Editor: linglink
Bên tai truyền đến một giọng nói thanh thoát mềm mại, gọi suy nghĩ như đi vào cõi thần tiên của Thủy Thiên Diên trở về, rủ mắt nhìn lại, thì trông thấy một nữ tử trẻ tuổi có dung mạo giống với nàng, đang ngồi ở bên giường.
"Ngươi đang gọi ta?" Trong lòng Thủy Thiên Diên kích động, đây là đứa nhỏ của nàng và Triệt ca ca sao?
Thủy Khanh Y thấy đáy mắt háo hức của Thủy Thiên Diên chấn động, cười yếu ớt gật đầu, nắm tay của Thủy Thiên Diên, nói: "Mẫu thân, người đã ngủ rất lâu, có cảm thấy khó chịu ở chỗ nào không?"
Thủy Thiên Diên ngẩn ra, đã ngủ rất lâu sao? Thất thần nhìn Thủy Khanh Y bị bỏ rơi đã trở thành một thiếu nữ, nàng mỉm cười, thật sự là đã ngủ quá lâu, lâu đến nỗi đứa nhỏ của nàng cũng đã trưởng thành rồi.
Trong hốc mắt ngập đầy nước mắt trong suốt, nắm thật chặt tay của Thủy Khanh Y, nghẹn ngào nói: "Đứa nhỏ, con đã lớn như vậy rồi, đều là lỗi của vi nương, nếu không phải vì trận tranh giành năm đó, cũng không đến nỗi để cho con phải chịu hết đau khổ."
Thủy Thiên Diên nghĩ đến lời nói của Thái hậu, nước mắt lăn xuống, chung quy trong lòng có oán có hận, oán bà chia rẽ cả nhà ba người bọn họ, hận bà sai khiến hạ độc Y Nhi, cục thịt tròn nho nhỏ bị độc dược hành hạ, nếu không phải Sở Nam Kình tự cho mình là thông minh, đóng băng Y Nhi để uy hϊếp nàng, nhầm lẫn thế nào lại đóng băng độc tố, kéo dài thời gian lan tới tim phổi, không thì đứa nhỏ của nàng đã chết non rồi.
Nghĩ đến đây, Thủy Thiên Diên ngồi dậy, ôm chặt lấy Thủy Khanh Y, giọng nói khản đặc: "Đứa nhỏ, đều do năm đó mẫu thân không hiểu chuyện, không nghe lời khuyên của phụ hoàng con, mới dẫn tới tình cảnh như bây giờ.
Thủy Khanh Y lắc đầu, cho dù người phạm phải hàng ngàn lỗi lầm, nhưng có thể liều mình cứu nữ nhi, chứng tỏ tính tình không xấu.
"Nữ nhi chưa từng trách người." Thủy Khanh Y mở to hai mắt, để ngăn nước mắt khỏi tràn ra ngoài, hơn nửa năm xuyên qua, nàng đã hoàn toàn hòa nhập vào xã hội này, thích ứng với thân phận "Thủy Khanh Y", đến nỗi gặp được mẫu thân của cơ thể này, đã xem như mẹ của mình, đem tất cả những gì của nàng ấy, đều trở thành của mình.
"Mẫu thân, người đói bụng chưa?" Thủy Khanh Y buông Thủy Thiên Diên ra, nhìn hai mắt của bà rưng rưng nước mắt, nàng lấy khăn gấm lau giúp bà, dặn dò Lãnh Vụ bưng cháo loãng vào.
Nụ cười tràn ngập trong đáy mắt của Thủy Thiên Diên như muốn tràn ra ngoài, bỗng nhiên, cảm thấy có một ánh mắt mãnh liệt, nàng nhìn lại, toàn thân chấn động, sững sờ ngồi ở bên giường, lệ trong đáy mắt lăn xuống.
Thủy Khanh Y thấy Thủy Thiên Diên khác thường, mím môi đứng ở một bên, ngay sau đó, trông thấy Thủy Thiên Diên ngã xuống giường, kéo cao chăn che khuất đầu.
"Mẫu thân?" Thủy Khanh Y thấy hơi khó hiểu, không phải giống như tình tiết thường thấy trong phim là nên kích động đến nỗi quên đeo giày, chạy thẳng tới, nói những lời buồn nôn sao? Tại sao lại nằm xuống giường ngủ?
