ.

Cậu ta bị điện thoại của bạn gái làm tỉnh giấc.

Chu Thiến Thiến: “Sao anh lại chia sẻ video tẩy trắng của Khương Mạt?”

Hạ Tiến chau mày một chút, Thiến Thiến rất ít khi dùng giọng điệu chất vấn này nói chuyện với người khác, cậu ta hỏi: “Làm sao vậy?”

Chỉ là một dòng weibo mà thôi, cũng đáng để Thiến Thiến gọi điện đến chất vấn cậu ta?

Chu Thiến Thiến: “.....Không phải anh là antifan của Khương Mạt sao? Tại sao bây giờ lại lên tiếng thay cô ta?”

Cô ta vốn cho rằng cơ thể kia đã không còn hy vọng cứu vãn nữa rồi, lúc ấy mới kiên quyết dứt khoát ra đi, nhưng nhìn tình cảnh trước mắt Khương Mạt thế mà sắp tẩy trắng thành công rồi.

Việc mà mình không làm được, bị một tên thổ dân không có bất kỳ bàn tay vàng nào làm được, không hiểu sao trong lòng cô ta vô cùng không thoải mái. Đặc biệt là nhìn thấy bạn trai mình cũng góp một phần giúp Khương Mạt tẩy trắng, cô ta càng khó chịu.

Hạ Tiến buồn ngủ muốn chết, nhưng vẫn kìm nén tính tình nhẫn nại giải thích với bạn gái:

“Tư liệu cô ấy nɠɵạı ŧìиɧ là giả, anh cảm thấy bôi đen một nữ minh tinh như vậy không được tốt cho lắm nên mới tiện tay chia sẻ.”

Không có sự đồng ý của Khương Mạt, cậu ta không nói ra thân phận của cô trong game.

Ai biết Chu Thiến Thiến lại càng bực bội.

“Làm sao anh biết được là giả? Những bức ảnh đó với ảnh chụp wechat lại không phải là giả.”

Âm thanh thậm chí còn có chút sắc nhọn.

“Thiến Thiến!”

Hạ Tiến cuối cùng cũng có chút tức giận, giọng nói to lên một chút.

“Trước đây em không phải không nói lý lẽ như thế này.”

Bạn gái rõ ràng là một cô gái lương thiện ngây thơ đến mức có những lúc quá mức đơn thuần, sao có thể nói ra những lời như thế này?

Quỷ dị là, cậu ta đột nhiên nhớ đến lời Khương Mạt nói không lâu trước đây, cô nói mười năm đó cô bị người ta xuyên không vào.

Một giây tiếp theo cậu ta lại không nhịn được cảm thấy buồn cười. Cái gì chứ, cậu ta nhất định là bị đội trưởng làm cho lung lay đến ngốc luôn rồi.

Chu Thiến Thiến sợ hãi cả kinh, nhịn xuống, dịu dàng nói:

“Xin lỗi, em sai rồi, em tưởng rằng anh vẫn luôn ghét cô ta nên mới…..”

Hạ Tiến cũng dịu giọng trở lại:

“Anh có ghét đến mức nào cũng không thể bôi nhọ người ta những việc người ta không làm.”

Chu Thiến Thiến: “Ừm ừm, anh nói đúng. … Mấy ngày nữa là mùng một tháng năm rồi, chúng ta ra nước ngoài chơi đi? Em nhìn trúng mấy bộ quần áo, trong nước đều không có.”

Lại mua quần áo?

Bỏ đi, con gái trang điểm ăn mặc xinh đẹp cũng rất tốt.

Hạ Tiến ngáp một cái, đồng ý.

“Được được được, anh buồn ngủ chết mất, đợi anh ngủ dậy nói sau.”

Chu Thiến Thiến ở đầu bên kia trợn trắng mắt, giọng điệu vẫn dịu dàng như cũ:

“Vậy anh mau đi ngủ đi, bai bai.”

Khoảnh khắc Hạ Tiến nhắm mắt lại, nghĩ, bạn gái sau khi ngất đi tỉnh lại, hình như có chút không giống trước đây.

_ _

Người nhìn thấy video tẩy trắng của Khương Mạt càng ngày càng nhiều, anti fans và fans vĩnh viễn đều là số ít, quần thể lớn nhất thực ra chính là quần chúng ăn dưa.

Sự tình nhiều lần xoay chuyển, quần chúng ăn dưa dứt khoát không tiếp tục chiến đấu với thuỷ quân nữa, trực tiếp tràn vào bên dưới weibo của Triệu Bằng Kiệt, để hắn ta nói ra chân tướng _ _ hắn ta với Khương Mạt rốt cuộc có bất kỳ tiếp xúc mức độ thân mật nào không.

Triệu Bằng Kiệt sắp bị bình luận trên weibo ép phát điên rồi, hắn ta bây giờ quả thật không dám nói gì, nói không có, không cách nào giải thích trạng thái “Xin lỗi, tôi xin rút lui.” trước đây, nói có, hắn ta lại sợ Khương Mạt còn chiêu sau, đến lúc đó hắn ta thật sự không còn hy vọng lật mình nữa rồi.

Đến bước đường này, Tần Mộng Dao cũng không còn cách nào nữa.

“Cách tốt nhất bây giờ là đem chuyện weibo trước đây đổ lên đầu người khác. Những lời anh nói trong tiết mục, có thể đổ lên đầu tiết mục, cứ nói là đọc kịch bản.”

Như thế này mặc dù cũng sẽ bị chế giễu, nhưng cũng xem như là một đường lui.

Triệu Bằng Kiệt cắn môi: “Mộng Dao, anh không cam tâm.”

Rất không cam tâm.

Vốn dĩ mọi chuyện đang tốt đẹp, tại sao Khương Mạt đột nhiên như biến thành người khác vậy, trở nên khó đối phó như vậy.

Tần Mộng Dao nhìn cái cằm nhọn hoắt của hắn ta, đột nhiên trong lòng dâng lên một sự ghét bỏ, sắc mặt cô ta nguội lạnh, nhưng vẫn dùng giọng nói nhẹ nhàng:

“Ai bảo anh tự đưa đằng chuôi cho người ta nắm? Vốn dĩ cô ta có trăm cái miệng cũng không nói rõ được.”

Triệu Bằng Kiệt hận đến mức đôi mắt vằn lên tia máu, cầm lấy điện thoại nhìn thật lâu, vẫn rất không phục, không muốn đăng weibo giải thích.

Dòng weibo này một khi được đăng lên, hắn ta lập tức trở thành truyện cười.

