Sở Nam Kình nhìn Tần Ngọc Trinh nằm trên đất không ngừng co giật, chợt xiết chặt chiếc nhẫn ở ngón tay cái, đôi mắt đυ.c ngầu càng thêm thâm trầm khó dò xét.
Nam Cung Thiển Trang xiết chặt cái bình đang cầm trong tay, nghĩ tới bản thân đã lỗ mãng rồi, vào lúc này lại để lộ ra bản lĩnh tuyệt đối không phải là chuyện hay ho, ít nhất thì Sở Nam Kình sẽ thận trọng đánh giá lại cô.
Nhưng, cứ nhớ lại hành động việc làm của Tần Ngọc Trinh đối xử với chủ nhân lúc trước của khối thân thể này, nhìn ả khổ sở muốn chết mà không được, trong lòng cảm thấy thực sảng khoái!
"Hoàng thượng ! Xin thứ cho thần nữ ngu muội, không biết mình phạm vào lỗi gì vậy ?!" - Mặc kệ nó, dù sao làm cũng đã làm rồi, cho dù cô có che giấu kín bản lĩnh, lão hoàng đế cũng coi cô là cái đinh trong thịt, chỉ mong được nhanh chóng trừ bỏ. Nói không chừng hành động như ngày hôm nay sẽ làm cho lão có chút băn khoăn!
"Vi phạm lệnh cấm mang vũ khí đi vào trong Hoàng cung, tự tiện xử lý nữ phạm, ngươi đã biết tội của ngươi chưa !" - Sở Nam Kình giận dữ, nhìn cánh tay Tần Ngọc Trinh bị thứ hạt gì đó trắng như bột gặm thịt ở ngón út bị ăn hết, lộ ra xương trắng dày đặc, sắc mặt càng thêm khó coi, Cô thật sự ứng nghiệm với lời tiên đoán không sai!
"Hoàng thượng, chủy thủ là do Cần vương Điện hạ cho thần tự vệ lúc cứu thần, còn về phần nàng ta, thần hoàn toàn là phòng vệ chính đáng, thất thủ đả thương nàng ta, không tin, ngài có thể hỏi qua các vị ở đây, bọn họ đều nhìn thấy cả!" - Nam Cung Thiển Trang bất đắc dĩ nhún vai, bày tỏ mình rất vô tội. "Chẳng lẽ hoàng thượng gặp phải thích khách, cứ đứng bất động, chờ người khác gϊếŧ hay sao ? Hoặc là hoàng thượng nhân từ, gọi thị vệ cứu giá rồi bảo thị vệ không được làm bị thương thích khách, để bọn họ hoàn hảo không sứt mẻ được ném ra khỏi cung ?"
Mọi người xấu hổ, lý luận của Nam Cung Thiển Trang lúc này nhìn có vẻ như vô lý, nhưng lại không tìm được từ ngữ để cãi lại, có thể nói cô là tự vệ. . . Như vậy cũng không đến nỗi chơi đùa người ta đến nửa chết nửa sống chứ ?
Sở Nam Kình cảm thấy đỉnh đầu giống như có mây đen bao phủ, sắc mặt âm u đáng sợ, nổi giận quát lên: "Già mồm át lẽ phải!"
"Trong thiên hạ đều là đất của vua, thần nữ chẳng qua là một kẻ thảo dân, quyền quyết định sinh sát quyền to nắm giữ ở trong tay hoàng thượng, ngài muốn gϊếŧ muốn đánh chỉ nói một câu, cần gì đến những lý do này chứ ?" - Nam Cung Thiển Trang buông tay, trên gương mặt yêu mị lành lạnh lộ ra sự châm chọc. Sở Nam Kình cực kỳ yêu thích coi trọng danh tiếng của Đế Vương, không thích nhất bị dân chúng nói Hoàng thất lấy quyền đè người, bị một kích này của cô, cho dù tức giận gần chết nhưng tuyệt đối sẽ không trừng phạt cô, chỉ biết sau đó tìm người ám sát.
Sở Nam Kình từ khi lên ngôi tới nay, cũng chưa hề bị tức giận chỉ thiếu điều khạc ra một búng máu đi ?
Cứng rắn nuốt xuống vị ngai ngái ở cổ họng, mắt đỏ ngầu, chỉ vào Tần Ngọc Trinh hơi thở suy nhược nằm trên đất, nói: "Tự vệ mà có thể cay độc cắt đứt gân tay, chơi đùa chút xíu xấu xa giày vò người ta sao?"
