Quyển 2 - Chương 24-1: Đồi phong bại tục (1)

Editor: linglink

Sắc mặt của mọi người thay đổi mấy lần, đồng loạt nhìn về phía Thủy Khanh Y đang kéo Bách Lý Ngọc, trong con ngươi lấp lánh ánh sáng nhạt, đoạn đường này, cho dù tiểu thư của bọn họ tiến tới gần như thế nào, công tử đều có vẻ mặt thờ ơ, dáng vẻ giống như người sống chớ lại gần, nhưng lúc này, một đại mỹ nhân xuất hiện, thân mật khoác tay hắn, chẳng lẽ đã có gia thất?

Sắc mặt của Phó Thiển Hà trắng nhợt, nàng là dòng chính nữ chi thứ hai của phủ Thái phó, mặc dù chức quan Thái phó được đại bá thừa hưởng, nhưng thân phận của nàng vẫn còn, ở Vương Đô, người nào mà không nịnh bợ nàng? Tại sao lại bị người ta coi là nô tài thấp hèn chứ?

Bởi vì Phó Thiển Hà có tư chất thông minh, từ nhỏ đi theo sư phụ học nghệ ở trong núi, cộng thêm thân phận ưu việt, tự cho là thanh cao, nhận được thư nhà thông báo đại bá qua đời, xuống núi chạy về Vương Đô, ai ngờ gặp phải thổ phỉ, sau đó được Bách Lý công tử cứu giúp, bị dung mạo phong thái của hắn làm cho cảm phục, trái tim thầm rung động, bày ra dáng vẻ lấy lòng, ngôn từ mờ ám ngầm ra hiệu, nhưng hắn đúng là đầu gỗ, không thông suốt, hôm nay vào thành, sợ là không còn cơ hội gặp nhau, nên nàng ném thể diện đi, chạy tới hỏi thăm nơi ở, nhưng nào biết bị nữ nhân lỗ mãng này can thiệp?

Ngước mắt nhìn dung nhan như vẽ kia, toàn thân nàng chấn động, nhan sắc của hai người bọn họ như người trời, đứng chung một chỗ, quả thực là trời sinh một đôi.

Phó Thiển Hà ôm ngực, sắc môi trắng bệch, nghe thấy nha hoàn bên cạnh rỉ tai, từ từ ổn định lại tinh thần, đúng rồi, đại bá qua đời, Thái phó được Tiên đế che chở, đồng ý để Phó gia cha truyền con nối, lần này chính là phụ thân tiếp quản gia nghiệp, thân phận của nàng đã định, chỉ cần hỏi thăm được gia thế của Bách Lý công tử, còn sợ không gả được vào phủ ư?

Nhìn Thủy Khanh Y lỗ mãng không có liêm sỉ, đáy mắt Phó Thiển Hà ẩn sâu vẻ khinh thường, dung nhan xinh đẹp tủi thân: "Cô nương nói gì vậy, Thiển Hà nhận được ân cứu mạng của công tử, muốn hỏi thăm chỗ ở của công tử, để gia phụ chuẩn bị lễ mọn, tới cửa nói lời cảm ơn."

Trong lòng lại cảm thấy không đáng giá thay cho Bách Lý Ngọc, lấy một nữ nhân thô tục tầm thường như vậy, khó trách bất luận nàng nhẹ lời mềm giọng thế nào, đều không chút động lòng, sợ rằng nguyên nhân là do nữ nhân này.

Dường như con ngươi trong suốt của Thủy Khanh Y có thể nhìn thấu tâm tư của Phó Thiển Hà, dung nhan tuyệt mỹ nở nụ cười nhạt, không quá để ý, nói: "Đây chỉ là một chuyện đơn giản mà thôi." Quay đầu nhìn về phía Bách Lý Ngọc thanh nhã như hoa lan, nụ cười trên mặt thay đổi, nàng nhìn đến nỗi làm cho trong lòng Bách Lý Ngọc lo lắng.

"Phu nhân, ta không cứu nàng ta." Bách Lý Ngọc bất đắc dĩ cười một tiếng, trong lòng biết nếu không nói rõ ràng, nhất định nàng sẽ không tha cho hắn, thường ngày đều là hắn bắt gặp nàng cùng nam tử khác, trừng phạt nàng, không biết với tính khí ghi hận của nàng, sẽ đối xử với hắn như thế nào? Việc khẩn cấp trước mắt, vẫn là làm tiêu tan cơn tức giận của nàng trước.