Lúc này, một số điện thoại lạ được gọi tới.

Hai người nhìn nhau một cái, Triệu Bằng Kiệt nghe máy.

Người ở bên bia dùng máy biến âm, hê hê cười một tiếng:

“Tôi có tư liệu đen của Khương Mạt, mua không?”

Từ Văn Bân chính là tên chó săn hôm đó bị Khương Mạt đạp cho một cước, hắn vẫn luôn ôm hận trong lòng, âm thầm theo dõi Khương Mạt, tối hôm qua cuối cùng cũng để hắn tìm được cơ hội.

“Khương Mạt cùng ba người đàn ông ở trong một phòng nghỉ khách sạn qua đêm, sáng ngày thứ hai mới đi ra, lúc chia tay còn ôm nhau không nỡ, tôi đã chụp lại toàn bộ, một triệu tệ, có muốn không?”

Triệu Bằng Kiệt đột nhiên đứng dậy: “Muốn!”

_ _

Khương Mạt về nhà ngủ một giấc ngon lành, ngủ dậy liền tải xuống bắt đầu chơi.út>

Kỹ thuật của cô tốt, vượt qua các cửa không chút khó khăn, dùng thời gian hai ngày đánh thông quan trong trò chơi, sau đó thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Cô gửi tin nhắn cho Lưu Phương, đạo diễn Lưu lập tức gọi điện thoại lại cho cô, hỏi:

“Có thích nhân vật Hồng Diệp này không?”

là một thế giới người và yêu cùng tồn tại, Hồng Diệp là đại boss trong game, là liệp yêu sư* có giá trị vũ lực nghịch thiên, cũng xưng là thợ săn. nhiều năm trước bạn trai thanh mai trúc mã bị yêu quái nhập vào, cô không thể không tự tay gϊếŧ chết đối phương, sau đó lập lời thề phải gϊếŧ sạch yêu vật trên thế giới.út>

(*Liệp yêu sư: người chuyên săn bắt yêu quái.)

Mà Nam chính thì là nửa người nửa yêu, lập chí muốn tạo ra một thế giới người và yêu cùng tồn tại trong hòa bình.

Cuối cùng đương nhiên là nam chính thành công, boss thất bại rồi.

Loài người và Yêu tộc vui vẻ sống cùng nhau.

Khương Mạt: “Thích.”

Vừa giỏi vừa ngầu vừa cá tính vừa mạnh vừa đẹp vừa thảm vừa sơ trung, quả thật là ba trăm sáu mươi độ chọc đúng vào điểm yêu thích của cô.

Lưu Phương ha ha cười nói:

“Nào, nói thử hai câu thoại kinh điển của Hồng Diệp nghe xem.”

Khương Mạt ngả người dựa lưng vào ghế, học nhân vật trong game:

[Cùng tồn tại? Ha! Hồng Diệp ta hôm nay lập lời thề tại đây, chỉ cần ta còn sống một ngày thì sẽ gϊếŧ sạch tất cả yêu quái. Trời đất làm chứng cho ta, lịch sử sẽ chứng minh, rốt cuộc ai mới là người đúng!]

Nghê Bạt bước vào, ở bên cạnh điên cuồng trợn mắt.

Cái đồ ngốc tâm hồn sơ trung bùng nổ này, có biết bản thân lớn thế nào rồi không, thế mà còn cosplay!

Đừng nói, lời thoại này đọc đủ cuồng bá loá mắt.

Lưu Phương ở đầu bên kia điện thoại hai mắt đều sáng lên rồi, cảm giác này quá con mẹ nó đúng luôn.

Lưu Phương phong nhã cười một hồi, nói:

“Em gái, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.”

Bây giờ chỉ đợi bên bản quyền đồng ý thôi.

Khương Mạt: “Hả?”

Không đợi cô hỏi rõ ràng Lưu Phương đã ngắt điện thoại.

Khương Mạt: “.............”

Muốn lật trời rồi đúng không, vậy mà dám tắt điện thoại của đội trưởng, một đám không biết lớn nhỏ.

Khương Mạt quăng điện thoại, nhìn thấy Nghê Bạt đi vào, vội vàng nhảy lên hỏi:

“Thế nào rồi thế nào rồi? Ba mươi triệu tệ đó em không phải bồi thường nữa chứ?”

Hai ngày nay dư luận trên mạng tốt hơn rất nhiều, mặc dù antifan của Khương mạt vẫn che trời lấp đất, nhưng ít nhất vết đen nɠɵạı ŧìиɧ coi như làm sáng tỏ gần hết.

Dân mạng bây giờ đều chạy đến bên dưới weibo của Triệu Bằng Kiệt rồi.

Mở weibo ra không nhìn thấy những bình luận châm biếm bôi đen khắp màn hình nữa, Khương Mạt nhất thời không quen.

“Không cần bồi thường nữa.”

Nghê Bạt giọng điệu không mấy tốt đẹp, trợn mắt.

“Khương đại gia vừa vung tay liền mua siêu xe năm triệu tệ, còn để ý ba mươi triệu tệ tiền bồi thường cỏn con này?”

“Đậu xanh! Tuyệt vời!”

Khương Mạt hoan hô một tiếng, trực tiếp lược bỏ nửa câu sau châm biếm của Nghê Bạt, vơ lấy điện thoại ôm vào ngực rồi chạy ra ngoài.

Nghê Bạt đầu toàn vạch đen, đanh giọng hét lên:

“Em định đi đâu?”

Loảng xoảng một tiếng, cửa mở rồi đóng lại.

Hai chữ “Nhận xe!” quanh quẩn vang bên tai Nghê Bạt.

Gân xanh trên thái dương anh co rút một cái, chút nữa thì chửi bậy.

Cái thứ khiến người ta lao tâm tổn trí này, ký hợp đồng với cô hao tổn ít nhất mười năm dương thọ.

Khương Mạt sợ bị chó săn bám theo, cũng không cho Hoa Minh lái xe đưa đi, gọi taxi đến trạm tàu điện ngầm, lượn một vòng ở trong đó, còn ngồi đi ngồi về mấy chặng đường, cố gắng hết sức cắt đuôi bọn chó săn, từ tàu điện ngầm đi ra, chặn một chiếc taxi đi thẳng đến cửa hàng 4s.

Mấy ngày trước nhân viên cửa hàng 4s đã gọi điện thoại cho cô, nói xe đã về đến nơi, bảo cô có thời gian đến nhận, nhưng vì chuyện tiền bồi thường vẫn chưa thu xếp ổn thoả nên cô vẫn chưa dám đến.

