Mắt Âu Dương Diệp lom lom nhìn chằm chằm Nghiêm Quân Vũ bận đến bận đi trong phòng bếp, “Được rồi được rồi, anh đi nhanh đi, hôn phu của anh còn chờ anh đấy. Nơi này có tôi rồi, không cần anh nữa.”
“Mục Nhiên không phải hôn phu của tôi.” Nghiêm Quân Vũ bỏ mớ rau quả vừa mua vào tủ lạnh, dặn Kỳ Trạch, “Đừng uống dịch dinh dưỡng mãi, không tốt cho dạ dày. Có người từng uống dịch dinh dưỡng liên tục ba tháng, cuối cùng thoái hóa dạ dày, từ đó không ăn được đồ ăn tự nhiên luôn. Dịch dinh dưỡng được phát minh bởi nó nhanh và tiện lợi cho cuộc sống, không phải để hủy diệt chức năng của các bộ phận thân thể chúng ta. Vài thói hư tật xấu trong ăn uống phải sửa đổi đi.”
Kỳ Trạch lười biếng vùi mình trong ghế sôpha, hai tay nâng máy tính bảng, chả biết đang đọc sách hay chơi game. Miệng cậu ngậm một bình dịch dinh dưỡng, mỗi khi đói bụng lại ngẩng đầu lên nuốt ực hai ngụm, hoàn toàn bỏ qua lời Nghiêm Quân Vũ nhắc.
“Đừng uống, chút nữa về tôi sẽ nấu cơm cho.” Khi Nghiêm Quân Vũ đi qua ghế sô pha, hắn lôi bình dịch dinh dưỡng ra khỏi miệng thiếu niên, ném vào thùng rác, tiện thể lau sạch vài vệt nước vương trên khóe môi cậu.
“Anh còn có thể làm cơm?” Âu Dương Diệp có cảm giác mình hơi thua kém.
“Sau này cậu cũng phải học. Mỗi dị năng giả đều phải học cách tự nấu ăn cho riêng mình. Lương thực của chúng ta khác người bình thường, nếu như không học, đến khi ra dã ngoại, không còn người máy quản gia, cậu phải làm sao? Chịu chết đói?” Nghiêm Quân Vũ lạnh nhạt liếc mắt nhìn cậu ta.
Âu Dương Diệp lúc này mới nhớ, đồ ăn của dị năng giả ăn đều là những món hàm lượng năng lượng cực cao, loại năng lượng này nếu hấp thu quá nhiều, sẽ tạo thành thương tổn cho cơ thể, cho nên cần gia công đến hai lần. Số lượng thịt cuồng thú mà Âu Dương gia buôn bán bên ngoài đứng đầu đế quốc, cũng là loại đồ ăn di năng giả hoan nghênh nhất. Bởi vì cậu ta không phải dị năng giả thật sự, cho nên đần độn quên bẵng chuyện này luôn.
Xong đời, bạn cùng phòng vào ở cùng, phát hiện mình chỉ ăn thức ăn bình thường, vậy còn không lộ béng? Cậu chàng vội vàng đưa ánh mắt cầu cứu về phía Kỳ thiếu.
Kỳ Trạch bây giờ mới lơ đãng ngẩng đầu lên, hỏi, “Mọi người ăn các thức gì? Cho tôi nhìn thử được không?”
Biểu tình Nghiêm Quân Vũ đang lãnh đạm lập tức chuyển sang ấm áp như xuân, “Sẽ có nhân viên đưa đến, tự cậu kiểm tra là rõ ràng ngay. Đế hiệu cung cấp miễn phí cho mỗi dị năng giả đồ ăn đặc thù, không tệ. Học viên khoa chế tạo cơ giáp cũng vậy, mỗi tháng sẽ phân phát miễn phí năm viên đá năng lượng, cấp bậc không cao mấy, nhưng cũng đủ dùng. Còn sau này để tôi nghĩ cách.”
“Không, để tự tôi mua.” Kỳ Trạch quyết đoán cự tuyệt. Chưa đến nước vạn bất đắc dĩ, cậu không muốn nợ bất kỳ nhân quả nào.