Nụ cười trong đáy mắt Thủy Khanh Y dần dần sâu hơn, nhìn sắc mặt trắng xanh của Phó Thiển Hà, nhíu mày hỏi: "Cô nương có... Hiểu lầm gì sao? Mặc dù bình thường phu quân nhà ta ít nói, trông là người khiêm tốn, nhưng tính tình hoàn toàn trái ngược."

Phó Thiển Hà không thể tin lắc đầu một cái, chưa từ bỏ ý định, hỏi: "Công tử, ngày đó Thiển Hà bị kẻ xấu bao vây, đúng là ngươi chạy tới cứu giúp, sao lại không phải là cứu ta?"

Thật sao?

Ánh mắt chất vấn của Thủy Khanh Y ném về phía Bách Lý Ngọc, nếu hắn dám gật đầu, thì nàng sẽ lột da hắn.

"Khụ khụ..." Bách Lý Ngọc lúng túng ho nhẹ một tiếng, vành tai ửng đỏ, lấy được tin tức nàng chung sống rất vui vẻ với Thủy Minh Hách và Bắc Viên Trần, bệnh của Trần Nhi vừa chữa khỏi, hắn liền chạy suốt đêm tới, tuyệt đối không thể nói ra câu này, nhưng... Không nói thì hậu quả dường như rất thê thảm...

Bách Lý Ngọc đang do dự, thì nghe thấy tiếng nói vang dội của Mạc Vấn: "Chủ mẫu, chủ tử nôn nóng, vội vàng tới gặp người, chưa hề chợp mắt, mắt thấy đã sắp đến Vương Đô, những thứ kia không có mắt chắn ngang trên đường lớn chơi trò ám sát, xe ngựa của chủ tử không đi qua được, không kịp đợi, nên sai thuộc hạ dọn dẹp đường phố."

Khóe miệng của Thủy Khanh Y cũng đã toét đến sau lỗ tai, liếc mắt nhìn Phó Thiển Hà khıêυ khí©h, có đôi khi giữ vững tình thế sự việc ở trạng thái tốt đẹp nhất, rút lui để bảo vệ danh dự là chuyện người thông minh làm, có lúc truy tìm căn nguyên, phát hiện sự thật tàn khốc hơn so với tưởng tượng, thì đã không còn là chuyện không cam tâm.

"Nhưng các ngươi giúp ta đỡ xe ngựa?" Sắc mặt của Phó Thiển Hà xanh đen, chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi, nàng không tin nhan sắc của nàng không quyến rũ được Bách Lý Ngọc, mặc dù kém hơn một chút so với nữ nhân này, nhưng có người nam nhân nào mà không tam thê tứ thϊếp?

"Đỡ xe ngựa nhanh hơn gϊếŧ người." Khuôn mặt trắng nõn như hoa đào nở rộ vào tháng ba của Bách Lý Ngọc màu hồng nhạt, cực kỳ mê người.

Nhìn lướt qua sự phô trương phía sau Phó Thiển Hà, mấy chục người, so sánh với nhau, gϊếŧ sạch toàn bộ, quả thực chậm hơn so với đỡ xe ngựa, nghĩ vậy, tâm tình của Thủy Khanh Y rất tốt, nghiễm nhiên quên mất khí thế hùng hổ muốn tìm Bách Lý Ngọc tính sổ.

"Cô nương, xin lỗi nha, đây là một sự hiểu lầm tốt đẹp." Thủy Khanh Y nói xong, che miệng cười thẹn thùng, giả bộ "đấm nhẹ" l*иg ngực của Bách Lý Ngọc, nói: "Tử quỷ, nơi này còn có người, cho dù nhớ ta nhớ muốn chết, cũng không thể nói ra, làm cho người ta ngượng ngùng biết bao?"

Mọi người im lặng, dáng vẻ của nàng nghiễm nhiên là rất không biết ngượng.

Tử quỷ... Tử quỷ...

Đầu Bách Lý Ngọc đầy hắc tuyến, trông thấy khuôn mặt của nàng dịu dàng thẹn thùng với người ngoài, nhưng chuyển sang hắn lại là giương nanh múa vuốt, hận không thể ăn nàng, có chút không kiềm chế được.