"Y Nhi, con mời phụ hoàng của con về đi." Thủy Thiên Diên không ngốc, các nàng đang ở hoàng cung Nam Chiếu, Thủy Triệt ở bên ngoài, đủ để chứng minh Thủy Triệt đã tìm được Thủy Khanh Y, nhất định là đã nhận tổ quy tông.
"Nương không muốn gặp phụ hoàng sao?" Thủy Khanh Y thận trọng hỏi, sợ giữa bọn họ có hiểu lầm gì đó.
"Trước khi nương ngủ mê man, phụ hoàng con muốn phong ta làm Hậu, rất nhiều đại thần khuyên can, phụ hoàng con tức giận, chém gϊếŧ không ít thần tử, nếu ta gặp hắn, tất nhiên là phải vào chính cung ở, ta sợ sẽ lại xảy ra chuyện năm đó." Thủy Thiên Diên hít sâu một hơi, trước khi chưa chuẩn bị sẵn sàng, nàng tạm thời không muốn gặp Thủy Triệt.
"Vì vậy mà nương không muốn ở cùng phụ hoàng?" Thủy Khanh Y cảm thấy mẫu thân không nên như thế, mà phải trấn áp đại thần cùng với phụ hoàng, ép bọn họ đồng ý, không phải sao?
Trong nháy mắt, Thủy Thiên Diên không được tự nhiên, im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: "Chuyện này... Mẫu thân còn chưa chuẩn bị xong."
Thủy Khanh Y bò lên giường, nhìn gò má ửng đỏ, ánh mắt tránh né của Thủy Thiên Diên, trong nháy mắt nhớ tới lúc nàng phạm lỗi, gặp phải Bách Lý Ngọc thì nàng cũng có vẻ mặt này, chẳng lẽ mẫu thân thực sự đã làm sai chuyện gì, sợ bị phụ hoàng trừng phạt?
"Mẫu thân, người đã ngủ mười lăm năm, làm sai chuyện gì, phụ hoàng cũng đã quên từ lâu, nhiều năm như vậy, sợ là thương yêu người còn không kịp." Thủy Khanh Y nói lời tốt giúp Thủy Triệt.
Thủy Thiên Diên suy tư về tính chân thật trong lời nói của Thủy Khanh Y, nghĩ đến Thủy Triệt đã từng nghiêm khắc trừng trị, lắc đầu một cái.
"Như vậy cũng tốt, trước hết mẫu thân hãy đợi, đợi đến khi các đại thần tới mời, người mới gặp phụ hoàng." Thủy Khanh Y nhét lại góc chăn cho Thủy Thiên Diên, đột nhiên nàng cảm thấy có loại cảm giác thân phận bị đảo ngược, nàng là mẫu thân, Thủy Thiên Diên là nữ nhi.
Thủy Khanh Y xuống giường, thấy Bắc Viên Trần ngồi ở trước bàn chưa rời đi, ánh mắt dừng lại, ngay sau đó cùng hắn đi ra ngoài như không có chuyện gì xảy ra, vừa mới đi được hai bước, thì nghe thấy người sau lưng nói: "Y Nhi, đây là nữ tế của ta sao?"
Bước chân của Thủy Khanh Y hơi chậm lại, quay đầu nhìn con ngươi sáng long lanh của Thủy Thiên Diên, vẻ mặt méo mó. "Nương, người đừng nói mò, phu quân của con là do người tự mình quyết định."
"U Nhi?"
Thủy Khanh Y cười thần bí một tiếng, quay đầu đi ra ngoài thì trông thấy Thủy Triệt đang chờ ở bên ngoài đại điện, "Phụ hoàng, hàng ngày người phải giải quyết rất nhiều công việc, sao có thể ngày ngày canh giữ ở đây, không xử lý triều chính?"
Mặt Thủy Triệt tối sầm, không vui nói: "Y Nhi, ngươi thân là Thái Úy, phải tham gia lâm triều, ngày mai nhớ phải vào triều." Có nha đầu này ở đây, mình cũng không thể lén vào thăm Diên Nhi.