Nghiêm Quân Vũ mỉm cười nhìn cậu, quay người ra ngoài. Bằng mức độ ăn xài phung phí của thiếu niên, tình huống không có tiền mua đá năng lượng hẳn sẽ nhiều hơn, hắn chờ hỗ trợ quẹt thẻ là được.
“Không phải lo lắng, phần đá năng lượng của cậu để đó tôi lo cho.” Đợi những người kia đi xa, Âu Dương Diệp lập tức sấn lại gần Kỳ thiếu thể hiện lòng hào hiệp, sau đó tỏ vẻ lo lắng, “Cậu có nhìn thấy tấm bảng đính trên cửa không? Nghiêm Quân Vũ cũng ở chung với chúng ta, mắt sắc như hắn, nhất định sẽ phát hiện tôi có vấn đề. Thức ăn của dị năng giả tôi đâu thể nào ăn hết!”
“Thứ đồ ăn đó là gì?” Kỳ Trạch mở cơ sở dữ liệu, chuẩn bị kiểm tra.
Âu Dương Diệp đang định trả lời, chuông cửa vang lên, người máy giúp việc xách theo một thùng giữ nhiệt lớn tiến vào, nói, “Đây là phần cơm của những người trong ký túc xá hôm nay, tổng cộng có năm dị năng giả, Âu Dương Diệp một phần, Nghiêm Quân Vũ một phần, Vương Miểu một phần, Lâm Hạo một phần, Mạc Thiên Lỗi một phần, xác nhận xong xin hãy ký tên, cảm ơn.”
Kỳ Trạch ra nhìn, trong hòm giữ nhiệt đặt năm hộp cơm trong suốt chồng lên nhau, gồm một miếng thịt tươi còn ứa máu, một bắp rau có màu đỏ tươi, một phần trái cây đủ màu sắc, và một bao gì đó nho nhỏ màu trắng. Cả năm phần giống hệt nhau, không nhiều không ít.
Âu Dương Diệp chẳng cần biết khẩu phần có chính xác hay không, vẫn tiêu sái ký xuống tên mình, sau đó mở hộp cơm, lấy miếng thịt ra, “Đây chính là thịt cuồng thú từ Hải Hoàng tinh chúng ta chuyển đến, đẳng cấp tỷ lệ thuận với năng lượng trong thịt, đương nhiên, tỷ lệ thuận với cả giá tiền. Phần thuộc về tôi hẳn là thịt cuồng thú cấp năm, còn Nghiêm Quân Vũ…” Cậu chàng lén lén lút lút mở hộp cơm của Nghiêm Quân Vũ, đưa lên mũi ngửi, không nhịn được chửi một câu, “Đệt, thịt lôi đình báo, cuồng thú cấp 2S luôn cơ. Miếng thịt lớn như vậy cũng có thể ăn hết, lại chỉ mới là lượng của một ngày, Nghiêm Quân Vũ chắc chắn đã đạt đến cấp bậc 3S. Tiền cơm gạo một ngày ăn sạch trọn năm lương bổng nhà người ta, ăn ăn ăn, ăn chết nhà ngươi đi! Dị năng giả quả nhiên đều là cái máy đốt tiền.”
Lòng Âu Dương Diệp tràn đầy ước ao ghen tị, hầm hừ bực bội rồi trả miếng thịt về.
Kỳ Trạch mở linh nhãn, quả nhiên nhìn ra những đồ ăn này đều ẩn chứa linh khí phong phú, đương nhiên tạp chất cũng không ít, chẳng trách phải trải qua xử lý đặc thù mới có thể ăn. Nếu trực tiếp nuốt vào, không bao lâu nữa những dị năng giả này sẽ bạo thể mà chết.
Vốn dĩ tưởng rằng rời Đại lục Càn Nguyên không còn được ăn linh gạo, linh quả, ai ngờ vòng vòng chuyển chuyển, đế hiệu cung cấp cơm, lại còn là cơm miễn phí. Kỳ Trạch khoái chí, nghĩ nghĩ rồi hỏi người máy kia, “Nếu cơm định mức không đủ ăn, có yêu cầu đưa thêm được không?”