Bây giờ cuối cùng cô cũng có thể đến nhận quà tặng cho Thẩm Vân rồi.

Cực kì vui vẻ.

Khương Mạt đến cửa hàng 4s, sảng khoái quẹt thẻ, ngồi trong xe nhắn tin cho Thẩm Vân:

“Anh tan làm chưa?”

Anh trả lời rất nhanh:

“Một lúc nữa, sao vậy?”

Khương Mạt cầm điện thoại vui vẻ nói:

“Em mua quà cho anh, mau đến ký nhận!”

Thẩm vân nhớ đến hôm đó cô nói tham gia tiết mục kiếm tiền đổi xe cho anh, khóe miệng khẽ cong lên:ính>

“Ở đâu?”

Cô gửi một cái định vị cho anh.

Thẩm Vân vừa nhìn, quả nhiên là cửa hàng 4s.

Anh lấy mắt kính từ trong ngăn kéo ra đeo lên, đứng dậy nói với thư ký Trương:

“Tôi tan làm trước, có chuyện gì tìm Bạch Tổng.”

Thư ký Trương đứng thẳng tắp: “Vâng, ngài đi thong thả.”

Cửa văn phòng vừa khép lại, cậu ta lấy hai tay chặn lấy tiếng hét trong im lặng:

“A a a a a a a, ông chủ lại tan làm sớm rồi! Nhất định là yêu rồi! Nhất định là yêu rồi!”

Boss của bọn họ vậy mà cũng có một ngày biết yêu, cậu ta thật sự quá vui mừng, quá yên tâm rồi.

Thẩm Vân đoán được Khương Mạt định tặng xe cho mình, dứt khoát không lái xe, trực tiếp gọi taxi đến.

Trên đường, anh nghĩ, một triệu tệ, cô sẽ mua xe gì đây?

Wechat lại vang lên, là tin nhắn cô gửi đến.

“Anh đoán xem là quà gì? Đoán đúng có thưởng.”

Thẩm Vân cười: “Đoán sai thì sao?”

Khương Mạt: “Đoán sai rồi anh phải đồng ý với em một việc.”

Cô tỉnh lại lâu như vậy rồi, bọn họ đến tay còn chưa nắm qua, không vui!

Thẩm Vân: “Được.”

Khương Mạt: “Mau đoán mau đoán.”

Sẽ là xe gì đây? BMW coi như là lựa chọn tốt với giá tiền này, dựa vào thẩm mỹ của cô ấy, hẳn là sẽ chọn BMW……..

Thẩm Vân trầm ngâm một chút, gửi đáp án đi.

“BMW?”

Chương 11

Đến trước cửa cửa hàng 4s, Thẩm Vân xuống xe, liếc mắt liền nhìn thấy cô gái đứng đợi ở ngoài cửa.

Cô đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, dựa vào bên cạnh một chiếc xe, nâng cằm nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy anh, đuôi mắt lập tức cong lên, vẫy tay về hướng anh.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quá phạm quy rồi!

Trái tim cô gào thét, a a a a a a a a a, anh lại đeo kính ra ngoài!

Thẩm Vân đi tới, ánh mắt quét qua tấm bạt trùm trên xe, hỏi:

“Anh đoán đúng rồi chứ?”

Người nào đó nhìn đến ngây ngốc lúc này mới nhớ đến chuyện tặng quà, ngón tay chỉ vào bên cạnh:

“Em không nói cho anh, anh tự mình mở ra đi.”

Thẩm Vân cười một cái, vén lên một góc, lộ ra đèn xe phía sau.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Động tác tay của anh hơi dừng lại, kiểu đèn xe này…….

Chớp mắt cả tấm bạt được kéo ra, lộ ra thân xe màu nâu tuyệt đẹp bên dưới.

Khương Mạt hất cằm đắc ý, khoe khoang nói:

“Đẹp đúng không? Anh thích chứ?”

“............”

Quả nhiên là xe của S&M.

Anh nhớ mẫu này giá nhân dân tệ là năm triệu tệ, lần mua sắm này của cô trực tiếp từ một triệu tệ thăng cấp lên năm triệu tệ.

Thẩm Vân cúi đầu, tay sờ vào biểu tượng hình trường mâu trên đầu xe, giọng nói hơi khàn khàn:

“Rất đẹp, rất thích.”

Anh dừng lại một lúc lâu mới nói tiếp:

“Chiếc xe này chắc không rẻ đúng không?”

Giọng nói mang theo chút run rẩy người khác không phát hiện ra được.

Còn không phải sao!

Đắt đến mức da thịt cô đều đau!

“Cũng được, chiếc xe này hợp với anh hơn.”

Dù trái tim đang rỉ máu nhưng chỉ cần Thẩm Vân thích thì đắt thế nào cũng đáng.

Anh ngước mắt nhìn cô, ánh mắt vừa thâm trầm vừa dịu dàng, hỏi:

“Anh đoán sai rồi, em muốn anh làm gì?”

Khương Mạt lập tức đắc ý trở lại, khoanh tay nâng cằm nghĩ một hồi, nói:

“Em muốn anh chọc cho em vui.”

Nói xong, dường như cảm thấy yêu cầu của mình quá đơn giản, lại nhấn mạnh nói:

“Yêu cầu của em rất cao, nếu như anh không làm em hài lòng, em sẽ thu lại quà!”

Nắm tay cô một chút, hoặc là hôn cô một cái, đều được nha.

Thật ra yêu cầu của cô cũng không cao như vậy.

Thẩm Vân bất lực cười nhẹ, đưa mắt nhìn xung quanh.

Cửa hàng 4s đều tương đối hẻo lánh, ở gần đây còn không có chỗ vui chơi thú vị nào, chỉ có một ngôi trường mẫu giáo ở bên cạnh, trước cổng có mấy quán bán đồ ăn vặt và đồ chơi, còn có một cái máy bán kẹo bông tự động.

Nói một câu: “Đợi anh một chút.”, anh đi về hướng máy bán kẹo bông tự động.

Không đòi được hôn hôn với sờ sờ, Khương Mạt có chút thất vọng, “hứ" lên một tiếng, buồn bực quay mặt đi không thèm nhìn anh.

Một lát sau, cô bắt đầu suy nghĩ lung tung, anh rốt cuộc đi làm gì rồi, sao vẫn chưa quay lại?

Có cần lâu như vậy không?

