Chương 22: Đối Thoại Với Chồng Nạn Nhân

"Ừ."

Trần Ích ừ một tiếng, quay sang nhìn Phương Thư Du đang bận rộn.

“Dấu chân đã bị dọn dẹp, e rằng trong phòng cũng khó tìm được dấu vân tay.”

“Hành động lục tung tìm kiếm đồ quý giá như vậy, nếu không đeo găng tay, dấu vân tay của hung thủ sẽ để lại đầy khắp nơi.”

Chu Nghiệp Bân: “Ngươi nói không sai, nhân viên giám định dấu vết đang thu thập dấu vân tay, cần phải về cục đối chiếu mới biết được kết quả.”

“Nếu đều là của nạn nhân và chồng nạn nhân, thì sẽ rất khó khăn.”

Phá án mạng, dựa vào ba điểm.

Thứ nhất, kết quả khám nghiệm hiện trường.

Thứ hai, tình hình camera.

Thứ ba, quan hệ xã hội.

Nếu cả ba đều không thể mang lại đột phá lớn cho việc điều tra, thì độ khó sẽ tăng vọt.

Nhìn nhận bây giờ, e rằng bọn hắn sắp mất đi điểm thứ nhất.

Hung thủ trong vụ án này rất cẩn thận và thận trọng, nhưng không biết đây có phải là lần đầu tiên hắn gây án hay không.

Gϊếŧ người, không phải là chuyện nhỏ.

Trong thực tế, rất nhiều người thậm chí không dám gϊếŧ gà.

“Ta muốn nói chuyện với Phó Lâm Vượng.” Lúc này Trần Ích lên tiếng.

Người báo án, người đầu tiên phát hiện ra người chết, chồng của người chết.

Ba người hợp thành một.

Đối với Phó Lâm Vượng, cần phải hỏi han kỹ lưỡng, ít nhất cũng phải hiểu rõ tình trạng của nạn nhân.

Chu Nghiệp Bân gật đầu: “Được, đi đi, hắn đang ở ngoài cửa.”

“Ta và Trác Vân sẽ xem xét lại hiện trường.”

Trần Ích: “Được.”

Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng.

Nhìn lên, Phó Lâm Vượng đang ngồi ở vị trí cao hơn trên cầu thang, sâu sắc cúi đầu vào ngực, trông có vẻ như đã chịu đả kích lớn, vô cùng đau buồn.

Khu nhà này nghe tên thì cao cấp, nhưng lại là khu nhà cũ, không có thang máy.

Về giá cả, tương đối rẻ.

Trần Ích bước đi chậm rãi.

Nghe tiếng động, Phó Lâm Vượng vô thức ngẩng đầu lên, có thể thấy mắt hắn đỏ hoe, vừa mới khóc.

“Chào Phó tiên sinh, có thể nói chuyện thêm được không?”

Phó Lâm Vượng thu hồi tầm mắt, khẽ gật đầu.

Lúc này đến hỏi, chắn chắn là cảnh sát.

Trần Ích rút một điếu thuốc đưa cho hắn, nói: “Rất tiếc khi xảy ra chuyện như vậy, ngươi hút thuốc không?”

“Đây không phải là hiện trường vụ án, có thể hút, không ảnh hưởng.”

Phó Lâm Vượng thở dài thườn thượt, vẻ mặt đau khổ trên khuôn mặt càng đậm nét, hắn nhận lấy điếu thuốc.

Trần Ích dựa vào lan can cầu thang, nói: “Ngươi đi công tác từ khi nào?”



Phó Lâm Vượng trả lời: “Thứ Hai.”

Trần Ích: “Hôm nay là thứ Sáu, đi bốn ngày sao?”

Phó Lâm Vượng ừ một tiếng.

Trần Ích: “Thành phố nào?”

Phó Lâm Vượng: “Giang Thành.”

Trần Ích: “Giang Thành? Không gần a.”