“Vượt quá định mức miễn phí mọi người tự trả tiền. Ví dụ phần cơm này chính là ngài trả tiền, yêu cầu bao nhiêu chúng tôi sẽ đưa bấy nhiêu, không có hạn chế.” Người máy chỉ vào hộp cơm của Nghiêm Quân Vũ đáp.
“Phải trả bao nhiêu?” Kỳ Trạch hỏi tiếp.
Người máy gửi menu qua trí não cho cậu, lễ phép đáp, “Giá cả chỗ chúng tôi rất phải chăng, nếu khách hàng yêu thích xin hãy đặt trước, chúng tôi sẽ cung cấp phục vụ với chất lượng tốt nhất.”
“Đặt trước, chắc chắn phải đặt trước.” Đầu ngón tay Kỳ Trạch tích một cái, chọn ra vài phần thịt cuồng thú, cấp bậc đều từ S trở lên. Đương nhiên, cuồng thú cấp 3S ngoại trừ nữ hoàng trùng tộc, trước mắt còn chưa được phát hiện trên Tinh hệ Hắc Nhãn, bằng không tình cảnh nhân loại sẽ chỉ càng bết bát hơn. Thịt cuồng thú cấp cao thuộc trách nhiệm của các tiểu tổ săn bắn chuyên biệt do thương nhân thuê, cuồng thú cấp thấp hiện nay đã được nuôi dưỡng trên quy mô lớn, giá cả không đắt không rẻ.
Người máy kiếm một món hời, tựa hồ rất vui mừng, con mắt từ màu xanh lam biến thành màu phấn hồng, âm thanh phát ra càng manh. Nó nghiêng mình chín mươi độ, đáp lại cực kỳ nồng nhiệt, “Cảm ơn ngài, tôi sẽ ưu tiên giao đồ ăn cho ngài trước, đừng quên tặng sao khen ngợi tôi nhé. Thu được một bình chọn năm sao, tôi sẽ nhận được phần thưởng một galông dịch năng lượng.”
“Khen chứ, năm sao luôn!” Kỳ Trạch cười híp mắt nhấn nút ngôi sao trước ngực người máy năm lần, sau đó ôm cái hộp khổng lồ đi vào nhà bếp.
“Kỳ thiếu, cậu làm gì mà mua nhiều thịt cuồng thú như vậy? Cậu ăn được không? Thịt cấp S đừng có xơi bậy!” Âu Dương Diệp như cái đuôi sau lưng Kỳ Trạch, vòng tới đảo lui.
“Sao cậu không nói sớm với tôi chỗ này còn có thứ đồ tốt như thịt cuồng thú?” Kỳ Trạch lấy hộp cơm phần Âu Dương đại thiếu gia ra, đặt trên kệ bếp, những thứ khác thì quẳng vào trong tủ lạnh.
“Nói rồi mà, nhà tôi bán cái này, không phải cậu biết từ đời nào rồi sao?” Âu Dương Diệp tỏ vẻ hơi oan ức.
Kỳ Trạch sặc, xoa xoa đầu chó Âu Dương đại thiếu gia tỏ bày áy náy. Cậu còn tưởng rằng Âu Dương gia chỉ đơn thuần bán thịt, thịt bò thịt lợn bình thường đặt trên quầy, nào ngờ được lại là thịt linh thú? Mà coi như biết cũng vô ích, khi đó tu vi thấp, còn dính nội thương, chẳng mạnh hơn người thường bao nhiêu, đâu có cách nào xử lý nguyên liệu? Bây giờ thì tốt rồi, thần thức, linh nhãn đều có, muốn tróc tạp chất bên trong nguyên liệu nấu ăn ra rất dễ dàng.
Hành động thôi! Kỳ Trạch nắm miếng thịt, âm thầm vận chuyển linh khí, loại bỏ từng phần năng lượng hung mãnh bên trong ra.
Âu Dương Diệp nhìn đến mắt trợn tròn, chỉ vào thứ nước đen ngòm tanh hôi chảy ra từ thịt, hỏi, “Kỳ thiếu, đây là cái gì? Trong thịt bị người hạ độc?”
“Không phải cậu nói thịt cuồng thú phải trải qua xử lý đặc thù mới có thể dùng sao? Tại sao?” Kỳ Trạch không trả lời mà hỏi ngược.