……… Sao vẫn chưa quay lại nữa _ _

Cô cảm thấy đã qua rất lâu mới nghe thấy tiếng bước chân của anh, nhịn xuống không ngoảnh đầu lại, đến lúc nghe thấy anh nói:

“Anh tự làm, có chút xấu, em còn muốn không?”

Cô quay đầu lại, ánh mắt ngã vào trong một đám mây mềm mại màu hồng nhạt.

Là kẹo bông.

A a a a a a a a a muốn muốn muốn muốn!

Thẩm Vân của cô là tiểu khả ái ngọt ngào nhất trên đời này!

Vậy mà tặng cô kẹo bông!

A ~ Cô chết mất.

Cô lại sống lại rồi.

Thè lưỡi ra liếʍ một cái, những sợi đường lành lạnh tan trên đầu lưỡi….

Quá con mẹ nó ngọt rồi!

Thẩm Vân nhìn cô buồn cười.

“Xe năm triệu tệ đổi lấy kẹo bông chỉ có mấy tệ, vui như vậy sao?”

Khương Mạt lập tức ngồi ngay ngắn lại, nâng cằm, hơi mất tự nhiên nói:

“Nể tình anh tự tay làm, miễn cưỡng chấp nhận.”

Lúc cúi đầu xuống liếʍ kẹo, đôi mắt lại cười híp lại.

Thẩm Vân không nhịn được đưa tay xoa xoa đỉnh đầu cô.

………!

Động tác liếʍ kẹo của Khương Mạt cương cứng.

…….Tặng kẹo bông ở cổng trường mẫu giáo cho cô…. sát chiêu sờ đầu….

Anh sẽ không coi cô là bạn nhỏ mẫu giáo thật đấy chứ?

Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt màu nâu đằng sau cặp kính của anh, nghiêm túc nói:

“Thẩm Vân, cái nhà này em làm chủ.”

Vì vậy cần tôn trọng một người chủ gia đình vất vả kiếm tiền nuôi gia đình, không được dỗ gia chủ như dỗ trẻ con.

Thẩm Vân gật đầu, rất biết nghe lời: “Ừ, em làm chủ.”

Khương Mạt: “.........”

Tại sao rõ ràng nhận được sự khẳng định nhưng vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng?

Bỏ đi, không quan tâm nữa.

Cô lại liếʍ một miếng kẹo bông…….

Ngọt quá!

Thẩm Vân đưa Khương Mạt trở về, cô để anh đưa mình đến trạm tàu điện ngầm gần đó, cô đi bộ về nhà.

“Em đã tìm được nhà mới chưa?”

Anh nhớ trước đây cô nói muốn tìm nhà mới, bây giờ chỗ ở hiện tại đã bị lộ triệt để rồi, xung quanh đều là chó săn.

Khương Mạt lắc đầu. Gần đây cô quá bận, Hoa Minh và Nghê Bạt cũng bận muốn vắt chân lên cổ, không có thời gian tìm nhà, giao cho người khác lại không yên tâm.

Thẩm Vân chuyển sang chế độ lái xe bình thường, mắt nhìn về phía trước, thuận miệng hỏi:

“Em muốn quay về ở không?”

Quay về ở?

Mắt Khương Mạt sáng lên, câu “Được thôi" gần như muốn buột miệng thốt ra, lại bị cô cứng ngắc nuốt trở lại.

“Không được, mấy tên chó săn kia sẽ quấn lấy anh.”

Thẩm Vân không nói gì.

Điện thoại của anh kêu lên, cầm lên xem, là Bùi Thiên Ý gọi đến.

Để xe tự lái, anh nghe điện thoại.

“Boss, tổn thọ rồi, cái tên thần kinh Lưu Phương thế mà lại muốn để Khương Mạt diễn Hồng Diệp của chúng ta, a a a a a a em muốn gϊếŧ anh ta _ _”

Thẩm Vân chau mày, hơi nghiêng người chỉnh âm lượng nhỏ lại, nhàn nhạt nói:

“Tôi biết rồi, ngày mai nói sau.”

Bùi Thiên Ý ở đầu bên kia: “.......????!!!!”

là một tựa game do S&M chế tác, lúc đó quả thật đã bỏ ra vô số tâm huyết, đặc biệt là nhân vật Hồng Diệp này, từ lên ý tưởng đến tạo hình nhân vật, tuyến trưởng thành, vân vân, thậm chí từng lời thoại đều là Thẩm Vân từng chút từng chút hoàn thiện.út>

Bùi Thiên Ý tận mắt nhìn thấy đoạn thời gian đó Thẩm Vân giống như phát điên lên vậy, cái gì cũng không quan tâm, một lòng đặt vào nhân vật này, Hồng Diệp đối với anh mà nói, thật sự không khác nào con gái ruột.

Lúc đưa ra bản quyền, yêu cầu duy nhất của Thẩm Vân là tìm được người có thể diễn Hồng Diệp một cách hoàn hảo, sau khi chọn được diễn viên phải thông qua sự đồng ý của S&M.

Bây giờ bảo bối Hồng Diệp của bọn họ lại bị đống phân chó Khương Mạt dính lên, Khương nữ thần diễn vai nào huỷ vai ấy đó!

Bùi Thiên Ý đã đoán chắc rằng Thẩm Vân sau khi nghe được tin này sẽ giận tím mặt, sau đó sẽ đem lửa giận này trút lên người cậu……

Không ngờ anh chỉ nhàn nhạt phản ứng lại một câu: “Tôi biết rồi, ngày mai nói sau.”

“Không phải chứ Thẩm Vân, là Diệp Hồng đó, là Diệp Hồng đó, Diệp Hồng mà anh yêu nhất…… Alo? Alo? Alo!”

Thẩm Vân cúp máy, thấy Khương Mạt đang nhìn chằm chằm mình, giải thích một câu:

“Là chuyện công việc.”

“Có phải em hiểu nhầm về công việc của anh rồi?”

Cô không nghe rõ cụ thể nói cái gì, nhưng có vẻ giọng điệu rất gấp gáp.

“Lãnh đạo của bọn anh sẽ không trách mắng anh chứ?”

“Sẽ không, ngày mai xử lý cũng không muộn.”’

Khương Mạt: “Ồ, đúng rồi, hình như con người lãnh đạo đạo của bọn anh rất tốt.”

Thẩm Vân cười.

“Nếu như anh ta trách mắng anh thì anh cứ nghỉ việc”. Khương Mạt hùng tâm vạn trượng. “Em nuôi anh"

Thẩm Vân nhìn cô: “Anh rất tốn tiền đó.”

Khương Mạt: “Không sợ, em nuôi được.”

