Trần Ích bắt taxi quay trở lại sở cảnh sát, tâm trạng suy tư.
Trời đã xế chiều, là giờ tan tầm ăn tối, người đi đường cũng không vội vã như buổi sáng sớm, chỉ là nhiều người mang vẻ mặt mệt mỏi.
Đội hình sự vẫn chưa tan sở.
Làm thêm giờ, tăng ca là chuyện thường xuyên của cảnh sát hình sự, đặc biệt là khi có án mạng xảy ra.
Bây giờ đã xảy ra một vụ án mạng nghiêm trọng, trước khi vụ án được phá giải, toàn bộ đội hình sự đừng hòng ngủ một giấc ngon.
"Trác Vân, ngươi đi..."
Tại đại sảnh phá án, Chu Nghiệp Bân vừa định dặn dò điều gì đó thì liếc mắt nhìn thấy Trần Ích đang đi tới từ không xa.
Ngay lập tức, hắn sững người một chút, quay người đi ra đón.
"Lại gặp nhau rồi, xem ra ngươi rất tự tin vào bản thân a." Chu Nghiệp Bân đứng trước mặt Trần Ích, lên tiếng.
Cảnh sát viên tên Trác Vân cũng đi tới, đứng sau Chu Nghiệp Bân nửa bước.
Thanh niên trong phòng thẩm vấn lúc nãy chính là hắn, nhìn khuôn mặt đoán chừng không quá ba mươi tuổi.
Trần Ích cười nói: "Ta đã nói rồi, đi bệnh viện một chuyến rồi quay lại."
"Bây giờ đã ổn rồi, chúng ta có thể nói chuyện về vụ án."
Trác Vân nhìn Chu Nghiệp Bân một cái, muốn nói lại thôi.
Điều tra vụ án của đội hình sự là bí mật, cho người ngoài tham gia là vi phạm quy định.
Huống chi, Trần Ích bây giờ vẫn là nghi phạm của vụ án này, chưa hoàn toàn loại trừ khả năng phạm tội.
Chu Nghiệp Bân lên tiếng: "Ngươi nên biết, người ngoài không được phép tham gia điều tra hình sự."
"Nếu xảy ra sai sót cấp trên truy cứu trách nhiệm, ta không gánh nổi đâu."
Trần Ích bất lực.
Chu đội trưởng này, tinh ranh vô cùng.
"Hoàn toàn là nói chuyện phiếm, ta chủ động tìm đến Chu đội trưởng, không phải Chu đội trưởng mời ta đến."
Chu Nghiệp Bân gật đầu: "Thì ra là vậy, vào đây, ngồi đi."
Trần Ích thầm chửi thề, nhưng cũng không nói gì thêm, ba người tùy tiện tìm một chỗ ngồi..
Cả đại sảnh phá án có hơn chục người, mọi người đều đang bận rộn.
Đôi khi có ánh mắt nhìn sang, nhưng rất nhanh lại thu hồi, không chú ý thêm.
Chu Nghiệp Bân lấy hộp thuốc lá ra, rút một điếu đưa cho Trần Ích.
Trần Ích nhận lấy cảm ơn một tiếng.
Hai người châm thuốc, đối diện nhau, đều chờ người kia nói câu đầu tiên.
Trần Ích cũng không muốn vòng vo với Chu Nghiệp Bân, trực tiếp nói: "Ta nói trong vòng một ngày tìm được hung thủ là thật."
"Không phải ta lợi hại, mà là vì ta rất hiểu Lưu Cách."
"Thời đại học, chúng ta là hảo hữu, sau khi tốt nghiệp cũng thường xuyên liên lạc, hay tụ tập trò chuyện với nhau."
"Ta biết rõ tình hình của hắn, đặc biệt là các mối quan hệ cá nhân."
"Gϊếŧ người cố ý, trong trường hợp bình thường, khả năng cao là do người quen gây ra, Chu đội trưởng hẳn là hiểu rõ điều này."
Chu Nghiệp Bân rít một hơi thuốc, gật đầu nói: "Đúng vậy, chúng ta phán đoán đây là do người quen gây án."
"Nhà của nạn nhân không mất mát tài sản gì, đồ đạc cũng được sắp xếp rất gọn gàng, không có dấu hiệu lục tung."
"Điều này cho thấy hung thủ là vì mạng sống của nạn nhân mà tới."
"Vậy thì khả năng trả thù là rất cao."
Trần Ích ừ một tiếng, nói: "Đã là do người quen trả thù, thì bình thường mà nói, cảnh sát nên điều tra ngay lập tức các mối quan hệ cá nhân của nạn nhân."
"Tuy nhiên, trên hung khí có lưu lại dấu vân tay, Chu đội trưởng đã lập tức khống chế chủ nhân của dấu vân tay, đưa về sở cảnh sát thẩm vấn, điều này không có vấn đề gì."
"Chỉ là chậm trễ một chút.."
"Cũng không đáng kể, đây mới chỉ là ngày đầu tiên, hung thủ sẽ không chạy đi đâu."
Chu Nghiệp Bân: "Nói điều gì ta muốn nghe."
Trần Ích gật đầu: "Được."
"Trước khi nói, ta muốn hỏi Chu đội trưởng một câu, camera giám sát ở hành lang bên ngoài cửa thang máy bị phá hỏng như thế nào?"