“Bởi vì năng lượng ẩn chứa trong nó quá hung tàn, nhất định phải được làm sạch phần nào, nếu không sẽ khiến nội tạng dị năng giả bị bào mòn, dẫn đến chứng hỏng gene. Thật ra không làm sạch hoàn toàn cũng toi công, nghiên cứu đã chỉ ra, sở dĩ dị năng giả mắc căn bệnh hỏng gene, phần lớn đều do thói quen ăn uống đặc thù gây ra. Nhưng không dùng thịt cuồng thú, năng lượng trong cơ thể dị năng giả sẽ tự động tán loạn ra ngoài, rất khó duy trì trạng thái đỉnh cao, chậm lên cấp. Giữa sức mạnh và tuổi thọ, gần như tất cả đều chọn sức mạnh.” Âu Dương Diệp than thở.
“Nước đen này chính là năng lượng hung tàn mà cậu nói, loại bỏ chúng hoàn toàn, thì không riêng dị năng giả, thể thuật giả và người bình thường cũng có thể ăn, không chỉ không bị bệnh, còn có lợi hơn cho cơ thể.” Kỳ Trạch vừa nói vừa bắt tay chế biến, rau quả, trái cây cũng mang ra tinh luyện bằng sạch.
Chỉ cần vận chuyển nghịch hướng sức mạnh dung hợp trong người, cậu sẽ tróc những tạp chất này ra dễ như ăn cháo.
Âu Dương Diệp câm lặng, nửa ngày không nói ra lời. Khoảng chừng vài phút sau, cậu ta mới thì thào căn dặn, “Kỳ thiếu, tuyệt đối đừng bao giờ làm cái này trước mặt người ngoài, cũng đừng để người ngoài ăn đồ cậu đã loại bỏ chất bẩn. Cậu có biết chuyện này một khi lộ ra ngoài, sẽ có bao nhiêu dị năng giả muốn cưới cậu về làm vợ không? Đến tôi đều muốn, nói gì những người khác!”
Đồ ăn không còn chút năng lượng tạp nào, có nghĩa là sẽ an toàn và nhanh chóng lên cấp; có nghĩa là thời thời khắc khắc đều ở trạng thái đỉnh cao; có nghĩa là tỷ lệ mắc phải chứng bệnh hỏng gene chứng giảm xuống mười mấy phần trăm. Nếu cái đó để người ngoài biết được, toàn bộ dị năng giả sẽ vì Kỳ thiếu mà hóa thành điên cuồng.
Âu Dương Diệp nuốt nước miếng, cảm giác mình ôm không phải đùi vàng lớn, mà là cọc kim cương, loại cọc được dùng làm cột trụ xây thần điện.
Kỳ Trạch đương nhiên quá biết những chuyện này, coi câu nói sau cùng chỉ là đùa chơi cho vui, nhét vào miệng Âu Dương Diệp một miếng rau, cảnh cáo, “Lần sau còn nói mấy câu cưới hỏi gì đó, ông đây cắt lưỡi nhà ngươi. Ăn đồ của mình, sau đó ngậm miệng cút ra, tự tôi có chừng mực.”
“Vậy chúng ta chỉ có thể giấu giếm người khác lén lút ăn cơm trong phòng. Giả sử được ở nhà trọ hai người thì tốt quá rồi, tiếc rằng đặc quyền chỉ dành cho đám người trong lớp thủ tịch. Nghiêm Quân Vũ học lớp thủ tịch, thế nhưng hắn sắp tốt nghiệp, phòng ở cũng sắp trả lại. Kỳ thiếu, tôi đi tranh một vị trí trong lớp thủ tịch, cho cậu biết thế nào là một căn nhà trọ chỉ có hai người nhé?” Cuối cùng Âu Dương Diệp đã tìm được mục tiêu cho cuộc đời mình.
“Ừm, toàn bộ nhờ vào cậu.” Kỳ Trạch rút một con dao phay, tỉ mỉ cắt thịt thành miếng, chuẩn bị nấu nướng.