Thẩm Vân bật cười thành tiếng.

Đưa Khương Mạt đến cổng tàu điện ngầm, anh gọi điện thoại cho Bùi Thiên Ý:

“Tôi lập tức quay về công ty.”

Bùi Thiên Ý đang phát điên lên bây giờ mới bình tĩnh trở lại, đây mới là Thẩm Vân chứ, vừa rồi có vẻ như đang vướng chuyện gì rồi.

Lại nói cái tên trạch nam chết dẫm này có thể có việc gì làm lỡ công việc được chứ?

Kỳ kỳ quái quái……

Thẩm Vân đi thẳng một đường về công ty, tháo mắt kính ra cài vào túi áo trước ngực rồi mới đẩy cửa bước vào.

Bùi Thiên Ý và Bạch Ninh Thư đều đang đợi anh ở bên trong. Một nhân vật trong game mà thôi, đối với S&M hiện tại mà nói không đáng nhắc đến, nhưng có tình cảm đặc biệt, mọi người đều rất coi trọng.út>

Nhìn thấy Thẩm Vân, Bùi Thiên Ý lập tức đứng dậy:

“Nhanh nhanh nhanh, bác bỏ lại họ Lưu kia, nói với anh ta bảo Khương nữ thần tránh xa cả tác phẩm một chút, em mới không muốn cháu gái lớn của em bị cái đống phân chó đó…….”út>

“Tôi cảm thấy khá tốt.” Thẩm Vân nhàn nhạt mở miệng.

Cái……… Cái gì?!

Bùi Thiên Ý lập tức hoá đá.

Thẩm Vân ngồi trên ghế, đặt điện thoại ở bên cạnh, lại bắn ra một quả ngư lôi dưới biển*:

(*Ý nói làm chấn động, khuấy động cả một vùng yên tĩnh.)

“Nhân vật Hồng Diệp này chính là được xây dựng theo hình tượng của Khương Mạt.”

Lúc này đến người bình tĩnh như Bạch Ninh Thư cũng sụp đổ:

“Xây dựng theo hình tượng Khương Mạt?!”

Nhìn thế nào thì nữ vương Hồng Diệp cũng không có chút điểm tương đồng nào với cái thứ giả tạo, sản phẩm kém chất lượng, nɠɵạı ŧìиɧ như Khương Mạt ……..được rồi, nɠɵạı ŧìиɧ tạm thời vẫn còn nghi vấn.

Thẩm Vân gật đầu, mở ra giấy xin thông qua Lưu Phương gửi đến, bên trên tên diễn viên của vai diễn Hồng Diệp là Khương Mạt.

Anh cầm con dấu lên, đang định đóng xuống, Bùi Thiên Ý nhào đến giữ chặt tay anh lại:

“Boss, anh hãy suy nghĩ thật kỹ!”

Thẩm Vân: “Tôi đã nghĩ kĩ rồi.”

Bùi Thiên Ý muốn khóc rồi.

Đúng lúc này, điện thoại Thâm Vân đặt ở bên cạnh đột nhiên nhảy ra một bản tin mới: ữ>

Động tác trên tay Thẩm Vân dừng lại.

Bùi Thiên Ý như vớ được cọng rơm cứu mạng, vội vàng mở tin tức ra, bức ảnh đầu tiên nhảy ra chính là Khương Mạt đang ôm người ta trước cửa khách sạn.

Người chụp ảnh giống như rất có đạo đức, làm mờ tất cả gương mặt của bên nam, chỉ lộ ra gương mặt đeo khẩu trang gần như ai cũng nhận ra của Khương nữ thần.

“Đậu xanh, Thẩm Vân anh nhìn đi, anh để cho loại phụ nữ này diễn Hồng Diệp, lương tâm của anh không đau sao?”

Cạch! Con dấu màu đỏ đã được đóng lên rồi.

Boss Thẩm dùng hành động thực tế nói cho cậu ta, lương tâm của anh thật sự không đau một chút nào.

Bùi Thiên Ý: “..........”

Cậu ta còn muốn nói tiếp, bị Bạch Ninh Thư nói chen vào:

“A, tôi nhớ còn phải thêm công năng gϊếŧ đồng đội vào trò chơi trong lần cập nhật tới, vẫn chưa làm xong, đi thôi đi thôi, quay lại làm việc….”

Nói xong kéo Bùi Thiên Ý rời đi.

Thẩm Vân treo nụ cười mỉm trên mặt đưa mắt tiễn hai người rời khỏi, cửa phòng đóng lại, nụ cười trên môi anh tắt lịm.

Đưa ngón tay nhè nhẹ lướt vào màn hình điện thoại, bên trên là một chuỗi hình ảnh.

Khương Mạt cùng người khác đi vào khách sạn, một đám người vào cùng một căn phòng, sáng ngày thứ hai cùng nhau đi ra, ôm nhau tạm biệt….

Anh không hiểu lầm…

…..Nhưng, bọn họ đến tay còn chưa chạm qua, cô lại cùng người không quen biết ôm nhau.

Bên ngoài, Bùi Thiên Ý giằng ra khỏi Bạch Ninh Thư.

“Cậu kéo tôi làm gì? Cậu không thấy não Thẩm Vân bị úng nước à?”

Bạch Ninh Thư trợn mắt: “Não cậu mới bị úng nước.”

Bùi Thiên Ý: “Cái đệt, cậu còn mắng tôi?!”

Bạch Ninh Thư lạnh lùng liếc cậu ta một cái:

“Cậu quên bức ảnh Khương Mạt đăng hôm đó rồi sao?”

Bùi Thiên Ý: “.........!”

“Cậu có ý gì? Không phải cậu tin Thẩm Vân và Khương Mạt là người một nhà thật đấy chứ? Ha ha ha trên đời này người giống người nhiều như vậy……”

Bạch Ninh Thư lắc đầu, quay người bỏ đi.

Bùi Thiên Ý vội vã chạy theo, ngữ khí có phần sợ sệt.

“Không…..Không phải chứ? Chúng ta biết anh ta lâu như vậy, chưa từng nghe nói anh ta đã kết hôn.”

Bạch Ninh Thư: “Có phải là vợ chồng hay không thì tôi không biết, nhưng hai người họ chắc chắn có quen nhau.”

Bùi Thiên Ý đột nhiên hiểu ra:

“Tôi biết rồi, nhất định lúc nhỏ Thẩm Vân yêu thầm nữ thần, kết quả nữ thần sau này biến thành thế này, thế là liền làm ra Hồng Diệp để tế tình yêu đã chết của anh ta lúc nhỏ……”

Quá hợp tình hợp lý!