"Phụ hoàng, nhi thần đã cáo bệnh, người cũng đã phê chuẩn." Thủy Khanh Y ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Thủy Triệt, liếc ông một cái đầy khıêυ khí©h, nói: "Đúng lúc mẫu thân cũng không muốn nhìn thấy phụ hoàng, nhi thần dự định ngày mai sẽ đưa bà ra ngoài giải sầu, hóng mát một chút."
Thủy Triệt nghe vậy, giận từ trong ra, nhưng không làm gì được nữ nhi này, ông lấy một chiếc chìa khóa ra rồi đặt lên bàn, nói: "Cái này cho ngươi, để phụ hoàng gặp mặt mẫu thân của ngươi một lần."
Thủy Khanh Y khó hiểu nhìn chiếc chìa khóa, đây là thứ gì?
Dường như nhìn ra sự nghi ngờ của Thủy Khanh Y, Thủy Triệt không được tự nhiên, nói: "Chìa khóa quốc khố." Ông không còn kế sách nào khác, bèn đi hỏi Hách Nhi, Hách Nhi nói cần có bạc, quả thực đó là thứ nữ nhi yêu thích... Thủy Triệt vui mừng, may mà chỉ là bạc, không phải là những thứ hiếm lạ cổ quái khác.
Quốc khố?
Trong đầu Thủy Khanh Y lập tức xuất hiện căn phòng chứa đầy kim quang lấp lánh, móng vuốt run run vuốt chiếc chìa khóa, vẻ mặt kích động nói: "Người đi đi." Nương à, người sẽ tha thứ cho nữ nhi bất hiếu bán mẫu cầu vinh chứ!
Đột nhiên, lúc Thủy Triệt sắp sửa đi vào, thì bị Lãnh Vụ xuất quỷ nhập thần ngăn lại, lạnh lùng nói: "Hoàng thượng, ngài có thể rời đi rồi."
Thủy Triệt: "......"
"Phụ hoàng, bây giờ người đã gặp vài khuôn mặt rồi, nể tình người là phụ hoàng, phá lệ khai ân, mời trở về!" Thủy Khanh Y thu lại tâm tình tốt, thản nhiên đi tới bên cạnh Thủy Triệt, kéo bình phong, ngăn lại ánh mắt quyến luyến của Thủy Triệt.
"Y Nhi, phụ hoàng cho ngươi bạc..." Lời còn chưa dứt, đã bị Thủy Khanh Y cắt ngang: "Không phải phụ hoàng đã nói là gặp một mặt sao?* Cũng đã nhìn xong rồi."
*Thủy Khanh Y cố tình hiểu nhầm lời nói của Thủy Triệt, từ “gặp mặt một lần” thành “gặp một mặt”.
Thủy Triệt mím chặt môi, nhìn bàn tay mở ra của Thủy Khanh Y, phát hiện ông từ một người giàu có nhất đã trở thành một người nghèo, một lượng bạc cũng không có, thở phì phì quay đầu rời đi.
"Phụ hoàng, muốn ôm được mỹ nhân về cũng không phải là không thể, mẫu thân thân là Hoàng hậu, Hoàng hậu về cung thì phải có cuộc diễu hành như thế nào?" Nói xong, Thủy Khanh Y liền nghênh ngang rời đi.
Bắc Viên Trần đi theo ở phía sau, nhìn Thủy Triệt với vẻ đồng cảm, giọng nói trong trẻo, nói: "Hoàng thượng nên cho Công chúa từng ngàn từng ngàn lượng bạc một, cũng không đến nỗi... Khụ khụ... Nàng trở mặt không giữ lời, cũng không có chỗ kể khổ!" Dứt lời, Bắc Viên Trần liền đi khỏi.
Đối với Thủy Triệt, chắc chắn là đã có giác ngộ, ông vung tay lên, nói: "Tiểu Đức Tử, đày Công chúa đến phòng của người làm, nếu muốn trở lại Điện Tử Uyển, cầm bạc và Diên Nhi tới chuộc. Ngoài ra trẫm có chỉ, Tào Hạo có công đánh bại kẻ địch, đề bạt làm Thái Úy, nếu Công chúa muốn... Đi cửa sau, thì cầm bạc đến mua chức!"