"Được." Bách Lý Ngọc gật đầu đồng ý, ngay sau đó, cười thản nhiên có phần thoải mái, nói: "Biết là nàng nhớ ta rồi."

Mặt Thủy Khanh Y tối sầm, đang định phản bác, nhưng nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong đáy mắt của Bách Lý Ngọc, nàng đau lòng, não căng lên, ôm lấy Bách Lý Ngọc, hôn nhẹ lên cánh môi khẽ cong lên của hắn.

Mọi người kinh ngạc, chuyện này... Chuyện này... Đồi phong bại tục!

Tay Phó Thiển Hà run lên một cái, sắc mặt trắng bệch cứng ngắc nhìn hai người ngọt ngào mà cười, cơn ghen tị điên cuồng xâm nhập lấy ngực nàng, dọc theo con đường này, cho dù nàng cố gắng như thế nào cũng không thể lấy được nụ cười của hắn, còn nữ nhân không có liêm sỉ này, làm cái gì cũng có thể tác động tới cảm xúc của hắn.

Phó Thiển Hà định mở miệng, thì bị nha hoàn sau lưng kéo: "Tiểu thư, nhiều người, tình thế bất lợi cho chúng ta, sau khi trở về thương lượng với lão gia."

Đúng, tại sao nàng có thể hồ đồ như thế?

Tới Vương Đô, chính là thế lực của Phó gia nàng, mặc dù đại bá đã mất, Phó gia bị tổn thất, nhưng không ảnh hưởng lớn, đến lúc đó để cho phụ thân ép hắn bỏ nữ nhân này là được.

"Nếu là hiểu lầm, vậy thì Thiển Hà xin cáo từ." Phó Thiển Hà nói đến hai chữ "hiểu lầm", trái tim co rút đau đớn, căm thù Thủy Khanh Y, nếu không có nàng ta, Bách Lý Ngọc sẽ là của nàng, phải không?

Thấy đoàn người Phó Thiển Hà rời đi, người xem náo nhiệt cũng giải tán, nhưng đối với hành động đồi phong bại tục của Thủy Khanh Y, thêm dầu thêm mỡ truyền đi, ban đầu vì để chèn ép tiểu thϊếp mà phu quân mang tới, Thủy Khanh Y hôn nhẹ thị uy ở trước mặt mọi người, biến thành Thủy Khanh Y nhìn trúng dung mạo của Bách Lý Ngọc, tỏ tình ngay trước mặt vợ cả, bàn tay mạnh mẽ cợt nhả Bách Lý Ngọc ở trước mặt mọi người.

Thủy Khanh Y vùi vào trong ngực Bách Lý Ngọc, không tới thời gian một nén nhang, lời đồn đại đã truyền đi sôi nổi, "cộp cộp" một tiếng, nàng cắn một miếng táo, nói: "Bọn họ bóp méo sự thật quá nghiêm trọng."

Bách Lý Ngọc đưa tay lau nước trái cây rớt trên khóe miệng của Thủy Khanh Y, tao nhã nói: "Bọn họ cũng không biết nàng là ai, cần gì phải để ý?" Nhiều cái miệng như vậy, chặn sao cho hết?

Nghĩ tới chuyện nàng hôn hắn ở trước mặt mọi người, trong lòng hắn rung động.

Lại một tiếng "cộp cộp" vang lên, trong lòng mọi người hoảng sợ.

"Nếu bọn họ biết ta là ai, thì sẽ giống như quả táo này." Nói xong, liền gặm mấy cái, tiếng vang thanh thúy, giống như đang nhai xương, Hồng Nhi ở một bên nghe thấy, trong lòng khϊếp sợ, hai chân run lên, run rẩy đứng nghiêm phục vụ ở một bên.

"Con cọp giấy." Môi mỏng của Bách Lý Ngọc khẽ cong lên, phun ra mấy chữ.

Thủy Khanh Y nghe mà muốn nôn ra máu, nàng là con cọp giấy sao? Vậy sao?

"Bách Lý Ngọc, lão nương còn chưa tính món nợ của đám nữ nhân kia với huynh! Có phải ta tới, đã quấy rầy chuyện tốt của huynh hay không? Vội vàng... Nói thật dễ nghe, lúc ấy vừa nói vừa cười, làm sao lại quên mất là hắn đang vội? Bị nữ nhân kia mê hoặc đến nỗi đầu óc choáng váng, giống như bị mất hồn." Thủy Khanh Y hồi tưởng lại nụ cười của nữ nhân kia, cực kỳ chói mắt.