“Hai tiếng trước mới sáu giờ, sao ngươi về sớm vậy?”

Phó Lâm Vượng: “Ta đi tàu cao tốc, chỉ có vé lúc sáng sớm, nếu muộn hơn sẽ phải đợi mười mấy tiếng.”

Trần Ích: “Ta hiểu rồi.”

“Về nhà sau, ngươi đã nhìn thấy thi thể vợ mình chứ?”

Phó Lâm Vượng gật đầu.

Trần Ích: “Vậy tại sao phản ứng đầu tiên của ngươi là báo cảnh sát, mà không gọi cấp cứu?”

Câu hỏi này không hẳn là một câu hỏi.

Phản ứng của mỗi người khi đối mặt với nghi vấn là thi thể sẽ khác nhau, đặc biệt là trong trường hợp không chắn chắn là thi thể hay người bị thương nặng.

Có người sẽ gọi cấp cứu trước rồi báo cảnh sát, có người sẽ báo cảnh sát trước rồi gọi cấp cứu, có người chỉ báo cảnh sát, sau đó sợ hãi đến mức đầu óc trống rỗng, quên gọi cấp cứu.

Còn có người, không liên quan đến mình thì cao chạy xa bay.

Lý do hỏi câu hỏi này là vì Trần Ích coi Phó Lâm Vượng là nghi phạm.

Tất nhiên, chuyện này không thể nói ra.

Trong trường hợp tạm thời không có bằng chứng và manh mối, cần nghi ngờ mọi thứ.

Phá án vô số vụ án, Trần Ích hiểu rất rõ, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Về mặt tâm lý học, bình thường mà nói, nếu Phó Lâm Vượng không phải là hung thủ, hắn sẽ cảm thấy khá khó hiểu với câu hỏi này.

Ta báo cảnh sát thì sao? Nhìn thấy vợ bị sát hại thì báo cảnh sát là điều đương nhiên!

Nếu ta gọi cấp cứu trước, ngươi có hỏi ta phản ứng đầu tiên tại sao là gọi cấp cứu, chứ không phải báo cảnh sát không??

Nếu Phó Lâm Vượng là hung thủ hoặc biết tình tiết vụ án, thì trong tâm trí hắn sẽ vô thức cảnh giác với những câu hỏi của cảnh sát, mong muốn đưa ra câu trả lời hoàn hảo, để tránh cảnh sát nghi ngờ mình.

Do đó, sau khi hỏi câu hỏi này, Trần Ích chăm chú nhìn Phó Lâm Vượng, quan sát phản ứng của hắn.

Phó Lâm Vượng như khựng lại một chút, sau một lúc im lặng ngắn ngủi mới lên tiếng: "Ta đã kiểm tra thử rồi, nhưng nàng không còn thở nữa."

Nói xong, vẻ mặt đau buồn của hắn càng đậm nét, có thể bật khóc bất cứ lúc nào.

Thấy vậy, Trần Ích nhướng mày.

Câu trả lời rất dứt khoát, tưởng chừng như không có vấn đề gì, nhưng vô hình chung, mức độ nghi ngờ của Trần Ích đối với Phó Lâm Vượng lại tăng lên một phần.

Vợ bị sát hại, tinh thần suy sụp, khi đối mặt với vấn đề như vậy, phản ứng càng bình thường thì càng bất thường.

Hỏi cung là một khâu rất quan trọng trong quá trình điều tra, có thể phán đoán sơ bộ hướng điều tra.

Trần Ích tiếp tục hỏi: "Nhìn tuổi ngươi và Mã Manh, có vẻ như chênh lệch khá nhiều."

Phó Lâm Vượng im lặng một lúc rồi mới trả lời: "Đúng vậy, ta hơn nàng mười một tuổi."

Nghe vậy, Trần Ích nhìn Phó Lâm Vượng: "Ta hỏi thô lỗ một câu, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"



Phó Lâm Vượng: "Ba mươi bảy."