“........” Bạch Ninh Thư: “Cũng có thể, ai biết được chứ.”

Khương Mạt vừa về đến nhà lại bị "ẻo lả" nhào đến chỉ tay thẳng mặt mắng cho một trận.

“Bà đây đã nói với em bao nhiêu lần là phải cẩn thận phải cẩn thận, em nhìn lại em xem, tư liệu nɠɵạı ŧìиɧ vẫn chưa tẩy trắng thành công, lại làm ra một cái tin tức mới 4p. Em chê bản thân còn bị bôi đen quá ít đúng không?!”

Nghê Bạt ôm ngực, cảm thấy bản thân thực sự muốn tắc thở.

Tin tức này lên men đột ngột như vậy, đằng sau tuyệt đối có người đẩy thuyền, là ai không cần nghĩ cũng biết. Chắc chắn là tên tiểu tiện nhân Triệu Bằng Kiệt kia.

Tin đồn “nɠɵạı ŧìиɧ" sau khi được rửa sạch, hắn sẽ trở thành kẻ bị bôi đen, bây giờ tin tức Khương Mạt 4p vừa xuất hiện, ai còn quan tâm hắn ta nữa?

Khương Mạt mở tin tức mới ra nhanh chóng đưa mắt liếc qua, bình luận ở bên dưới căn bản không cần nhìn, tất cả đều đang mắng cô.

Cô mở QQ, gửi một tin nhắn:

“Chuyển phát nhanh, cậu giúp lão đại một chuyện.”

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Bản chuyển tính bổ não của Mạt Mạt và Vân Vân~

Khương Mạt cười xấu xa chặn lại đệ nhất tiểu khả ái của khối trong ngõ.

“Bé gái, làm ông đây vui ông đây sẽ thả cậu đi.”

Thẩm Vân Vân móc ra một cái kẹo bông từ trong cặp sách:

“Cho cậu ăn, vui chưa?”

Khương Mạt Mạt: “........! Vui, vui!”

Thẩm Vân Vân: “Vui rồi thì đưa tôi về nhà được không?”

Khương Mạt Mạt: “Được được được! Cậu đáng yêu cậu nói cái gì cũng được!”

Đã phát lì xì, tiếp tục~

Chương 12

Hạ Tiến nhận được tin nhắn của Khương Mạt, căn bản không cần cô nói cũng biết đã xảy ra chuyện gì.

Cậu ta cũng vừa mới nhìn thấy tin tức mới, tức đến xì khói, đám người bọn họ chơi game thôi cũng có thể bôi nhọ đến mức này, rốt cuộc là ai làm, tên tiện nhân này.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đê tiện nhất là chỉ cần hơi nghiêng máy ảnh là có thể chụp được chữ “Esports", nhưng người chụp ảnh giống như cố ý để người khác hiểu lầm, chỉ chụp lại hai chữ “Yêu の”, người không biết nhìn thấy còn tưởng là khách sạn tình thú.

Cậu ta không chút do dự: “Lão đại, chị cứ phân phó!”

Giờ khắc này, thời gian phảng phất như quay về mười năm trước, cậu ta vẫn là học sinh cấp hai sùng bái kẻ mạnh. Chỉ cần đội trưởng ra lệnh, không cần biết là núi đao hay biển lửa, cậu ta sẽ không do dự mà xông về phía trước.

Khương Mạt: “Mang theo thiết bị phát trực tiếp của cậu, đợi tôi ở cổng khách sạn.”

Cụ thể làm như thế nào Hạ Tiến cũng không hỏi, trả lời một câu “Đã rõ.”, đứng dậy vác thiết bị chuẩn bị xuất phát.

Vừa mới xuống lầu liền đυ.ng phải Chu Thiến Thiến đến tìm mình, mẹ Hạ nói:

“Tiểu Tiến, Thiến Thiến đến rồi. Con đi đâu vậy?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Chu Thiến Thiến nhìn thấy cậu ta cầm theo thiết bị phát trực tiếp, trong lòng cô ta vẫn luôn một đốm lửa, lập tức nói:

“Anh muốn đi phát trực tiếp sao? Em cũng muốn đi.”

Hạ Tiến: “Anh đi có việc quan trọng, không thể mang em đi cùng.”

Nói xong, nói với mẹ Hạ: “Mẹ, mẹ chơi với Thiến Thiến đi, tối nay không cần đợi con về ăn cơm đâu.”

Nói rồi liền xoay người rời đi.

Mẹ Hạ: “Đứa trẻ này, vội vội vàng vàng, đi làm gì vậy?”

Quay đầu thấy sắc mặt của Chu Thiến Thiến không tốt, khuyên nhủ: “Thiến Thiến à, cháu đừng tức giận, đợi nó quay về cô thay cháu dạy bảo nó.”

Chu Thiến Thiến sa sầm mặt bỏ lại một câu: “Bỏ đi cô, cháu về đây.”

Túm lấy chìa khoá siêu xe hàng hiệu mới mua liền bỏ đi.

Mẹ Hạ gọi cô ta hai câu, cô ta đến đầu cũng không ngoảnh lại một cái.

Nha đầu này, mấy hôm nay thế nào vậy, sao đột nhiên không đáng yêu hiểu chuyện giống trước đây như vậy ?

Hạ Tiến đuổi tới cổng khách sạn Yêu の Esports, Khương Mạt đã ở đó đợi cậu ta rồi.

Cô mặc bộ đồ thể thao ngày hôm đó, mũ cũng không thay đổi, nhìn thấy cậu ta chạy nhanh đến:

“Chuyển phát nhanh, giúp tôi tạo một tài khoản phát trực tiếp lưu lượng* lớn nhất.”

(*lưu lượng: lượng người xem,theo dõi trên mạng.)

Hạ Tiến một bên lắp đặt thiết bị một bên hỏi: “Chị muốn phát trực tiếp sao?”

Khương Mạt khẽ nhếch miệng: “Mắng người!”

Tài khoản của Hạ Tiến là phát trực tiếp trò chơi, dùng để phát trực tiếp việc trong giới giải trí không gây được ảnh hưởng lớn, Khương Mạt không chịu dùng, chỉ có thể dùng tài khoản mới, vì để thu hút mọi người, cô đã đăng một bài viết trên weibo quảng cáo trước:

[Buổi tối 18:00 giờ ngày 15 tháng 4, Khương Mạt online phát trực tiếp mắng người, ai muốn xem náo nhiệt mời vào.]