Tiểu Đức khϊếp sợ trợn to hai mắt, Hoàng thượng, đây là dẫn đầu tham ô, trở thành... Hôn quân đó?
......
Thủy Khanh Y ngâm nga điệu hát dân gian xuất cung, nghiễm nhiên không biết, nàng từ cái gì cũng có, biến thành người nghèo chỉ còn có bạc.
Đến Linh Lung Các, bên trong vẫn giống như lần đầu tiên tới, ồn ào không dứt, Thủy Khanh Y cau mày đi vào, trông thấy một công tử ca quen mắt đang cãi nhau với một nữ tử mặc chiếc váy xanh thêu hoa sen màu hồng.
Khuôn mặt thanh tú của nử tử đỏ lên, tràn đầy vẻ phẫn nộ, chỉ vào nam tử nói: "Lý Mục, ngươi lại dám đối xử với ta như vậy, ta muốn hòa ly (1) với ngươi!"
(1) Hòa ly: Ly dị.
Nghe vậy, Thủy Khanh Y bừng tỉnh, đây chính là công tử của Binh bộ Thượng thư Lý Mục và thiên kim của Lại bộ Thượng thư Ngô Loan Loan, mới thành hôn vài ngày, Lý Mục đã dạo chơi ở thanh lâu, không hài lòng với những nữ tử mà nàng tặng sao?
"Hòa ly thì hòa ly, cũng không nhìn xem bản thân trông như thế nào, nếu không phải Công chúa có hôn ước, Bản công tử cần gì phải lấy ngươi? Cũng không soi gương xem, ngươi sánh được với những cô nương ở trong lâu này ư?" Lý Mục thẹn quá hóa giận, muốn hưu nữ nhân chết bầm này thì cũng phải là hắn mở miệng, lúc nào thì đến phiên nàng ta quyết định chứ?
"Ngươi ——" Ngô Loan Loan tức giận dậm chân, cắn chặt môi nói: "Coi như mắt của Ngô Loan Loan ta bị mù, sớm biết ngươi là người đã bị dùng nát, cho dù kháng chỉ bất tuân bị chém đầu cũng không muốn bước vào Lý phủ của ngươi." Nói xong, cười lạnh một tiếng: "Cũng không nhìn xem bản thân là thứ gì, thân phận gì, người ta bên ngoài có mỹ danh Tuyên Vương, có thân phận bên người, điểm nào của ngươi có thể sánh với hắn? Cho dù Công chúa không có hôn ước, cũng không nhìn trúng ngươi, hừ, con cóc thối muốn ăn thịt thiên nga, nằm mơ đi!"
Thủy Khanh Y kinh ngạc, thì ra cô nương điềm đạm nho nhã, lúc nóng nảy lên thì cũng không phải là dễ chọc, đúng là trong lòng mơ hồ có lời tán thưởng, nữ tử bình thường làm sao có dũng khí nói ra câu hòa ly chứ?
"Tiện nhân!" Bỗng nhiên Lý Mục nghĩ đến lời nói bị Thủy Khanh Y làm cho nhục nhã ở trên đại điện, tức giận vung nắm đấm muốn đánh Ngô Loan Loan, Thủy Khanh Y tiến lên bắt được tay của Lý Mục, chán ghét hất ra.
"Quân tử động khẩu không động thủ, Lý công tử ức hϊếp nữ nhân, được coi là loại nam nhân gì!" Thủy Khanh Y xem thường liếc mắt nhìn Lý Mục, nhận lấy khăn gấm Lục Y đưa tới, lau chùi từng chỗ tay Lý Mục chạm vào, lạnh lùng nói: "Nếu như lần sau để cho ta nhìn thấy ngươi gây chuyện ở Linh Lung Các, thì phải bồi thường khoản tiền buôn bán của một ngày."
Lý Mục thấy nữ nhân đột nhiên xuất hiện, muốn chửi ầm lên, nhưng nhìn thấy rõ dung mạo kia, đáy mắt lộ ra vẻ thèm thuồng, ngay sau đó nhớ tới thân phận của nàng, giống như một con chó xù lấy lòng Thủy Khanh Y: "Không thành vấn đề, những thứ bị đập bể này, ta đền ta đền."