"Bên ngoài, hay bên trong."
"Câu hỏi này hẳn là có thể trả lời chứ? Nếu ta là hung thủ, thì chắn chắn sẽ biết câu trả lời, nên không sao cả."
Chu Nghiệp Bân cũng không lòng vòng, trực tiếp nói: "Từ bên trong, thủ pháp khá cao siêu, hẳn là sử dụng thủ thuật kỹ thuật điện tử."
Nghe vậy, Trần Ích nheo mắt lại: "Bên trong mà nói thì có chú tý tứ."
"Điều ta muốn nói thứ nhất, là về con dao trái cây đó."
"Hung thủ dùng con dao trái cây đó sát hại Lưu Cách, Chu đội trưởng cho rằng đây là sự trùng hợp sao?"
Chu Nghiệp Bân suy tư một chút, nói: "Theo lẽ thường, gϊếŧ người cố ý nên mang theo hung khí của riêng mình, nhưng không biết tại sao hung thủ lại dùng dao gọt trái cây?."
"Trừ khi..."
Nói đến đây, hắn nhìn Trần Ích một cái, giọng nói tiếp tục vang lên: "Trừ khi hung thủ biết, trên con dao trái cây đó đã có dấu vân tay của ngươi."
Trần Ích: "Đúng vậy, vậy hung thủ làm thế nào biết được?"
Chu Nghiệp Bân không biết lúc nào đã bị Trần Ích dẫn dắt., bắt đầu trả lời câu hỏi của đối phương.
"Hai khả năng."
"Thứ nhất, hung thủ đã lẩn trốn trước đó trong nhà của Lưu Cách, nên biết ngươi đã sử dụng con dao trái cây đó."
"Thứ hai, trong nhà Lưu Cách có lắp đặt camera trái phép, mọi hành động trong phòng khách đều nằm trong tầm giám sát của hung thủ."
Trần Ích lập tức hỏi: "Khả năng nào cao hơn?"
Chu Nghiệp Bân im lặng một lúc, quay đầu nói: "Hiện trường vụ án có phát hiện camera giám sát không?"
Trác Vân vội vàng nói: "không có, Chu đội trưởng."
Chu Nghiệp Bân trầm ngâm một lúc, nói: "Ngươi dẫn theo Giang Hiểu Hân đi đến hiện trường vụ án một lần nữa, kiểm tra cẩn thận một lượt."
Lần đầu tiên khám nghiệm hiện trường có sơ hở là chuyện bình thường.
Nếu có mục tiêu nhắm đến, có lẽ sẽ có thu hoạch mới.
Trác Vân: "Vâng, Chu đội trưởng, ta đi ngay."
Hắn lập tức gọi một nữ cảnh sát trẻ đeo kính, nhanh chóng rời khỏi đại sảnh phá án.
Chu Nghiệp Bân bắt đầu đánh giá Trần Ích cẩn thận, trong ánh mắt có sự ngạc nhiên và soi mói.
Sử dụng hung khí để suy luận ra manh mối mới, điều này đòi hỏi kinh nghiệm phá án phong phú và tư duy nhạy bén.
Nhưng hắn đã tìm hiểu kỹ thông tin về Trần Ích, chỉ là một công tử bột không học vấn, không nghề nghiệp.
Sau khi tốt nghiệp đại học, hắn không đi làm, suốt ngày chơi bời với một vài người bạn.
Dùng một từ không hay để đánh gia, chính là ăn bám chờ chết.
Một người như vậy, làm sao có thể hiểu biết về trinh sát hình sự đến vậy?
Đọc vài quyển sách?
Đừng nói nhảm.
Nếu đọc vài quyển sách mà có thể biến thành cao thủ phá án, thì toàn bộ tội phạm trên toàn quốc đều phải khóc thét.
Tuy nhiên, chuyện này không liên quan đến vụ án, thuộc về chuyện riêng tư của người khác, ban ngày hắn cũng đã hỏi qua nhưng không có được câu trả lời mong muốn, nên hắn cũng không truy hỏi thêm vào lúc này.
"Còn gì nữa không?" Chu Nghiệp Bân hỏi.
Hắn bắt đầu nhìn Trần Ích một cách nghiêm túc.
Tuy rằng không đến mức như lời hắn nói là trong một ngày có thể phá án, nhưng ít nhất không đến nỗi vô dụng như hắn tưởng tượng.
Chỉ với vài câu nói lúc nãy, đã có thể vượt qua phần lớn cảnh sát dưới quyền hắn.
Trần Ích nhả ra một vòng khói thuốc, nói: "Camera bị phá hỏng bằng thủ đoạn chuyên nghiệp, điều này cho thấy hung thủ là một nhân tài kỹ thuật, ta nói không sai chứ?"
Chu Nghiệp Bân gật đầu: "Ừm, không sai."
"Ý của ngươi là, điều tra các mối quan hệ cá nhân của nạn nhân, liệt kê tất cả những người có khả năng này vào danh sách điều tra?"
Trần Ích mỉm cười: "Khối lượng công việc hơi lớn."
"Chu đội trưởng đừng quên Lưu Cách làm nghề gì."
Chu Nghiệp Bân khựng lại, ánh mắt hơi nheo lại: "Công ty phần mềm?!"