Chương 29: Cứng Dầu Không Nhận

Việc điều tra bên ngoài vẫn đang tiếp tục.

Bây giờ vẫn chưa thể xác định được Phó Lâm Vượng có thực sự thuê người gϊếŧ người hay không, do đó cuộc điều tra vẫn chưa thể dừng lại.

Ngoài việc bằng chứng rõ ràng, nghi phạm cứng đầu không chịu khai báo thì mới định án được, còn những trường hợp khác thì cho đến khi nghi phạm nhận tội, mọi khả năng đều có thể xảy ra.

Đối với vụ án này mà nói, trước khi thẩm vấn, không có bằng chứng cụ thể nào chứng minh được Phó Lâm Vượng có liên quan đến vụ án.

Vậy tại sao khi thiếu bằng chứng vẫn phải thẩm vấn nghi phạm?

Rất đơn giản, để giảm độ khó phá án, tăng tốc độ phá án, xác định thêm nghi phạm.

Có một số nghi phạm có tâm lý rất kém, thậm chí vừa ngồi vào ghế phòng thẩm vấn là đã vội vàng nhận tội, mong được hưởng khoan hồng.

Lúc này, không cần điều tra nữa.

Cứ dựa theo lời khai của nghi phạm mà tìm chứng cứ, sau đó đối chiếu với lời khai là được.

Loại trừ khả năng nói dối nhận tội thay người khác, sau khi không có vấn đề gì thì có thể định án.

Theo số liệu về các vụ án thì tỷ lệ này chiếm khá cao.

Do đó, thẩm vấn là một khâu rất quan trọng trong quá trình phá án.

Nghi phạm chịu mở miệng thì mọi chuyện đều dễ nói.

Nghi phạm cứng đầu thì khối lượng công việc của cảnh sát sẽ trở nên rất lớn.

Khi Phó Lâm Vượng một lần nữa bị đưa đến cục cảnh sát thành phố, hắn tỏ ra rất ngơ ngác.

Khi nhìn thấy mình đang ở trong phòng thẩm vấn thì càng hoang mang hơn.

Mặc dù không bị còng tay, nhưng hắn hiểu rằng mình sắp bị thẩm vấn.

"Có... có ý gì vậy!"

"Này! Ngươi..."

"Đừng nhúc nhích! Không thì còng tay ngươi lại!" Nhân viên cảnh sát bên cạnh lạnh lùng lên tiếng.

Phó Lâm Vượng vội vàng ngậm miệng, ánh mắt không ngừng láo liên.

Cửa phòng nhanh chóng mở ra, Chu Nghiệp Bân và hai người khác đi vào.

Vì số ghế có hạn nên Trần Ích và Trác Vân chọn đứng.

Nhân viên ghi chép đặt hai tay lên bàn phím, chuẩn bị ghi lại quá trình thẩm vấn.

"Chu đội trưởng, có ý gì thế!", Phó Lâm Vượng vội vàng lên tiếng, hắn đã biết đối phương họ Chu.

Chu Nghiệp Bân ngồi đó, nhìn Phó Lâm Vượng, giọng nhàn nhạt: "Hỏi ngươi vài câu, trả lời cho nghiêm túc".

"Câu hỏi đầu tiên, hôm chủ nhật tuần trước ngươi đã rút 20 vạn tệ tiền mặt ở ngân hàng, dùng để làm gì?"

Nghe vậy, sắc mặt Phó Lâm Vượng hơi thay đổi, lời nói nghẹn lại trong cổ họng.

Hắn dời mắt đi chỗ khác, hai tay không nhịn được nắm chặt lại.

Sau vài giây im lặng, Chu Nghiệp Bân vỗ mạnh lên bàn: "Này, này, này, ngươi có nghe ta nói không vậy?"

"20 vạn tệ đó, đi đâu rồi?"

Trần Ích và Trác Vân nhìn nhau.

Phản ứng này đã nói lên vấn đề.

Phó Lâm Vượng có rất nhiều khả năng tình nghi.



Sau một hồi im lặng ngắn ngủi, cuối cùng Phó Lâm Vượng cũng lên tiếng: "Bị mất rồi".

Chu Nghiệp Bân trợn mắt: "Bị mất?!"

"Phó Lâm Vượng, ngươi đang đùa với ta đấy à?!"

Phó Lâm Vượng mặt đắng ngắt: "Thật sự bị mất a".

"20 vạn tệ đó là tiền hàng, ta định rút ra để trả tiền, ai ngờ lại bị trộm mất!".

Mí mắt Chu Nghiệp Bân giật giật, cố gắng kiềm chế sự kiên nhẫn: "Mất 20 vạn tệ, ngươi không báo cảnh sát à?"

Phó Lâm Vượng nói: "Lúc đó ta sắp đi công tác ở Giang Thành rồi, khách hàng ở Giang Thành rất quan trọng, đơn hàng lên tới cả triệu tệ".

"Nếu báo cảnh sát, vừa phải làm biên bản vừa phải phối hợp điều tra, sẽ mất nhiều thời gian".

"Ta định đợi về rồi mới báo cảnh sát, ai ngờ Mã Manh lại bị người ta gϊếŧ! ta còn tâm trí đâu mà báo án nữa".

Chu Nghiệp Bân giọng lạnh lẽo: "Bây giờ là thời đại nào rồi, còn dùng tiền mặt nữa sao??"

Phó Lâm Vượng há miệng, cẩn thận nói: "Không... không được sao?"

"Ngươi...", Chu Nghiệp Bân nghiến răng nén cơn giận, gật đầu mạnh: "Được, rất tốt".

"Ta hỏi ngươi, ngươi có bị vô sinh không?"