Ngô Loan Loan trông thấy vẻ mặt nịnh nọt thấp hèn của Lý Mục, nâng mắt quan sát Thủy Khanh Y, bởi vì nàng chưa từng tham gia cung yến, chưa từng nhìn thấy Thủy Khanh Y, nên bị dung nhan như vẽ này làm cho kinh ngạc, khinh thường nhìn Lý Mục, ngược lại cũng hiểu được phản ứng của hắn.
"Đa tạ cô nương ra tay tương trợ." Ngô Loan Loan rất có khí chất của tiểu thư khuê các, trừ bỏ việc bị Lý Mục kí©h thí©ɧ làm thất lễ, thì mọi cử chỉ hành động đều cho thấy nàng ta được giáo dục tốt.
"Không có gì." Thủy Khanh Y vắt chéo tay sau lưng, trong lòng xem thường nam nhân đánh nữ nhân, người như vậy quả thực là thứ cặn bã: "Ta rất yêu thích điệu bộ của cô nương, khuyên ngươi nên sớm hòa ly với hắn một chút, tránh để bị sỉ nhục." Thấy một cô nương như vậy, trong lòng Thủy Khanh Y có chút áy náy, vì để chia rẽ mối quan hệ của bọn họ, mới khiến Ngô Loan Loan gả cho một nam nhân cặn bã, hôm nay, không thể làm gì khác hơn là để cho nàng ta thoát khỏi Lý phủ, dù sao từ đêm tân hôn, Lý Mục đã không qua đêm ở phòng tân hôn, đến bây giờ vẫn chưa từng chạm vào Ngô Loan Loan, hiện giờ vẫn còn kịp.
Ngô Loan Loan sững sờ, ngay sau đó cười gượng, lắc đầu: "Cô nương không hiểu, ta và hắn là do Thánh thượng tứ hôn, không thể hòa ly dễ dàng." Nếu không như thế, nàng đã sớm quẳng một lá thư hòa ly xuống rồi trở về Ngô phủ.
"Ta sẽ giúp ngươi!" Vẻ mặt Thủy Khanh Y kiên nghị.
"Chuyện này..." Ngô Loan Loan có phần đoán không ra nữ tử này có thân phận gì, trông nàng ta cao quý, xem ra thân phận không tầm thường, nhưng khi tất cả thiên kim ở Vương Đô tụ họp, nàng cũng chưa từng gặp nữ tử này, chẳng lẽ là...
"Công chúa, khuyên hòa giải chứ không khuyên ly tán, làm sao ngài có thể giúp tiện nhân kia hòa ly với ta?" Lý Mục không cam lòng, trong lòng thầm oán hận Ngô Loan Loan, nếu không phải tiện nhân kia tới đây gây chuyện, bị Công chúa bắt gặp, có lẽ hắn vẫn còn cơ hội quyến rũ Công chúa, như vậy, hình ảnh của hắn ở trong mắt Công chúa, đã quá tồi tệ. Hắn nghĩ ra một thủ đoạn ác độc, dự định sau khi trở về viên phòng cùng Ngô Loan Loan, phá hủy sự trong sạch của nàng ta, sau đó ném tới Thiên viện, mặc cho nàng ta tự sinh tự diệt, làm thế nào để Ngô Loan Loan bằng lòng hòa ly đây?
"Nếu các ngươi có tình cảm, tất nhiên là Bổn cung sẽ khuyên giải, Ngô tiểu thư là người tuyệt vời như vậy, gả cho ngươi thật sự là bị sỉ nhục." Thủy Khanh Y không muốn nhiều lời với Lý Mục, nhìn sắc mặt ố vàng, thể lực yếu ớt của hắn, nghiễm nhiên là buông thả quá độ.
"Đừng tưởng rằng ngươi là Công chúa thì có thể khinh người quá đáng!" Đôi mắt của Lý Mục lộ ra hơi thở da^ʍ tà, gắt gao nhìn chằm chằm vào ngực của Thủy Khanh Y, trong đầu nhanh chóng hình thành một kế hoạch.
"Khinh người quá đáng thì thế nào?" Thủy Khanh Y đẩy Lý Mục ra, nhìn nhiều làm nàng ngại chướng mắt, kéo Ngô Loan Loan lên lầu.