Hoàn toàn loại trừ tạp chất, gạo linh và mấy thứ nguyên liệu đun hầm dưới lửa nhỏ trong khoảng hai giờ, mùi vị đó quả thật dụ dỗ người ta phạm tội. Âu Dương Diệp vừa nhỏ dãi vừa đứng ở cửa trông chừng, đề phòng Nghiêm Quân Vũ đột ngột trở về.
“Yên tâm, anh ta bị Mục Nhiên kéo đi Mục thị nghiên cứu, cách trường học xa lắm, trong thời gian ngắn sẽ không về được đâu.” Kỳ Trạch bình chân như vại mà khuấy đều cháo thủy.
“Làm sao cậu biết?” Âu Dương Diệp hiếu kỳ đầy mặt.
Dùng viên quang thuật mà theo dõi chứ sao! Nhưng Kỳ Trạch sẽ không nói thật, ậm ừ cho xong sau đó đổ cháo vào tô, Âu Dương đại thiếu gia tìm chuyện để nói lấy cớ sấn lại gần ăn chực. Hai người ăn đến no nê, một trở về phòng tĩnh tọa, một đến tầng hầm phát tiết tinh lực dư thừa.
Đến chạng vạng, Nghiêm Quân Vũ mới xanh mặt đuổi về, dốc nút không gian đổ ra bao lớn bao nhỏ, một ít hoa quả, rau dưa, gạo, thịt, tất cả đều là thứ mà người bình thường đều có thể ăn.
Âu Dương Diệp nghe thấy động tĩnh trèo khỏi tầng hầm chạy tới, nhìn nhìn với vẻ hả hê, “Há há há, sắc mặt ai đó sao lại khó coi như vậy? Bị hôn phu đá? Đừng nhé, người ta là kỳ tài khó gặp trăm năm, đại sư thần cấp, niềm hi vọng duy nhất chế tạo ra cơ giáp siêu năng cho cả đế quốc này, triệu triệu lần đừng có đắc tội. Nhanh đi nói lời xin lỗi người ta, quỳ liếʍ liếʍ quỳ, biết đâu người ta cao hứng lại mềm lòng tha thứ? Không phải ai cũng có may mắn leo lên được Mục gia, ở đó mà còn không biết quý trọng.”
Nghiêm Quân Vũ mặt không thay đổi đặt nguyên liệu nấu ăn vào tủ lạnh, hoàn toàn xem Âu Dương Diệp là không khí. Chút hàm dưỡng này mà còn chẳng có, hắn quẳng danh hiệu thiếu tộc trưởng Nghiêm gia đi luôn cho rồi.
Kỳ Trạch tỉnh lại từ trong nhập định, tới cửa phòng bếp, nhìn hắn hỏi, “Cơm phần đưa tới lúc trưa anh không có mặt nên vẫn chưa ăn, anh đói bụng không? Đói bụng thì nhanh đi làm cơm ăn cho kịp.”
Thật ra cậu muốn nhìn xem người địa phương làm thế nào nấu nướng đồ ăn. Thứ này nếu không xử lý sạch sẽ đã bỏ vào miệng, mức độ nguy hiểm cực cao, trong thời gian ngắn chưa thấy gì, nhưng về lâu dài nhất định sẽ gặp sự cố. Cái gọi là “chứng bệnh hỏng gene”, nói trắng ra chẳng phải là bệnh, mà là hấp thu linh khí quá hỗn tạp dẫn đến nội tạng tổn thương. Tu sĩ dựa vào nuốt thuốc để thăng cấp cũng phát sinh tình trạng tương tự, cách một quãng thời gian phải trừ độc trong đan điền, bằng không khó giữ mạng nhỏ.
Xem ra linh khí quá đầy đủ cũng không hoàn toàn là chuyện tốt, có được tất có mất, câu nói này quả nhiên là chân lý.
Thấy Kỳ Trạch quan tâm, bản mặt Nghiêm Quân Vũ đang đăm đăm mới hơi lộ ra một chút ý cười. Hắn cởϊ áσ khoác, thong thả vén tay áo, dịu dàng đáp, “Tôi không đói bụng, nấu cơm cho cậu trước, chờ cậu ăn xong tôi mới làm phần mình.”