"Đúng, ta mất hồn." Bách Lý Ngọc than nhẹ, cằm chống ở trên đỉnh đầu của nàng, đôi tay xoa nhẹ ngón tay của nàng, bất chợt, mười ngón tay đan xen, hắn cảm thấy sống lưng của nàng cứng ngắc, như muốn nổi giận, đột nhiên dùng sức xoay nàng lại, mặt đối mặt, hơi thở ấm áp phả vào cổ nàng, thì thầm: "Đã sớm mất trên người nàng."

Toàn thân Thủy Khanh Y chấn động, nàng chưa bao giờ hy vọng xa vời rằng hắn sẽ nói ra... lời tâm tình buồn nôn như thế, lần từ biệt này, lại khiến hắn thay đổi không ít.

Đôi tay ôm chắc hông của hắn, lắng nghe tiếng tim của hắn đập, ngửi mùi hoa sen nhàn nhạt trên người hắn, cảm thấy yên tâm không có lý do, nói khẽ: "Có bằng lòng kể những chuyện đã xảy ra trong khoảng thời gian này cho ta nghe không?"

Bách Lý Ngọc cười nhẹ, ôm lấy nàng rồi nói những chuyện đã xảy ra, nói xong câu cuối cùng, đột nhiên sắc mặt thay đổi, phủ một tầng băng mỏng, nói: "Kiều Phi đã chạy trốn tới Tuyết Lâm quốc, nơi đó là cứ điểm thế lực của gã, chủ chốt của chúng ta đều ở đây, sợ là khó có thể tiêu diệt gã, sai người trông chừng, theo dõi nhất cử nhất động của gã."

Thủy Khanh Y cau mày, nàng nên sớm nghĩ ra là do Kiều Phi giở trò quỷ, nhưng nghe Bách Lý Ngọc nói tỉ mỉ, nàng kinh hãi, may mà nàng không viết tin tức quan trọng lên lá thư, chỉ là lời lo lắng hỏi thăm, nếu không, bị Kiều Phi nhìn thấy, không biết gã sẽ nghĩ ra âm mưu quỷ kế gì.

"Ta sai người điều tra Phó Thiển Hà, nàng ta là đệ tử của Hủ Kỳ lão nhân, tinh thông ngũ hành bát quái, lần này nàng ta trở về Vương Đô là do Phó Đạt qua đời, thông báo cho nàng ta trở về để giúp một tay, không có chuyện ám sát đơn giản như vậy, từ nhỏ nàng ta đã rời khỏi Vương Đô, phần lớn không có ai nhận ra nàng ta, vì sao phải ám sát? Ta sợ là cố ý đặt bẫy!" Đáy mắt Thủy Khanh Y thoáng qua tia sắc bén, Phó Thành muốn mưu phản, những năm này bị Phó Đạt chèn ép, ngủ đông nhiều năm, dã tâm càng nuôi càng lớn, lần này ông ta thành công tiếp quản Phó gia, nôn nóng gọi Phó Thiển Hà về, nhất định là có kế hoạch gì đó.

"Hành động của nàng rất nhanh." Trong lòng Bách Lý Ngọc vui vẻ.

"Thấy huynh muốn cưới di nương, tất nhiên phải điều tra một phen, hiểu tận gốc rễ, sẽ không bị thua thiệt." Thủy Khanh Y trợn trắng mắt, ngay từ lúc nhìn thấy hắn đứng cùng nữ nhân khác, nàng đã sai Lãnh Ngôn ẩn náu ở trong bóng tối đi điều tra, lúc tin tức vào cung thì đã sớm đến tay nàng, nghĩ đến hiệu suất xử lý vấn đề của Ác Nhân Cốc, cười cong mắt.

"Nàng đề phòng một chút." Bách Lý Ngọc cau mày, mới một khoảng thời gian ngắn ngủn, nàng đã cắt sạch nhất mạch của Phó gia, trong cung không có Lệnh Quý phi, sợ là có rất nhiều chuyện, không thuận lợi lắm. "Thủy Mặc... Không được đến quá gần."