Nghe vậy, Phó Lâm Vượng rõ ràng sững sờ, sau đó rất không hài lòng nói: "Các ngươi đang xâm phạm quyền riêng tư của ta đấy!".

Chu Nghiệp Bân lớn giọng: "Trả lời câu hỏi!!"

Phó Lâm Vượng bực bội, ấm ức nói: "Đúng, thì sao?"

Chu Nghiệp Bân: "Vậy Mã Manh có thai, trước hôm qua ngươi có biết trước không".

Phó Lâm Vượng ngơ ngác: "Biết trước? Ta căn bản không biết gì cả!".

"Nếu không phải hôm qua các ngươi nói cho ta biết, thì đến giờ ta vẫn còn chẳng hay biết gì!".

"Ta đối xử với nàng tốt như vậy, vậy mà nàng lại nɠɵạı ŧìиɧ!".

Chu Nghiệp Bân: "Hôm qua sao ngươi không nói chuyện này!"

Phó Lâm Vượng bất lực: "Vì sĩ diện thôi mà, vợ nɠɵạı ŧìиɧ, bản thân lại vô sinh, nam nhân nào chịu nổi".

"Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, ta còn làm người kiểu gì nữa!"

Chu Nghiệp Bân càng tức giận hơn, tại sao hôm qua không nhận ra tên này lại khéo ăn nói như vậy.

Có phải muốn chơi trò điệp viên với cảnh sát không?

Nói đi thì nói lại, mặc dù câu trả lời của đối phương đầy sơ hở nhưng lại không có bằng chứng nào để bác bỏ.

Ta thích dùng tiền mặt, bị mất rồi, thì sĩ diện thôi.

Thế thì sao, phạm pháp à?

Lúc này, Chu Nghiệp Bân không biết nên tiếp tục thẩm vấn như thế nào, vô thức nhìn về phía Trần Ích.

Nhận ra ánh mắt của Chu Nghiệp Bân, Trần Ích lên tiếng: "Tờ xét nghiệm phụ khoa kia, ngươi đã đυ.ng vào đúng không".

"Biết công nghệ lấy dấu vân tay là gì không?"

Nghe vậy, sắc mặt Phó Lâm Vượng đột nhiên thay đổi.

Chu Nghiệp Bân và Trác Vân cũng lập tức bừng tỉnh, tại sao lại quên mất điểm quan trọng như vậy!

Mặc dù thời gian gấp rút chưa thực sự lấy được dấu vân tay, nhưng chiêu này đối với Phó Lâm Vượng chắn chắn sẽ có tác dụng.



"Ta..."

Quả nhiên, Phó Lâm Vượng cứng họng, trán bắt đầu toát mồ hôi.

Trần Ích hừ lạnh: "Nói đi, giải thích thế nào? Vừa nãy không phải ngươi nói không biết Mã Manh mang thai sao?"

Phó Lâm Vượng nuốt nước bọt, trong lúc đầu óc rối bời, đột nhiên tìm được điểm đột phá.

"Được rồi, ta biết nàng mang thai".

"Nhưng sợ nói ra các ngươi sẽ nghi ngờ ta là hung thủ nên không dám nói".

Cả phòng im lặng.

Chu Nghiệp Bân trợn tròn mắt, đột nhiên cảm thấy Phó Lâm Vượng này quả thực không đơn giản, không ngờ được.

Ngay cả Trần Ích cũng phải kinh ngạc: "Ừ? Ngươi khá thông minh đấy".

"Tiếc là nghi ngờ ngươi thuê người gϊếŧ người của chúng ta đã rất lớn, không thể thoát được rồi".

"Có chắc là không tự khai báo không?"

"Nhắc nhở một chút, đối với những nghi phạm ngoan cố, chống đối, sẽ bị tăng nặng hình phạt".

Phó Lâm Vượng kiên quyết: "Ta thực sự không thuê người gϊếŧ người, các ngươi hiểu lầm rồi".

Thấy vậy, Trần Ích nhìn Chu Nghiệp Bân, lắc đầu, ý nói tiếp tục thẩm vấn sẽ không có kết quả.

Chu Nghiệp Bân không nói thêm gì nữa, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Thấy cảnh sát sắp đi, Phó Lâm Vượng vội nói: "Ta có thể đi được chưa?"

Chu Nghiệp Bân tâm trạng không tốt, như thể không nghe thấy.

Trần Ích đi theo, trước khi đi còn nói: "Đối với những trường hợp có nghi vấn phạm tội nghiêm trọng nhưng tạm thời không có bằng chứng trực tiếp, có thể áp dụng ba biện pháp".

"Một là điều tra".

"Hai là theo dõi".

"Ba là tạm giam".

"Rất tiếc, chúng ta chọn tạm giam, ở lại đây cho tốt".

Phó Lâm Vượng ngơ ngác.

"Ê? không phải chứ! các ngươi đợi đã!!"

Không ai để ý đến hắn.

Đại sảnh phá án.

Chu Nghiệp Bân châm một điếu thuốc, tức giận nói: "Chắn chắn là tên này làm!"

"Truy bắt cho ta! Truy ra kẻ được thuê, xem hắn còn cứng miệng được đến đâu!"

Thấy Chu Nghiệp Bân nổi giận, mọi người không dám nói gì.

Lúc này, Trần Ích đang suy nghĩ một vấn đề.

Thuê hung thủ lại là người quen mà cả hai đều biết, điều này có thực sự hợp lý?

Hay là kẻ được thuê chỉ gặp Mã Manh vài lần?

Lý thường mà nói, bất kể quen thân hay không, chỉ cần lý do hợp lý thì đều có thể gõ cửa và bước vào.

Cần phải tiếp tục điều tra để biết được sự thật cụ thể.