“Miễn đê, không cần anh, tui và cục cưng kêu thức ăn ngoài từ khuya, vừa ăn xong rồi, còn chưa kịp tiêu hóa hết đây.” Âu Dương Diệp chỉ chỉ mấy hộp đồ ăn trong thùng rác.
“Sau này để tôi làm cơm, mọi người chỉ cần ăn là được. Gọi đồ ăn ngoài làm chi cho phí tiền.” Nghiêm Quân Vũ liếc mắt sang Âu Dương Diệp, ngữ khí hơi chuyển lạnh, “Đế hiệu quản lý vô cùng nghiêm ngặt, thân là một quân nhân, cần phải chú ý lời nói cử chỉ của bản thân. Có tên có tuổi thì gọi, cục cưng gì chứ?”
“Gọi riết thành quen, còn cách nào hơn chớ.” Âu Dương Diệp xua tay cợt nhả.
Tên chỉ là cách xưng hô, sẽ chả còn ai tôn xưng mình là thiếu chủ, Kỳ Trạch cũng mặc tình. Cậu chỉ hộp cơm trong tủ lạnh, thúc giục, “Chúng tôi đều ăn rồi, anh mau làm cho chính anh đi.”
Nghiêm Quân Vũ gật gật đầu, chỉ vào rau dưa trái cây nhồi nhét trong tủ lạnh nói, “Đói bụng thì gọi tôi, để tôi giúp cậu. Ăn thức ăn ngoài, hương vị đã không ngon, nguyên liệu nấu cũng đều là thứ phẩm, lại không đủ chất. Cậu đang tuổi lớn, rất cần dinh dưỡng đầy đủ để lớn lên. Người khác đến tuổi cậu đều đã cao đến một mét chín, cậu nhìn cậu xem, mới một mét tám hơn, cân nặng cũng không đạt chuẩn…”
Thấy hắn lại có khuynh hướng lo chuyện bao đồng, Kỳ Trạch không nhịn được, moi hộp cơm ra, bật nắp, “Anh có làm hay không? Không làm tôi tới giúp anh?”
Không chờ Nghiêm Quân Vũ trả lời, Âu Dương Diệp đã đoạt lấy hộp cơm, la toáng, “Đừng đừng đừng, không cần đến cưng, để anh ta tự làm.”
Nghiêm Quân Vũ cực thích đề nghị này của cậu. Mình bận rộn trong phòng bếp, thiếu niên đỡ một tay, hình ảnh kia sao mà tươi đẹp, chỉ tiếc đống thịt rau này người bình thường không thể tiếp xúc, hắn đành phải nhịn đau xua tay. Ra hiệu thiếu niên đứng xa ra, hắn buộc tạp dề, mang gang tay bảo vệ, lúc này mới mở hộp, lấy thịt ra, dùng mũi khoan khoét ra mấy chục cái lỗ.
Kỳ Trạch trèo hẳn lên bồn rửa chén mà ngồi, say sưa nhìn, đôi lúc hỏi vài câu, “Sao phải đυ.c nhiều lỗ thế?”
Nghiêm Quân Vũ tựa hồ rất thích cảm giác thiếu niên làm bạn bên người, ủ dột đầy người thời điểm mới trở về đã tiêu tan sạch sẽ, khóe mắt đuôi mày nhuộm đẫm ý cười, “Lôi đình báo là cuồng thú cấp 2S, chất thịt cứng rắn, dùng mũi khoan khoét lỗ vừa có thể khiến cho chất thịt mềm đi, vừa giúp thuốc thấm vào càng nhiều.”
“Loại thuốc nào? Cái này?” Kỳ Trạch chỉ chỉ bọc vải trắng đặt trong hộp đựng thức ăn.
“Đúng.” Khoét lỗ xong, Nghiêm Quân Vũ mở bao vải trắng, rắc thuốc bột xanh lục bên trong lên khối thịt, nâng tay nhào nặn, để thuốc hòa tan vào tầng thịt bên trong. Mấy phút sau, niêm dịch màu đen từ thịt chảy ra, một luồng khí vị tanh tưởi tràn ngập trong không khí.
“Có cảm thấy thối không? Có cần đeo khẩu trang bịt mũi lại không?” Nghiêm Quân Vũ dừng động tác, cởi găng tay bẩn ra ném vào thùng rác.