Thủy Khanh Y gật đầu, dù sao thì nàng đã gϊếŧ mẫu phi của người ta, cho dù hắn có hận hay không, chung quy đề phòng cũng không sai.

"Chủ yếu đề phòng hắn có quá nhiều tiếp xúc với Phó gia, tâm tư của Phó Thành âm trầm, giảo hoạt gian trá, không biết sẽ giở trò gì với ta." Thủy Khanh Y nhớ lại lúc Thủy Mặc xuống tóc thề muốn trở nên bá đạo cường thế như Thủy Triệt, trong lòng có chút lo lắng. "Đúng rồi, ta đã tìm được mẫu thân."

Ánh mắt của Bách Lý Ngọc lóe lên, chuyện này hắn cũng nghe nói, hơn nữa..."Nàng lợi dụng mẫu thân để lừa gạt phụ hoàng hả?"

Thủy Khanh Y đỏ mặt, không được tự nhiên quay mặt đi, mặc dù lừa gạt mà không cảm thấy có thành tựu gì, nhưng mà trắng trợn nói ra, vả lại còn từ miệng của hắn, chẳng trách không biết xấu hổ, nhưng nhìn thấy khóe miệng hắn nở nụ cười, không quá để ý, nói: "Ta chỉ ứng quyền sử dụng trước thời hạn thôi."

"Ứng trước thời hạn?" Bách Lý Ngọc cười như không cười nhìn Thủy Khanh Y, trong bụng nàng có ý định gì, hắn còn không biết sao?

"Khụ khụ... Không phải là ta kiếm tiền để nuôi gia đình sao, hiện giờ chúng ta tiêu xài không nhiều, đến lúc có đứa nhỏ, thì phải chi một khoản không nhỏ." Nói xong, Thủy Khanh Y cũng công nhận là nàng viện cớ, càng nói càng cảm thấy là có chuyện như vậy.

Đứa nhỏ? Nghe thấy hai chữ này, nụ cười trên khóe miệng của Bách Lý Ngọc càng đậm, gật đầu nói: "Ừ, đứa nhỏ."

Nói xong, bầu không khí giữa hai người trở nên tế nhị, mắt phượng đầy nước của Thủy Khanh Y nhìn khuôn mặt gầy gò của Bách Lý Ngọc, hơi đau lòng.

Bách Lý Ngọc nhìn người mà mình ngày nhớ đêm mong chân thực ở trong ngực, chỉ muốn hòa vào xương cốt, để an ủi nỗi khổ tương tư.

Động lòng, động tình, Bách Lý Ngọc cúi người tới gần đôi môi đỏ mọng mời người hái kia, bỗng nhiên ——

"Thùng thùng ——" Cánh cửa bị gõ vang rung trời, còn chưa đợi hai người hoàn hồn, "rầm" cánh cửa bị mở ra, một bóng đen đột nhiên đi vào, sững sờ ở bên ngoài cửa gỗ tử đàn chạm trổ hoa văn, ánh mắt phức tạp.

Thủy Khanh Y nhìn Thủy Minh Hách phá cửa mà vào, chớp mắt ngơ ngác, hắn lại muốn quấy rầy?

Hơi thở của Bách Lý Ngọc mang theo mùi nguy hiểm, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua Thủy Minh Hách, rủ mắt che kín sự thay đổi dưới đáy mắt, hôm nay, mặc dù không muộn, nhưng hắn vội vàng xông vào tẩm cung của Thiển Thiển, nếu như nàng đang nghỉ ngơi, chẳng phải là nhìn trộm khuôn mặt lúc ngủ của nàng sao?

Nghĩ vậy, trong lòng Bách Lý Ngọc không vui, đột nhiên nhớ lại, vài ngày trước, hắn và Thiển Thiển cùng nhau ra vào, ánh mắt lạnh lẽo, như trùy băng đâm về phía Thủy Minh Hách.

Thủy Minh Hách thu lại cảm xúc phức tạp trong đáy mắt, lúng túng nhìn hai người đang ôm nhau, mập mờ thân thiết, nghiễm nhiên hắn biết vừa rồi họ đang làm gì, bỗng nhiên, trong lòng nổi lên cảm xúc khác lạ, có chút co rút đau đớn, thấy bọn họ không làm được chuyện bởi vì hắn xông vào, đáy lòng bỗng nhiên nhẹ nhõm.