Bên dưới đính kèm số phòng.

Weibo vừa mới đăng lên liền bị dân mạng đánh chiếm:

[Nữ thần còn dám lộ mặt, đúng là không cần mặt mũi nữa rồi.]

[Lầu trên, nữ thần có lúc nào cần mặt mũi vậy?]

[Triệu Bằng Kiệt không thoả mãn được nữ thần, cần phải 4p mới kí©h thí©ɧ.]

[.....Tôi tưởng rằng sau khi trải qua việc của Triệu Bằng Kiệt, sẽ có người sáng suốt một chút, không ngờ vẫn là đồ ngốc nhiều hơn.]

[Tin tức đợi ba ngày, ăn dưa không chiếm chỗ.]

[Không cần biết là thật hay giả, riêng nữ thần cũng đủ buồn nôn rồi.’’

Danh tiếng của Khương Mạt vốn dĩ đã không tốt, cho dù việc nɠɵạı ŧìиɧ là hiểu lầm, bị người khác lợi dụng, nhưng hình tượng học bá sụp đổ thì sao? Mù văn hoá, đến vi phân tích phân cũng không biết thì sao? Lúc quay phim vì một cốc nước mắng tiểu trợ lý phát khóc thì sao?

Từng vụ từng việc đều là thật.

Khi thích một người, khuyết điểm cũng là ưu điểm, cũng giống như vậy, khi ghét một người, ưu điểm cũng đều biến thành khuyết điểm.

Bức ảnh một nhóm cùng nhau qua đêm ở khách sạn vừa bị tung ra, mọi người không chút do dự đã tin.

Dù sao tin một người xấu làm việc xấu dễ dàng hơn việc tin một người xấu làm việc tốt nhiều.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là có người có tâm ở đằng sau đưa đẩy dư luận, mà những người ra ngoài không mang theo não lại quá nhiều.

Bây giờ vẫn chưa đến năm giờ chiều, cách buổi phát trực tiếp còn một tiếng, Hạ Tiến và Khương Mạt nhàn rỗi không có chuyện gì làm, dứt khoát tìm một chỗ ngồi xuống đất, lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.

Hai người đều là cao thủ, chơi trò chơi trên điện thoại vô cùng tuỳ ý, một bên chơi một bên vẫn có thể nói chuyện phiếm.

“Chú ý đằng sau…… Chị làm thế nào mà để danh tiếng thành như thế này?” Nhìn trên mạng, căn bản không có mấy cái trang web Khương Mạt.

“Giải quyết rồi…….. Không phải nói rồi sao, mười năm trước tôi bị người ta xuyên vào……… Cậu đi lái xe, tôi đi nhặt đồ tiếp tế.”

“Ha ha, lại bắt đầu rồi……… Chị không muốn nói thì thôi vậy, dù sao bị bôi đen cũng không phải tôi…. Khí độc sắp đến rồi, nhanh lên xe.”

“Không tin thì thôi…….. Mau lái xe!”

“Tôi biết rồi, chị có phải là người hai nhân cách? Những việc đần độn trước đây là do nhân cách khác làm?”

“ Sao cậu lại thông minh như vậy chứ?!........... Ống ngắm gấp tám lần, lấy không?”

“Lấy!......Điểm thi đại học của tôi được 138 điểm! Không giống người nào đó, ha ha….”

“........” “Trả lại ống ngắm gấp tám lần cho tôi.”

“Không trả!....Đậu xanh, chị lại muốn gϊếŧ đồng đội!”

Cậu ta thật sự bị cái dáng vẻ gϊếŧ đồng đội tối hôm đó của cô dọa sợ.

Có bóng ma tâm lý rồi.

Khương Mạt di chuyển miệng súng sang hướng khác.

“Trêu cậu thôi, cậu vẫn không đáng để tôi phá lệ gϊếŧ đồng đội.”

Hạ Tiến: “.........”

Cảm ơn luật lệ của ‘ngài’, cậu ta quả thật cũng không muốn vinh hạnh đặc biệt này một chút nào.

Thời gian sắp đến, hai người phủi phủi mông đứng dậy, chuẩn bị hết các thiết bị, Khương Mạt tháo khẩu trang xuống, bắt đầu phát trực tiếp.

Vì trước đó có quảng cáo, dân mạng sớm đã ngồi đợi rồi, mới bắt đầu phát trực tiếp số người online đã tăng như bay lên sáu con số, trong số những người này có antifan, thuỷ quân, người qua đường, cũng có thể có mấy mống fans bị vùi lấp trong đám người căn bản nhìn không thấy.

Khương Mạt vừa lộ diện, màn hình liền bị những lời mắng chửi bôi đen nhảy ra phủ kín.

Cô đưa tay tắt công năng đạn mạc, tiện tay tắt luôn bình luận, nhìn vào máy quay nhếch miệng cười:

“Không muốn nhìn thấy có người online chửi bậy.”

Mọi người: “.......???”

Tại sao từ lần bắt đầu, phong cách của Khương Mạt thay đổi nhiều như vậy?ính>

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện kì kì quái quái gì trên người cô vậy?

Cô vừa tắt đạn mạc và bình luận, anifans cùng thuỷ quân liền không thể dắt mũi dư luận, cũng sẽ không có người xâu xé chuyển hướng sự chú ý, điểm chú ý của mọi người đều tập trung vào Khương Mạt.

Cô lấy ra điện thoại, tìm thấy những bức ảnh 4p trên mạng, bức đầu tiên là ở bên ngoài khách sạn, cô với ba người lần lượt ôm nhau tạm biệt, phía xa có một toà nhà lớn, là kiến trúc có tính kí hiệu ở gần đó.

Ống kính máy quay khẽ chuyển, phù hợp với góc độ ở trong bức ảnh, ngoài việc người và xe không giống, những thứ khác hoàn toàn giống nhau, đến hai chữ “Yêu の” cũng không có chút khác biệt.

Khương Mạt: “Đã nhìn thấy chưa? Địa điểm trong bức ảnh chính là chỗ này. Tôi sẽ cho mọi người xem xem rốt cuộc chỗ này là chỗ nào.”

Tiếp đến máy quay lại quay một chút, Chữ đằng sau “Yêu の” cuối cùng cũng lộ ra.

Là “Esports"!

Phụt -- --!

Quần chúng trước màn hình toàn bộ đều không nhịn được là phun ra.

Đậu xanh! Thế này ai có thể nghĩ đến chứ.

Trên thế giới này tại sao còn tồn tại loại khách sạn điện tử chứ?!