“Không cần, chịu được.” Kỳ Trạch chỉ vào niêm dịch đen, biết rõ còn hỏi, “Đây là cái gì?”
“Đây là một loại độc tố, thường tồn tại trong tế bào thịt cuồng thú và thực vật biến dị. Thân thể dị năng giả chúng tôi cũng có. Chính nó là nguyên nhân gây ra chứng bệnh hỏng gene, trước mắt vẫn chưa có cách nào có thể hoàn toàn loại trừ, chỉ còn cách loại bớt chừng nào hay chừng ấy.” Nghiêm Quân Vũ theo cách tương tự, xử lý hoa quả và hoa màu, đương nhiên, hai thứ đồ này không cần nhào nặn, chỉ cần dùng thuốc bột rắc vào, cho dịch đen nổi thành bong bóng mấy phút là xong.
Xuyên thấu qua linh nhãn, Kỳ Trạch nhìn thấy trong thuốc bột màu xanh lục có lẫn linh khí, không nhiều, lại rất tinh khiết.
“Thuốc này rất hữu dụng, là từ đâu đến?” Cậu hiếu kỳ hỏi.
“Là bác sĩ tinh thần lực làm ra, chuyên dùng để loại trừ tạp chất trong đồ ăn. Cậu thích thì để tôi ra ngoài mua mấy bao về, muốn làm gì thì làm. Cái này không có độc, dính vào tay chẳng sao, muốn ăn cũng được, có điều mùi vị có hơi không tốt.” Nghiêm Quân Vũ kiên nhẫn trả lời. Bọn họ rất ít khi như bây giờ, cùng ở trong một không gian vừa chật hẹp cũng vừa rộng rãi (?!), một người làm việc, một người đứng nhìn, thỉnh thoảng lại hỏi vài vấn đề nhỏ, nhìn thì bình thường khô khan là thế, thật ra rất thoải mái mà tự tại. Cảm giác này lại chả thấy lạ lẫm chút nào, nhưng nghĩ rồi nghĩ, vẫn không tài nào nhớ ra được.
“Tôi biết, cái này gọi là thuốc làm sạch, thuốc giải độc, rồi sao? Chỉ có thể loại trừ cao lắm là 60% độc tố, phần còn lại còn không phải đưa vào cơ thể dị năng giả rồi tiêu hóa luôn sao? Người có tinh thần lực cấp S lọc sạch độc tố được 70%, cấp 3S được 80%, nhưng mấy kẻ đó ai không phải kim cương quý giá, rảnh hơi đâu mà đứng đây xử lý nguyên liệu nấu ăn giúp anh? Nhờ họ làm sạch một miếng thịt, tiền công đủ mua một chiếc xe bay, nếu không phải thế bộ y tế thèm vào chế ra mặt hàng này thay thế!
Ê hê, hôn phu anh không phải Mục Nhiên sao? Tinh thần lực cấp 3S lận cơ mà, sau này hai người kết hôn bảo anh ta thải độc đồ ăn mỗi ngày giùm, yên tâm rồi nhé? Số anh tốt ghê, phỏng chừng dị năng giả toàn bộ đế quốc, không không không, toàn tinh hệ đều ước ao được như anh nhẩy! Có cơ giáp thượng đẳng, được ăn đồ ăn sạch sẽ, cuộc sống gia đình tươi đẹp làm sao, thần tiên quyến lữ, cây liền cánh chim liền cành!” Âu Dương Diệp rất không thích bầu không khí hai người nói chuyện trời nam đất bắc thân mật cực kỳ, Nghiêm Quân Vũ nói gì cũng phải xen vào đả kích, còn cố ý kéo Mục Nhiên vào, ý đồ khiến hắn ngậm miệng.