"Bổn Vương tới mời dùng bữa." Một hồi lâu, Thủy Minh Hách mới thốt ra câu nói này.

Thủy Khanh Y nhíu mày, mời nàng dùng bữa?

"Đừng tưởng rằng bán đứng ta rồi mời dùng bữa là có thể đền tội." Thủy Khanh Y nghĩ tới chuyện này, giận từ trong ra, xem chừng Thủy Triệt cầm chìa khóa quốc khố mua chuộc nàng, cũng là hắn tiết lộ.

"Cái đó..." Thủy Minh Hách đang định giải thích, thì nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, hắn dừng lại, chạy vào nội các, vội vàng nói: "Trước tiên tránh một chút, chờ Bổn Vương chịu tội sau." Nói xong, "bịch" chui vào trong giường, chồng đống chăn lên che người.

Thấy động tác nhanh nhẹn của Thủy Minh Hách, nghiễm nhiên không phải là lần đầu tiên làm như vậy, mặt Bách Lý Ngọc xanh đen, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

"Hắn thường xuyên đến?"

Thủy Khanh Y ngước mắt nhìn Bách Lý Ngọc đột nhiên thay đổi sắc mặt, trong lòng rơi "lộp bộp", cảm thấy không ổn, bình thường hắn đều không cho phép người khác đυ.ng vào đồ của bọn họ, càng không nói đến Thủy Minh Hách nằm ở trên giường của nàng.

"Không có, tuyệt đối không có!" Thủy Khanh Y nghiêm mặt, nghiêm túc giơ tay thề.

"Ha..." Bách Lý Ngọc khẽ cười một tiếng không rõ hàm ý, làm cho tim gan của Thủy Khanh Y run lên, chưa đánh đã khai: "Có một lần không biết tại sao hắn lại ở trên giường đợi ta...lúc ta phát hiện ra, kéo hắn xuống, cũng thay hết chăn đệm." Sau khi nói xong, nàng nghĩ đến một câu mập mờ không rõ phía trước, hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, vả vào miệng: Ai bảo nha đầu ngươi lanh chanh!

Nên nói là ngã ở trên mặt đất, nàng đã đυ.c thủng sàn nhà, xây mới rồi...

Đáy mắt Bách Lý Ngọc nổi bão, biểu cảm trên mặt nhàn nhạt, thanh nhã nói: "Nàng muốn nói rằng hắn hiến thân quyến rũ nàng, muốn nàng từ nay về sau sẽ không oán thán khi dùng bữa với hắn?"

Thủy Khanh Y khóc không ra nước mắt, ngay cả việc tên Thủy Minh Hách này dùng tiền xin nàng ăn cơm cùng mà hắn cũng biết, làm sao nàng có thể bịa chuyện được nữa?

"Bách Lý Ngọc, huynh không thể nói ta không có khí phách như vậy, không có bạc, hắn lại cho ta, ta cũng không..." Nói xong, Thủy Khanh Y im bặt, nhìn mặt của Bách Lý Ngọc càng ngày càng đen, nàng nuốt khan ngụm nước miếng, nịnh hót: "Ha ha... Không có, ta không có ý đó, huynh xem huynh phải nuôi nhiều người như vậy, ta cũng không nỡ ăn không ngồi rồi, tục ngữ nói đúng, phu thê vốn thân thiết, nhưng đến khi gặp đại họa... hai người nương tựa nhau, không phải là ta đề phòng chuyện chưa xảy ra hay sao, tránh làm huynh mệt mỏi." Trong lòng lại thở một hơi, suýt chút nữa thuận miệng nói "tự mình lo", vậy thì nàng còn không bị Bách Lý Ngọc đập chết sao?

Bách Lý Ngọc lạnh nhạt liếc mắt nhìn Thủy Khanh Y, mím môi không nói.

Thủy Minh Hách nấp ở trên giường nghe thấy cuộc đối thoại này, trong nháy mắt không thể bình tĩnh, hắn còn từng bội phục Bách Lý Ngọc có thể chịu đựng sự áp bức của Thủy Khanh Y, sùng bái rất lâu, hôm nay trông thấy, chuyện hoàn toàn không phải là như vậy, Thủy Khanh Y mang móng mèo sắc nhọn, nhìn thấy Bách Lý Ngọc là nghiêm túc thu hồi móng vuốt, ngoan ngoãn lấy lòng, nghĩ tới bản thân bị chèn ép, trong lòng hắn rơi lệ, đây là núi cao còn có núi cao hơn sao?