Tồn tại cũng thôi đi, tại sao còn đặt tên là “Yêu の”?!

Có người lại bắt đầu điên cuồng chụp ảnh, đem video Khương Mạt phát trực tiếp chuyển lên weibo, chiếu cố nhóm cẩu học sinh hoặc dân đi làm không có cách nào xem trực tiếp.

Bức ảnh này vừa tải lên liền có người bình luận:

[Đậu xanh! Tôi nói sao lại nhìn quen mắt như vậy! Tôi với đồng đội từng đến khách sạn này tụ tập qua.]

[Thân làm dân mê game, tôi tin lần này Khương nữ thần lại bị bôi nhọ rồi.]

[Ha ha, tẩy trắng cũng không biết tẩy, ai mà không biết nữ thần không chơi game chứ, lúc đầu diễn Ngưng Nhi là chính miệng cô ta nói, nói chơi game làm mê muội đầu óc mất cả ý chí, cho rằng mọi người mất trí nhớ tập thể sao?]

[Lầu trên, cậu xem tiếp thì biết……..]

Khương Mạt đưa mọi người đi xác nhận nơi xảy ra ‘vụ án", hơi mỉm cười.

“Đi thôi, tôi đưa mọi người đi tham quan một chút cấu tạo bên trong.”

Máy quay đi theo Khương Mạt vào bên trong khách sạn, đến căn phòng đã xuất hiện qua trong ảnh, mở cửa vừa nhìn, mọi người lại lần nữa phun ra.

Cứ cho là đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý, cũng không nghĩ tới…..căn phòng sẽ……..điện tử như thế này.

Mấy cái giường tầng đến lật người cũng không lật được kia làm người ta nhớ lại cảm giác sợ hãi bị chi phối bởi cái giường nhỏ trong ký túc xá trường học.

[Ha ha ha. Đậu xanh! Quả nhiên là khách sạn điện tử, máy tính chiếm hơn một nửa không gian trở lên ha ha ha.]

[Ở trong căn phòng như thế này tôi chỉ muốn chơi game, hoàn toàn không có hứng thú nghĩ đến doi* nữa.]

(*doi: doge: ngôn ngữ mạng chỉ ô nhiễm tinh thần, ở đây ý nói đến những chuyện đen tối.)

[Không phải vẫn có giường sao, loại giường này rất chắc chắn…….]

Dường như để đáp lại lời phát ngôn của antifan này, một giây sau Khương Mạt liền ngồi lên giường, động lên lên xuống xuống, cả cái giường bắt đều kêu lên kẽo kẹt kẽo kẹt.

Khương Mạt: “Ông chủ nói rồi, đến đây đều là những người chơi game, giường cơ bản là không dùng đến, vì thế đều đem tiền dồn vào thiết bị hết rồi. Tôi dùng thử rồi, máy tính ở đây cực kì tốt.”

Dừng lại một chút, khóe miệng cô khẽ nhếch lên, cười rộ: “Đàn ông làm sao thú vị bằng game được.”

Câu này vừa nói ra, dân chơi game trong chốc lát đều bật cười, đây quả thực là tiếng lòng của dân chơi game!

Bên dưới weibo của người chuyển phát lập tức bị quét màn hình:

[Bạn trai làm sao thú vị bằng game được!]

[Bạn gái làm sao thú vị bằng game được!]

[Doi làm sao thú vị bằng game được!]

Bla bla

Khương Mạt nói xong, thu lại nụ cười xán lạn trên gương mặt, ánh mắt mang theo châm biếm:

“Tiếp theo tôi sẽ mở đạn mạc và bình luận, bởi vì tôi sắp bắt đầu mắng người rồi, bởi vì tính công bằng nên cũng để cho mọi người có cơ hội mắng tôi.”

Mọi người: “........???”

Đây là lý do quỷ gì thế?

Công bằng còn có thể dùng như thế này sao?

Một giây sau mọi người phát hiện quả thật có thể phát đạn mạc rồi.

Các kiểu từ ngữ mắng chửi chửi rủa và “666” “ha ha ha” “trâu bò" lập tức tràn ngập trên màn hình.

Trong đạn mạc đủ các loại màu sắc, giọng nói mang theo chế nhạo của Khương Mạt truyền đến:

“Bố cục ở đây cũng đều cho mọi người xem rồi, người chụp ảnh ác ý dẫn dắt mọi người hiểu sai, bịa đặt gây chuyện, vừa xấu xa vừa độc ác. Còn có một số người thật kì lạ, rõ ràng mỗi lần có tin tức giả đều bị lừa, nhưng lần sau ra tin tức giả vẫn cứ bị lừa, hơn nữa mồm miệng của những người này còn vô cùng thối, phóng uế khắp nơi, đúng là vừa ngu vừa buồn nôn.

Có điều dân số Trung Quốc đông như vậy, những kẻ đần độn tự nhiên sẽ nhiều hơn. Tôi đã sớm quen rồi.

Có người ngu ngốc, có người ác độc, có người xấu xa, các người đúng là trời sinh một cặp, xin nhất định hãy trói chặt lấy nhau, ngàn vạn lần đừng cởi trói, tránh làm hại người bình thường.”

Quần chúng kinh ngạc ngây người, vốn dĩ cho rằng lần trước cô ở trong tiết mục mắng dân mạng ngu ngốc đã đủ trâu bò rồi, dù sao cũng rất nhiều người cho rằng đó là kịch bản của tổ tiết mục, cô chỉ là đem kịch bản đọc ra mà thôi.ính>

Nhưng lần này là phát trực tiếp đó!

Một minh tinh danh tiếng bốc mùi như cô, còn dám cứng rắn như vậy, chỉ thẳng mặt dân mạng mắng người ta vừa ngu vừa ác vừa xấu xa, cô còn muốn lăn lộn nữa không vậy?

Đúng lúc này, trên màn hình đột nhiên nổ lên một mảng pháo hoa, hoả tiễn bay lên vù vù.

Dân mạng:..............!

Đậu xanh! Phần quà siêu to siêu khổng lồ 99998! Thổ hào nha!

Thẩm Vân ngồi trước màn hình, bình tĩnh gõ ba chữ: Mắng hay lắm.

Có điều…….

…...Đàn ông không thú vị bằng game sao?

_____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Vân: Đàn ông thú vị hay game thú vị, hả?

Khương Mạt Mạt: Hu hu….Anh thú vị anh thú vị hu hu hu……

Thẩm Vân: Thoả mãn.jpg