Lý Mục lảo đảo ngã xuống đất, giữa hai lông mày hiện lên vẻ u ám, nhẫn nhịn cơn tức giận, rời khỏi, đi về hướng cuối phố Nam.
"Thần nữ đa tạ Công chúa cứu giúp." Ngô Loan Loan đã từng nghe nói đến cung yến tứ hôn, trong lòng từng oán trách Công chúa giấu mặt này, nếu không phải vì nàng ta, cũng sẽ không có hôn sự này.
"Không cần đa lễ." Thủy Khanh Y đưa tay ra đỡ, ra hiệu cho Ngô Loan Loan ngồi xuống, bèn hỏi: "Gia phụ có khỏe không?"
"Đa tạ Công chúa lo lắng, bởi vì một chút chuyện không vui, gia phụ đang nằm giường tĩnh dưỡng." Ngô Loan Loan nghĩ đến ngày đại hôn, phủ Thái phó khinh người quá đáng đưa mấy nữ tử tới, vẻ mặt thản nhiên, thầm nghĩ ông trời có mắt, đã bắt những kẻ bỉ ổi này đi.
"Trong lòng ngươi có ngưỡng mộ công tử nào không?" Thủy Khanh Y châm trà, đưa cho Ngô Loan Loan, rồi bưng một ly lên, uống một hơi cạn sạch, nhìn thấy Thanh Y đang gảy đàn ở bên trong một gian phòng trang nhã trên lầu bốn.
"Công chúa, ta đã gả cho người ta, sao dám nghĩ xa vời." Ngô Loan Loan than nhẹ, nghĩ đến nam tử thanh tùng ngạo tuyết, vẻ mặt trở nên buồn rầu.
"Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta nghĩ ngươi hòa ly với Lý Mục, cho dù là thân thanh bạch, ắt hẳn cũng bị tổn hại danh dự, nếu có ý trung nhân, ta sẽ giúp ngươi." Thủy Khanh Y nói lời thật lòng thật dạ, nàng rất thích nữ tử này, cho nên muốn giúp nàng ta, dù sao cũng là sai lầm một tay nàng tạo thành.
"Ta..." Đôi mắt của Ngô Loan Loan lóe lên, trong nháy mắt thiếu chút nữa nói ra suy nghĩ trong lòng, nhưng rốt cuộc lại im lặng, không nhiều lời.
Thủy Khanh Y cũng không ép nàng ta, Ngô Loan Loan không muốn nói, dĩ nhiên là không tin tưởng nàng, cầm lấy giấy Tuyên Thành ở một bên, Thủy Khanh Y viết nguệch ngoạc một lá thư, đưa cho Ngô Loan Loan: "Hôm nay ngươi không cần trở về Lý phủ, về thẳng nhà giao cái này cho phụ thân ngươi, ngày mai tự nhiên sẽ lấy được thư hòa ly."
"Dạ!" Ngô Loan Loan nhận lấy thư, sau đó cáo từ, lúc mở cửa không chú ý ở cửa có người, nên đυ.ng phải Thanh Y đang ôm đàn, mặt đỏ lên, luôn miệng nói xin lỗi, bước chân lảo đảo rời đi.
Thủy Khanh Y thu hết phản ứng của Ngô Loan Loan vào mắt, lại không ngờ rằng ý trung nhân của nàng ta là Thanh Y, chỉ là, bọn họ có thể sao?
"Chủ tử, Lục Y gọi Thanh Y tới đàn một khúc cho người." Thanh Y đi tới bên cạnh giá để đàn, đặt đàn tranh ở phía trên, ngồi xếp bằng ở trên bồ đoàn, rửa tay đốt hương.
Một loạt động tác lưu loát như nước chảy, không hề có sự luống cuống mò mẫn của người mù, giống như hắn vốn nhìn thấy được, chưa từng bị mù!
"Đàn một khúc Xuân giang hoa nguyệt dạ." Trong lúc rãnh rỗi, Thủy Khanh Y vừa dùng dụng cụ pha trà, đun nóng nước trà, vừa nghe Thanh Y gảy đàn.
Tiếng đàn vang lên, cương nghị mà không mất đi uyển chuyển, lại giống như nước chảy trên núi cao, ý vị cuồn cuồn, sau khi nghe xong một khúc, cũng đúng lúc nước trà nấu xong, Thủy Khanh Y gọi Thanh Y ngồi xuống ở trước bàn, lau sạch ly, châm trà đưa cho hắn.