Nam Cung Thiển Trang “thụ giáo”(chịu nghe sự dạy bảo) gật đầu, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đa tạ hoàng thượng chỉ điểm, sau này thần nữ sẽ học theo tác phong khí độ to lớn của hoàng thượng, lần sau chắc chắn tìm diệt cửu tộc kẻ đắc tội với thần để báo thù, chứ không nên hẹp hòi chỉ giày vò một mình nàng ta !" - Lời vừa dứt, thấy lão hoàng đế tức giận sắc mặt sưng huyết thành màu gan heo tím bầm, trong lòng vui mừng trào lên gấp bội, lão ta tức giận đến chập mạch hồ đồ rồi mới có thể giảng giải lí lẽ với cô, hòng tìm tội danh hợp lý để bắt cô. Lão quên lão là vua một nước rồi, cho dù chỉ ngồi ở đó ném xuống một cái tội danh tùy tiện là có thể mang cô đi chém, cũng không cần phải nói nhiều hơn một câu.
Bách Lý Ngọc nhẹ nhàng ngoắc ngoắc ngón tay của cô, để cho cô có chừng có mực, nếu không lão hoàng đế bị vứt quách đi thể diện, sẽ phải hao phí chút công phu của hai người họ.
"Hoàng thượng! Thiển Thiển là đang thay bản Tướng thẩm vấn tội nhân, buộc nàng ta nói ra mục đích gả vào phủ Cần vương, còn có đồng bọn sót lại hay không !"
Sở Nam Kình vẫn đang nén đầy một hơi tức giận, bỗng nghe được lời nói của Bách Lý Ngọc, đành thật vất vả đè xuống cơn thịnh nộ sôi trào, chỉ hận không thể cho người mang hai người họ xuống chém, nhưng vì ngại Bách Lý Ngọc đành nuốt xuống câu ác độc, bực tức không sao nén được lên tiếng: "Quy định kỳ hạn nửa tháng lùng bắt đồng đảng, nếu không đưa đầu tới gặp!"
"Hoàng thượng ! Phân nhánh của Tả Tướng rễ sâu gốc vững, bản Tướng có quyền không có thế, sợ rằng không thể hoàn thành trách nhiệm nặng nề !" - Bách Lý Ngọc thung dung tự tại từ từ quét ánh mắt chói rọi qua tấm Hổ Phù trong tay Hoàng đế, ý nghĩa của nó không cần nói cũng biết.
Lá phổi của Sở Nam Kình cũng nhanh muốn nổ tung rồi, nhưng lại không thể làm gì. Tả Tướng ẩn núp ở Tuyết Lâm đã lâu năm, dính líu rất nhiều người, có thể không phải chỉ cần giải quyết riêng mình ông ta ở triều đình, nếu cứ để mặc, hậu quả thật khó liệu, vào lúc này bốn nước hết sức bấp bênh rối ren, lão không dám mạo hiểm, vung ống tay áo lên, ném tấm Hổ Phù vào trong tay Bách Lý Ngọc: "Trong vòng mười ngày!"
Bách Lý Ngọc gật đầu. Sở Nam Kình cũng không có hứng thú mở tiệc, gạt mọi người ra, ngồi lên cáng kiệu chuẩn bị rời đi, lại bị một câu nói của Nam Cung Thiển Trang làm cho tức giận máu nóng dâng trào, một chưởng nghiền nát tay vịn.
"Hoàng thượng ! Mặc dù bữa tiệc không trọn vẹn, nhưng mà hoa của các nàng đều bị phá hủy, chỉ có hoa của thần nguyên vẹn không sứt mẻ, tranh tài lần này theo lý thì thần là người thắng, hôm nay long thể của hoàng thượng không khỏe, trước mắt cứ tạm thiếu nợ ban thưởng cộng với ba điều kiện !" - Nói xong, Nam Cung Thiển Trang đưa hoa cho Trần công công, không hề để ý đến ánh sáng hung ác trong đáy mắt Sở Nam Kình, tiếp tục nói: "Ba ngày sau là ngày đại hỉ của hai chúng thần. Hoàng thượng không đành lòng để thần phòng không chiếc bóng chứ, do đó phải cho Bách Lý Ngọc có ngày nghỉ chứ ? Như vậy thì vụ án này một tháng sau sẽ phúc đáp cho Người !"
Không chờ lão hoàng đế trả lời, tay Bánh Lý Ngọc đã ôm lấy eo nhỏ của Nam Cung Thiển Trang, nhằm hướng bên ngoài cung bay đi, từ xa xa nghe thấy đổ ầm một tiếng, giọng điệu lanh lảnh của Trần công công kêu lên:
"Hoàng thượng, ngài không sao chứ?"