Nụ cười trên mặt Nghiêm Quân Vũ quả nhiên nhạt đi nhiều, thận trọng đáp, “Tôi muốn làm rõ điều này, tôi và Mục Nhiên không phải quan hệ chồng chồng chưa cưới, trước đây không phải, bây giờ không phải, sau này càng không phải ”
“Xía, được tiện nghi còn làm ra vẻ! Có thể lấy được Mục Nhiên, số anh không biết chó ngáp phải ruồi ở đâu, làm rõ cái rắm.” Âu Dương Diệp cố tình nâng Mục Nhiên, hạ thấp Nghiêm Quân Vũ xuống. Cậu chàng xem như đã nhìn ra, người này cư xử với mình và cư xử Kỳ thiếu vốn là hai thái độ. Gặp mình thì quắc mắt trừng trừng, quay sang Kỳ thiếu lập tức thành dịu dàng như nước, còn bảo hắn không có tư tưởng xấu xa nào với Kỳ thiếu, có quỷ mới tin.
Nghiêm Quân Vũ chẳng buồn giải thích thêm, chỉ hờ hững nhìn cậu ta, sau đó cầm miếng thịt còn dính đầy nước đen tanh hôi đặt dưới vòi nước mà rửa.
Kỳ Trạch tò mò hỏi, “Anh tính xử lý miếng thịt đó làm sao? Độc tố còn chưa loại bỏ hoàn toàn, nhất định hương vị rất quái lạ. Tôi nghĩ anh nên ít ăn thứ này thôi, nó không tốt cho thân thể.”
“Hương vị quả thật không ra sao.” Nghiêm Quân Vũ mỉm cười, “Tôi cũng không muốn ăn, thế nhưng đâu còn cách nào. Thân là quân nhân, mỗi một phút mỗi một giây đều có khả năng phải tiếp nhận nhiệm vụ tác chiến, nhất định phải duy trì trạng thái tốt nhất, như vậy mới không cản chân đồng đội. Một vài kẻ trách chúng tôi vì đuổi theo sức mạnh mà không thèm để tâm mạng sống, thì đây chính là một phần nguyên nhân, nhưng nhiều hơn vẫn là vì bảo vệ sinh mệnh dân thường. Nếu đã có được sức mạnh hơn người, càng nên gánh lấy trách nhiệm sao cho xứng đáng với sức mạnh đó. Cậu thấy có phải không?”
“Anh là người tốt.” Kỳ Trạch chân tâm thực lòng khen ngợi.
Nghiêm Quân Vũ vừa cười vừa ném thịt vào trong chảo chiên, mấy phút sau cả phòng bếp chìm trong thứ mùi kỳ quái, như mùi da cháy khét, lại giống mùi rau dưa ủng thối do để lâu ngày, đừng nói là ăn, vừa ngửi đã đủ buồn nôn. Kỳ Trạch không thể nào chịu nổi, nhanh chóng nhảy xuống bồn rửa chén, chạy vội ra ngoài. Âu Dương Diệp theo sát phía sau, vạn phần vui mừng nghĩ thầm trong bụng: Cha mẹ ôi may phước thân tui, hên là Kỳ thiếu có thể hoàn toàn làm sạch đồ ăn, không thì mình lập tức bỏ học về nhà, yên phận làm thằng đàn ông vô dụng đi thôi. Dị năng giả thực sự chẳng dễ dàng, sống được đến thành niên là đã tiến hóa thành anh hùng vĩ đại.
Kỳ Trạch phản ứng kịch liệt thế kia, Nghiêm Quân Vũ đã sớm liệu, nhưng Âu Dương Diệp cũng không chịu được, cái này lại hơi bất thường. Chẳng lẽ xưa nay cậu ta chưa từng ăn thịt cuồng thú?
Không thể nào!
Hạt giống hoài nghi một khi gieo xuống sẽ nảy mầm, từ đó hắn càng vô cùng để ý Âu Dương Diệp.
Hơn nửa giờ sau, cuối cùng mùi thối tạm coi như tan hết, Kỳ Trạch mới ló đầu, từ trong thập thò đi ra, xách một cái ghế ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Quân Vũ, lấy vẻ mặt thương xót vô cùng nói với hắn bằng giọng đầy thông cảm, “Nghe lời tôi, thứ này về sau đừng bao giờ ăn nữa. Nhai nó vào miệng, đâu có khác nhai phân ở chỗ nào đâu?”
Nghiêm Quân Vũ đang nhét thịt vào miệng, “…”
Âu Dương Diệp cười đến co giật đùng đùng, cứ thế nhào từ trên salon xuống đất.