"Quả nhiên là đệ nhất nhạc công, cho dù ta đây là người không hiểu về đàn, cũng nghe ra trình độ ở phương diện này của ngươi." Thủy Khanh Y mỉm cười tán dương.
"Chủ tử khen lầm rồi." Thanh Y khẽ ngửi trà hương thanh nhã, uống cạn một hớp, trong con ngươi trống rỗng như có ánh sáng lấp lánh hiện lên. "Trà ngon." Cho vào miệng thì hơi đắng, sau đó hơi chát, vào đến cổ thì ngọt, hương thơm còn lưu lại trên răng môi.
"Trà ngon phải có nước tốt, đây là nước suối ở núi tuyết, uống vào ngòn ngọt nhẹ nhàng khoan khoái, pha trà lại có mùi vị khác." Nói xong, Thủy Khanh Y dừng một chút, mở miệng nói: "Thanh Y cảm thấy Ngô Loan Loan, nhi nữ của Lại bộ Thượng thư thế nào?"
Tay của Thanh Y dừng lại, ngay sau đó hiểu được ý tứ trong lời nói của Thủy Khanh Y, dùng trà dụ người...
"Thanh Y bán rẻ tiếng cười đã nửa cuộc đời, tất nhiên không xứng với cô nương thanh cao nhà làm quan, càng không nói đến là một người mù." Khóe miệng Thanh Y lộ ra đầy vẻ tự giễu, hắn chỉ muốn tìm kiếm một nơi yên tĩnh, sống hết quãng đời còn lại, không cầu điều gì khác!
"Không cần tự hạ mình, người không phân cao thấp sang hèn, nếu chính ngươi xem thường bản thân mình, làm sao có thể khiến cho người khác xem trọng ngươi?" Thủy Khanh Y hơi cáu, Thanh Y khí chất bất phàm, nếu không phải vì cặp mắt kia... Nhất định là người tài giỏi, tính cách của hắn cũng được giáo dục vô cùng tốt, nhìn thấu sự đời không màng danh lợi, e rằng xuất thân cũng không bình thường.
"Thanh Y chỉ cầu yên ổn, sống hết quãng đời còn lại, về sau, chủ tử không cần nhắc lại những lời này." Dứt lời, Thanh Y đứng dậy rời đi.
Thủy Khanh Y cũng không giữ lại, nàng chỉ thuận miệng hỏi thăm một câu, hắn không muốn thì thôi vậy, nhân duyên không thể cưỡng cầu, làm không tốt, trái lại sẽ trở thành một đôi vợ chồng bất hoà. Mà trực giác của nàng cho biết, nếu nàng không bỏ cái suy nghĩ này, Thanh Y sẽ rời đi, tất cả phải dựa vào bản thân Ngô Loan Loan vậy, nếu có duyên, cuối cùng cũng sẽ trở thành một đôi.
Thấy sắc trời không còn sớm, trong lòng nhớ mẫu thân, không thể ở lại được, Thủy Khanh Y xuống lầu báo cho Lục Y mấy câu, sau đó đứng dậy rời đi.
Đi ngang qua hẻm nhỏ, Thủy Khanh Y cảm thấy có chỗ không đúng, cẩn thận quan sát ngõ hẻm chật hẹp, không thấy gì khác thường, nhưng trong lòng lại dâng lên cảm giác nguy hiểm, Thủy Khanh Y lui về sau hai bước, định đổi con đường khác, vừa mới xoay người, sau lưng có một luồng gió lạnh đánh tới, Thủy Khanh Y trở tay tiếp được một chưởng, trước mặt xuất hiện mấy người, trực tiếp xông lên đánh.
Mặc dù Thủy Khanh Y có một thân tu vi, nhưng bọn chúng người đông thế mạnh, ở trong ngõ nhỏ hẹp này, nàng không thể thi triển được bản lĩnh, chỉ có thể ngang hàng, muốn trì hoãn để kéo bọn chúng đến nơi rộng rãi, nhưng cảm thấy đỉnh đầu tối sầm lại, một cái lưới lớn phủ đầu chụp xuống.