"Nhanh, truyền thái y ——"
Nam Cung Thiển Trang chôn mặt ở trong ngực Bách Lý Ngọc, cười ha ha, bên tai nóng lên, lại nghe được tiếng Bách Lý Ngọc nói: "Cười thêm mấy tiếng nữa đi, sau khi trở về, nghĩ kỹ xem phải giải thích như thế nào !"
Tiếng cười khúc khích véo von như tiếng đàn bỗng ngưng bặt, Nam Cung Thiển Trang chợt bừng tỉnh nhớ lại lời nói lúc trước của Bách Lý Ngọc, trong nội tâm hồi hộp rơi đánh bộp xuống, giương mắt bất lực nhìn mặt nạ tỏa ánh sáng màu bạc của y , "Cái đó. . . Ta cũng là không kịp trở tay. . ."
"Cô không đem lời của ta nghe vào trong lòng, lần này đích thân ta dạy dỗ cô!" - giọng êm ái của Bách Lý Ngọc có thêm chút lạnh lùng, Nam Cung Thiển Trang lại nghe ra sự tức giận được ẩn giấu ở bên trong, trong lòng dâng lên một chút ớn lạnh không biết từ đâu ra.
Con ngươi xoay xoay tít quay tròn tròn, lóe thoáng qua một tia gian xảo nói: "Điều này cũng không thể trách ta, mặc dù chúng ta giả vờ thành thân, nhưng tóm lại vẫn phải làm cho có hình thức, bản thân ta ở tại phủ tướng quân không được yêu thương sủng ái, khẳng định là không có đồ cưới đâu, cùng so sánh với hai người kia cũng không thể để quá mất mặt được, cho nên ta chưa luyện võ công, chỉ đi Thái Bạch Lâu kiếm đồ cưới thôi !"
"Đã có hơn phân nửa sản nghiệp của phủ tướng quân, cô còn mất mặt được sao ?" - Bách Lý Ngọc nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm nay, trong lòng vẫn còn thấy hoảng sợ, nếu không phải y nhìn ra Sở Mộng Ly cố ý trì hoãn, mới đi ra ngoài tìm cô, bằng không thì kết cục của Tần Ngọc Trinh sẽ là của cô.
Nam Cung Thiển Trang cũng không hiểu y tức giận vì cái gì, bị thái độ kỳ quái của y kí©h thí©ɧ làm cho cơn cáu giận phát tác, lôi kéo y đứng ở trên một cây đại thụ nói: "Rốt cuộc là huynh muốn như thế nào?"
"Trong vòng ba ngày phải vận dụng công lực trong cơ thể của cô một cách tự nhiên !" - gương mặt Bách Lý Ngọc nặng nề, lạnh lùng lên tiếng. Sau ngày hôm nay, lão hoàng đế nhất định sẽ có hành động, dù y đã suy xét nhưng vẫn luôn có chỗ không thể chu toàn, chỉ khi cô có được năng lực tự bảo vệ chính mình mới có thể an tâm được.
"Huynh đang nói đùa hả ?" - Nam Cung Thiển Trang bỗng nhiên trọn tròn con mắt. Đây không phải là làm khó cho cô sao?
"Cô nói thử xem ?"
"Lần sau ta chú ý hơn là được rồi, lần này là ngoài ý muốn mà !" - Nam Cung Thiển Trang thấy cứng rắn không xong, phải dùng mềm, nhưng nam nhân này đã quyết tâm, cúi thấp đầu, thất vọng nói: "Huynh cũng không thể yêu cầu quá cao như vậy được !"
"Cô nghĩ lần sau gặp nạn thì sức lực ‘tay trói gà không chặt’, mặc kệ cho người ta cắt xẻo hả ?" - sắc mặt Bách Lý Ngọc trở nên ủ dột ảm đạm, trong lòng có chút buồn bực, bực tức cô thật không có tiền đồ, không chịu phấn đấu, cũng bực bội bản thân mình không kịp thời xuất hiện, lại để cho nam nhân khác cứu cô nàng.
"Ta chính là kẻ dốt võ, huynh muốn ta ba ngày lập tức biến thành cao thủ võ lâm, quả thực đúng là “người ngốc nói mơ” nói vớ vẩn mà ? Hiện tại ta gặp phải tình cảnh như vậy, huynh có dám nói không phải là do huynh không ? Nếu như trước kia huynh cứ làm Thừa Tướng của huynh, đừng có trêu chọc ta, cái vận đào hoa nát rữa bê bối của huynh cũng sẽ không gây phiền toái tới ta, ta cần gì sẽ phải canh cánh ôm nỗi lo lắng có thể ngủm củ tỏi bất kỳ lúc nào hả ?" - Nam Cung Thiển Trang không chịu nổi giọng điệu trách móc nặng nề của y. Y cũng chẳng phải là ai kia của cô, tại sao lại nhăn nhó với cô?