Trần Ích: "Kết hôn bao nhiêu năm rồi?"

Phó Lâm Vượng: "Hai năm."

Trần Ích thấy hơi kỳ kah: "Ngươi kết hôn hơi muộn nhỉ, có phải vì công việc quá bận rộn không?"

Phó Lâm Vượng lắc đầu: "Cảnh sát, ta là song hôn, nhiều năm trước đã ly hôn với vợ trước."

Trần Ích gật đầu: "À, ra là vậy, ngươi và Mã Manh quen nhau ở quán bar?"

Phó Lâm Vượng ngạc nhiên: "Sao ngươi biết?"

Trần Ích không trả lời.

Phó Lâm Vượng lập tức nhận ra việc cảnh sát điều tra một người rất đơn giản, cũng không hỏi thêm lần nữa, trả lời: "Vâng."

Trần Ích: "Chỗ nào?"

Phó Lâm Vượng: "Quan Hào."

Trần Ích: "Ngươi nhớ lại xem, gần đây trong cuộc sống của nàng có xuất hiện người nào không liên quan không?"

Là gái quán bar, quan hệ xã hội khá phức tạp, quen biết đủ loại người.

Về mặt lý thuyết, quan hệ xã hội càng phức tạp, xác suất xảy ra chuyện càng cao.

Có thể, sẽ có kẻ có quan hệ tình cảm hoặc tiền bạc với nạn nhân Mã Manh.

Mặc dù bây giờ không thể xác định giới tính của hung thủ, nhưng kẻ có ý định gϊếŧ người bằng bạo lực, nhìn chung nam giới chiếm đa số.

Hầu hết nữ nhân có thể chất tương đối yếu, nếu nảy sinh ý định gϊếŧ người, bọn hắn sẽ áp dụng cách thức an toàn hơn, ví dụ như đầu độc.

Phó Lâm Vượng suy nghĩ hồi lâu, cau mày lắc đầu: “Không có ấn tượng gì, ta thường xuyên đi công tác, cũng không có thời gian quan tâm đến đời tư của nàng.”

Trần Ích trầm ngâm một chút, nói: “Vậy công việc của nàng thì sao?”

“Một đại mỹ nữ làm streamer mạng, ngươi không quan tâm chút nào à?”

Nghe vậy, Phó Lâm Vượng nhìn Trần Ích, hiểu ý của đối phương.

“Ngươi hiểu lầm rồi, nàng livestream không phải vì tiền, hoàn toàn là sở thích, để gϊếŧ thời gian thôi.”

“Kiếm tiền chỉ là thứ yếu.”

“Hơn nữa, lượng người xem livestream của nàng rất ít, không có mấy người, càng ít người nạp tiền donate, không có cái gọi là đại gia donate nhiều tiền.”

Trần Ích tiện hỏi một câu: “Nghe nói ngươi là đại lý sản phẩm?”

Phó Lâm Vượng gật đầu: “Phải.”

Trần Ích: “Mức lương thế nào?”

Phó Lâm Vượng: “Cũng ổn, một năm kiếm được vài chục vạn, khi thị trường tốt có thể kiếm được gần trăm vạn.”

Trần Ích: “Vì ly hôn chia tài sản nên ngươi vẫn sống ở khu nhà cũ?”

Phó Lâm Vượng gật đầu, che mặt nức nở: “Vốn dĩ đã chuẩn bị đổi nhà rồi, không ngờ…”

Nhìn nam tử đau khổ trước mặt, Trần Ích im lặng.

Hắn đã nắm được sơ bộ tình hình cơ bản của hai người.

Một đại lý sản phẩm có chút tiền, khi đi chơi quán bar quen một nữ tử, sau đó yêu và kết hôn.

Hai năm sau, nữ tử bị người quen sát hại, những thứ có giá trị trong nhà bị cướp sạch.

Nếu chỉ là để lấy tiền, Trần Ích không tin lắm.