"Huynh xem, những thứ này đều là ta kiếm được." Dường như Thủy Khanh Y sợ Bách Lý Ngọc không tin, lấy một rương gỗ từ dưới gầm giường ra, bên trong là ngân phiếu xếp chồng chất, trên cùng đặt một chiếc hộp lưu ly đựng chìa khóa.

Bách Lý Ngọc thản nhiên liếc mắt nhìn, cầm hộp lưu ly, quan sát một lượt, tán dương: "Cái này không tệ."

"Đương nhiên, thứ này là do ta..." Dương dương tự đắc nói, Thủy Khanh Y vỗ ót, quên mất cái hộp này là lừa được từ người nào.

"Ừ, nàng đã nói bạc kiếm được là vì ta, vậy thì tấm lòng của nàng, ta sẽ nhận." Vẻ mặt của Bách Lý Ngọc bình tĩnh, đặt hộp lưu ly xuống, giao cả rương gỗ cho Mạc Vấn, sai y mang đi cất.

Thủy Khanh Y sững sờ nhìn Mạc Vấn rời đi, mới phản ứng kịp Bách Lý Ngọc vừa nói gì, thoáng chốc tâm can run rẩy, ôm ngực sặc một tiếng không thở nổi.

......

Mấy ngày nay, sắc mặt của Thủy Khanh Y mệt mỏi, nghĩ đến bạc của nàng đã bị Bách Lý Ngọc tham ô một cách quang minh chính đại, tâm can co rút đau đớn một hồi, toàn bộ đều là sinh mạng của nàng.

"Chủ tử, dù sao người cũng phải ăn một miếng." Lãnh Vụ nhìn tia sáng trong mắt Thủy Khanh Y đang nhìn đỉnh màn trướng, đôi con ngươi tràn đầy linh khí kia là một mảng tro tàn, đau lòng không thôi, khuyên nhủ: "Chủ tử, Đại chủ tử chỉ đi hai ngày, buổi chiều sẽ trở lại, người nên đứng lên dùng bữa, đã mấy ngày không ăn cơm rồi."

Thủy Khanh Y nghiêng đầu, oán hận nhìn chằm chằm Lãnh Vụ, không còn hơi sức, nói: "Đừng nhắc tới hắn nữa." Nghĩ đến chiếc chìa khóa quốc khố cũng bị mang đi, tim giống như bị đao cắt.

Lãnh Vụ há miệng, chẳng lẽ là giận Đại chủ tử?

"Chủ tử, người không đi dự tiệc sao?" Lãnh Vụ nhớ ra thư mời đặt ở trên bàn, dò hỏi.

"Tiệc gì?"

"Tiểu thư Phó gia muốn mời các cô nương trong kinh thành tới gặp mặt, chính thức gia nhập vào giới quý tộc, hôm trước đã gửi thư mời, người chưa từng liếc mắt tới, buổi trưa hôm nay chính là thời gian tổ chức yến tiệc." Lãnh Vụ nghĩ tới Phó Thiển Hà đã gặp vào ngày đó, trực giác cho biết nàng ta không phải là nhân vật đơn giản, có chút lo lắng.

"Không đi." Thủy Khanh Y cự tuyệt không chút nghĩ ngợi, nàng tiếc bạc còn không kịp, tham gia bữa tiệc vứt đi đó làm chi?

"Chủ tử, thuộc hạ cảm thấy người nên đi, trực tiếp tiếp xúc mới hiểu rõ." Lãnh Vụ khuyên giải.

"Không đi." Khẩu khí của Thủy Khanh Y cương quyết, ngay sau đó, tỉnh táo lại, bối rối hỏi: "Ngươi nói ai?"

Lãnh Vụ đổ mồ hôi, nàng nhiệt tình nói một hồi, chủ tử không để vào trong lòng?

"Tiểu thư Phó gia, Phó Thiển Hà."

Bạch liên hoa? (1)

(1) Bạch liên hoa: Chỉ người tốt bụng, đơn thuần. Ngoài ra còn chỉ người có vẻ ngoài trong sáng như thiên thần, nhưng thực ra lòng dạ nham hiểm, giả vờ thánh thiện.

Thủy Khanh Y nghĩ đến chuyện nàng ta mơ ước Bách Lý Ngọc, mặt vặn vẹo một hồi, bản thân hắn có nữ nhân quấn lấy, nàng đều không có hứng thú hỏi tội, ngược lại, hắn chẳng những trừng phạt, còn muốn mạng của nàng!

"Thay y phục." Vẻ mặt Thủy Khanh Y lạnh lẽo, bật người dậy, nhưng dùng sức quá mạnh, vài ngày không xuống giường, đầu óc choáng váng, may mà Lãnh Vụ nhanh tay, may mà nàng không bị ngã xuống.

"Ồ, màn phô trương này cũng đủ lớn." Thủy Khanh Y nhìn xe ngựa nối liền không dứt ở cửa phủ Thái phó, nảy sinh ý niệm, dẫn theo Lãnh Vụ nhảy qua tường vào hậu viện.

Thủy Khanh Y đứng trong vườn mai, nhìn hoa mai điêu tàn, cảnh vật duy mỹ, nhìn đến ngây dại, nàng giẫm phải một hòn đá dưới chân, không chú ý làm trẹo mắt cá chân, nàng tức giận đá bay hòn đá, đột nhiên, cảnh sắc chuyển thành hậu hoa viên, những nữ tử trang phục lộng lẫy đang tụm năm tụm ba ngồi chơi ở trong đình nghỉ mát, trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Trái tim nàng trùng xuống, nhìn về phía Lãnh Vụ, lạnh lùng nói: "Quả nhiên Phó Thiển Hà này không đơn giản, đợi lát nữa không được đi lung tung, đoán chừng khắp nơi đều đặt trận pháp." Nói xong, trong lòng vẫn còn sợ hãi, may mà nàng trật chân, phát tiết oán khí trong lòng ra, vô tình đá rơi hòn đá vào trong mắt trận, nên phá được trận pháp!

Phó Thiển Hà ở đầu bên kia, nhận thấy trận pháp bị phá, đáy mắt hiện lên vẻ tàn khốc, vội vàng tới hậu viện, trông thấy Mê Huyễn trận nàng thiết kế ra đã bị phá, mà người phá trận kia vẫn đang đứng ở nơi nàng đặt trận pháp, thẹn quá hóa giận, nàng ta đang khıêυ khí©h!

Bước nhanh tới, khi nhìn thấy rõ dung mạo của nàng ta, Phó Thiển Hà hơi ngẩn ra, nàng ta là nữ nhân thô bỉ kia?

Là nàng ta phá vỡ trận pháp? Làm sao có thể?

Mê Huyễn trận này là kiệt tác tâm đắc nhất của nàng, đã cải tạo lại một chút, một khi sơ suất, chính mình sẽ bị hồng thủy, hiểm cảnh biến hóa ở bên trong dìm chết.

Muốn phá trận này thì phải tìm ra tám cửa sống Hưu môn, Sinh môn, Thương môn, Đỗ môn, Cảnh môn, Tử môn, Kinh môn, Khai môn, trải qua bàn tay của nàng, Sinh môn lại là Tử môn, Tử môn mới là Sinh môn, nhưng đã bị tiện nhân kia phá vỡ!

Là vô tình, hay Kỳ môn Độn Giáp (2) của nàng ta cao hơn nàng?

"Thật khéo, vị cô nương này, chúng ta lại gặp mặt." Thủy Khanh Y mỉm cười chào hỏi.

Sắc mặt Phó Thiển Hà khó coi, cười lớn nói: "Cô nương, trận pháp này là do cô phá sao?"

Thủy Khanh Y khiêm tốn gật đầu.

(2) Kỳ môn Ðộn Giáp là một môn cổ học tinh hoa của người Trung Hoa được phát minh vào khoảng 5 ngàn năm trước đây. Từ thời Hoàng Ðế lập quốc đã được sử dụng trong trận chiến với Si Vưu. Sau này, được các Thánh hiền khác như Thái Công, Lã Vọng, Trương Lương, Gia Cát Lượng Khổng Minh, Lưu Bá Ôn,. phát triển và hoàn chỉnh thêm. Thời xưa, chủ yếu được dùng trong đấu tranh chính trị và quân sự. Hiện nay, Kỳ môn Ðộn Giáp đã được áp dụng rất rộng rãi trong mọi lĩnh vực trong đời sống hàng ngày.